Chương 1116: Ra Cửa Gặp Mĩ Nữ?
-
Quan Sách
- Tịch mịch độc nam hoa
- 2537 chữ
- 2020-05-09 12:53:07
Số từ: 2531
Nguồn: Mê Truyện
Từ hộp đêm Dạ Nguyệt về nhà Trần Kinh rất gần.
Vì vậy Trần Kinh ra khỏi đó cũng không gọi xe, mà tự dạo bước một mình dọc con phố, chuẩn bị tản bộ về nhà.
Hắn từ nhỏ đã sống tại Sở Thành, sớm đã mang một tình cảm đặc biệt với thành phố này, chỉ tiếc là hiện nay trong mắt hắn, Sở Thành đã có phần xa lạ.
Đường phố đã trở nên rộng rãi, những khu vui chơi cho thiếu nhi mà lúc nhỏ hắn thích nhất, nay đã hoàn toàn biến mất. Trên những mảnh đất ấy, thay vào đó là những tòa nhà cao tầng san sát, đèn đuốc lập lòe, không còn chút nào hình ảnh của những năm tháng xưa.
Theo những tư liệu quy hoạch của thành phố, so với Sở Thành khoảng mười năm trước đây, quy mô thành phố đã mở rộng gấp đôi. Sở Thành của hiện nay so với hai mươi năm trước, quy mô phải mở rộng gấp gần năm lần, Trần Kinh sao có thể tìm lại được những kỷ niệm thời ấu thơ nơi đô thị phồn hoa nhộn nhịp này được?
Mấy năm nay khẩu hiệu đô thị hóa toàn quốc được tuyên truyền mạnh mẽ, chính quyền các địa phương không ngừng kiến thiết, xây dựng thành phố, những kiến trúc thành phố cũ được xây dựng mới, những dấu vết của các công trình cổ xưa tất thảy đều bị phá bỏ, đồng loạt chuyển hướng theo mô hình đại đô thị.
Theo đường lối kiến thiết thành phố này, những thành phố mới mọc lên không có cá tính, cũng không có đặc điểm riêng của mình, ngược lại công kích mạnh mẽ những thành phố cổ xưa với bề dày truyền thống và văn hóa, cuối cùng xây dựng nên những thành phố chẳng có đặc tính riêng gì cả.
Trong mắt Trần Kinh, Sở Thành hiện giờ cũng có phần không ra sao.
Chỉ có Sở Hà là nơi duy nhất khiến Trần Kinh mơ hồ cảm thấy được bóng dáng của quá khứ.
Sở Hà bao năm qua vẫn giữ được diện mạo trước kia, nó giống như một quan khách lạnh lùng, vẫn luôn thờ ơ quan sát những kẻ nắm quyền tùy ý phá hoại văn minh cố hữu của thành phố Sở Thành.
Rít một hơi thuốc thật sâu, cảm xúc của Trần Kinh dần trở nên chán nản.
Hắn bỗng nhớ tới những lời của Trịnh Viễn Khôn.
Trịnh Viễn Khôn là một người cực đoan, cách làm việc của anh ta quá mức lý tưởng hóa, là một người chịu ảnh hưởng sâu sắc của tư tưởng phương Tây, theo chủ nghĩa bất mãn với hiện thực xã hội.
Nhưng điều này lại không hề gây trở ngại cho việc anh ta chỉ trúng tim đen của vấn đề về Kinh Giang.
Kinh Giang hiện giờ có gì?
Kinh Giang từng có nền công nghiệp đáng ngưỡng mộ, hiện nay lại trở thành gánh nặng oằn lưng của chính phủ. Nền nông nghiệp của Kinh Giang từ lâu đã tăng sức sản xuất nhưng không tăng được lợi nhuận, thu nhập sống của bà con nông dân từ lâu vẫn giậm chân tại mức khá thấp, nền kinh tế khu vực ba đã trở thành lời tuyên bố cho hình ảnh tồi tệ nhất của Kinh Giang hiện nay.
chú thích: ngành dịch vụ.
Trị an xã hội của Kinh Giang rất kém, nạn mại dâm cờ bạc thuốc phiện hoành hành, hộp đêm, câu lạc bộ giải trí mấy năm gần đây mọc lên như nấm, rất nhiều người từ Sở Thành đều thích tới Kinh Giang tìm thú vui.
Tất cả những điều này đều là do Kinh Giang còn lơi lỏng trong công tác quản lý lĩnh vực này, chính quyền địa phương thậm chí còn mặc nhận sự tồn tại của những tệ nạn trên, chỉ chú trọng tới những vấn đề liên quan tới đại cục kinh tế.
Theo Trịnh Viễn Khôn, Kinh Giang thật chẳng ra thể thống gì cả. Nhưng xét kỹ những lời anh ta nói, thì cũng không phải không có lý.
Là Bí thư mới nhậm chức của Kinh Giang, Trần Kinh cảm thấy áp lực đè nặng.
Trần Kinh công tác tại Lĩnh Nam đã nhiều năm, tại đó hắn thường thiên về việc tìm giải pháp chuyển đổi mô hình kinh tế cấp cao, nghĩ cách bắt nhịp với quốc tế, phát triển nền kinh tế kỹ thuật cao, thiết lập sức cạnh tranh trung tâm khu vực.
Nhưng giờ về Sở Giang, hắn lại có cảm giác quay lại thời kỳ trước công nguyên.
Những vấn đề về doanh nghiệp liên doanh của Kinh Giang đều chưa được giải quyết, vấn đề việc làm, vấn đề sinh hoạt dân cư của thành phố, nói khó nghe một chút, thậm chí có thể nói là ngay cả sự ấm no của người dân thành phố cũng đã trở thành vấn đề. Toàn thể xã hội lại càng hỗn loạn, thế lực xã hội đen hoành hành ngang ngược, môi trường kinh doanh và sản xuất của doanh nghiệp không cách nào đảm bảo sự công bằng, công chính.
Pháp luật và chế độ cộng hòa dẫn đầu hiện trạng Kinh Giang đã rất nhiều năm. Chế độ có, pháp chế cũng có, nhưng trên mảnh đất này, những điều đó đều chỉ như giấy trắng. đừng nói ý thức của người dân không sánh tới được, ngay cả ý thức của cán bộ Đảng viên cũng vẫn còn cách một bước rất xa.
Sự tương phản rõ rệt như vậy, khiến Trần Kinh có lúc khó mà thích ứng được.
Trần Kinh cũng là người Sở Giang, cũng giống như tất cả những người trẻ tuổi đi lên từ Sở Giang, Trần Kinh cũng từng mang giấc mộng đẹp mang lại hạnh phúc cho quê nhà, một khi lên nắm quyền, sẽ kiến thiết quê hương.
Hiện giờ, tuy hắn quả thực đã có được cơ hội ấy, nhưng hắn lại không hề vui sướng chút nào, chỉ thấy nỗi lòng đè nặng.
Trần Kinh vừa đi vừa suy nghĩ, cứ thế thẳng tới cổng tiểu khu nơi mình sống.
Hắn đang muốn bước vào cổng, đột nhiên nghe thấy giọng phụ nữ sắc lạnh:
- Cướp! Có người giật túi của tôi!
Trần Kinh lặng người, liền đưa mắt nhìn qua đó. Chỉ nhìn thấy một người đàn ông đang cưỡi trên chiếc mô tô, đội mũ bảo hiểm đen, một tay cầm chiếc túi xách nhỏ của người phụ nữ, đang phóng về phía mình.
Còn ở phía sau xe, một người phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi đang liều mình đuổi theo, vừa đuổi vừa hô hoán!
Trần Kinh kinh ngạc, đưa tay ném chiếc thùng rác ở cổng tiểu khu ra đất theo bản năng, chuẩn bị ngăn cản chiếc mô tô.
Tên đàn ông lái mô tô kia cũng vô cùng nhạy bén, lượn xe qua bên cạnh, chuẩn bị tiếp tục lao về phia trước.
- Bắt lấy hắn!
Trần Kinh hô to.
Hắn vừa hô lên, những người xung quanh đều phản ứng lại, mấy cậu thanh niên trẻ tuổi nhân lúc chiếc xe giảm tốc độ, liền kéo tới.
Tên đàn ông kia thấy đã kinh động tới quá nhiều ng, vội vàng ném chiêc túi lại, quay đầu xe phóng về phía đối diện chuẩn bị bỏ trốn.
Chỉ thấy hắn lập tức tăng tốc, định bỏ chạy mất dạng.
Đúng lúc này, một chiếc BMW màu xám bạc bỗng lướt tới, chặn phía trước chiếc mô tô.
Tên đàn ông lái xe kia không nhờ lại xảy ra chuyện bất ngờ này, muốn giảm tốc độ cũng không được,
Uỳnh!
Hai chiếc xe đụng nhau, người đàn ông lái chiếc mô tô bị ngã văng ra rất xa.
Mấy cậu thanh niên phía ra liền nhào qua, ấn chặt người đó xuống đất.
Những biến hóa chóng mặt này, nói ra thì rất phức tạp, kỳ thực là diễn ra chỉ trong một chớp nhoáng.
Tên cướp bị khống chế, những người xug quanh cũng xúm lại xem.
Trần Kinh tiến lại gần, nhìn thấy người phụ nữ trung niên đang nước mắt nước mũi rối rít cảm ơn mọi đường, giọng Sở Thành đặc sệt.
Mấy cậu thanh niên có vẻ ngại ngùng, vừa hay nhìn thấy Trần Kinh đang tiến lại, một người trong đó vội chỉ vào Trần Kinh, nói:
- Chị à, dù sao cũng là do anh ấy kêu gọi mọi người, nếu như không phải anh ấy nhanh tay nhanh mắt, cản đường tên tiểu tử này lại, thì hôm nay cũng bắt được hắn!
Người phụ nữ trung niên vội tiến về phía Trần Kinh, nói:
- Cảm ơn người anh em, nếu không có cậu thì hôm nay tôi cũng không biết phải làm thế nào, vừa mới rút tiền từ ngân hàng định tới đóng tiền viện phí cho mẹ chồng làm phẫu thuật, liền gặp phải chuyện như vậy…
Trần Kinh gật đầu định nói gì đó, nhưng hắn đột nhiên sững người.
Bởi vì hắn nhìn thấy một người quen, đang bước ra từ chiếc BMW kia.
Người phụ nữ bước từ trên xe xuống, mặc một chiếc áo gió màu đen, mang đôi giày cao gót pha lê, mái tóc dài xõa vai, ung dung nhã nhặn, phong thái hơn người.
Cô đóng sập cửa xe lại.
Khi cô người nhìn về phía này, đã trở thnàh tiêu điểm của rất nhiều ánh mắt.
Mấy cậu thanh niên dũng cảm vừa rồi, ngoại trừ hai người đang khống chế tên cướp ra, những người còn lại đều như ngây dại.
Xe xịn, mĩ nữ, hơn nữa còn hành hiệp trượng nghĩa, điều này vô cùng hấp dẫn đám thanh niên trẻ tuổi kia.
Người phụ nữ vừa rồi rối rít cảm ơn mọi người lúc nãy cũng không biết phải nên nói gì!
Ng ta đi BMW, nhưng vào thời điểm quan trọng lại không hề đắn đo chặn xe phía trước tên cướp, vụ va chạm này, tổn thất ít nhất cũng phải vài vạn tệ.
Chị ta có thể nói gì với người ta đây? Nói sẽ bồi thường cho người ta? Thú thực chị ta không trả nổi!
Trần Kinh mím môi, khẽ cười, cô gái này hắn biết, chính là Thẩm Mộng Lan của tập đoàn Vạn Hải.
Ở đây vẫn có thể gặp được Thẩm Mộng Lan, dường như có phần trùng hợp, Trần Kinh tự nhiên so sánh với tên cướp lúc nãy, quả nhiên xem ra Thẩm Mộng Lan vẫn hơn vài phần dũng khí.
Chính vào lúc này, cảnh sát phụ trách mảng này liền có mặt, anh ta tiếp nhận tên trộm kia, không ngừng khen ngợi mấy cậu thanh niên đã giúp sức.
Sau đó đưa người phụ nữ trung tuổi kia về đồn khai báo, Trần Kinh cũng muốn lặng lẽ rút lui.
Đúng lúc đó, Thẩm Mộng Lan lại rẽ đám người, bước nhanh về phía Trần Kinh, nói:
- Trần… Trần… Kinh, anh vẫn nhớ tôi chứ?
Trần Kinh đứng lại, cười nhạt đáp:
- Đương nhiên là tôi vẫn nhớ Thẩm tổng rồi, cô quả nhiên là một công dân trọng nghĩa của thành phố!
- Cảm ơn lời khen! Ngài cũng vậy đó thôi!
Thẩm Mộng Lan nói, thản nhiên cười, giống như đóa mẫu đơn nở rộ đón gió, mang theo phong tình, khiến đám thanh niên xung quanh gần như choáng váng.
Trần Kinh rõ ràng cũng nhận ra những ánh mắt đang ném về phía mình.
Có thể bắt chuyện với mĩ nữ, lại ở một nơi cộng cộng như vậy, thật khiến người ta ngưỡng mộ, khiến người ta đố kỵ, khiến người ta hận.
- Trần… Chủ nhiệm Trần, xe tôi bị anh ta đụng phải, phải chờ lát nữa mới có xe tải tới mang đi. Dù sao cũng không có việc gì, tôi muốn mời ngài một ly café, không biết ngài có hân hạnh nhận lời hay không!
Thẩm Mộng Lan nói, ánh mắt chuyển động, hai con người băn khoăn gắn chặt trên khuôn mặt Trần Kinh.
- Bây giờ à?
Trần Kinh khẽ cau mày.
Thẩm Mộng Lan chỉ vào cửa hiệu Violet trước mặt, nói:
- Ở ngay đó, ngài yên tâm, sẽ không chậm trễ quá nhiều thời gian của ngài đâu!
Trần Kinh trầm ngâm một lúc rồi gật đầu đáp:
- Vậy đi thôi! Đại mĩ nữ mời café, nếu tôi còn từ chối thì quả thực là rất không biết điều rồi!
Tiệm café Violet bài trí rất đơn giản, là một cửa hiệu bình dân.
Nói là tiệm café, nhưng thực chất là kinh doanh thập cẩm, không chỉ là café, còn có trà, thận chí còn phục vụ đồ ăn.
Tuy nhiên không gian rất yên tĩnh, rất lạnh lẽo, Thẩm Mộng Lan thuê một phòng riêng, vừa hay ở góc trong cùng, cơ bản cũng không có ai làm phiền.
Trần Kinh gọi một tách trà xanh, Thẩm Mộng Lan chọn một ly café kiểu Mĩ, hai người ngồi đối diện nhau.
- Chủ nhiệm Trần, à, không phải, giờ phải gọi ngài là Bí thư Trần mới đúng, ngài sống tại tiểu khu này sao?
Thẩm Mộng Lan khẽ cất tiếng.
Trần Kinh cười, đáp:
- Tôi chỉ đi loanh quanh thôi, đã lâu tôi không về Sở Thành, nên muốn đi dạo tham quan một chút!
Thẩm Mộng Lan cắn môi, nói:
- Vậy thì thật trùng hợp, hôm nay ngài cải trang vi hành, chúng ta lại gặp được nhau, thực khiến tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh!
Trần Kinh khoát tay, đáp:
- Không nên nói những lời vinh hạnh ấy, tôi vừa ra khỏi cửa đã gặp ngay mĩ nữ, nói vinh hạnh cũng phải là tôi vinh hạnh mới phải! Sao rồi? Đụng hỏng xe cũng không đau lòng sao? Hành động vừa rồi của cô rất nguy hiểm, nếu như tốc độ của đối phương nhanh hơn một chút, có lẽ cả hai đều bị thương rồi, nếu như vậy, sẽ gây rắc rối lớn cho cô!
Thẩm Mộng Lan khẽ nhíu mày, nói:
- Tên đó là kẻ cướp, bị thương cũng là do hắn bỏ trốn mà phải chịu, nếu như là cảnh sát thậm chí còn có thể rút súng bắn chết!
Trần Kinh cười thản nhiên, không nói gì, nâng tách trà nhẹn nhàng nhấp một ngụm.
Trong đầu hắn bỗng nảy lên một vấn đề, hôm nay gặp được Thẩm Mộng Lan chẳng phải rất trùng hợp hay sao?
Ngay trước cửa nhà, lại gặp được cô ta, họa hoằn lắm mới đụng mặt ngay chủ tịch hội đồng quản trị Thẩm Mộng Lan của tập đoàn Vạn Hải mà gần đây hắn đang điều tra?
(còn tiếp)
DG: dulactieu