Chương 123: Xem Như Anh Lợi Hại


Số từ: 2258
Nguồn: Mê Truyện
Đơn giản chỉ có một cái bàn, sau là ghế dựa cứng, phòng ước chừng 20 mét vuông, một gian phòng lớn như vậy, cũng chỉ có hai đồ vật như thế!
Hồ Phi ngồi trên ghế, mặt nhìn vào bức tường trắng, đây là phòng học tập của Ủy ban kỷ luật.
Bí thư Dịch Minh Hoa của Ủy ban kỷ luật rất coi trọng công tác xử lý vi phạm, Ủy ban kỷ luật có đội điều tra chuyên môn, đội điều tra thường xuyên xâm nhập vào các cơ quan và bộ máy xã thị trấn, nếu phát hiện có hành vi bất chính, cá nhân có vấn đề, lập tức sẽ có hành động.
Trong đó nổi danh một chuyện, là Thư Trị Quốc chủ trì hội nghị Huyện ủy mở rộng, một Ủy viên Huyện ủy ngủ gà ngủ gật, Thư Trị Quốc hay nói đùa, nói y sau khi tan họp sẽ đi Ủy ban kỷ luật học tập vài ngày.
Khi đó tất cả mọi người trong hội trường nghe thấy đều cười, coi như là lời nói đùa.
Không nghĩ tới sau khi tan họp, Dịch Minh Hoa liền đưa vị ủy viên này vào phòng Ủy ban kỷ luật học tập vài ngày, danh khí Ủy ban kỷ luật từ đó liền vang xa! Nhất là cán bộ trẻ, mỗi ngày ở đơn vị mà là quân nhân đào ngũ đều lo lắng đề phòng, sợ Ủy ban kỷ luật điều tra phát hiện, tóm được chứng cớ phạm tội của y.
Bị Ủy ban kỷ luật điều tra bắt được, không chỉ mất mặt, mà con đường làm quan cũng sẽ gặp trở ngại, đối với cán bộ trẻ mà nói, có ảnh hưởng tiêu cực lớn!
Được cán bộ Ủy ban kỷ luật dẫn đi, Trần Kinh gặp Hồ Phi.
Hồ Phi tựa hồ quay mặt đi, không muốn đối diện hắn, môi mím chặt, không rên một tiếng!
Trần Kinh híp mắt nhìn Hồ Phi, hắn nhìn ra,trong bụng tiểu tử này vẫn còn giận dỗi.
Đợi cán bộ Ủy ban kỷ luật đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Trần Kinh và Hồ Phi, Trần Kinh đang định mở miệng nói chuyện, Hồ Phi liền quay lại, nói:
Trần Kinh, xem như anh lợi hại! Lần này coi như tôi thua! Ha ha...
Trần Kinh nhăn mặt nhíu mày, nói:
Hồ Phi, cậu nói câu này tôi không rõ! Sao lại do tôi? Là chính cậu tiếp điện không kiêng nể gì, cậu lại còn trách tôi?
Hồ Phi buồn thiu không thèm trả lời, đầu lại quay đi, thái độ rất ngang bướng dường như không muốn nói nhiều với Trần Kinh.
Trần Kinh không vội, hắn bưng chén trà lên chậm rãi uống.
Tôi biết anh đến để làm gì rồi! Anh không phải trong hội nghị họp lãnh đạo Phòng muốn đuổi tôi ra khỏi Phòng hay sao? Anh động thủ liền động thủ! Tôi chẳng sao hết!
Hồ Phi nói, gân xanh trên cổ nổi lên, thanh âm rất cao:
Tôi tuy chỉ là tiếp điện thoại nói vài câu hơi quá đáng. Anh có thể làm gì tôi được nữa? Ủy ban kỷ luật điều tra tôi, tôi cung kính nhận sai, nghiêm túc học tập, tôi không tin bọn họ còn có thể làm gì tôi nữa! Ai cũng đừng nghĩ lấy chuyện này ra đánh đòn phủ đầu tôi!
Mắt Hồ Phi nhìn chằm chằm Trần Kinh, trong ánh mắt lộ rõ sự khiêu khích.
Trần Kinh thản nhiên cười cười, buông chén trà vỗ tay nói:
Được! Rất có khí thế, tôi thích người thẳng thắn như vậy!
Trần Kinh ngừng một lát rồi biến sắc nói:
Nếu cậu đã vậy tôi cũng không khách khí! Hồ Phi ở Ủy ban kỷ luật cũng chịu đựng tốt đấy nhỉ?
Hồ Phi hừ hừ nói:
Không phải một tuần sao? Ở đây một tuần tôi cũng chịu được!
Trần Kinh cười ha ha, nói:
Cậu nha, thật sự ngạc nhiên, nơi này là phòng học của Ủy ban kỷ luật, điều kiện đã không phải tốt rồi, nếu ở bộ phận khác e ngày càng khó hơn!
Hồ Phi này, gầy đây tôi ở trong Phòng điều tra được một khoản tiền, tôi cẩn thận xem xét đúng với một năm của cậu, không ngờ lấy danh nghĩa Phòng kinh tế thương mại đi ở khách sạn, nhà khách, phòng hát ký hóa đơn hết hơn hai mươi nghìn nhân dân tệ!
Quả thực đáng đánh đòn, cậu ở Phòng kinh tế thương mại không phải là cán bộ phụ trách tiếp đón, cậu lấy quyền gì mà lấy danh nghĩa Phòng kinh tế thương mại ký hóa đơn? Là ai trao cậu quyền này?
Hơn hai mươi nghìn đồng đấy, là mồ hôi nước mắt của nhân dân, là mồ hôi nước mắt của bá tính! Cậu có quyền gì mà tiêu xài?
Trần Kinh trừng mắt, nhìn chằm chằm Hồ Phi, mấy câu hắn nói rất nghiêm túc có chính khí!
Trên mặt Hồ Phi lộ vẻ kinh hãi, nói quanh co nửa ngày:
Tôi đó... tôi đó là xã giao thu hút vốn đầu tư, đúng là tiền xã giao thu hút vốn đầu tư, không tin anh có thể hỏi Phó phòng Nhâm, Phó phòng Nhâm đã trao quyền cho tôi!
Được! Lý do này ổn đấy!
Trần Kinh tán dương vuốt cằm, sau đó khoát tay nói:
Chuyện này là chuyện nhỏ không đáng nói, món nợ này, vẫn làm Ủy ban kỷ luật chú ý, bọn họ rất tinh tường, không có chuyện gì bọn họ không điều tra ra!
- Chỉ có điều, chuyện này nếu người điều tra ra là bởi vì cậu kết giao bạn bè, bạn gái và sử dụng làm thất thoát tiền nhà nước, tự mình ký hóa đơn, việc này khả năng không tới phiên Phòng kinh tế thương mại tôi quản, quốc có quốc pháp, Đảng có kỷ luật, hậu quả cậu tự hiểu!
Môi Hồ Phi liên tục run rẩy, bỗng nhiên từ trên ghế đứng dậy, chỉ tay Trần Kinh tức giận nói:
- Họ Trần, anh uy hiếp tôi? Anh... Anh.. Đàn ông đại trượng phu, không cần cả ngày lấy Ủy ban kỷ luật nói chuyện, tự đi ra ngoài động thủ, anh có dám hay không?
Trong ánh mắt Hồ Phi toát ra sự hung hãn, mơ hồ có ý khinh miệt, giống như châm chọc Trần Kinh nhát gan.
Trần Kinh hừ một tiếng, tức giận nói:
- Sao? Tôi không lấy Ủy ban kỷ luật nói chuyện, cậu muốn tôi nói chuyện với Hồ Quốc Lâm bố cậu sao? Cũng đúng, ngày mai tôi sẽ đưa cậu đến Hội đồng nhân dân, để toàn bộ đại biểu Hội đồng nhân dân xét duyệt con trai chủ nhiệm Hồ của chúng ta, phóng khoáng ký hóa đơn, cậu nghĩ nên thế à?
Cậu ngồi xuống cho tôi!
Giọng Trần Kinh đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc.
Một tiếng hét của hắn, làm Hồ Phi sợ đến mức cả người run lên, hai chân mềm nhũn, ngoan ngoãn ngồi xuống!
Hồ Phi, năm nay cậu 25 tuổi, tôi cũng 25 tuổi, chúng ta cùng trang lứa! Tôi nói một câu lẽ ra không nên nói, tôi sống 25 năm, mỗi một bước đi, đều là tự mình bước!
Mà cậu sống 25 năm, đi một bước, có phân nửa là dựa vào cha cậu. Cậu nghĩ đến cha cậu có thể giúp cậu cả đời sao? Tính tình như cậu, còn dám gây chuyện với tôi, quả thực không biết trời cao đất rộng!
Trần Kinh tôi phải trị cậu, có đến 100 cách trị, tùy ý dùng một cách cậu cũng không qua được đâu!
Nói đến đây, Trần Kinh chuyển đề tài, nâng chén trà lên uống một ngụm, giọng điệu mềm mỏng hơn, lời nói trở nên thấm thía nói:
Cha cậu già rồi! Tóc bạc hơn phân nửa, cậu có biết hay không, cậu gây ra chuyện này, ông ấy thất vọng bao nhiêu? Ông ấy nói với tôi, ông ấy bây giờ bị huyết áp cao, gan nhiễm mỡ,tăng đường huyết, ba cái cao điển hình đấy.
Ông ấy muốn sớm chết đi, cuộc sống vật chất không được hưởng thụ, lại còn lo cho đứa con lớn như cậu, để ông ấy đã lớn tuổi, còn mặt dày mày dặn đi cầu tình người ta, cậu con mẹ nó lương tâm bị chó ăn rồi sao?
Hồ Phi ngơ ngác nhìn Trần Kinh, mắt trợn trừng, sửng sốt ngẩn ngơ.
Thật lâu sau, hốc mắt y bắt đầu đỏ lên, rốt cuộc, nước mắt từ trong hốc mắt trào ra, nước mắt chảy xuống, đầu y cũng cúi thấp hơn!
Trần Kinh đứng dậy, đặt chén trà lên bàn, nói:
Đứng lên đi! Đừng có như con mèo chảy nước đái, theo tôi!
Hồ Phi đứng dậy, theo bản năng hỏi:
Đi? Đi đâu?
Tất nhiên là trở về rồi!
Trần Kinh nói:
Cậu cho rằng cậu gây bao nhiêu chuyện lớn nữa? Không phải mắng người phòng Tổng hợp sao? Sao? Chỉ để Phòng tổng hợp hò hét chúng ta, chúng ta không giáo huấn họ được sao? Đi thôi, giáo huấn cậu, thì tôi cũng sẽ ra tay!
Hồ Phi kinh ngạc không nói ra lời, Trần Kinh thay đổi quá nhanh, y có chút phản ứng không kịp.
Vừa rồi hắn còn không phải đề cao lời nói của chính mình sao? Sao đột nhiên lại trở nên để ý như thế?
Ý nghĩ Hồ Phi trong đầu quanh quẩn, vừa nghe có cơ hội ra ngoài, trong lòng có hơi kích động! Y nhìn lại khuôn mặt Trần Kinh, dường như cũng không phải quá đáng ghét!
Lòng người đều là thịt, Hồ Phi và Trần Kinh vốn không cừu không oán, hai người có mâu thuẫn, thuần túy là Hồ Phi phiến diện nghe người khác mê hoặc, thêm nữa người trẻ tuổi, thấy Trần Kinh trẻ như vậy đã là Trưởng phòng, trong lòng y có chút không phục thôi!
Hiện tại Trần Kinh có thể thay y giải quyết, đưa y ra khỏi xứ sở quỷ quái này, mâu thuẫn trước đây của hai người, phản cảm của Hồ Phi đối với Trần Kinh cũng dần phai nhạt! Không chỉ là phai nhạt, y mơ hồ còn cảm thấy trưởng phòng mới nhậm chức Trần này cũng là người tốt, không phải loại một mực cứng nhắc, quan liêu.
Trần Kinh muốn mang Hồ Phi đi, lại gặp phong ba cản đường.
Chủ nhiệm văn phòng Ủy ban kỷ luật Vương Kiên kiên quyết không thả người, nói:
- Trưởng phòng Trần, chuyện thả người không cần bàn bạc nữa, đây là chỉ thị của bí thư Dịch bảo tôi không thả người! Thương lượng cửa sau, đi quan hệ, Ủy ban kỷ luật tôi không có tiền lệ như vậy!
Trân Kinh cười cười, Hồ Phi đứng sau hắn không dám đối mặt vì mình quấy phá, tuy rằng trong lòng y không hẳn chán ghét Trần Kinh, nhưng thấy Trần Kinh kinh ngạc, y không kìm nổi than thở:
- Còn tưởng có gì giỏi giang, đành kiên trì chịu đựng thôi,... cũng chỉ thường thôi...
Trần Kinh không nói gì, từ trên người lấy điện thoại di động nhấn số, điện thoại vừa chuyển, Trần Kinh nói một câu:
- Lãnh đạo, tôi hiện tại đang ở Ủy ban kỷ luật...
- Chủ nhiệm Vương, tiếp điện...
Trần Kinh đưa điện thoại ra.
Vương Kiên nhận điện thoại, mông giống như bị đinh đâm vào, đột nhiên từ trên ghế đứng lên:
- Dịch bí thư...
Điện thoại gọi Dịch Minh Hoa, trong điện thoại, Dịch Minh Hoa vẫn nghiêm túc như vậy, nói rất đơn giản:
- Thả người ra đi!
Dịch Minh Hoa nói bốn chữ, mệnh lệnh vô cùng đơn giản, từ miệng y nói ra, có một loại uy nghiêm nói không nên lời, Vương Kiên liên tục vâng dạ, trong điện thoại rắm không dám đánh.
Điện thoại ngừng, Vương Kiên trả điện thoại cho Trần Kinh, giọng điệu trở nên rất cung kính, đứng dậy nói:
- Trưởng phòng Trần, tất cả tùy anh!
Y muốn làm dịu đi sự xấu hổ của mình, lại gần trước mặt Trần Kinh nói:
- Ngài đã báo cáo với bí thư Dịch, sao không nói sớm! Ngài cố ý để tôi khó xử sao?
Trần Kinh cười cười, nói:
- Lão Vương, anh có hơi đề cao tôi, tôi sao có thể để anh khó xử chứ?
Vẻ mặt Vương Kiên thay đổi, không biết nói gì. Mà Hồ Phi đứng sau Trần Kinh trên mặt cũng lộ vẻ chấn kinh.
Dịch Minh Hoa của Ủy ban kỷ luật có thể nói phóng tầm mắt toàn bộ Lễ Hà không ai không biết, không ai không hiểu. Một người như vậy lộ mặt giúp đỡ, rất không dễ dàng! Nhưng thấy tư thế này của Trần Kinh, có thể thấy quan hệ của hắn và Dịch Minh Hoa không phải bình thường, không ngờ có thể để Dịch Minh Hoa mở lời giúp đỡ?
Chiêu này của Trần Kinh, chẳng phải lợi hại biết bao? Nghĩ điểm này, Hồ Phi nhìn Trần Kinh mắt không chớp!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Quan Sách.