Chương 1141: Một mũi tên trúng hai đích!


Số từ: 2447
Nhóm dịch: Quan Sách
Nguồn: Mê Truyện
Uông Minh Phong đảm nhiệm chức Phó chủ tịch thường trực tỉnh Sở Giang, về tư cách mà nói, ông ta phù hợp với điều kiện trên.
Hiện nay chức Phó trong bộ máy Đảng chính quyền của tỉnh Sở Giang ngoài Phó bí thư Lã Quân Niên trước kia Trần Kinh đã từng tiếp xúc ra, còn lại bất luận là Bí thư Ngũ Đại Minh hay Chủ tịch Tỉnh Từ Tự Thanh cộng thêm Uông Minh Phong hiện nay, Trần Kinh đều vô cùng quen thuộc.
Nhưng điều kỳ lạ là, Trần Kinh có quan hệ chặt chẽ với ba người này, nhưng lại không chung phe phái với họ.
Ngũ Đại Minh là do bí thư Sa đề bạt, ông ta và Mễ Tiềm có thể nói đều là bang trung nguyên.
Uông Minh Phong tuy rằng cũng là cán bộ Trung Nguyên, nhưng ông ta và Ngũ Đại Minh lại có mâu thuẫn rất sâu, nhất là sau khi bí thư Sa rời khỏi Sở Giang, Uông Minh Phong rất có thái độ với Ngũ Đại Minh, thậm chí trước mặt Trần Kinh ông ta còn biểu lộ bất mãn với Ngũ Đại Minh.
Sau khi Sa Minh Đức rời khỏi Sở Giang, Ngũ Đại Minh lên như diều gặp gió trên con đường tiền đồ, vô cùng thuận lợi.
Mà Uông Minh Phong thì nhiều lần trắc trở, nhưng hiện tại điều kỳ diệu là lúc này Uông Minh Phong vào Ủy viên thường vụ, hơn nữa đảm nhận chức Phó chủ tịch thường trực, Trần Kinh rất có hứng thú muốn biết Uông Minh Phong đi đường nào mà giành được tín nhiệm của Trung ương.
Uông Minh Phong thăng chức, cổng nhà ông ta liền khác với trước kia.
Trước kia Uông Minh Phong chưa làm Phó chủ tịch tỉnh, cổng nhà ông ta rất vắng vẻ.
Nhưng lần này Trần Kinh vào thành phố, phát hiện ngoài cổng nhà Phó chủ tịch đỗ một dãy xe, Trần Kinh nhìn lướt qua, số xe này đều là của các thành phố, mục tiêu là đi đến nhà Uông gia.
Trong số đông xe đó, Trần Kinh bất ngờ nhìn thấy một xe của thành phố Đức Cao.
Từ chiếc xe đó bước xuống là một thư ký trẻ tuổi đang thương lượng với cảnh sát vũ trang ở cổng, giọng anh ta hơi caonói:
- Đồng chí, đây là xe của Bí thư Ân, Bí thư Ân là lãnh đạo nhiều năm làm việc trong Tỉnh ủy, chẳng lẽ ông ấy còn có thể cấu kết uy hiếp lãnh đạo?
- Rất xin lỗi, vào đại viện nhất định phải có giấy thông hành đặc biệt!
Cảnh sát vũ trang mặt không chút thay đổi, giơ tay hướng xe của Ân Lâm cúi chào.
Trần Kinh khẽ mỉm cười, vỗ vỗ vai lão Hà nói:
- Lão Hà, chúng ta đi lên đó!
Lão Hà nói:
- Vâng!
Lão Hà rất khá, còi mấy tiếng, mấy chiếc xe phía trước đều tránh hết, ông ta lập tức lách lên vị trí đầu tiên.
Tới cổng lớn, lão Hà hạ cánh cửa xe xuống, thò đầu ra:
- Xe của Bí thư Trần ở Kinh Giang!
Cảnh sát vũ trang đứng cổng hai chân khép lại, giơ tay cúi chào, sau đó bước lên làm một động tác, cửa lớn cảm ứng mở ra, lão Hà nhấn ga một cái, xe của Thành ủy Kinh Giang liền biến mất trong tầm nhìn của tất cả mọi người.
Thư ký trẻ tuổi của Đức Cao ngẩn người ra, không nói lên lời.
Anh ta hận không thể xông lên túm lấy vai của anh cảnh sát vũ trang mà chất vấn, vì sao Bí thư Ân của Đức Cao muốn vào phải có giấy thông hành đặc biệt, mà Bí thư Trần của Kinh Giang thì chẳng có yêu cầu đó? Đạo lý này kiểu gì vậy?
Anh ta đang muốn nói, cửa sổ xe hạ xuống:
- Tiểu Kim…
Anh thư ký trẻ tuổi sửng sốt, hung hăng trợn mắt nhìn cảnh sát vũ trang một cái, xoay người về phía xe, hạ giọng nói:
- Bí thư Ân….
Bí thư thành ủy Ân Lâm ngồi ở ghế sau, hí mắt nhìn chăm chú người trẻ tuổi:
- Đừng ấm ức, ai bảo chúng ta là khách không mời mà đến? Lên xe đi, đừng làm mất mặt ở đây, ở đây không phải là Đức Cao!
- Vâng!
Thư ký Tiểu Kim lên xe, vừa đúng lúc này, điện thoại vang lên.
Tiểu Kim đang muốn đi nghe, Ân Lâm đưa tay nói:
- Đưa điện thoại cho tôi!
- Tôi Ân Lâm, anh là ai?
Ân Lâm thản nhiên nói.
- Bí thư Ân a, ông kiên nhẫn chờ một phút, tôi đi vào trước thông báo cho ông, xem như đánh trận đầu cho ông đi!
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng một người trẻ tuổi.
Ân Lâm ngẩn người, cười ha hả nói:
- Bí thư Trần a, nhà của Tỉnh ủy viên thường vụ cũng chỉ có cậu là tự do ra vào a, thành phần từ miền núi xa xôi như chúng tôi tới, đều là bị sập cửa trước mặt a!
- Bí thư Ân, ông nói như vậy tôi liền xấu hổ vô cùng, tôi là có hẹn trước, ông là không hẹn trước, làm sao đãi ngộ giống nhau được? Lại nói, năm đó khi ông ở Tỉnh ủy qua lại tự nhiên, tôi còn chân chạy ở trong xã trấn đấy.
Ông cũng đừng chê giễu tôi nữa!
Trần Kinh ở đầu dây bên kia nói.
Hắn dừng một chút lại nói:
- Bí thư Ân, ông vào Tỉnh thành một chuyến không dễ dàng, chúng ta bận hết trận này, tôi muốn mời ông ăn bữa cơm, ông nhất định không được từ chối, thế nào?
Ân Lâm cười ha hả nói:
- Bí thư Trần, chúng tôi là nhà quê vào thành phố, đúng là không hiểu tỉnh thành sâu cạn rồi, có tâm phúc bí thư như cậu ở trước chỉ điểm, tôi dám không nể mặt?
- Được rồi, được rồi, Bí thư Ân, ông còn nói nữa là tôi không còn mặt mũi nào nữa rồi, ở phía cổng chắc là làm xong rồi, ông có thể vào trong rồi!

Nói là Trần Kinh mời Ân Lâm, địa điểm ăn cơm lại là nhà khách Đức Cao.
Nhà khách Đức Cao là cơ cấu thường trú của thành phố Đức Cao, bây giờ là khách sạn Đức Cao.
Tuy rằng khách sạn Đức Cao chuyển thành tư nhân, nhưng nhà khách Đức Cao kỳ thật vẫn tồn tại.
Lãnh đạo thành phố Đức Cao vào tỉnh thành nói chung vẫn cần tiếp đãi, cần chăm sóc, nhà khách Đức Cao có một đồng chí chuyên môn phụ trách tiếp đãi, ngoài ra cũng phụ trách một số công tác liên lạc giữa các thành phố.
Ân Lâm rất nhiệt tình, ông ta làm một bàn lớn thức ăn đầy màu sắc, người uống rượu cùng đều là cấp dưới trước kia của ông ta trong Tỉnh ủy.
Những người này bây giờ đều tràn ngập trong các tỉnh thành phố, thậm chí có người còn chức cao, ví dụ như Chủ nhiệm phòng điều tra Thiệu Đức Cương trước kia, bây giờ ông ta lùi về tuyến hai, đến Ủy ban mặt trận Tổ quốc làm chủ nhiệm ủy ban kinh tế, cấp bậc Giám đốc Sở, thực quyền không quá lớn, nhưng Ủy viên Mặt trận tổ quốc địa vị cao, tấm da này khiến cho người khác không thể xem thường.
Ân Lâm liên tiếp mời rượu Trần Kinh, hai người nâng ly cạn chén, uống không ít.
Ân Lâm mượn ba phần men say nói:
- Bí thư Trần, chúng ta xem như là quen biết đã lâu, cậu trẻ tuổi, thực sự khiến cho người ta hâm mộ, bây giờ lãnh đạo chủ chốt trong Tỉnh Ủy, cậu đều quen thuộc, vừa rồi Phó chủ tịch Uông cũng vô cùng kỳ vọng cậu a, bây giờ môi trường như vậy, đa phần mọi người đều rất khó khăn.
Lão đệ cậu ở Kinh Giang làm ra cái gì mới, cũng không thể cất giấu, đừng quên đám huynh đệ cực khổ Đức Cao chúng tôi.
Trần Kinh nói:
- Bí thư Ân, ông khách khí với tôi cái gì? Nói thực, hiện tại trông tôi oai phong bên ngoài, thật sự là khổ không thể tả, Kinh Giang là nơi nào? Đó là nơi công nhân nghỉ việc, xã hội mâu thuẫn dữ dội, có thể nói là liên quan đến toàn Tỉnh.
Hơn nữa, hiện tại người ngoài chẳng có ai trong lòng không nghĩ xấu, tôi mới đến Sở Giang mấy tháng, nhưng bị một số người liều mạng nắm hướng trên, trước mặt Bí thư Ân tôi nói lời xuất phát từ nội tâm, đây là tàn sát.
Trong đầu tôi căng như dây cung, chỉ sợ gục ngã!
Ân Lâm nhướn mày, ánh mắt híp lại, ông ta là cáo già bậc nào? Trần Kinh nói ra những lời này, trong lòng ông ta kỳ thực có chút chấn động.
Trần Kinh thiếu niên đắc chí, bối cảnh quan hệ ở mười mấy tỉnh thành phố, trong số bí thư của Tự Trị Châu có thể nói là số một.
Chả trách lúc này đầu óc hắn còn tỉnh táo như vậy, xem ra quả nhiên là cán bộ đã tôi luyện qua Lĩnh Nam và Trung Ương, trình độ thực không tầm thường, rất có kinh nghiệm, không giống đám người trường kỳ vùi ở Sở Giang, ếch ngồi đáy giếng.
Trần Kinh dừng một chút nói:
- Bí thư Ân, vừa rồi ông nói chúng ta không cần khách khí, hôm nay tôi cũng không khách khí, tôi muốn tìm một người ở chỗ ông, ông phải hỗ trợ a.
Ân Lâm đặt chén rượu xuống nói:
- Đã nói không cần khách khí rồi, cậu muốn người nào, chỉ cần tôi có thể làm, tôi có thể không giúp sao?
Trần Kinh vui vẻ cười, nói:
- Thế thì quá tốt rồi, tôi thiếu một Phó cục trưởng công an thường trực, tôi muốn để Thang Dịch Dương của Đức Cao sang, ông yên tâm, phía Tỉnh Sở tôi đã chào hỏi qua, chỉ cần ông gật đầu, việc này coi như tôi nợ ông một ân tình.
Hắn vừa nói vừa lắc đầu:
- Bí thư Ân, không giấu gì ông, Kinh Giang không thể so với Đức Cao, Đức Cao dân phong thuần phác, lão bách tính tin tưởng chính quyền, bây giờ Kinh Giang rất loạn, nhất là cơ sở, tôi không yên tâm a!
Ân Lâm giơ tay vỗ vỗ vai Trần Kinh, nói:
- Cậu nói cái cậu Tiểu Thang kia tôi biết, một tay giỏi hình sự, tốt nghiệp trưởng cảnh sát chính quy, hai năm trước cậu ta còn được Sở phái đi nước ngoài học tập giao lưu, là một tay có năng lực, con mắt của lão đệ đúng là rất độc.
Trần Kinh cười ha hả nói:
- Bí thư Ân, nói lời phải giữ lời a!
Hắn kề sát bên tai Ân Lâm:
- Ông không giúp không tôi đâu, tôi sẽ giới thiệu Tổng giám đốc Tập đoàn Vạn Hải cho ông, tôi đảm bảo sẽ cho Đức Cao ông một khoản đầu tư, không thể để Khu công nghiệp của Đức Cao luôn không có một trấn bãi xí nghiệp tốt.
Ân Lâm ngẩn người nhìn Trần Kinh nói:
- Chuyện này là thật sao?
Trần Kinh nhíu mày nói:
- Ông có ý gì? Có thể giả được sao? Phong cách làm việc của Trần Kinh tôi thế nào, ông còn không biết?
Ân Lâm híp mắt nhìn Trần Kinh, thật lâu sau cười ha hả nói:
- Uống rượu, uống rượu, không nói nữa, chúng ta uống rượu!
Trần Kinh nâng chén, hai người uống một hơi cạn sạch, đồng thời cười rộ lên.
Ân Lâm và Lôi Minh Phong bất hòa, Sở Giang biết rõ.
Ân Lâm và Lôi Minh Phong hai người năm đó dều là Phó trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, kinh nghiệm của Ân Lâm còn mạnh hơn một chút.
Nhưng hai người ở cuộc đua vào vị trí Chủ tịch Thành phố, Lôi Minh Phong lại chiếm thế thượng phong, nghe nói lúc ấy vì Lôi Minh Phong có làm động tác nhỏ, bởi vì khoảng thời gian đó Ân Lâm bị truyền ra ngoài là Ân Lâm có quan hệ mờ ám với nữ trưởng phòng cục thuế.
Hai người bởi vậy kết thù kết oán.
Sau đó Ân Lâm không ở lại tỉnh thành, ngược lại đảm nhận chức vụ người đứng đầu Đức Cao, mà Lôi Minh Phong càng tiến thêm một bước, đảm nhiệm Bí thư thành ủy Sở Thành, hơn nữa vừa sải bước vào danh sách ủy viên thường vụ Tỉnh, khoảng cách giữa hai người càng kéo lớn.
Chiêu này của Trần Kinh, mục đích rất rõ ràng, hắn tạo cho Lôi Minh Phong một chút phiền phức, sau này giữa Sở Thành và Kinh Giang luôn có ma sát.
Hơn nữa, bên ngoài đang truyền tin là tập đoàn Vạn Hải gặp biến cố là bởi vì Trần Kinh đục khoét nền tảng gây nên, Trần Kinh công khai đánh chết không nhận, nhưng trong lòng, chuyện này có thể lợi dụng được.
Đối với Thang Dịch Dương. Trần Kinh nhất định phải có, có được Thang Dịch Dương, còn có thể cùng với Ân Lâm có chung nhận thức về một số vấn đề nào đó, việc này đối với Kinh Giang là một cải thiện không nhỏ.
Về việc Vạn Hải đầu tư Đức Cao, đó dĩ nhiên là động tác tất yếu.
Vị trí của Đức Cao ở phía chính bắc Sở Giang, tiếp giáp Tỉnh phía Bắc, là vị trí đặc thù ở vị trí địa lý Trung Nguyên.
Càng quan trọng hơn là phía tây Đức Cao tiếp Xuyên Nam, khu vực lạc hậu đó giao thông đều nhờ vào quốc lộ, mà Đức Cao là đường giao thông duy nhất, như thế muốn giao thông tới, Vạn Hải đã sớm nhắm đến bên đó rồi.
Trần Kinh đem toàn bộ tin tức nắm trong tay, đương nhiên có thể thoải mái quán triệt ý đồ của mình.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Quan Sách.