Chương 758
-
Phù Diêu
- Đoạn Nhận Thiên Nhai
- 1861 chữ
- 2020-01-29 03:02:55
Dịch: AND
Nguồn dịch: Mê truyện
Vương Quốc Hoa do dự một chút mới gọi:
- Chị Từ.
Vương Quốc Hoa thấy đối phương đến nhà lão bí thư như thế này, hắn không khỏi cảm thấy kính trọng. Vợ chồng vốn là đôi vợ chồng cùng tổ, lúc có nạn mạnh con nào con đó bay. Chị Từ và lão bí thư lại không phải vợ chồng, hai con của lão bí thư còn không muốn chăm sóc ông vậy mà chị Từ lại không để ý lời ra tiếng vào đến đây chăm sóc cho ông.
Chị Từ năm nay đã chừng 50 tuổi, nghe Vương Quốc Hoa gọi còn tưởng mình nghe lầm. Chị ta chần chờ quay đầu lại thấy Vương Quốc Hoa đang đi nhanh tới. Vương Quốc Hoa là nhân vật rất nổi tiếng ở thôn Vương gia này, cũng là người hay được người trong thôn lấy ra khoe với người nơi khác. Chị Từ là một phụ nữ gần như không có địa vị trong thôn nên thấy Vương Quốc Hoa đương nhiên là sợ. Chẳng qua chị ta vẫn có thể lên tiếng nói chuyện được.
- Là cậu hai nhà Vương lão phải không?
Chị Từ cảm thấy mình nói sai nên vội vàng đổi giọng.
- Bây giờ cậu đã là lãnh đạo, không thể gọi như vậy, tôi …
- Chị khách khí quá, có gì mà không gọi như vậy được chứ. Chị gọi thế cũng không sai.
Vương Quốc Hoa cười ha hả nói, chị Từ vẫn có chút khẩn trương hơi khom người không biết nói gì. Vương Quốc Hoa quen cảnh này rồi, dân luôn sợ quan.
- Chị đi thăm lão bí thư à? Tôi cũng vậy.
Vương Quốc Hoa đi tới trước, vừa đi vừa mỉm cười. Dáng vẻ tự nhiên của hắn làm cho chị Từ bớt khẩn trương hơn nhưng vẫn không dám chủ động nói chuyện.
- Tôi biết việc của lão bí thư, không ngờ hai thằng con trai của ông lại thế, đúng là làm người ta thấy giá buốt. lão bí thư đúng là nuôi phải hai thằng con phản phúc.
Vương Quốc Hoa có chút bất mãn nói. Chị Từ cẩn thận nhìn quanh một chút mới nhỏ giọng nói.
- Bọn họ thực ra cũng không dễ dàng gì. Tôi chỉ là một người phụ nữ nên nhiều việc không làm gì được. Trước đây tôi chịu ơn của lão bí thư, bây giờ giúp cũng là báo đáp ông. Hơn nữa thằng hai nhà lão bí thư cũng không phải không để ý tới bố, mỗi ngày đều làm đồ ăn đưa tới, tiền thuốc của lão bí thư cũng là do y bỏ ra.
Căn nhà vách đất trước vốn là nhà kho nằm đối diện với nhà con cả lão bí thư, nơi đây trước để ít đồ lặt vặt. Chị Từ đứng ngoài cửa do dự nói:
- Lãnh đạo… Vương, bên trong vừa bẩn vừa tối, cậu đừng vào.
Vương Quốc Hoa không để ý cái này nhưng cảm thấy mình vào cũng không có ý nghĩa mấy. Hắn xoay người đi sang nhà Vương Quốc Khánh – con thứ hai của lão bí thư.
Vương Quốc Khánh ở nhà, cũng thấy Vương Quốc Hoa đi cùng với chị Từ chỉ là không dám đi ra. Làm con cái đối xử với bố như vậy đúng là không tiện ngẩng đầu với người khác. Nhất là Vương Quốc Hoa vốn làm lãnh đạo lớn nhất ở Vương gia thôn này.
- Nhị ca ở nhà à?
Thấy cửa mở, Vương Quốc Hoa đứng ngoài gọi. vợ chồng Vương Quốc Khánh ở trong lập tức đi ra cười chào.
- Là Quốc Hoa à, cậu bây giờ là lãnh đạo thì tôi phải đến nhà cậu chứ, sao lại ngược thế này?
Vương Quốc Hoa trước khá tức tên này nhưng nghe chị Từ nói cũng hơi thay đổi đôi chút. Tình hình kinh tế ở quê là thế, một người bị liệt là gánh nặng quá lớn với gia đình.
- Khách khí làm gì, đều là bà con trong thôn cả. Chuyện của lão bí thư tôi cũng nghe, tôi cũng biết hoàn cảnh nhà anh không tốt, lão bí thư cũng không có bao tiền tiết kiệm.
Vừa nói hắn lấy tiền bọc trong giấy báo ra đưa tới, tổng cộng khoảng mười ngàn.
- Đây là tâm ý của tôi với lão bí thư. Đúng, nhà kia xuống cấp quá rồi, nên đưa bác ấy về nhà anh sống. Hàng ngày hai anh chị bận việc không có thời gian lo cho lão bí thư, tôi biết. như vậy đi, mỗi tháng tôi bỏ ra 500 đồng thuê chị Từ chăm sóc lão bí thư, hai người thấy sao?
Vương Quốc Khánh đâu dám nhận tiền, y vội vàng đẩy trả.
- Tiền này chúng tôi không dám nhận, tôi lập tức dọn phòng đưa bố về đây.
Vương Quốc Hoa cười cười nhét tiền vào tay vợ y.
- Chị dâu, tiền này chị cầm giúp Nhị ca, đây là tiền chữa bệnh cho lão bí thư mà. Lúc trước tôi đỗ đại học cũng nhờ lão bí thư giúp tiền mà tôi đi học được, chuyện này cả đời tôi không thể quên.
Phụ nữ vẫn thực tế hơn đàn ông, không phải do áp lực cuộc sống ai muốn chịu tiếng xấu. Chị ta tay run run cầm tiền.
- Tôi biết vợ chồng mình làm không đúng nhưng biết sao được. Vì chữa bệnh cho ông mà có bao tiền đều đã bỏ ra hết, tôi còn phải về nhà vay mấy ngàn.
- Tôi biết khó xử của anh chị. Nhị ca, tôi có việc này muốn bàn với anh.
Vương Quốc Hoa cười cười ngồi xuống ghế Vương Quốc Khánh đưa tới. Vương Quốc Khánh ngồi xổm xuống bên nói:
- Cậu nói đi.
- Nghe nói vì bệnh của lão bí thư mà anh cãi nhau với đại ca. Thực ra nhà đại ca cũng khó khan, anh không nên trách. Anh xem thế này có được không, cửa hàng của chị gái tôi muốn nhượng lại, hay là anh nhận làm. Tiền nhượng quán từ từ trả trong mấy năm cũng được.
Vương Quốc Hoa nói không phải xúc động nhất thời. Hắn nghĩ vậy chủ yếu là do Tạ Mãn Hòa làm ăn trên thị xã, chị gái và con ở Nam Sơn mãi cũng không hay, không bằng nhượng quán lên thị xã ở cùng chồng.
- Không được, cái này không thể được.
Thấy Vương Quốc Khánh phản đối, Vương Quốc Hoa xua tay chặn lại:
- Có gì không được chứ, chị tôi cũng muốn theo anh rể lên thị xã, quán chuyển cho người khác cũng không thể thu hết tiền ngay, như vậy không bằng nhượng cho người nhà. Hai nhà ta cũng có họ hàng. Cứ quyết định như vậy đi, hai người chuẩn bị một chút, tôi vào thăm lão bí thư.
Vương Quốc Hoa đứng lên đi ra, hai vợ chồng định đi theo nhưng cuối cùng lại dừng lại.
Vương Quốc Hoa vào nhà kho, chị Từ đã bật đèn.
Lão bí thư rất kích động khi thấy Vương Quốc Hoa nhưng ông không thể nói, không thể động đậy, chẳng qua từ đôi mắt già nua đã rơi nước mắt. Vương Quốc Hoa đi lên nắm một tay ông nói.
- Bác đừng kích động, chuyện nhà bác cũng là việc nhà cháu mà.
Vừa nói Vương Quốc Hoa lấy một xấp tiền còn lại đưa cho chị Từ.
- Chị Từ, tiền này chị cứ giữ lấy coi như tiền công chị chăm sóc cho lão bí thư, mỗi tháng 500 do tôi bỏ ra.
Mắt chị Từ đỏ lên, Vương Quốc Hoa vội vàng giải thích.
- Chị đừng hiểu lầm, tôi vừa nói với Nhị ca là sẽ chuyển lão bí thư về lại nhà chính. Sau này lão bí thư còn cần chị chăm sóc. Chị không nhận tiền này thì đâu tiện giải thích với con cái. Tôi biết chị không cần tiền nhưng chị vẫn phải nhận.
Chị Từ không ngốc nên hiểu Vương Quốc Hoa làm thế là vì không muốn mình bị người ngoài nói này nói kia.
- Nhưng tôi không thể lấy nhiều như vậy, tôi đâu có làm gì.
Vương Quốc Hoa thuyết phục chị Từ xong, nói vài câu với lão bí thư rồi rời đi.
Về nhà, Vương Quốc Hoa nói một chút với chị gái, Vương Tú Tú luôn nghe theo hắn nên chấp nhận ngay việc nhượng quán.
- Được, để chị nói với anh rể cậu. Vừa lúc, chị nghe người ta nói đàn ông có tiền là xấu đi, chị phải lên thị xã trông chặt mới được.
Vương Quốc Hoa chuẩn bị lên quận đón hai cháu thì con cả của lão bí thư là – Vương Quốc Huy đến nhà. Vương Quốc Hoa gần như trong nháy mắt là biết được ý đồ của y, điều này làm hắn rất chán ghét đương nhiên là không cho mặt mũi. Tên này mà không xuất hiện, Vương Quốc Hoa còn nghĩ tốt một chút, bây giờ vừa mới bố trí xong cho lão bí thư, hắn lại tới là sao?
Coi như không phát hiện ra đối phương, Vương Quốc Hoa lái xe ra ngoài cửa. Tên này đứng cửa sợ không dám đi lên, chỉ biết nhìn Vương Quốc Hoa lái xe rời đi, chờ xe đi xa mới dám tiến vào.
Vương Tú Tú thấy Vương Quốc Huy cũng không thèm bắt chuyện, cô trực tiếp bưng rổ rau mang ra chuồng lợn, vừa đi còn vừa mắng.
- Nuôi lợn vẫn tốt nhất, cuối năm còn mổ thịt được.
Vương Quốc Huy cười hì hì chạy theo Vương Tú Tú.
- Tú Tú, nghe nói cô định nhượng lại quán?
Vương Tú Tú nghiêm mặt lại:
- Đi mà tìm người nói với anh đó, đừng có làm phiền tôi.
Vương Quốc Huy cười tiếp lời.
- Tôi nghe em dâu nói là cô nhượng cho nhà nó, không bằng tôi bỏ ra 20 ngàn, cô nhượng lại cho tôi.
- Gì thế hả, lão bí thư bị bệnh không có tiền chữa, anh nói không có tiền. Bây giờ đâu ra nhiều tiền thế chứ? Đúng là đồ chó.
Vương Tú Tú mắng to, Vương Quốc Huy vừa xấu hổ vừa tức nói.
- Không nhượng thì thôi, cô sao chửi tôi.
- Chửi anh? Tôi còn muốn đánh đó.
Vừa nói cô vừa vung gáo chứa rau lợn hắt tới, thằng kia khá nhanh tránh được rồi lớn tiếng nói.
- Ra vẻ, không phải là cái quán rẻ rách ư?
Vương Tú Tú vốn không vui, nghe vậy càng tức tối. Cô cầm lấy chiếc cuốc gần đó vung lên.
- Muốn ăn đòn hả?
Vương Quốc Huy thấy thế vội vàng chạy đi.