Chương 137: Pháp, chú, chúc, khống
-
Phượng Hí Cửu Thiên
- TieuBachLong90
- 1808 chữ
- 2021-01-12 05:25:44
Ngày hôm nay, Mộng Thai vẫn như mọi khi thu hút sự tập trung của cả vạn đệ tử.
Sau cuộc chiến đẫm máu ở Chân Ma điện, Thất Sát tông bị tổn thất nặng nề, đây là lúc mà các thế lực phải nhân cơ hội phát triển hết sức để có thể vươn lên thay thế.
Ba năm nữa, lần Thiên Kiêu Chiến tiếp theo lại diễn ra, đến lúc đó kẻ chiến thắng sẽ giúp cho tông môn của mình trở thành đệ nhất thế lực ở Vô Nhật vương triều, kết thúc quãng thời gian dai dẳng bị Thất Sát tông độc chiếm vị trí này.
Tuy ba năm nữa mới diễn ra, nhưng trong đầu mọi người đã đóng đinh những nhân tuyển sáng giá nhất.
Ngụy Thư Diệp tự hủy linh thể, tu vi đại giảm. Trong vòng ba năm sẽ không làm nên trò trống gì. Loại.
Tô Hà bị chặt đứt một cánh tay, chiến lực không còn như lúc đỉnh phong. Mặc dù nếu y muốn có thể yêu cầu cha mình là Đan Ma Tô Mịch chữa trị nhưng lại bỏ qua. Dường như giữa hai cha con này có tồn tại một sự thù hằn nào đó. Kể từ ngày Tô Mịch dẫn Tô Hà nhập tông đến nay, chưa từng thấy họ gặp lại nhau bao giờ.
Điệu Vong Vô Nguyệt cũng bị thương nặng, không đáng chú ý.
Ở Thi sơn, người đủ chiến lực và tiềm năng chỉ có Huyết tử Mã Tư Thuần. Nhưng độ thâm hậu linh lực của nàng quá kém, nếu giao chiến lâu dài với Hồng Tiểu Y hay Mộ Dung Tử Yên chắc chắn không phải đối thủ.
Âu Dương Hoa thì không đáng nhắc đến, ngoại trừ luyện đan ra, người ta không tìm được ở gã tài năng chiến đấu có thể lực áp quần hùng như bọn người Tô Hà, Ngụy Thư Diệp.
Suy đi tính lại, nhân tuyển đáng gờm nhất vẫn là tu văn giả ở phe Thanh Thiên tông, kẻ từng một mình giao chiến với bốn cường giả cảnh giới còn cao hơn mình mà vẫn chiến thắng. Phong thái đường đường chính chính, cộng thêm khí thế hùng hồn của y gây được ấn tượng rất lớn với mọi người. Ai cũng phỏng đoán đây sẽ là ứng viên số một cho vị trí Thiên Kiêu tử thế hệ tiếp theo.
Sơn chiến ở Mộng Thai tuy vẫn đông người tham gia nhưng lại thiếu đi một chút nhiệt huyết. Cũng may, vào một ngày đẹp trời, thiếu chủ Tô Hà bất ngờ xuất hiện. Trước sự quan sát của hơn vạn đệ tử, gã tiến vào Niệm môn.
Sáu ngày sau Tô Hà trở ra, cái tên Phượng Minh đã bị thay thế, tụt xuống vị trí thứ hai. Tô Hà còn nói một câu khiến nhiệt tâm chúng đệ tử bùng phát trở lại:
- Dù là cảnh giới nào thì cũng cần tấm lòng kiên định hướng về đại đạo. Mấy chục năm nay ta không tham gia vào Mộng Thai không phải vì ta nhụt chí, mà là cho chúng đệ tử một cơ hội vượt qua ta. Nay đã có kẻ làm được, vậy ta muốn thiết lập một kỷ lục mới giúp các ngươi lấy đó làm mục tiêu phấn đấu!
Hàm ý của Tô Hà rất rõ ràng. Dù những đệ tử bên dưới có xuất sắc đến đâu thì vĩnh viễn cũng chỉ là người đuổi theo bước chân của gã, không có tư cách sánh ngang. Đồng thời, có thể coi đây như lời khiêu chiến gửi đến Phượng Minh và các ma tử khác.
Rất nhanh, Tô Hà cũng đã dành lại vị trí đệ nhất ở Đạo môn. Duy chỉ có Đan môn là dù y tiến vào vô số lần nhưng cái tên Phượng Minh vẫn đứng sừng sững ở số một, không hề suy chuyển.
Cả Âu Dương Hoa phí hoài tâm tư cả tháng nay cũng lực bất tòng tâm, nản chí đến muốn từ bỏ xông bảng.
- Cho ngươi một Đan môn, còn năm ải kia và Trắc Linh thạch, ngươi vĩnh viễn không vượt qua được ta để hoàn thành lời hứa với lão già Tùng Âm!
Tô Hà cười lạnh, tiếp tục tiến vào Thể môn, Huyết môn nhằm tạo ra khoảng cách xa hơn với tốp dưới.
—
Phượng Minh không biết những chuyện này. Hắn đang toàn tâm toàn ý làm phân rã chín quả cầu chứa vu lực, chuẩn bị cho quá trình ngưng kết thảo nhân.
Thảo nhân là gì?
Có thể hiểu theo nghĩa đen nó chính là một người nộm được tạo thành từ cỏ, công dụng tương đương với nguyên anh của tu chân giả. Ở cảnh giới Vu sư cấp một, trong vu lực sẽ tập hợp tại đan điền biến thành chín viên vu đan.
Sau khi ngưng tụ đủ chín viên, dù vu sư có dùng mọi cách hấp thu đi chăng nữa cũng không thể khiến vu lực mình hùng hậu thêm. Để có thể tăng tiến tu vi, bắt buộc phải tiến hóa vu đan này lên thành thảo nhân.
Phân rã chín viên vu đan, dùng vu lực trong trạng thái hỗn độn (cỏ), đan xen, bện lại với nhau theo một trình tự nhất định tạo ra người nộm cỏ tí hon trong đan điền. Độ mạnh yếu của thảo nhân sẽ phụ thuộc vào trình tự bện cỏ, càng hoàn mỹ, càng ít khiếm khuyết, thì thảo nhân sẽ càng mạnh.
"Có bốn cách bện thảo nhân khác nhau. Loại đầu tiên dùng thuần vu lực bện thành, ẩn chứa âm dương ngũ hành, hợp cho đường lối tu luyện pháp lực và thần thông. Loại thứ hai hòa quyện vu lực với chúc lực (lực cầu phúc), hợp cho đường lối chúc phúc, trị liệu, nâng cao sinh khí. Loại thứ ba kết hợp với chú lực, chủ tu về thuật nguyền rủa, tà chú. Loại thứ tư là khống lực, chủ tu Sáng Hồn pháp, nuôi Cổ Trùng, và yêu vật."
Trong bốn con đường này, khống sư từng phổ biến nhất, đã có lúc chiếm đến tám phần Vu sư ở Bắc Cưu. Nhưng kể từ sau khi Thi Thánh tạo phản, khống sư ít dần, đến nay chỉ còn chiếm hai phần. Thay vào đó pháp sư lên ngôi, chiếm tới sáu phần. Còn lại, chú sư và chúc sư chia nhau mỗi bên một phần.
Tuy nhiên, sự phổ biến không đại diện cho độ mạnh yếu. Chú sư dù ít đến đáng thương nhưng luôn được công nhận là mạnh nhất, kế đến mới tới pháp sư và khống sư. Còn về chúc sư thì hoàn toàn không có chút sát thương nào, bị xếp ở dưới chót, bù lại chúc sư luôn khó chết và có tuổi thọ cao nhất, bao giờ cũng gấp đôi tu luyện giả bình thường.
Rất nhanh, Phượng Minh đã hoàn toàn phân rã chín vu đan. Các sợi tơ vu lực lơ lửng bên trong đan điền, chờ đợi hắn điều khiển bện thành người nộm.
Nhớ lại những lời hướng dẫn trong sách, Phượng Minh nhanh chóng đưa ra quyết định của mình:
- Nếu đã tham thì tham cho trót. Ta muốn thử dùng cả bốn cách bện thảo nhân xem nó sẽ biến thành dạng gì!
Nghĩ là làm, theo Phượng Minh phân tích, phần tứ chi nên dùng pháp lực bện thành để dễ dàng tu luyện thần thông. Phần mình cần có một nguồn sinh lực dồi dào, liên miên bất tuyệt làm căn cơ, nên dùng chúc lực để bện. Phần đầu quan trọng nhất, tượng trưng cho trí tuệ, nên dụng khống lực để bện. Cuối cùng ngũ quan, tai mắt mũi miệng, lông mày sẽ do chú lực - lực nguyền rủa tạo thành.
Vì phần
mình
lớn nhất nên Phượng Minh thực hiện đầu tiên.
Vu lực đã có, thứ cần phải quan tưởng ra đó chính là chúc lực.
Chúc lực xuất phát từ đâu? Đạo sĩ đăng đàn cầu mưa, nguyện cầu dân chúng thoát khỏi cảnh thiên tai hạn hán, loại
nguyện cầu
này sẽ tạo thành chúc lực. Hay như phàm nhân thường đến miếu đình tế bái, cầu phúc cho bản thân gia quyến, thì
cầu phúc
chính là một loại chúc lực.
Ở đây, Phượng Minh cần là thứ chúc lực do chính bản thân hắn tạo ra. Để làm được điều này không còn cách nào khác ngoài thiền định quan tưởng. Tưởng tượng mình thành một đạo sĩ, thành một phàm nhân đang cầu phúc, chúc lực theo đó sẽ tự hiển lộ.
Quá trình này kéo dài rất lâu, phải mất tới nửa ngày hắn mới hoàn thành. Kế đến dung hợp vu lực với chúc lực làm một, rồi bắt đầu bện phần mình của thảo nhân.
Ba ngày nhanh chóng trôi qua, Phượng Minh mở mắt ra thở dài.
Hắn chợt nhận ra suy nghĩ trước kia của mình quá khó thực hiện. Nếu trong tình trạng không bị kiềm chế bởi hai loại lực lượng chân, linh và có thật nhiều thời gian thì hắn tin mình sẽ thành công. Nhưng hiện tại, chỉ riêng bện phần mình đã tiêu tốn của hắn gần như toàn bộ thời gian cho phép. Nếu còn cố tham lam bám víu ý tưởng kia sẽ thất bại không nghi ngờ.
- Ý trời!
Phượng Minh thầm than, từ bỏ ý tưởng dùng cả bốn loại phương pháp bện thảo nhân. Vì đã lỡ chọn chúc lực nên hắn đành đâm lao theo lao, tiếp tục tiến hành bện tứ chi, đầu, và ngũ quan bằng chúc lực.
Lại ba ngày trôi qua, tròn một tuần từ khi bắt đầu bện thảo nhân, rốt cuộc hắn đã thành công. Khoảnh khắc thảo nhân hình thành, trôi lơ lửng trong đan điền bên cạnh nguyên anh, thân thể Phượng Minh cũng cảm nhận được luồng sinh lực dào dạt phát ra từ nó. Tuy vậy, dường như việc linh hồn bị khiếm khuyết khiến luồng sinh lực này không thể trực tiếp kéo tuổi thọ của hắn gia tăng, mà chỉ đem lại khả năng hồi phục đáng kinh ngạc.
Vết thương trên cánh tay của hắn từ sau trận chiến với Trương Cuồng bị vỡ ra vẫn chưa lành lại, này nhờ nguồn sinh lực dạt dào kia chỉ sau mấy canh giờ liền khôi phục trở về trạng thái ban đầu.
- Đường lối tu luyện của vu tộc quá mức kỳ diệu!
Phượng Minh rất phấn khởi, nhưng cũng không quên đợt ngưng tụ linh thể cuối cùng là quan trọng nhất. Nếu không thành công thì tu vi sẽ rớt xuống, thảo nhân hay nguyên anh cũng sẽ đều tiêu biến. Dẫu có ngưng tụ lại được thì cũng không còn hoàn mỹ giống lần đầu tiên.