Chương 107: Độc Cô Minh giết người
-
Phượng Hí Cửu Thiên
- TieuBachLong90
- 1764 chữ
- 2021-01-12 05:25:36
Nghe Mã Tư Thuần nhắc đến Tam hoàng tử, Phượng Minh đoán được ngay lý do mà nàng ta bắt mình đến đây. Từ lúc nhận tiền của Tam hoàng tử đến giờ thì hắn toàn chỉ tiêu tiền vào những việc không liên quan tới yêu cầu của y. Thậm chí hành tung của hắn, Tam hoàng tử còn không khống chế được vì lệnh bài y đưa cho chỉ ghi lại vị trí của một con mèo. Mà con mèo này Phượng Minh đã cất kỹ trong vòng tay trữ vật, mỗi lần có việc rời khỏi Vãng Sinh động thì giao vòng tay này cho Cơ Nhi đeo. Thế nên Tam hoàng tử sai người tìm hắn suốt cả tháng vẫn không có tung tích.
Cho đến hôm nay, tình hình trong cung ngày càng nghiêm trọng. Tam hoàng tử bắt buộc phải cử Mã Tư Thuần tìm Phượng Minh.
- Ta chỉ thắc mắc đường đường Huyết tử Nhất Niệm tông, quyền lực địa vị đều đủ cả, vì sao còn muốn làm nô tài cho Tam hoàng tử?
Chỉ nghe nữ tử áo đỏ cười nhạt:
- Tất nhiên là vì lợi ích. Chẳng phải ngươi cũng đã nhận một ngàn vạn linh thạch của hoàng tử sao? Thứ ta nhận còn quý báu hơn ngươi, dĩ nhiên phải ra sức vì công tử. Đừng phí lời nữa, chuyện hoàng tử giao cho ngươi, ngươi cứ mãi trì hoãn không thực hiện. Hôm nay ta sẽ lấy một cánh tay của ngươi trước để làm cảnh cáo…
Trong không trung vang lên những âm thanh xoẹt xoẹt giống như có một thanh đại đao sắc bén đang xé gió chém tới cánh tay phải của Phượng Minh. Cũng may miệng hắn vẫn nhanh hơn thanh đao này một chút:
- Khoan, ta làm được rồi…
- Nói kỹ càng!
Mã Tư Thuần tỏ ra không kiên nhẫn. Vì tu luyện Huyết Ma Đao nên tính nàng nóng như lửa, sát tính càng nặng nề. Nếu Phượng Minh không lên tiếng, thật sự cánh tay của hắn đã rơi xuống từ lâu rồi.
- Ta đã sáng lập Hắc Thủ ở phía Tây đế đô. Thành chủ U Lam thành, thuộc hạ cũ của Lăng Vân, tu văn giả có tu vi cao nhất, Minh Quá Long cũng đã quy thuận. Giờ y đang liên hệ với bọn người Tam Tần, Trương Cuồng… Không tin cô có thể sai người đi kiểm tra…
Phượng Minh nói nhanh một hơi. Nhìn lại sát khí của Mã Tư Thuần đã dịu đi đôi chút, tuy nhiên thanh đại đao vô hình trong không trung vẫn đang lơ lửng phía sau lưng hắn, khiến hắn ngoài đứng bất động thì chẳng dám làm ra động tác gì khác.
- Đứng yên ở đây, ta phải xác nhận lại những gì ngươi nói có thật không!
Mã Tư Thuần phất tay, một con hạc giấy đỏ thẫm bay ra từ ống tay áo của nàng. Cùng lúc, cửa tòa các mở ra, chỉ thoáng chốc con hạc giấy đã biến mất trong màn sương mù.
Phượng Minh dò hỏi:
- Ta phải chờ bao lâu!
- Ba ngày! Đứng yên đó cho ta!
Mã Tư Thuần lạnh lùng buông một câu. Sau đó, bất kể Phượng Minh có hỏi gì đi nữa cũng không trả lời, cứ nhắm mắt nhập định.
Một ngày nhanh chóng trôi qua, Mã Tư Thuần vẫn như pho tượng ngồi yên một chỗ. Còn Phượng Minh toàn thân uể oải vô cùng. Vì đang ở cùng với Mã Tư Thuần nên hắn không dám tu luyện. Không có những cơn đau xé da xé thịt để giữ thanh tỉnh, Phượng Minh bắt đầu cảm thấy buồn ngủ vô cùng, sau cái chết, đây là nỗi sợ hãi xếp thứ hai của hắn. Nhưng thanh đại đao của Mã Tư Thuần vẫn giữ nguyên vị trí bất kể ngày đêm, thêm sát khí lạnh lẽo tỏa ra từ người Mã Tư Thuần, chưa kể đến tu vi của nàng ta là Vô Nhai cảnh, Phượng Minh không còn phương án nào khác ngoài tuân lời.
Sang ngày thứ hai, đầu óc hắn mụ mị dần, thân hình cứ mấy phút lại lắc lư vì không khống chế được. Hắn phải cắn nát lưỡi của mình, thậm chí cố đâm sâu mười đầu móng tay vào da thịt để có thể minh mẫn.
Ngày thứ ba, ngày thứ tư trôi qua, Mã Tư Thuần vẫn ngồi yên bất động.
Phượng Minh đã lúc mơ lúc tỉnh, hắn biết mình sắp không xong rồi. Đang định liều một phen, dùng hết sức phản kháng thì cửa tòa các mở tung ra. Con hạc giấy màu đỏ đã trở về bay lơ lửng trước mặt Mã Tư Thuần.
Lần đầu tiên sau bốn ngày Mã Tư Thuần có động tác đưa tay ra chộp lấy con hạc giấy. Sau khi đặt con hạc giấy lên trán, đọc hết tin tức trong đó, Mã Tư Thuần nhẹ nhàng cất tiếng:
- Định lực kém như vậy mà muốn làm mưa làm gió ở Nhất Niệm tông sao? Ngay cả
nhất niệm
là gì cũng chưa hiểu thấu. Ngươi làm sao vượt qua được Niệm môn? Ngươi có thể cút. Tam hoàng tử nói ngươi làm rất tốt, nhất định phải mau chóng kêu gọi Hắc Thủ và Phong Kiếm học viện cũ tụ hợp trở về. Đến lúc đó sẽ có mệnh lệnh mới cho ngươi.
- Đa tạ, ơn này Phượng Minh nhớ kỹ!
Phượng Minh nở nụ cười lạnh lẽo, vội vàng chạy nhanh ra khỏi cửa tòa các. Không cần phải leo qua bức tranh cũ, chỉ thấy làn sương mù bao phủ hết tầm nhìn trước mặt, kế đến bằng một cách thần kỳ nào đó mà Phượng Minh đã xuất hiện trước mặt tòa các đầu tiên mình đến. Bên cạnh hắn, ba tên đệ tử nội môn kia vẫn đứng canh gác chưa từng rời đi.
Một đường chạy nhanh xuống chân núi, đầu óc hắn trở nên mờ mịt dần, cơn buồn ngủ đã lên tới đỉnh điểm. Nếu không có thứ gì kích thích tới cực độ thì hắn chắc chắn sẽ gục ngã trước khi về tới Vãng Sinh động.
- Đánh!
Hai mắt Phượng Minh đỏ ngầu, vừa thấy lờ mờ phía trước có một đám người mặc đồng phục đệ tử ngoại môn của Huyết sơn liền lao tới tấn công.
Phong bế vu lực và chân lực lại, Phượng Minh sử dụng toàn bộ linh lực trong đòn công kích đầu tiên. Một luồng kim quang từ trong chưởng tâm tay trái hắn bắn ra, trúng vào người một đệ tử cảnh giới Khai Nguyên sơ kỳ. Ngay lập tức nơi ngực người này xuất hiện một lỗ thủng lớn, ngã xuống tuyệt khí mà chết. Sự kích thích của việc giết người khiến toàn thân hắn nóng ran, giữ được một chút thanh tỉnh.
- Giết người, Độc Cô Minh giết người!
Sự việc hắn dùng tiền mua chức danh nội môn đệ tử quá vang dội, cộng thêm sự kiện trong đại điện Thi sơn bị Tùng Âm ma tôn xóa thân phận nổi bật không kém, nên tên hắn đã sớm truyền đi khắp tông môn. Gần như ai vừa nhìn cũng đã nhận ra hắn.
- Độc Cô Minh giết người! Hắn dám tới Huyết sơn chúng ta giết người!
Vô số giọng la hét thể hiện sự tức giận của đệ tử Huyết sơn vang lên. Bọn họ ùa ra bao vây Phượng Minh, ra tay công kích hắn.
So với việc lộ ra mình có thể tu chân, thì việc giết người dễ có đường sống hơn. Dù sao Nhất Niệm tông chưa bao giờ cấm giết người. Tranh quyền đoạt lợi là một cách giúp thực lực tăng tiến. Nếu Phượng Minh không có thất công chúa và Bất Hối lão nhân làm chỗ dựa thì cũng đã bị đám đệ tử Thi sơn làm gỏi từ lâu.
- Lên hết đi!
Phượng Minh trở nên điên cuồng, lại thi triển Hỏa Cầu thuật thiêu chết một đệ tử khác cảnh giới Khai Nguyên trung kỳ. Dù thần trí mơ hồ nhưng Phượng Minh vẫn rất biết cách chọn đối tượng để ra tay, không hề giết người ngang cảnh giới với mình. Còn như gặp các đệ tử cảnh giới Hóa Hình thì ngay lập tức bỏ chạy. Cảnh tượng đuổi giết hỗn loạn diễn ra dưới chân Huyết sơn. Cả đám ngoại môn đệ tử gồm mấy trăm người không ngừng rượt theo Phượng Minh, mà hắn thì chạy nhanh như ma đuổi, mặt mày đỏ gay, cứ lâu lâu lại quay ra sau giết một người.
Cuối cùng hắn cũng về tới Thi sơn. Đúng lúc này gặp ngay đám đệ tử ngoại môn Thi sơn đang tụm năm tụm bảy bàn luận gì đó.
- Các ngươi nhìn xem đó có phải Dục Thi Nhân không?
- Hắn đang bị đám Huyết sơn đuổi bắt. Hừ, đám Huyết sơn này thật quá quắc. Cho dù Độc Cô Minh đáng chết, nhưng cũng phải chết dưới tay người Thi sơn chúng ta. Từ bao giờ người Huyết sơn được nhúng tay vào chuyện này?
- Đúng vậy, Độc Cô Minh dù bại hoại nhưng ma tôn đã trừng phạt hắn. Huyết sơn dựa vào cái gì mà bắt nạt người Thi sơn!
- Đánh chúng!
Đám đệ tử ngoại môn Thi sơn đồng thời lao lên tấn công đám đệ tử Huyết sơn. Hai bên đấm đá hỗn loạn, thậm chí có người còn trọng thương nặng nề.
Phượng Minh vô cùng bất ngờ trước cảnh tượng này. Mặc dù máu nóng trong người đang dâng trào nhưng hắn cũng cảm thấy xúc động, sống mũi cay cay.
- Đa tạ!
- Nói nhiều làm gì, chúng ta là người Thi sơn, động vào Thi sơn thì phải giết!
Một gã thanh niên rút phi kiếm ra đâm chết một đệ tử Huyết sơn, sau đó cười lớn.
Cuộc đâm chém này diễn ra với quy mô ngày một lớn, thậm chí nội môn đệ tử hai núi cũng bị cuốn vào. Cuối cùng năm vị trưởng lão Thi sơn và bốn vị trưởng lão Huyết sơn xuất hiện mới khiến mọi người dừng tay.
Mã Đằng quát lớn:
- Tuy tông môn không cấm các ngươi tranh đoạt nhau nhưng không có nghĩa được kéo bè kết phái chém giết như vậy! Tạo phản hết rồi sao?
Một vị trưởng lão râu rậm phía Huyết sơn nhìn hết chúng đệ tử hai bên một lượt rồi gằn giọng:
- Vì sao chém giết nhau? Ai là kẻ đầu têu bước ra!