Chương 105: Cử chỉ điên rồ
-
Quan Đạo Vô Cương
- Thụy Căn
- 2283 chữ
- 2020-12-07 01:01:28
Converter: tuanpa
Quan đạo vô cương đệ nhị cuốn phương đông dục hiểu một trăm linh năm lễ cử chỉ điên rồ ( cầu đề cử phiếu! )
Lục Vi Dân nhếch lên khóe miệng, mang theo một tia tươi cười quỷ dị , có lẽ chỉ có chính hắn hiểu được ý nghĩa của câu nói cuối cùng kia.
Nếu Cẩu Duyên Sinh không có lộ ra vẻ dâm tà đối với chân thị tỷ muội, có lẽ hắn sẽ không tức giận như vậy. Cẩu Duyên Sinh kiêu ngạo cũng không sao, dù sao chính mình vẫn là một nhân vật nhỏ, còn không thể thay đổi hết thảy. Nhưng là hắn khinh người gây khó dễ với mình, hơn nữa còn tìm một loại phương thức khoe khoang như thế, vậy thì đừng trách.
Có lẽ do đã trải qua kiếp trước hai lần tình cảm biến đổi, khiến Lục Vi Dân đời này luôn muốn đem tất cả những kẻ muốn xâm phạm đến đàn bà của hắn đập tan thành mây khói, muốn đem đối phương hoàn toàn phá nát thành từng mảnh, Diêu Bình như thế, Đào trạch phong như thế, Cẩu Duyên Sinh cũng đồng dạng như thế.
Lục Vi Dân biết được chính mình phân lượng của chính mình hiện tại, lấy cổ ngữ mà luận: "khước vị ti bất quyền trọng" (???) , này quyền nặng không là chỉ chính mình có quyền lực lớn đến mức nào, mà là chỉ chính mình đang ngồi ở "Ti" - trên một vị trí tương đương mẫn cảm , có thể phát huy tác dụng khó có thể tưởng tượng, thậm chí theo một ý nghĩa nào đó, một câu nói lơ đãng, hay một cái ám chỉ vô tình, đều có thể trên chính đàn Phong châu xảy ra biến hóa.
Đương nhiên, hiện tại Lục Vi Dân cũng biết chính mình còn không có lực ảnh hưởng lớn đến thế. Nếu muốn tạo ra lực ảnh hưởng, vậy đầu tiên hắn phải thành một nhân vật không thể thiếu bên cạnh Hạ Lực Hành. Mà để phải làm đến điểm này, chỉ sử dụng một ít thông minh, hoặc tạo ra một ít điểm sáng tạo đều còn lâu mới đủ.
Nhưng hắn tự tin chỉ cần chính mình tiếp tục ở bên cạnh Hạ Lực Hành làm việc, hắn liền có thể làm được điểm này, hơn nữa làm một cách rất tốt.
Đây cũng là lí do mà Cao Sơ đã muốn thăng lên làm địa ủy phó bí thư trưởng kiêm chủ nhiệm chính nghiên thất, vẫn đối với vị trí này ngựa nhớ chuồng không đi. Lục Vi Dân có một cảm giác không thể nói thành lời - rằng sẽ có một ngày Cẩu Duyên Sinh vì hành động ngày hôm nay mà hối hận cả đời. Biểu tình lãnh khốc trên mặt Lục Vi Dân tựa như đang hướng hai chị em Chân Tiệp Chân Ny làm cam kết.
Giọng nói của Lục Vi Dân mang theo sự tự tin, tựa hồ nắm trong tay tất cả mọi chuyện khiến Chân Tiệp miên man suy nghĩ.
Người đàn ông trước mặt nàng mỗi lần gặp lại lại mang cho nàng một sự mới lạ, cảm giác ngày càng mơ hồ. Ánh mắt của hắn mang theo hơi thở của nam nhân thành thục, không còn vẻ non nớt của giai đoạn thanh niên, khiến cho mỗi khi hắn giơ tay nhấc chân đều có một loại ma lực kỳ quái hấp dẫn người khác.
Lục Vi Dân cũng chú ý tới sắc mặt của Chân Tiệp càng lúc càng kỳ lạ. . . Ánh mắt tựa hồ vừa mê say lại hơi hoảng hốt , tựa như đắm chìm tại một chân trời xa lạ nào đó, mãi cho đến Lục Vi Dân cùng Chân Ny bí mật 'hoạt động' hơi chạm vào mình , Chân Tiệp mới tỉnh lại, mặt đỏ bừng.
Rửa mặt xong. . . Chân Tiệp leo lên nằm trên giường. Một lúc lâu sau nàng vẫn ngủ không được, mà hình như muội muội nằm bên cạnh cũng thế. Chân Ny giống như ám chỉ điều gì khiến cho nàng vẫn không dám nhúc nhích.
Tiếng hít thở đều đặn khiến Chân Tiệp thoạt nhìn như đang ngủ say. Không khí trong phòng có vẻ lạnh và khô ráo. Tháng mười hai nhiệt độ ban đêm của Phong Châu thậm chí có thể xuống dưới hai ba độ. Không gian tĩnh lặng khiến cho tiếng vang trong đêm khuya đều có vẻ rất rõ ràng.
Cũng không biết sau bao lâu. . . Chân Tiệp giật mình cảm muội muội nằm bên cạnh lặng lẽ đứng dậy , tựa hồ ở bên giường dừng lại một chút, xem xem chính mình đã ngủ hay chưa. Có lẽ Chân Ny nghĩ mình đã ngủ, liền rón ra rón rén đi ra cửa, cẩn thận mở khóa, đóng cửa đi ra ngoài .
Chân Tiệp không cần đoán cũng biết muội muội đi đâu .
Chân Ny cùng Đại Dân đã sớm vượt qua giới tuyến. Mẫu thân cùng Chân Tiệp đều sớm biết. . . Chân Ny trong bao có áo mưa đủ để chứng minh tất cả. Chân Tiệp đoán mẫu thân cũng đã nói với phụ thân , nhưng phụ thân cũng không nói gì.
Bất quá hiện tại theo xã hội càng lúc càng mở ra, tình dục trước hôn nhân trở nên rất bình thường.
Ngẫm lại trong hai năm ở đại học, những chuyện thế này chính mình không bao giờ nói đến, mà hiện tại lại thường xuyên nghe được. Khi đó người bạn gái cùng phòng ngủ luôn miệng nhắc đến bạn trai của nàng. Thậm chí người bạn học tốt nhất còn cố ý ở trước mặt nói đến cuộc sống giữa nàng và bạn trai. Mỗi lần nghe được Chân Tiệp mặt nóng như lửa, thường phải đi véo miệng đối phương mới khiến nàng ta im lặng.
Chân Tiệp cực kỳ hâm mộ những câu chuyện tình ái thời sinh viên. Nhưng khi mà tình yêu rơi xuống vị trí của mình, nàng lại thấy những người đàn ông vây quanh nàng thật nông cạn.
Giống như lời Đào trạch phong chửi bới Lục Vi Dân đêm đó, có không ít người đều là bởi vì vẻ quyến rũ của nàng hoặc bởi nàng là con gái xưởng trưởng 195 hán mà đến, hoặc là cả nhân tố đều có. Nàng không giống Chân Ny như vậy ngây thơ. . . Đối với tất cả nam tính xuất hiện bên cạnh nàng đều rất cảnh giác, giống như bọn họ rất thiếu tín nhiệm.
Nàng cũng từng cùng trải qua vài lần yêu đương nhưng tất cả đều kết thúc nhanh chóng. Thậm chí những hành động đơn giản biểu thị tình yêu như nắm tay hay ôm đều không có trải qua. Điều này làm cho Chân Tiệp từng rất thất vọng, nhưng nếu để có tình yêu mà nàng phải hạ thấp tiêu chuẩn, nàng thà sống độc thân suốt quãng đời còn lại.
Cho nên nàng từng nói với trong nhà cùng bạn bè rằng nàng không tính toán kiếm đối tượng trong suốt thời gian học, điều này thậm chí khiến một ít bạn tốt của nàng cũng không thê hiểu nổi.
Có lẽ chính mình đối với người yêu đặt tiêu chuẩn rất cao , rất hà khắc, Chân Tiệp rất khó để vào mắt những anh chàng vừa trải qua đại học chưa hiểu việc đời. Nàng càng ưa thích những người đàn ông thành thục, ổn định mà lại tràn ngập tự tin, kể cả những người hơn mình tám mười tuổi. Tiêu chuẩn của nàng cao đến nỗi chính nàng cũng không biết nó có thực hay không, mãi cho tới khi Lục Vi Dân xuất hiện.
Lục Vi Dân ban đầu ở trong mắt Chân Tiệp cũng không có gì đặc sắc. Nàng nghĩ rằng Lục Vi Dân yêu Chân Ni tuy không phải bởi vì quyền chức của cha nàng, nhưng chắc chắn có yếu tố sắc đẹp của Chân Ny trong đó. Đương nhiên, đàn ông thích những cô gái xinh đẹp là lẽ thường, mà cô gái đó nếu có một gia đình tốt, thì lại càng tuyệt.
Mà ở trong mắt nàng hình tượng của Lục Vi Dân liền có vẻ rất mềm yếu. Tuy rằng hắn yêu Chân Ny chân thành, nhưng mà hai người quả thật quá chênh lệch, cho dù tình yêu vĩ đại đến mấy cũng không bù đắp nổi
Dù là chị của Chân Ny, Chân Tiệp cũng không cảm thấy cuộc tình này tốt đẹp ở điểm nào.
Nhưng rồi ở ngày cha nàng gặp phải chuyện không hay, biểu hiện của Lục Vi Dân liền đánh vỡ tất cả những gì mà nàng nghĩ về hắn.
Trong vài ngày đó , vẻ trầm ổn lão luyện cùng một chút thần bí của Lục Vi Dân đã chinh phục nàng. Chân Tiệp càng lúc càng tò mò muốn khám phá những gì thuộc về con người Lục Vi Dân , cả nội tâm lẫn cuộc sống.
Trong suốt một, số lần trở về của Lục Vi Dân rất ít, nhưng mỗi lần hắn đến Chân Tiệp phát hiện nàng không thể khống chế được tình cảm của chính mình. Thậm chí so với em gái nàng càng hưng phấn và vui sướng. Điều này làm Chân Tiệp cảm thấy xấu hổ, nàng bắt đầu học che giấu cảm xúc của mình một cách cẩn thận.
Đến lúc phụ thân gặp chuyện không may lần thứ hai, phong phạm cùng khí độ mà Lục Vi Dân biểu hiện ra bên ngoài quả thực khiến hình tượng phụ thân trong lòng Chân Tiệp trở nên xấu xí.
Lục Vi Dân tựa như một cái bất tri bất giác xâm nhập hắn trái tim đích anh hùng bình thường, vãn sóng to vu ký thật, phù building chi đem khuynh, đem chân gia theo hoàn toàn lưu lạc đích bên cạnh cứu vớt trở về, mà một đêm kia xuất hiện ở nhà cửa đích trên đường xe có rèm che cùng phụ thân khí vũ hiên ngang đích xuất hiện ở hán lý nhân trước mặt đích hình tượng khiến cho nguyên bản muốn đả đảo chân gia tái thải thượng một chân đích không ít người cũng không đắc không thu liễm này phân tâm tư.
Sau lại diêu gia đích gặp chuyện không may lập tức phân tán 195 hán đối chân gia đích chú ý lực, khiến cho chân gia mấy người phụ nhân rốt cục có thể thoáng an ổn đích bình tĩnh trở lại.
Chân Tiệp vẫn hoài nghi diêu gia gặp chuyện không may có phải hay không cũng có Lục Vi Dân tham gia trong đó, gặp chuyện không may đích thời gian thật sự là rất xảo , đương chân gia bị đẩy vào nơi đầu sóng ngọn gió đầu mâu sở hướng khi, diêu gia không hề dấu hiệu đích đã xảy ra chuyện, này quả thực giống như là tiểu thuyết an bài đích kiều đoạn, một màn tiếp một màn, nhưng như thế chân thật.
Nàng cũng nói bóng nói gió hỏi qua phụ thân, nhưng là phụ thân lại cố tả hữu mà nói hắn, không có trả lời nàng vấn đề này, này càng gia tăng rồi Chân Tiệp nội tâm đích hoài nghi.
Bất quá này chút không ảnh hưởng Chân Tiệp đối Lục Vi Dân đích quan cảm, nàng thậm chí cảm thấy được chính mình có điểm giống một cái ngây thơ không biết đích tiểu cô nương bình thường đối Lục Vi Dân tràn ngập nào đó sùng bái cảm đích anh hùng tình kết, tựa như cầu mí đối cầu tinh đích mù quáng truy đuổi, nóng cháy mà phi để ý xìng, loại cảm giác này làm cho chính cô ta đều cảm thấy được bất khả tư nghị mà lại cảm thấy xấu hổ, nhưng nàng nhưng không cách nào thoát khỏi.
Đó là chính mình muội muội đích bạn trai, nàng không ngừng đích nhắc nhở chính mình, đó là không có khả năng, nhưng là lập tức còn có một người thanh âm ở phản bác, chính mình bất quá là đúng hắn có chút cảm thấy tò mò mà thôi, cũng không có mặt khác, nhưng ngay cả chính cô ta đều cảm thấy được loại này gượng ép đích phản bác có vẻ quá mức tái nhợt vô lực, thật sự chính là tò mò sao? Như thế đơn thuần?
Có thể lừa gạt người khác, có thể lừa gạt chính mình sao? Biết rõ không có kết quả, khả Chân Tiệp lại đối chính mình đích cảm tình khuynh hướng bất lực.
Kia một ngày ban đêm đích thân tới Lục Vi Dân cùng đào trạch phong đích khẩu chiến, nàng cơ hồ là khắc chế không được chính mình cảm xúc chạy đến an ủi Lục Vi Dân, đương Lục Vi Dân ánh mắt lơ đãng xẹt qua mặc áo ngủ đích chính mình xiōng bô, có một loại sū ma cảm nhất thời tràn ngập toàn thân.
Mà càng làm cho nàng cảm thấy kinh hoàng bất an chính là đêm hôm đó chính mình trong mộng cùng chính mình gắn bó cùng ôi khinh liên mì yêu đích đối tượng thế nhưng chính là Lục Vi Dân! !