Chương 36: Mưu


Dịch: AND
Nguồn dịch: Mê truyện
Vẻ mặt Tằng Trạch Quang lúc này đã khôi phục bí thư, nếu nói trước tức giận ở chợ thì bây giờ tức cũng vô nghĩa, hoặc là nói tức giận sẽ không phải một lãnh đạo đủ tư cách.
Chuyện hôm nay chính là trùng hợp nhưng chưa chắc là ngẫu nhiên. Mặc dù hôm nay không có chuyện đánh người thì mai, kia thì sao? Tóm lại Vương Quốc Hoa nói chợ nông sản thối không phải là vô cớ.
Tằng Trạch Quang nhìn như đang nhắm mắt nhưng thực tế lại nghĩ đến Vương Quốc Hoa hai lần kịp thời nhắc nhở. Vì thế mới khiến Tằng Trạch Quang thoát khỏi cơn tức giận. giờ phút này Tằng Trạch Quang càng lúc càng thấy Vương Quốc Hoa làm thư ký mình đúng là rất tốt.
Đường Hoài Minh là ai thì Tằng Trạch Quang biết rõ. Nếu ở lại chợ nông sản thì có thể sẽ trở mặt. Đây không phải mục đích của Tằng Trạch Quang. Tằng Trạch Quang muốn chính là một cơ hội mở đại cuộc, bây giờ mục đích đạt được có ở lại chợ nông sản cũng là thừa.
Tằng Trạch Quang nghĩ vậy không khỏi cười cười đầy đắc ý. Trong đầu hiện lên vẻ mặt nhớ nhác của Đường Hoài Minh, Tằng Trạch Quang nhìn về phía Vương Quốc Hoa.
- Quốc Hoa, đưa điện thoại cho tôi.
Vương Quốc Hoa quay đầu lại đưa máy cho Tằng Trạch Quang.
Tằng Trạch Quang ấn một số rồi trầm giọng nói:
- Đồng chí Nhất Vĩ à? Tôi là Tằng Trạch Quang, vừa nãy tôi gặp chuyện rất ác liệt, tôi cảm thấy cần phải báo với anh.
Nói chuyện ra xong, Tằng Trạch Quang nói thêm:
- Tôi đang trên đường đến phòng công an, cứ như vậy đi.
Đường Hoài Minh đến hiện trường thì còn may mình tối qua ở tại thị trấn Thành Quan, nếu không vừa nãy kiểu gì cũng gặp phải xe của Tằng Trạch Quang, như vậy sẽ phải xuống xe nói chuyện. Hiện trường ở chợ nông sản đã được khống chế, Đường Gia Quốc và mấy tên nam nữ kia đang ngồi chồm hổm trước chợ.
Đường Hoài Minh rất tự nhiên nghe Đỗ Minh báo cáo, nghe xong y âm trầm đi tới trước mặt Đường Gia Quốc.
- Ngũ thúc, chú đừng tức, cháu …. A…
Đường Hoài Minh giơ chân đạp vào mặt thằng cháu, đạp xong y còn chưa hết giận. Y định đạp thêm nhưng bị zz giữ lại.
- Thằng chó, ông đánh chết mày miễn cho mày sau bị bắt liên lụy đến ông.
Đường Hoài Minh rất tức giận. Chiêu này của Tằng Trạch Quang quá độc, có thể quang minh chính đại chỉnh đốn công an huyện.
Tằng Trạch Quang rất nhanh bình tĩnh lại, y lấy máy ra do dự một chút rồi gọi điện.
- Lão Cao, là tôi, lần này phiền to rồi. Anh nghe tôi nói, là như thế này…
Nghe xong, Cao Cận Giang ở đầu bên kia chép miệng một cái:
- Lão Đường, đây là ông chạm vào nòng súng rồi. Quan mới nhận chức sẽ có ba mồi lửa, ông sao không khống chế được nhân viên của mình vậy?
Đường Hoài Minh và Cao Cận Giang có quan hệ không quá thân như mọi người nghĩ. Trước đây hai người đối lập với nhau. Lý Hùng Phi thích nắm quyền lực nên để người của mình dè chừng, ước thúc lẫn nhau. Bây giờ Đường Hoài Minh gặp phiền phức nếu không phải hy vọng Cao Cận Giang nể mặt cùng chung chiến tuyến ngày xưa thì y đã không gọi cuộc điện này.
Cao Cận Giang vẫn không biết rõ thái độ của Tằng Trạch Quang, vì thế có thêm đồng minh cũng tốt. Hai người quan hệ trước đây dù kém đến đâu cũng là quá khứ, bây giờ tình cảnh mọi người tương tự nên phải giúp đỡ nhau.
Cao Cận Giang không khó để suy nghĩ ra ý của Đường Hoài Minh, nếu không y cũng đừng làm chánh văn phòng huyện ủy.
- Mẹ nó chứ, bây giờ nói cái này có ích gì? Phiền anh nói cho tôi số máy mới của Bí thư Tằng.
Cao Cận Giang trầm ngâm một chút:
- Lão Đường, tôi cho ông một cửa. Ông gọi cho thư ký Vương Quốc Hoa của Tằng Trạch Quang, tên này rất được sủng ái. Ông thông qua hắn một có thể lấy lòng hắn, hai có thể thả thấp thái độ, bên Tằng Trạch Quang cũng dễ xử lý hơn.
- Cảm ơn, nhân tình này tôi nhớ kỹ.
Đường Hoài Minh dập máy rồi vội vàng gọi điện.
Máy nhắn tin vang lên nhưng Vương Quốc Hoa không quá để ý. Cuối cùng do Tằng Trạch Quang nhắc hắn:
- Quốc Hoa, là máy nhắn tin của cậu kêu đó.
Vương Quốc Hoa lúc này mới nhớ mình có máy nhắn tin. Hắn vội vàng mở túi ra nhìn số:
- Là bí thư công an huyện Đường.
Tằng Trạch Quang cười ha hả nói:
- Y đúng là thức thời. Gọi lại đi, bảo với y là tôi đang chờ ở phòng công an, chủ tịch Quản cũng đang tới.
Vương Quốc Hoa cười cười lấy điện thoại di động ra gọi lại:
- Bí thư Đường sao? Tôi là Vương Quốc Hoa, vâng, vâng, xe của Bí thư Tằng đang chạy đến công an huyện. Vâng, tôi nhất định sẽ chuyển lời với Bí thư Tằng.
Dập máy, Vương Quốc Hoa quay đầu lại nói:
- Bí thư Đường tỏ vẻ sẽ nghiêm túc xử lý, y lập tức về công an huyện để báo cáo ý kiến xử lý với ngài.
- Quốc Hoa, cậu nói xem có thể nhân cơ hội này để làm như thế nào chỉnh đốn đội ngũ công an?
Tằng Trạch Quang rất tùy ý hỏi một câu làm tay lái xe lão Diêu run lên. Y hận không thể tát mình một cái. Bí thư Tằng việc này cũng bàn với Tiểu Vương, vừa nãy mình nịnh bợ là quá thất sách.
Xe hơi run lên, Vương Quốc Hoa lơ đãng nhìn lão Diêu sau đó quay đầu lại nói:
- Chuyện này ngài nên chủ tịch Quản mới đúng, tôi đâu tiện nói.
Tằng Trạch Quang ngẩn ra sau đó lập tức chỉ vào Vương Quốc Hoa mà mắng:
- Khôn ranh. Cậu làm thư ký đúng là uổng tài, đáng tiếc bây giờ không có người thích hợp để thay cậu.
Câu này Tằng Trạch Quang tuyệt đối là thực tâm, y biết Vương Quốc Hoa không phải người bình thường, là nhân tài cần có sân khấu rộng lớn hơn. Vương Quốc Hoa cười ha hả nói:
- Xem ngài nói kìa, không đi theo ngài thì tôi đi với ai? Không có ngài, tôi vẫn còn ngồi ở văn phòng nghiên cứu chính sách, tôi không có ý gì, làm thư ký cho ngài là tốt rồi.
Tằng Trạch Quang cười cười không nói. Vương Quốc Hoa nói có thật lòng hay không khó nói nhưng có một điều có thể khẳng định, tâm trạng Tằng Trạch Quang đang rất vui. Vừa nãy Vương Quốc Hoa cung cấp một đối sách đó là Tằng Trạch Quang và Quản Nhất Vĩ hợp sức chia cắt phòng công an.
Tằng Trạch Quang không phải Lý Hùng Phi. Y thích dùng thủ đoạn hòa hoãn một chút. Tằng Trạch Quang muốn đốt ba ngọn lửa, ngọn đùa rơi vào đầu phòng công an, bây giờ điều kiện đã có nếu ăn tham thì sẽ bị Quản Nhất Vĩ phản kích lại ngay. Nếu kéo Quản Nhất Vĩ thì Đường Hoài Minh chỉ có thể giơ tay chịu trói, ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
Tằng Trạch Quang nhắm mắt bắt đầu cân nhắc chuyện của công an huyện, nên mặc cả với Quản Nhất Vĩ như thế nào.
Dập máy mà mặt Đường Hoài Minh trở nên càng khó coi hơn. Y ý thức được mình gặp cục diện rất xấu, không ngừng bảo mình bình tĩnh lại. Đường Hoài Minh nhìn như thô lỗ chứ thật ra rất có lý trí. Vương Quốc Hoa vừa nãy nói Tằng Trạch Quang và Quản Nhất Vĩ đều xuất hiện ở công an huyện không thể nghi ngờ lộ tin là mình lần này sẽ rất phiền phức.
Đường Hoài Minh biết Vương Quốc Hoa không nói láo, lời này nhất định là theo ý của Tằng Trạch Quang. Tằng Trạch Quang đã đưa điều kiện đó là đưa ra công an huyện để chờ hai người đứng đầu hợp sức lấy đi. Hai tên này sẽ lấy lý do việc xảy ra sáng nay để chỉnh đốn toàn diện công tác chính pháp.
Nếu mình chịu bỏ ra địa bàn công an huyện thì mọi người bình yên vô sự, nếu không thì tình hình sẽ mở rộng. Đương nhiên Đường Hoài Minh cũng có thể liên lạc với Quản Nhất Vĩ nhằm hợp tác nhưng bây giờ xem ra ra đã chậm. Ở thời Lý Hùng Phi, Đường Hoài Minh không coi Quản Nhất Vĩ vào đâu. Thủ đoạn Tằng Trạch Quang nhìn như không nhanh không chậm nhưng lại giống cao thủ Thái cực quyền, chọn thời cơ tốt nhất để chèn ép mình.
Đường Hoài Minh không cam tâm nhưng chỉ có thể khuất phục. Nếu không Tằng Trạch Quang sẽ lấy chuyện hôm nay mà sinh sự, lấy chuyện ở chợ nông sản làm viên gạch để đặt đòn bẩy, hợp sức với Quản Nhất Vĩ lấy danh nghĩa xử lý đám cảnh sát có tố chất kém, ngành quản lý thị trường không làm việc mà có động tác mạnh tay trong toàn huyện.
Quản Nhất Vĩ năm nay 41 tuổi, cao gầy, da hơi đen. Lúc tranh đoạt chức bí thư huyện ủy y vốn tưởng mình thấy ánh mặt trời không ngờ lại thua cuộc.
Bỏ máy, Quản Nhất Vĩ trực tiếp ngồi xe tới công an huyện. Khi Tằng Trạch Quang gọi điện báo nội dung, Quản Nhất Vĩ biết ý của Tằng Trạch Quang. Quản Nhất Vĩ có thể từ chối nhưng lại không thể.
Về công về tư y không thể từ chối sự hợp tác này. Về công Đường Hoài Minh làm bí thư đảng ủy chính pháp đã tám năm, có tiếng nói xấu xa ở đội ngũ công an huyện Nam Sơn. Về tư Quản Nhất Vĩ lúc làm phó bí thư Đảng đàn, chuyện bên công an huyện y cơ bản không thể nhúng tay. Bất cứ điều chỉnh nhân sự gì Đường Hoài Minh đều trực tiếp lướt qua y để tìm Lý Hùng Phi. Cảm giác này từng dày vò Quản Nhất Vĩ.
Ở thời Lý Hùng Phi, Quản Nhất Vĩ và Tằng Trạch Quang còn mơ hồ có sự hợp tác, bây giờ hai người chủ chính một phương. Quản Nhất Vĩ hy vọng một lần nữa có thể hợp tác tốt, hy vọng Tằng Trạch Quang không phải Lý Hùng Phi thứ hai.
Nghiêm Giai Ngọc sáng dậy mà bụng hơi khó chịu, nhìn món bánh bình thường thích ăn mà cô cũng không muốn bỏ lại vào túi. Cô bỏ lại hai đồng đi vào một quán gần đó định mua hộp sữa. Nghiêm Giai Ngọc lại nhíu mày cuối cùng thở dài một tiếng không mua nữa. Cô lên xe vung vung tay lên nhỏ giọng nói:
- Tiểu quỷ, sớm biết vậy thì cắn đứt.
Vương Quốc Hoa lúc xuống xe đã hắt hơi. Lúc mở cửa xe hắn không quên đưa tay chặn trên một chút, Tằng Trạch Quang xuống xe. Lúc này Quản Nhất Vĩ đã đứng trong sân phòng công an đợi Tằng Trạch Quang.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phù Diêu.