Chương 365: Chuyện Bất Ngờ


Dịch: AND
Nguồn dịch: Mê truyện
Lưu Linh nói:
- Tập đoàn Star Mỹ là một công ty có quy mô vừa nhưng có kỹ thuật tiên tiến, hiện đại. Liên doanh lần này về hình thức là tập đoàn Star Mỹ bỏ kỹ thuật chiếm 40% cổ phần. Ý của Du Phi Dương là hắn sẽ không gọi điện cho anh, bảo em chuyển lời với anh. Anh nói xem như vậy có phải có chút không đúng?
Vương Quốc Hoa cười ha hả nói.
- Có gì không đúng chứ? Du Phi Dương đây là nghĩ tới cảm nhận của em. Cô bé ngốc, em về thật đúng lúc.
Hai người nói thêm vài câu rồi dập máy. Vương Quốc Hoa khá vui vẻ, hắn vốn còn cảm thấy kém một chút, bây giờ Lưu Linh còn mang theo người Mỹ về, quá tốt.
Cầm điện thoại di động, Vương Quốc Hoa gọi rồi nói:
- Ngôn Bá Thân, trưa đến chỗ tôi, mang theo mấy thứ anh nói.
Ngôn Bá Thân đang ở cửa phòng làm việc của họ Hoa, thấy số gọi tới lập tức chào người đi qua rồi sang bên nghe điện, ừ ừ hai câu rồi dập máy.
- Chút việc nhỏ đó cũng làm phiền tôi.
Chủ nhiệm Hoa trên 30 tuổi, chồng ả làm trưởng đồn công an ở xã. Chức trưởng đồn công an này sao lại có thì mấy người làm lâu năm ở công an quận đều biết. Ngôn Bá Thân gõ cửa tiến vào, chủ nhiệm Hoa đang đọc tiểu thuyết tình cảm, cắn hạt dưa có chút không nhịn được nhìn thoáng qua nói.
- Phó trưởng phòng Ngôn có việc à?
Ngôn Bá Thân đi lên ra vẻ cẩn thận quay đầu lại nhìn ngoài cửa. Hắn lấy một chiếc hộp tinh xảo đặt lên bàn nhỏ giọng nói.
- Bạn từ Hongkong mang về, vợ tôi ở nhà dùng phí phạm, chủ nhiệm Hoa tuổi còn trẻ xinh đẹp dùng mới đúng.
Hai mắt chủ nhiệm Hoa sáng lên, tay vội vàng cầm hộp đưa tới trước mặt, hạt dưa trên tay rơi xuống. Ả mở hộp ra, bên trong có đủ đồ trang điểm, còn có một chiếc gương nhỏ.
- Trưởng phòng Ngôn quá khách khí rồi, sao tôi có thể nhận được.
Tuy nói vậy nhưng hai mắt ả lại nhìn chằm chằm vào hộp trang điểm. Ngôn Bá Thân cười cười nói.
- Vừa nãy tôi tìm trưởng phòng ký khoản chi, trưởng phòng thông cảm con tôi học cấp một cần đưa đón nên bảo tôi tìm chủ nhiệm Hoa để lấy chìa khóa xe Nissan.
Chủ nhiệm Hoa đã thấy hộp trang điểm kia ở siêu thị nhưng không dám bỏ tiền vì nó hơn ngàn, bằng mấy tháng tiền lương.
Xe là xe công, thứ tốt vào tay mình, chủ nhiệm Hoa đương nhiên không làm khó. Ả cười hì hì lấy chìa khóa đưa cho Ngôn Bá Thân.
- Trưởng phòng Ngôn, anh thấy đó, tôi luôn tôn trọng lãnh đạo. Tôi nói với anh chuyện này, anh phải giữ kín đó.
Ngôn Bá Thân cầm chìa khóa không khỏi cười lạnh trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn cười nói:
- Tôi biết, nhất định giấu trong lòng không nói ra ngoài.
Chủ nhiệm Hoa nghe vậy lập tức nhỏ giọng nói.
- Trưởng phòng đã từng nói anh thực ra rất oan uổng. Không nói chuyện này nữa, nghe nói trưởng phòng gần đây hay tới nhà hàng Dao Thuần?
Ngôn Bá Thân nghe xong biến sắc vội vàng quay đầu lại mở cửa nhìn ra xem có ai không. Lúc này hắn đóng cửa lại nói.
- Chủ nhiệm Hoa, điều này ai nói với chị?
Vẻ mặt khẩn trương của Ngôn Bá Thân rơi vào mắt chủ nhiệm Hoa làm ả lo lắng. Phụ nữ đều hẹp hòi, tám năm trước chủ nhiệm Hoa đã bị Tiền Tứ Hải nhân cơ hội đi công tác kéo vào khách sạn quan hệ. Lúc ấy chủ nhiệm Hoa chỉ là một nhân viên văn phòng nhỏ nhoi. Hôm nay chủ nhiệm Hoa biết tuổi mình đã cao, trong lòng mặc dù khó chịu việc Tiền Tứ Hải tìm mối mới nhưng vẫn giữ bổn phận. Chẳng qua nếu nói không có suy nghĩ là nói dối.
- Còn cần ai nói với tôi ư? Gần đây tiếp đón của cơ quan đều ở nhà hàng Dao Thuần đó chứ gì.
Chủ nhiệm Hoa ghen tức nói, Ngôn Bá Thân thầm nghĩ mày đây là đau lòng về tiền. Nhà hàng trước đây hàng tháng đều đưa tiền cho ả, điều này công an quận ai chẳng biết.
- Vừa nãy trưởng phòng nói với tôi cùng đi uống rượu nhưng tôi phải đi đón con. Không nói nữa, tôi phải đi đây.
Ngôn Bá Thân bỏ lại một câu rồi ra vẻ phải đi ngay. Chủ nhiệm Hoa vội vàng đứng lên nói:
- Đừng đi gấp quá.
Ngôn Bá Thân dừng lại, hắn đồng tình nhìn chủ nhiệm Hoa, sau đó thở dài một tiếng.
- Chủ nhiệm Hoa, lời này có thể chị không thích nghe nhưng có chuyện nên mắt nhắm mắt mở là hay nhất.
Vừa nói Ngôn Bá Thân vừa mở cửa đi ra. Chủ nhiệm Hoa vốn không định làm gì nhưng câu nói của Ngôn Bá Thân làm cho ả tức điên lên.
Ngôn Bá Thân chỉ thuận miệng chia rẽ không nghĩ có thể thấy hiệu quả ngay. Không ngờ phụ nữ một khi tức lên thì rất đáng sợ. Chủ nhiệm Hoa lúc này chính là như vậy. Lúc trước còn trẻ thì hắn chuốc say mình, lừa mình, chơi mình. Bây giờ mình vừa qua 30, eo hơi nhiều thịt chút, ngực hơi rũ xuống chút là hắn không còn hứng thú sao?
Chủ nhiệm Hoa cảm thấy không thể cứ nhịn như thế được, phải cho Tiền Tứ Hải biết lợi hại. Nghe thấy dưới lầu có tiếng động cơ xe, chủ nhiệm Hoa thu lại hộp trang điểm rồi rất nhanh xuống lầu.
Xe Nissan mà Ngôn Bá Thân đi đã bỏ xó một thời gian, xe này do văn phòng quản lý, tiền dầu mỡ hàng tháng chui vào túi chủ nhiệm Hoa. Ngôn Bá Thân đang khởi động cho hết khói đen, làm nóng máy không ngờ chủ nhiệm Hoa đã gõ cửa kính.
- Trưởng phòng, cho tôi đi một đoạn.
Ngôn Bá Thân hạ cửa kính xuống nói.
- Chủ nhiệm Hoa đi đâu thế?
- Đến nhà hàng Dao Thuần.
Ngôn Bá Thân giật mình nhưng vẫn vội vàng mở cửa xe.
Xe đi được một đoạn, Ngôn Bá Thân dừng lại nói.
- Bà cô của tôi, cái này ai cũng có thể đi nhưng cô không thể.
Chủ nhiệm Hoa nói.
- Anh có ý gì? Bà đây không sợ Tiền Tứ Hải, ép quá tôi lên Ủy ban kỷ luật kiện hắn, tôi có chứng cứ.
Ngôn Bá Thân không khỏi vui vẻ nhưng mặt vẫn nhăn nhó nói.
- Chủ nhiệm Hoa, tôi đây là muốn tốt cho chị, chị cũng là người có gia đình, có công việc, danh không chính, ngôn không thuận, làm ầm lên chị có lợi không?
Chủ nhiệm Hoa bị dính bẫy. Ả thầm nghĩ đúng thế, mình dựa vào gì mà đánh ghen. Mình không phải vợ Tiền Tứ Hải, có điều kiện này thì vấn đề cũng đơn giản hơn. chủ nhiệm Hoa suy nghĩ một lúc rồi cảm kích cười nói với Ngôn Bá Thân:
- Cảm ơn, tôi biết nên làm như thế nào.
Vừa nói ả mở cửa xuống xe.
Ngôn Bá Thân há hốc mồm thầm nghĩ không ngờ lại có hiệu quả tốt như vậy. Ả này đúng là còn non, bảo sao bị Tiền Tứ Hải ngủ không bao năm như vậy.
Ngôn Bá Thân không đi đón con mà tìm một nơi kiểm tra xe. Dặn vài câu thấy không còn sớm hắn mới bắt taxi về nhà lấy cặp, sau đó lại bắt xe taxi khác. Ngôn Bá Thân suy nghĩ một chút rồi bảo lái xe chạy tới nhà hàng Dao Thuần. Xe còn chưa tới cửa đã thấy một người phụ nữ trung tuổi dẫn theo mấy người phụ nữ khác đằng đằng sát khí đi tới nhà hàng Dao Thuần.
Ngôn Bá Thân cười lạnh một tiếng bảo lái xe đỗ ở ngõ đối diện. Một đám phụ nữ lên lầu, không lâu sau bên nhà hàng Dao Thuần vang lên tiếng đập phá. Ngôn Bá Thân nhìn một lúc rồi bảo lái xe rời đi.
Xe đến chỗ ở của Vương Quốc Hoa, Ngôn Bá Thân vào thấy Vương Quốc Hoa đang ngồi xem Tv.
- Ngôn Bá Thân, anh nhặt được tiền à?
Vương Quốc Hoa thấy Ngôn Bá Thân đang nở nụ cười liền thuận miệng nói. Ngôn Bá Thân cố nhịn cười giải thích, Vương Quốc Hoa nghe xong cũng cười phá lên nói.
- Sự nghiệp của Đảng bị phá trong tay những kẻ như vậy.
Ngôn Bá Thân không biết nên đáp lời này hay không. Ngôn Bá Thân tuy không dính tới vấn đề tác phong nhưng tiền đáng nhận thì hắn sẽ không hề khách khí nhận lấy.
Cũng may Vương Quốc Hoa chỉ nói qua rồi chuyển sang chủ đề khác.
- Có mang đồ tới không?
Ngôn Bá Thân cẩn thận đặt túi lên bàn, Vương Quốc Hoa không mở ra ngay mà hỏi.
- Mấy thứ này anh có chắc sẽ vặn ngã Tiền Tứ Hải không? Tôi cũng nói trước là nếu vặn ngã được Tiền Tứ Hải thì tôi sẽ hết sức tranh thủ chức trưởng phòng cho anh.
Ngôn Bá Thân mặc dù không nghĩ một cách tốt nhất nhưng khi Vương Quốc Hoa nói ra như vậy, mặt hắn vẫn đỏ bừng lên vì kích động.
- Chủ tịch, chỉ cần tôi có thể lên làm trưởng phòng thì sau này ngài bảo làm gì, tôi làm đó.
Ngôn Bá Thân đúng là dám nói, Vương Quốc Hoa nghe xong không thấy có gì không đúng. Hắn bình tĩnh nói.
- Lời này không nên nói loạn thì hay hơn, đây là sự nghiệp của Đảng.
Ngôn Bá Thân từ chối khéo lời mời dùng cơm của lãnh đạo, hắn biết ý rời đi. Vương Quốc Hoa cũng không có ý giữ lại mà dặn.
- Anh đi xem Tiền Tứ Hải một chút.
Ngôn Bá Thân thầm hiểu.
- Có chuyện tôi nhất định kịp thời báo cáo.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phù Diêu.