Chương 1152: Lời phê bình khó nghe của Trần Kinh!
-
Quan Sách
- Tịch mịch độc nam hoa
- 2634 chữ
- 2020-05-09 12:53:14
Số từ: 2625
Nhóm dịch: Quan Sách
Nguồn: Mê Truyện
Từ Binh suy tư ngồi uống trà, trong đầu ông ta có rất nhiều suy nghĩ chồng chéo lên nhau, khiến ông ta cảm thấy bất an.
Từ sau khi Trần Kinh chuyển tới Kinh Giang, Từ Binh liền cảm thấy ông ta làm chuyện gì cũng không thuận lợi.
Chỉ mấy tháng, Kinh Giang đã thay đổi rất nhiều, ví dụ như việc công khai báo cáo công tác, thành lập trung tâm chỉ đạo tạo việc làm cho những người thất nghiệp, ngoài ra còn thành lập một quỹ giúp đỡ những người thất nghiệp kinh doanh quy mô nhỏ, những việc này đều được xã hội nhiệt liệt hưởng ứng.
Hiện giờ đối với tương lai của Kinh Giang, người dân và truyền thông từ trạng thái thất vọng, dần dần bắt đầu có sự chuyển biến.
Nhưng Từ Binh lại phát hiện, những công việc này tạo ra thành tích, nhưng ông ta lại không được một chút lợi nào trong đó, ngược lại ông ta lại còn gây họa lớn ở một số việc, ông ta đã mang rất nhiều tiếng xấu.
Để chứng minh một câu nói, thành tích làm ra được đều là công lao của lãnh đạo, có họa gì thì cũng đều do người dưới vô dụng.
Từ Binh gần đây suy nghĩ cẩn thận lại, ông ta càng nghĩ càng khó có thể cân bằng được, trong lòng ông ta có thể nói như có một sự bực tức đến tận cổ.
Không chỉ như vậy.
Từ sau khi Trần Kinh tới Kinh Giang, Từ Binh phát hiện quan hệ giữa ông ta và Phó bí thư Lã Tỉnh ủy không còn hòa hợp như trước nữa.
Lã Quân Niên đã có thành kiến với Từ Binh, đến trước thì là chủ, dường như Từ Binh ông ta so sánh với Trần Kinh, thì chẳng là cái thá gì.
Mỗi lần bàn về chuyện của Kinh Giang với Lã Quân Niên, Từ Binh khó mà chịu được cái ánh mắt thiếu tín nhiệm của Lã Quân Niên đối với ông ta.
Giống như là có Trần Kinh ở Kinh Giang, Từ Binh ông ta liền biến thành không khí vậy, không có tác dụng gì hết.
Từ Binh cảm thấy đây như một sự sỉ nhục, ông ta không chịu được sự sỉ nhục này!
Gần đây ông ta còn tự thề với bản thân, nhất định phải tìm cơ hội nào đó thắng Trần Kinh, phải chỉnh Trần Kinh một trận ra hồn.
Ít nhất cũng phải để mọi người ở Kinh Giang biết, Từ Binh ông ta là người cũng có khả năng.
Điều quan trọng nhất đó là ông ta phải chứng minh cho Bí thư Lã biết, Từ Binh ông ta không phải là một kẻ vô dụng, so với Trần Kinh, ông ta ít nhất tồn tại cùng đẳng cấp.
Hiện giờ Từ Binh chủ yếu chuẩn bị hai việc, một việc là cuộc thảo luận trực tiếp về vấn đề báo cáo công tác trong hội nghị thường trực, Trần Kinh nhất định sẽ nói đến chuyện này trong hội nghị thường trực, trong lòng Từ Binh đã có chuẩn bị trước, ông ta quyết tâm phải để cho Trần Kinh thất bại trở về.
Một chuyện nữa, đó là Từ Binh muốn đem chuyện tăng thêm một thường trực để đấu với Trần Kinh một trận.
Ông ta phải cố gắng phấn đấu để giành được danh hiệu thường trực, một khi Ủy ban có thêm một thường trực nữa, địa vị của Ủy ban sẽ tăng thêm rất nhiều, hơn nữa quyền lực của Từ Binh ông ta cũng được củng cố.
Nhưng Từ Binh nào có ngờ tới, hiện giờ hội nghị thường trực chưa được tổ chức, Trần Kinh đã đề xuất việc tăng thêm một Phó chủ tịch thường trực cho Ủy ban.
Chiêu này của Trần Kinh, không những làm loạn hết nước cờ của Từ Binh, hơn nữa lại còn khiến cho Từ Binh rơi vào thế bị động.
Trần Kinh chủ động đề xuất vấn đề và việc Từ Binh hết sức giành lấy, đây là hai việc hoàn toàn khác biệt.
Trần Kinh chủ động đề xuất, điều này thể hiện tư cách cao của một Bí thư, thể hiện tầm quan trọng của Bí thư trong toàn cục diện.
Hơn nữa, Trần Kinh nghĩ tới việc này, Ủy ban cũng không phải là một thể vững chắc, thường trực mới được thêm này không biết có cùng phía với Từ Binh không? Nếu người ta sớm đã hướng về phía Trần Kinh, hiện giờ mới vào thường trực, Từ Binh không những không được hưởng chút lợi lộc nào, ngược lại nội bộ Ủy ban lại có thêm một người vào cản trở, sẽ khiến cho người ta khó chịu bao nhiêu?
Không khí trong gian phòng hội nghị rất khó chịu, đối diện với vấn đề này, mấy người ai cũng không dám sơ ý để lộ thái độ của bản thân.
Trần Kinh nhíu mày nói: -Sao? Không ai nói gì sao? Một việc nhỏ như vậy, chúng ta thương lượng với nhau khó vậy sao?
Trần Kinh đập tay xuống bàn nói: -Vậy được, tôi thấy các anh người nào cũng đang suy nghĩ rất nhiều việc, chúng ta hãy xem một bài văn. Đây là một bài văn gần đây được rất nhiều người đọc ở trên báo mạng Sở Giang, có thể nói rất nổi. Hôm nay tôi đã bảo tiểu Phương in cho mỗi người một bản để các anh đọc qua.
Bài văn do một sinh viên đại học viết, khiến người ta nhận ra nhiều điều và cảm thấy có chút hổ thẹn!
Trần Kinh lấy mấy tờ A4 từ cặp ra, đưa cho mỗi người một tờ, nói: -Mọi người đều xem qua đi! Bài văn của một người trẻ tuổi nói về đất nước, tuy có chút ngạo mạn, nhưng không làm mất đi cái tinh tế của một bài văn!
Mấy người Từ Binh hiếu kì cầm tờ giấy, cắm đầu vào xem.
Rất nhanh, mấy người đều nhíu mày, mãi đến khi xem xong bài văn, Đơn Kiến Hoa mới nói: -Học sinh hiện nay nói chuyện thật vớ vẩn. Bài văn viết như thế này không phải là phủ định hết những thành quả mà Kinh Giang đã xây dựng được trong bao nhiêu năm nay sao? Từ khi cải cách doanh nghiệp năm 98 đến nay, những khó khăn nỗ lực mà các tầng lớp trong xã hội Kinh Giang chúng ta bỏ ra tất cả đều bị mấy câu nói của cậu ta mà bị hủy bỏ một cách dễ dàng.
Tính cách của học trò thời nay quá là điên cuồng ngạo mạn, thật khiến cho người ta tức chết.
Trần Kinh cười, nói với Vương Dã: -Trưởng ban Vương, anh là Trưởng ban Tổ Chức, anh hãy nói cảm nghĩ của mình đi?
Vương Dã lắc đầu, ngượng cười nói: -Thanh niên hiện nay không bằng chúng tôi ngày xưa, suy nghĩ của chúng linh hoạt, dám biểu đạt quan điểm của bản thân. Không thể không nói, xem xong bài văn này, tôi cảm thấy có chút hổ thẹn. Cậu ta viết rất chân thực, đều là những việc mà Kinh Giang chúng ta vẫn chưa làm được.
Tuy nhiên ngôn từ có chút khó hiểu, người dân bình thường có thể hiểu được bao nhiêu? Người dân sau khi xem xong bài văn này, chắc chắn sẽ cảm thấy xúc động.
Từ Binh nhíu mày, đọc xong bài văn này ông ta không hề hé răng nói lời nào.
Trần Kinh cũng không hỏi ông ta, nhưng ông ta tự nói: -Xem ra chúng ta sẽ không tạo được ra thành tích gì nữa rồi, ngay cả một sinh viên chưa tốt nghiệp, một tên tiểu tử miệng còn hơi sữa cũng dám cười nhạo chúng ta. Tôi thấy việc này thật nhục nhã, cũng là một hồi chuông cảnh tỉnh.
Trần Kinh gật đầu nói: -Lão Từ nói rất hay, tôi đồng ý với những gì anh vừa nói. Cục diện Kinh Giang chúng ta, ngay cả một tên tiểu tử miệng còn hơi sữa cũng dám viết ra một bài văn chế nhạo như vậy. Anh nói xem những cán bộ lãnh đạo như chúng ta nếu không có hành động gì, thì còn mặt mũi nào đối diện với nhân dân Kinh Giang nữa?
Tôi mới về nhận chức ở Kinh Giang tôi đã nhấn mạnh điểm này, chúng ta cần phải đoàn kết một lòng, những gì hôm nay tôi muốn nói đó là tình đoàn kết!
Trần Kinh lấy tài liệu trong cặp ra để lên bàn, nói:
-Tôi vừa mới đề xuất việc bổ sung một thường trực cho Ủy ban, các anh không ai nói gì. Tôi biết là vì lý do gì, trong đầu các anh vẫn chỉ nghĩ về những lợi ích nhỏ như hạt vừng hạt đậu thôi.
Mới nghĩ tới việc bổ sung một thường trực, liền nghĩ có phải là quyền lực của Ủy ban sẽ lớn hơn, sẽ không dễ khống chế, đúng không?
Hay là bản thân lại phải chịu thua thiệt? Hay là lại không lợi dụng được của các nhóm lợi ích?
Nếu chúng ta hiện nay không ngừng việc nghĩ về những thứ đó, thì hôm nay tôi có thể nói là Kinh Giang chũng ta không còn hi vọng gì nữa! Vì chúng ta không chú tâm vào công việc, không nghĩ xem làm sao có thể xây dựng Kinh Giang ngày càng giàu mạnh, vực Kinh Giang khỏi hoàn cảnh khó khăn, còn vẫn muốn nghĩ cách cạnh tranh đấu đá nhau!
Giọng Trần Kinh ha xuống nói: -Mấy câu nói vừa rồi của tôi có đôi chút nặng lời, nhưng không nói những lời khó nghe thì không được việc. Một tên tiểu tử đã dám viết lên những điều như vậy, là Bí thư tôi không nói mấy lời khó nghe, tôi e rằng ban ngành của chúng ta có thể giải tán được rồi, còn mặt dày ở Kinh Giang làm gì nữa?
Giọng điệu của Trần Kinh rất nghiêm nghị, lúc đó mấy người đều cúi mặt xuống.
Trần Kinh uống một ngụm trà, nói: -Các đồng chí, mấy người chúng ta đều là cán bộ đã được bồi dưỡng đảng nhiều năm, là lãnh đạo cấp cao. Cục diện trước mắt, chúng ta cần phải có dũng khí, phải có gan làm việc lớn, những lợi ích vụn vặt, âm mưu quỷ kế, là những thứ vớ vẩn.
Chúng ta nên loại bỏ những thứ đó đi, nhất định phải loại bỏ, tuyệt đối không được do dự, rụt rè sợ hãi!
Trần Kinh chỉ tay về tập tài liệu trên bàn, nói: -Bài văn này luôn đứng hàng đầu ở trên báo mạng Sở Giang. Các anh về xem đi, nhất là xem những bình luận phía dưới. Tôi cũng mới xem qua, thật là không còn gì để nói.
Có đôi lúc tôi xem xong còn cảm thấy tức giận, hận là không thể bắt cái tên tiểu tử viết bài văn này, trị cậu ta tội viết linh tinh. Nhưng khi bình tĩnh suy nghĩ, chúng ta có thể làm như vậy không? Chúng ta đã mất lòng dân, nếu làm một chuyện như vậy, thì Kinh Giang chúng ta thực sự hỏng rồi!
Vương Dã cắn răng nói:
-Bí thư, lúc nãy anh nói về vấn đề chọn người, tôi cảm thấy Phó chủ tịch Liễu Tân Dân tương đối phù hợp. Ông là cán bộ của Ủy ban cải cách phát triển hạ xuống, năng lực tốt, quan hệ xã hội nhiều. Quan trọng nhất đó là ông ta hiện giờ được phân quản về mảng doanh nghiệp công nghiệp.
Hiện giờ tình hình phát triển kinh tế, giải quyết việc làm, không phải là những việc khó mà chúng ta đang phải giải quyết sao? Nếu dùng tốt đồng chí Tân Dân, tôi tin tưởng cục diện của Kinh Giang chúng ta nhất định sẽ có thay đổi lớn.
Đơn Kiến Hoa gật đầu nói: -Tôi đồng ý với ý kiến của Trưởng ban Vương, tôi cũng cảm thấy đồng chí đó rất được. Là một người khá ngạo mạn, nhưng làm được việc, chúng ta hiện giờ đang thiếu những cán bộ như vậy. Lý lịch tư cách của ông ta cũng đủ, tôi ủng hộ!
Trần Kinh gật đầu nói: -Ý kiến của các anh tôi xin tiếp nhận. Nhưng vấn đề này cuối cùng vẫn do Tỉnh ủy quyết định, chúng ta có thể đề nghị với Tỉnh ủy về việc chọn đồng chí Liễu Tân Dân, lão Từ, anh cảm thấy thế nào?
Sắc mặt Từ Binh thay đổi, người trong lòng ông ta không phải là Liễu Tân Dân.
Liễu Tân Dân đến Kinh Giang thì có nhiều tiếng oán trách, không biết tiến lui, không biết chừng mực, rất hay khiến ông ta khó xử.
Nhưng trong tình thế hiện giờ, hai người đều ủng hộ ông ta, hơn nữa thái độ của Trần Kinh cũng có vẻ ủng hộ Liễu Tân Dân, ông ta có thể phản đối sao?
Hơn nữa, việc xấu không nên vạch ra cho người ngoài xem, Từ Binh và Liễu Tân Dân có mâu thuẫn, đó là việc xấu trong nội bộ Ủy ban, Từ Binh đưa ra lời phản đối Liễu Tân Dân, không phải là tự vả vào mặt mình một cái sao? Việc này làm rõ ra, không phải là tất cả mọi người đều mất mặt sao?
-Tôi cũng đồng ý chọn đồng chí Liễu Tân Dân, Bí thư, anh hãy đưa ra ý kiến của mình đi! Từ Binh nói.
Trong lòng ông ta thầm nghĩ, ông ta cảm thấy phải tới Tỉnh ủy nói chuyện một lần nữa, tốt nhất là để cho Dương Khiết lên, như thế mới có lợi cho ông ta!
-Vậy được, vậy tôi sẽ báo với cấp trên như vậy! Cuộc họp ngày hôm nay phải giữ kín, ra khỏi cánh cửa này không ai được nói linh tinh điều gì ra ngoài, chúng ta phải tôn trọng Tỉnh ủy, tuyệt đối không được vi phạm kỉ luật, Tỉnh ủy truy cứu trách nhiệm, đừng có trách tôi không bảo vệ người! Trần Kinh khẽ nói.
Hắn vẫy tay Từ Binh nói: -Lão Từ, anh đợi một lát!
Trần Kinh chỉ tay về phía bài văn, nói: -Chúng ta có thể lợi dụng bài văn này, để chuyển thành thế chủ động! Anh có thể tới gặp sinh viên này, Chủ tịch tới gặp mặt trực tiếp giải quyết vấn đề, đưa ra một lời hứa đối với nhân dân toàn thành phố. Như thế chúng ta có thể hóa giải được mọi việc.
Anh thấy thế nào?
Từ Binh ngẩn người, gật đầu nói: -Bí thư, cách này của anh quá hay. Chúng ta cần phải hành động rồi!
Trong lòng ông ta thầm thở dài, ông ta không thể không phục cách này của Trần Kinh, vốn là một việc không tốt, dưới sự sắp xếp của hắn lại trở thành một việc tốt.
Vấn đề Chủ tịch gặp mặt trực tiếp, hạ mình gặp mặt sinh viên đã viết bài văn, hơn nữa còn nói thật lòng về tương lai của Kinh Giang, chuyện này nhất định sẽ chấn động toàn Kinh Giang, tại sao ông ta lại không nghĩ ra cách này chứ?