Chương 115: Hướng Đi Cuối Cùng
-
Quan Sách
- Tịch mịch độc nam hoa
- 2734 chữ
- 2020-05-09 12:46:53
Số từ: 2728
Nguồn: Mê Truyện
Trần Kinh nên giải quyết thế nào đây?
Triệu Nhất Bình hiện tại cảm thấy có chút đâm lao phải theo lao, Biện Triệu Nam là một kẻ suy trước tính sau, y đề cử để Trần Kinh đi Bình Động nhận chức Bí thư Đảng ủy, đây đích thật là một đề nghị được đưa ra sau khi suy xét kỹ càng.
Bình Động là một nơi mấu chốt, nhưng cũng là một chỗ nghèo nàn. Biện Triệu Nam đề nghị đem Trần Kinh bổ nhiệm xuống Bình Động làm người đứng đầu, một là đề bạt, nhưng đồng thời cũng là chiếu cố đến cảm xúc của Thư Trị Quốc cùng với các lãnh đạo khác. Trần Kinh dù sao cũng là người của Mã Bộ Bình, điểm này nhất định phải suy tính thật kĩ lưỡng.
Nếu không để Trần Kinh xuống dưới, vị trí Trưởng phòng Phòng Lâm nghiệp bây giờ đang trống không, tiếng nói của Trần Kinh ở Phòng Lâm nghiệp lại có ảnh hưởng lớn, chức vị này, hắn chính là người thích hợp nhất.
Ngay như tình huống trước mắt, ảnh hưởng từ việc Trần Kinh đi Bình Động, có thể sẽ nhỏ hơn ảnh hưởng nếu hắn nhận chức Trưởng phòng Phòng Lâm nghiệp. Dù sao khoa cục trực thuộc huyện cũng là đơn vị của thị trấn, rất nhiều cán bộ thực chức phía dưới đều muốn đâm đầu vào thành, cạnh tranh chức trưởng phòng Phòng Lâm nghiệp còn cạnh tranh kịch liệt hơn so với chức Bí thư Đảng ủy xã Bình Động nhiều lắm.
Nghĩ thông những điều này, Triệu Nhất Bình cảm thấy chuyện có chút khó giải quyết.
Y ở trong cuộc hội ý phản đối việc bổ nhiệm Trần Kinh đến Bình Động, nếu hắn không thể đi Bình Động, thì các xã khác, hắn đương nhiên cũng không thể đi. Bằng không thì y phải tự bào chữa thế nào về việc y nghi ngờ Trần Kinh trẻ tuổi không đủ ổn trọng, chắc chắn?
Nhưng không bổ nhiệm Trần Kinh xuống dưới, thì hắn còn có thể đi đâu đây?
Triệu Nhất Bình cảm giác chính mình dường như lại một lần rơi vào bẫy của Thư Trị Quốc. Thư Trị Quốc người này, y làm chuyện gì đều nói
thủy đáo cừ thành
(trăng đến rằm trăng ắt tròn ). Cái gì gọi là
thủy đáo cừ thành
? Chính là ý đồ của ông ta luôn cần mọi người phía dưới tự giác ủng hộ, đó mới là thủy đáo cừ thành.
Điểm này ở trong văn hóa quan trường truyền thống của Trung Quốc cực kì hay gặp. Rất nhiều người đều thích theo đuổi thứ này, thủy đáo cừ thành, đó chính là mặt mũi, là thể diện. Làm quan làm đến được loại trình độ này, chứng tỏ rất uy nghiêm, chứng tỏ rất thành công.
Khang Hi Đại Đế nổi tiếng của Thanh triều mười bốn tuổi đã phải tự mình chấp chính, Khang Hi thời bấy giờ đối với việc tự mình thân chính này khát vọng tới cực điểm, nhưng ông lại không chủ động đề xuất vấn đề này, mà là trăm phương nghìn kế tạo áp lực xuống những người phía dưới, khiến cho bọn họ dâng tấu chương cầu ông tự mình chấp chính. Đại thần dâng tấu chương cầu, ông lại luôn miệng nói chính mình tuổi còn nhỏ, quả quyết cự tuyệt.
Cứ đợi đến lúc tất cả các thần đều phải van cầu, liên tục dâng biểu ba lần, ông mới đồng ý
Cố mà làm
. Cuối cùng ông còn nói, vốn ông là không muốn tự mình chấp chính, bởi vì dựa theo quy củ, ông phải chờ mười sáu tuổi mới gánh vác này trọng trách, nhưng xét đến bây giờ mọi người khổ sở van cầu, ông không đành lòng lạnh nhạt với tấm lòng các đại thần mà đành phải đồng ý.
Là Khang Hi, vị vua liêm chính hàng đầu mà cũng không tránh được việc theo đuổi loại thể diện và mặt mũi này, có lẽ đó chính là loại thể diện rõ ràng nhất trong bộ mặt của cả Trung Hoa dân tộc rồi.
Thư Trị Quốc chính là kẻ như vậy. Ông ta thích nhất là muốn giả bộ như vậy, ông ta có ý muốn gì, chưa bao giờ đề xuất ngay mặt, mà là đi đường vòng, làm đến mức gần như tất cả mọi người ủng hộ chuyện đó, hắn mới ngẩng đầu hạ quyết đoán. Ông ta thích theo đuổi cái loại hiệu quả
mục đích chung
này.
Lần đầu tiếp xúc với Thư Trị Quốc, mỗi người đều có thể thấy người này rất hòa ái, hơn nữa trong bộ máy tính dân chủ rất cao, mọi người đều phát biểu ý kiến của mình, thật sự náo nhiệt. Nhưng giao tiếp lâu ngày với Thư Trị Quốc mới có thể cảm nhận được sự độc tài của Thư Trị Quốc đến mức nào.
Ở trong bộ máy này, cái gì cũng có thể nói, ý kiến gì cũng có thể đưa ra, điểm này thì đúng vậy. Nhưng, phàm là những ý kiến không phù hợp với ý đồ của Thư Trị Quốc thì cơ bản không thể được thực hiện. Trước kia ở trong ban, người có thể gạt tay Thư Trị Quốc cũng chỉ có mỗi Mã Bộ Bình mà thôi.
Mã Bộ Bình là một nhân vật cực kỳ lợi hại, thủ đoạn làm việc của ông ta rất quỷ dị, chưa bao giờ theo lệ thường an bài cả. Ý đồ của Thư Trị Quốc thường xuyên bị làm khó ở trước mặt ông ta, hai người tranh chấp nhau đã trở thành vở kịch chính trong chính đàn Lễ Hà.
Vào lúc đó, Triệu Nhất Bình cũng mới chỉ đảm đương nhân vật tay chân, Triệu Nhất Bình chính là người thường xuyên thực hiện ý đồ của Thư Trị Quốc.
Triệu Nhất Bình từ sâu trong nội tâm vốn không muốn làm nhân vật như vậy, làm Phó bí thư huyện ủy Lễ Hà, trên chính đàn Lễ Hà y cần phải có tiếng nói riêng, y cần phải có chủ trương chính trị riêng, y cần phải có không gian phát huy tài hoa của bản thân, từ đó mà đào tạo nhân mã, tạo uy tín riêng cho mình.
Nhưng mỗi một lần, Thư Trị Quốc đều khéo léo khiến Triệu Nhất Bình không thể không dựa vào ông ta, cuối cùng trở thành tiên phong mở đường cho Thư Trị Quốc.
Vừa nghĩ tới những điều đó, nội tâm Triệu Nhất Bình lại cực kỳ phức tạp. Y cảm thấy lúc này, việc bài trí Trần Kinh này như khoai lang bỏng tay, mà mình chắc cũng không thể không thay Thư Trị Quốc xử lý rồi.
Nội tâm Thư Trị Quốc cũng không quá thích Trần Kinh, điểm này là không thể nghi ngờ. Nhưng bên ngoài thì Thư Trị Quốc không lúc nào là không bày ra một bộ nhất định phải đề bạt Trần Kinh. Trần Kinh rốt cục phải xử lý như thế nào, Thư Trị Quốc không lên tiếng, để mấy người phía dưới thống nhất ý kiến.
Thống nhất ý kiến
ở đây chính là ý kiến tập thể của bộ máy Lễ Hà, việc đắc tội người ta thì để kẻ khác làm, mà cuối cùng người đề bạt Trần Kinh vẫn là Thư Trị Quốc!
Trần Kinh phải cảm tạ ơn tri ngộ của ai? Chính là cảm tạ Thư Trị Quốc có mắt nhìn người. Nếu Trần Kinh ở cương vị công tác mới bắt đầu làm việc làm không thuận lợi, hắn sẽ ngay lập tức biến thành bị Triệu Nhất Bình giữa đường làm khó dễ. Vốn dĩ Huyện ủy đã định cho Trần Kinh đi Bình Động nhận chức Bí thư Đảng ủy, mà vì Triệu Nhất Bình kiên quyết không đồng ý nên cuối cùng Huyện ủy mới một lần nữa ấn định lại việc bổ nhiệm Trần Kinh. Bấy giờ xuất hiện vấn đề, không trách Triệu Nhất Bình thì còn có thể trách ai nữa?
Biện Triệu Nam gọi điện thoại đến, điện thoại vừa thông, Biện Triệu Nam liền nói:
- Phó bí thư Nhất Bình, vấn đề hướng đi của Trần Kinh, tôi bên này đã trưng cầu ý kiến tất cả rồi. Hoàng chủ nhiệm có ý tưởng mới, anh xem có được không? Bây giờ vị trí trưởng phòng Phòng kinh tế thương mại đang là ghế trống.
- Trần Kinh lại tinh thông, trong phương diện kinh tế, mà mấu chốt là mấy việc như thu hút đầu tư, cải cách doanh nghiệp nhà nước, quy hoạch và phát triển khu kinh tế mới, đưa đến tay Trần Kinh còn có thể khai thác được rất nhiều. Làm loại công tác này, hắn dễ dàng tạo ra thành tích hơn!
- Cải cách lâm trường Hông Thổ Pha là một ví dụ rất thành công a. Trước kia chúng ta chưa từng nghĩ tới tài nguyên xí nghiệp còn có thể chỉnh hợp như thế. Điều này nói rõ đồng chí Trần Kinh là người thích và dám suy nghĩ sáng tạo. Cán bộ có tri thức, có ý tưởng, có tinh thần cải cách như vậy mà chủ quản Phòng kinh tế thương mại, cá nhân tôi cảm thấy rất đáng chờ mong...
Biện Triệu Nam nói còn chưa hết, Triệu Nhất Bình đã từ từ đứng dậy từ trên ghế. Bàn tay cầm điện thoại của y đều phát run cả, nói
Điều này sao được... Đây... đây... thật là làm bừa!
Triệu Nhất Bình nói ra làm hai chữ
làm bừa
kia gần như là nghiến răng nghiến lợi.
Phòng Kinh tế thương mại là mảnh đất riêng mà Triệu Nhất Bình khổ tâm mới dành được, lúc trước y vì đột phá vòng phong tỏa giữa thị trấn Dịch Chu và khu kinh tế mới của Mã Bộ Bình, y đã quyết đoán đưa tay duỗi ra. Y hao tổn tâm cơ tìm vấn đề và lỗ hổng của tập đoàn Thái Thủy, cuối cùng trải qua trăm cay nghìn đắng nhiều lần mới túm được cái đuôi của trưởng phòng Phòng kinh tế thương mại Tô Quang Hoa.
Túm được đuôi của Tô Quang Hoa, Triệu Nhất Bình mới hiểu biết một ít tin tức nội tình nhà máy xi măng Dịch Chu thay đổi chế độ năm đó. Y lấy chuyện này, đào móc tin tức, vốn nghĩ có thể sẽ tìm hiểu được nguồn gốc mà bắt lấy nhược điểm của Mã Bộ Bình.
Đáng tiếc, Mã Bộ Bình bỗng nhiên rời khỏi trò chơi, khiến Triệu Nhất Bình hạ cung xuống, mất đi phương hướng. Cuối cùng y quay sang hướng khác, thế là có luôn lợi ích thực tế từ Phòng kinh tế thương mại.
Ứng cử viên chức trưởng phòng Phòng Kinh tế thương mại, Triệu Nhất Bình sớm đã xác định được rồi. Là Nhâm Chí Hiền, đó là một nhân tài, Lễ Hà công nhận anh ta là một nhân vật.
Người như vậy, đảm nhiệm chức trưởng phòng Phòng kinh tế thương mại tuyệt đối không có vấn đề gì, hoàn toàn có thể đạt tới hiệu quả cho mục đích chung. Hiện tại Biện Triệu Nam đề nghị để cho Trần Kinh đảm nhiệm chức trưởng phòng Phòng kinh tế thương mại. Đề nghị này khiến Triệu Nhất Bình rất bất ngờ, đồng thời cũng khiến y cảm thấy cực kì khó tiếp nhận.
Dựa theo những gì Triệu Nhất Bình suy tính, y nếu muốn đem râu ria chính trị của mình luồn lách vào dưới gốc tham thiên đại thụ( cây lớn che trời) Lễ Hà này, hết thảy đều phải theo con đường kinh tế thương mại mà bắt đầu.
Kinh tế thương mại, khu kinh tế mới, thu hút đầu tư, đó đều là một số mắt xích yến kém trước mắt của Lễ Hà, mà thân phận cán bộ trên tỉnh phái xuống của Triệu Nhất Bình lại quyết định y có thể tìm được một ít quan hệ, khơi thông một vài con đường đầu tư ở bên trên. Có những tài nguyên đó rồi, y hoàn toàn có thể ở Kinh Sa này muốn làm gì thì làm.
Còn có, Triệu Nhất Bình từ lúc mới bắt tay vào làm khu kinh tế thương mại, vẫn luôn cố gắng phá tan cái thùng sắt ở thị trấn Dịch Chu mà Mã Bộ Bình kinh doanh, y phải tiếp tục tìm được vấn đề của Mã Bộ Bình, y muốn đem phạm vi thế lực họ Mã trước kia ở Lễ Hà, biến thành thế lực họ Triệu phạm vi.
Mỗi khi nghĩ tới điểm này, trong lòng y liền không kìm nổi kích động.
Mã Bộ Bình đi rồi, có rất nhiều người là thấp thỏm lung lay, Triệu Nhất Bình nhớ tới gương mặt tinh xảo như ngọc, còn có dáng người nổi bật vô song kia của Thiệu Băng Oánh ở Thái Thủy. Mà càng khó quên chính là ánh mắt như có ma lực câu hồn của cô ta, trong lòng y liền cảm giác có một ngọn lửa đang thiêu đốt, mà quyết tâm phải hoàn toàn đem khối kinh tế thương mại, khu kinh tế mới này nắm ở trong tay của y, lại càng trở nên không thể ngăn chặn.
Nhưng hiện tại...
Triệu Nhất Bình cảm thấy lý trí của mình đang có chút sụp đổ, Trần Kinh nếu đảm nhiệm trưởng phòng Phòng kinh tế thương mại, thì tất cả cố gắng của y sẽ như nước đỏ ra biển, xem như dọn cỗ sẵn cho người ta ăn rồi.
Vị trí Trần Kinh ngồi kia liền trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt y, sao có thể thành như vậy chứ?
Cúp điện thoại của Biện Triệu Nam, Triệu Nhất Bình cả người hoàn toàn đều xụi lơ ở trên ghế. Trong lòng y rõ ràng, cái gọi là đề nghị của Hoàng Tiểu Hoa, kia kỳ thật chính là ý đồ của Thư Trị Quốc.
Hoàng Tiểu Hoa chính là một con chó của Thư Trị Quốc. Con chó già này cực đáng hận, đáng giận lắm.
Thư Trị Quốc thật sự là mưu tính giỏi, ông ta rõ ràng không thích Trần Kinh, lại cố tình muốn đem Trần Kinh đặt ở vị trí quan trọng kia. Đem Trần Kinh đặt ở vị trí trưởng phòng Phòng kinh tế thương mại, Triệu Nhất Bình liền thành quản gia cho Thư Trị Quốc, có Triệu Nhất Bình nhìn chằm chằm, Trần Kinh có thể lăn qua lăn lại được mấy trò chứ?
Dùng Trần Kinh át chế sự bành trướng thế lực của Triệu Nhất Bình, lại dùng Triệu Nhất Bình kìm hãm tiềm lực phát triển của Trần Kinh, đây chính xác là một hòn đá ném hai con chim.
Còn có, thị trấn Dịch Chu và tập đoàn Thái Thủy, hiện tại chính là hai cái phiền toái lớn, vấn đề bên trong nhiều vô kể. Tại thời điểm thế này, có Trần Kinh và Triệu Nhất Bình ở trong đó gây sức ép, đây là hai tiên phong mở đường tuyệt hảo.
Con rết trăm chân có chết vẫn còn giãy dụa, Mã Bộ Bình đi rồi nhưng người mà ông ta để lại vẫn còn đó, hơn nữa thế lực còn không nhỏ. Nghiêm tục mà nói, Trần Kinh không thể xem như người mà Mã Bộ chú tâm đào tạo, vậy đẩy Trần Kinh và Triệu Nhất Bình vào vị trí đối diện giao tranh với thế lực của Mã Bộ Bình, còn cơ hội nào có thể như trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi hơn đây?
Triệu Nhất Bình bỗng nhiên có một loại cảm giác vô lực, gần đây y vốn tâm lực tiều tụy, bây giờ bỗng nhiên lại xui xẻo trúng phải phát đạn lạc này, nội tâm y thật sự là có chút không chịu đựng nổi!