Chương 133: Mỹ Nữ Làm Bạn
-
Quan Sách
- Tịch mịch độc nam hoa
- 2545 chữ
- 2020-05-09 12:47:03
Số từ: 2539
Nguồn: Mê Truyện
Phụ nữ rất nhạy cảm. Cảm xúc Trần Kinh không ổn định căn bản không thể gạt được Kim Lộ!
Từ trong tâm mà nói, Trần Kinh thật không nghĩ sẽ gặp Phương Uyển Kỳ kia, thậm chí hắn tình nguyện đi giải quyết chuyện công nhân viên chức nhà máy xi măng bãi công, cũng không muốn đối mặt với vị phóng viên khó chơi này.
Bản thân Trần Kinh cũng đã từng có hư danh của thanh niên văn hóa, thời điểm viết lách, mồm mép kia hắn đều am hiểu. Nói không chút khách khí, Trần Kinh lúc đó, cũng là loại viết lách có ngàn lời nói, trong ngực thực ra không có một quyển sách, lại tự cho mình là rất giỏi, tự mình cảm thấy mình là người tốt đẹp.
Hiện tại, khi hắn đã thực sự trải qua vài năm rèn luyện ở Lễ Hà, chân chính đối mặt với cơ sở thực tế nhất, tâm tính hắn đã có sự chuyển biến long trời lở đất!
Ở Lễ Hà, hắn thực sự biết được sự bình thường và nhỏ bé của mình, ở Lễ Hà, hắn cũng chân chính hiểu được phải khiêm tốn và phải thiết thực. Hiện tại, để hắn quay đầu lại nhìn những gì mà mình đã trải qua, hắn đều cảm thấy rất khôi hài, thậm chí hắn không có chút sẵn lòng nguyện ý hồi tưởng lại quá khứ không biết gì của bản thân.
Dưới tình huống như vậy, để hắn đi đối mặt với chính mình nhiều năm trước cũng như một phóng viên chỉ biết chỉ trỏ, khua môi múa mép, hắn làm sao có thể đạt được hứng thú chứ?
Nói không khách khí, cái gọi là chất vấn, nghi vấn của Phương Uyển Kỳ, cùng với những việc xoi mói kia được gọi là nghi ngờ, xem ở trong mắt Trần Kinh đều quá ngây thơ! Hiểu được bản chất con người, phải hiểu cụ thể mọi người sẽ không có những nghi ngờ này, cao lớn vĩ đại, mười phân vẹn mười, tất cả những thứ cao lớn kia toàn bộ cũng chỉ tồn tại ở bên trong miệng lưỡi.
Thực tế không bao giờ hoàn toàn như ý con người, thực tế luôn luôn không hoàn mỹ, thực tế luôn có tranh luận. Bình thường, bình bình đạm đạm, đúng đúng sai sai, đây chính là thực tế!
Nhất định phải dùng một phim quảng cáo để từ bên trong tìm vấn đề, tìm gốc gác, sau đó mỗi chuyện bị moi móc kỹ càng, cũng chỉ có Phương Uyển Kỳ này mới ra đời không sâu sắc, chỉ có một phóng viên nhỏ bé đầy nhiệt huyết mới làm chuyện này.
Kim Lộ vừa nghe Trần Kinh oán giận một trận, cô cười khanh khách, nói:
- Không tồi nha! Có phóng viên xinh đẹp làm bạn tùy tùng, anh liền mang cô ta dạo quanh Lễ Hà vài ngày nói không chừng còn có thể có thu hoạch khác a!
Kim Lộ hướng Trần Kinh nháy mắt khẽ cười. Hôm nay, Kim Lộ ăn mặc đơn giản, tùy ý, trên người là một cái áo màu trắng nho nhã, dưới là chiếc quần bò lửng đến gối màu xám, bên trong toát ra vẻ tự nhiên thoải mái, trong sự thoải mái lại có phần gợi cảm. Nhất là cặp mông rất tròn khá vểnh lên kia, trong lúc nhún nhảy cực kỳ trêu ngươi.
Trần Kinh giơ tay đem cô ôm vào trong lòng, ở trên mặt cô hôn mạnh một cái, nói:
- Có phóng viên xinh đẹp, còn không bằng có một bà xã làm bạn! Có em mỗi ngày làm bạn với anh, thì cái gì phiền muộn anh cũng không có!
Thật không?
Kim Lộ trên mặt hiện vẻ xúc động tươi cười, cô đem mặt chậm rãi tới gần Trần Kinh:
- Vậy nên hiện tại anh không có buồn phiền, bởi vì em liền theo ở bên cạnh anh đấy!
Trần Kinh hơi hơi sửng sốt, chợt cười ha ha nói:
- Được được! Bà xã nói không có buồn phiền thì không có buồn phiền, không phải chỉ là một cô bé sao? Anh là một đại nam tử hán chẳng lẽ không ứng phó được cô ta ư?
Kim Lộ nhẹ nhàng đem mặt dán ở trong ngực Trần Kinh, thỉnh thoảng nhẹ nhàng cọ cọ, giống như một con mèo nhỏ bình thường.
Ánh mắt cô ngẫu nhiên hướng lên trên liếc mắt Trần Kinh một cái, lông mi thật dài quá mức êm tai! Hai tay cô vây quanh phần eo Trần Kinh, ôm rất chặt rất chặt…
Một ly trà sữa phong cách Châu Âu, phối với sandwich bơ, bữa sáng của Phương Uyển Kỳ đơn giản mà có phẩm vị.
Phương Uyển Kỳ hôm nay đã thay đổi bộ trang phục lộng lẫy hôm qua bằng một bộ quần áo thể thao ôm sát người, trên đầu đội mũ che nắng, tóc được buộc lại thành một bó từ lỗ hổng phía sau mũ vươn ra, dao động từng cái từng cái theo bước đi, lộ vẻ hoạt bát mà tràn đầy sức sống.
Lúc Trần Kinh đến nhà ăn, cô ngẩng đầu, mắt híp lại, vẻ mặt như cười, nhưng càng nhiều lại như là châm chọc.
Làm sao vậy? Trưởng phòng Trần, ngày hôm qua không phải đóng sầm cửa lại mà đi sao? Hôm nay sao lại trở lại? Chẳng lẽ anh còn có gì chỉ giáo?
Phương Uyển Kỳ nói.
Sắc mặt Trần Kinh bình tĩnh, thản nhiên cười cười, nói:
- Ngày hôm qua bí thư Huyện ủy Thư và tôi nói chuyện, ông ta cho rằng chúng ta nên dạo khắp Lễ Hà, tôi tới đón tiếp cô là thỏa đáng nhất, khách quan nhất, thích hợp nhất, cho nên bí thư cho tôi tạm thời điều phối. Bây giờ thân phận tôi có thay đổi, nên đi theo toàn bộ hành trình của cô ở Lễ Hà…
Phải không?
Mày Phương Uyển Kỳ nhẹ nhàng nhướng lên,
- Các anh sắp đặt chẳng lẽ không cần hỏi ý kiến của tôi sao? Cái nhìn của tôi và bí thư các anh không giống nhau, tôi cho rằng toàn bộ Lễ Hà, anh chính là người không thích hợp nhất để tiếp đón tôi!
Ánh mắt Phương Uyển Kỳ nhìn chằm chằm Trần Kinh, bộ dáng như một con nhím chuẩn bị đánh nhau, hương vị khiêu khích của loại này rất rõ ràng!
Thần sắc Trần Kinh không thay đổi, nói:
- Tôi đối với nghề phóng viên này khá quen thuộc, theo quan sát của tôi, có vài phóng viên đi cơ sở bất quá chỉ là đi cho xong chuyện, nhưng cũng có vài phóng viên mang tiếng là đi cơ sở, mà trong lòng lại ôm ấp những mục đích khác của hắn. Lần này, phóng viên Phương lại đây, tôi xem như hướng dẫn du lịch, dẫn cô vừa đi vừa nhìn một cái.
Như cô đã biết, tôi cũng tham gia quay cuộn phim
Ấn tượng Lễ Hà
này, biên tập chỉnh sửa, lần này tôi sẽ dẫn cô đi vài chỗ liên quan đến các địa điểm đề cập trong phim! Phải trái đúng sai, tự cô dùng mắt mà nhìn đi!
Phương Uyển Kỳ sửng sốt, im lặng không nói một lúc, nói:
- Anh không trả lời thẳng vấn đề của tôi, tôi nói chính là anh không thích hợp làm hướng dẫn du lich, tôi cần Huyện ủy các anh một lần nữa thay đổi người!
Trần Kinh nhìn chằm chằm Phương Uyển Kỳ, thật lâu sau, nói:
- Dân tộc Thổ Gia có một câu tục ngữ, nói là
Khách tùy chủ tiện
. Cho nên vấn đề hướng dẫn du lịch này, cô không cần lại dây dưa tốn sức gây khó dễ việc hướng dẫn du lịch, vẫn nên để tâm suy nghĩ nhiều đến mục đích chuyến đi này của cô đi!
Ngày hôm qua cô nói, nói chúng tôi không có dũng khí cho cô nhìn thấy một Lễ Hà chân thật, tôi đem yêu cầu chi tiết của cô tặng lại cho lãnh đạo.
Lãnh đạo đã chỉ thị tôi, muốn tôi dẫn cô đi Lễ Hà, tha hồ vừa đi vừa quan sát từng cái, thực ra thật lòng mà nói, nhiệm vụ như vậy với tôi mà nói cũng thật không thoải mái, về mặt ý nghĩa nào đó mà nói, cách nhìn của cô và tôi không sai biệt lắm!
Phương Uyển Kỳ vừa nghe Trần Kinh nói như vậy, cô vui vẻ nói:
- Cái gì cách nhìn không sai biệt lắm, cách nhìn nào của tôi và anh không sai biệt lắm?
Không phải cô mới vừa nói tôi là người không thích hợp nhất để cùng cô vừa đi vừa quan sát sao? Tôi cũng cho rằng như thế. Nhưng có một số việc, cô và tôi không có nhiều lựa chọn, không phải sao?
Trần Kinh nói, trên mặt hắn tươi cười mang theo chút giọng mỉa mai.
Phương Uyển Kỳ biến sắc, khuôn mặt vốn trắng nõn nháy mắt phủ lên một tầng sương lạnh.
Cô hít một hơi thật sâu, dùng sức lắc đầu, hiển nhiên lời nói của Trần Kinh mới rồi làm cô tức giận không ít. Lúc này tâm tình cô rất tệ, thậm chí cô cũng không có ý nghĩ liếc mắt nhìn Trần Kinh một cái.
Bỗng nhiên cô bưng ly sữa trên bàn uống một hớp lớn, chút mất mác nhanh chóng thể hiện hình tượng nữ sĩ, cô thở ra một hơi, ánh mắt tà nghễ nhìn Trần Kinh, nói:
- Tôi vừa mới lấy được tin tức, nghe nói công nhân viên công ty Lễ Hà tập đoàn Thái Thủy đang ầm ĩ phong trào đình công, phong trào đình công cãi nhau rất nghiêm trọng, anh có thể dẫn tôi đi nghe ngóng đầu đuôi chuyện này hay sao?
Trần Kinh hơi thản nhiên gật đầu, nói:
- Dĩ nhiên có thể, bây giờ chúng ta có thể đi!
Phương Uyển Kỳ cả kinh, trước khi cô ăn sáng, đã liên lạc với người chuyên chịu trách nhiệm các phương diện của Lễ Hà, ý đồ nghe ngóng tình huống đình công, nhưng đều bị lời nói dịu dàng cự tuyệt, hơn nữa lúc đi ra Phương Uyển Kỳ còn nghe được, đối phương cự tuyệt rất dứt khoát, mơ hồ còn có chút lo lắng và sợ hãi, sợ Phương Uyển Kỳ ở bên trong gây ra vấn đề lớn.
Nhiều người chịu trách nhiệm liên đới của Huyện ủy đối với chuyện đình công đều tránh nó như tránh rắn rết, thế thì dựa vào cái gì mà Trần Kinh có thể ôm đồm nhiều việc như thế này? Chẳng lẽ hắn so với mình còn gọi điện thoại cho những người có thực lực kia?
Phương Uyển Kỳ cảm giác Trần Kinh nói dối, cô cười lạnh một tiếng nói:
- Làm sao anh có thể có quyền mang tôi đi theo giải quyết tình huống, anh cho tôi là đứa trẻ ba tuổi sao?
Thần sắc Trần Kinh không vì châm chọc rõ trắng trợn của Phương Uyển Kỳ mà thay đổi, hắn thẫn thờ nói:
- Tôi chưa nói là tôi có quyền, nhưng nếu cô muốn, tôi có thể trà trộn đi vào! Nhưng mà chúng ta chỉ có thể nhìn một cái, còn yêu cầu phỏng vấn thì không thực tế, cô tốt nhất không cần ôm ảo tưởng không thực tế này, để tránh cho chúng ta gặp quá nhiều phiền toái!
Trà trộn đi vào? Anh…Anh dẫn tôi trà trộn vào?
Phương Uyển Kỳ có chút khó tin!
Trần Kinh còn nghiêm túc gật đầu nói:
- Tất nhiên là trà trộn vào, cô muốn đi nơi nào ở Lễ Hà, tôi đều dẫn cô đi. Nơi có điều kiện có thể đi, nơi không có điều kiện, tôi sẽ cố gắng tạo ra, phát hiện điều kiện, để chúng ta cũng có thể đi! Ấn tượng Lễ Hà, một cuốn phim đúng là nhìn không ra, vậy tự mình vừa đi, vừa quan sát một chút, tự nhiên sẽ có một ấn tượng…
Phương Uyển Kỳ buông cái chén trong tay, ánh mắt nhìn về phía Trần Kinh, đang đánh giá mức độ thực giả của những lời này của Trần Kinh.
Qua thật lâu, cô nhẹ nhàng cười, nói:
- Có chút thú vị! Nghe qua có vẻ như không có gì sai cả, rất có thành ý. Một khi đã như vậy, thì cứ như vậy đi, chúng ta lập tức xuất phát…
Nhà máy xi măng Thái Thủy trước kia gọi là nhà máy xi măng Dịch Chu, vị trí nằm ở phía tây thị trấn Dịch Chu, cách địa điểm khoảng mười km.
Trần Kinh và Phương Uyển Kỳ tạm thời ngồi xe gắn máy ba bánh đến quy mô khu nhà máy xi măng. Vì để giữ bí mật, hai người đều thay đổi quần áo cực kỳ tùy tiện, bình thường, Phương Uyển Kỳ còn đội một cái mũ có kiểu dáng trên chóp, che khuất một nửa bên mặt, dung mạo của cô qua việc che dấu này, lại có cảm giác bảo ngọc vùi vào trong cát, làm cho người ta nhìn không ra nét tươi đẹp này…
Nhà máy xi măng cãi nhau rất kịch liệt, thời điểm Trần Kinh và Phương Uyển Kỳ cách nhà máy xi măng còn nửa dặm đường, xe không cách nào đi về phía trước, trên mặt đường rộng lớn, chỗ nào cũng quẳng vỡ đầy vài ba chai bia, công nhân viên mặc trang phục công nhân của tập đoàn Thái Thủy, hoặc là giơ tấm bảng, hoặc là cầm theo chai bia một đường kêu to chửi rủa.
Mà cách đó không xa, cửa chính của nhà máy xi măng, hai tượng xi măng xếp thành núi nhỏ, đã ngưng kết thành hai hình người màu xanh, hai tượng xi măng nà đã che khuất mất cửa chính của nhà máy xi măng.
Mỗi bên đường vào cửa chính của nhà máy đã sớm bị đóng kín hoàn toàn, mà tất cả dây chuyền sản xuất đều dừng lại đình công, các con đường thông với nhà máy đều bị phong tỏa bốn phương tám hướng, cảnh sát giữ gìn trật tự chặn thành một vòng tròn bên ngoài nhà xưởng, nhìn cục diện và trận chiến này, một đám thần sắc trang nghiêm, như đối diện cường địch bình thường.
Từ trên khuôn mặt nghiêm trang kia của bọn họ, hầu như cũng có thể đoán được, cuộc đình công ầm ĩ kịch liệt của nhà máy xi măng lần này, có khả năng còn liên quan đến mức độ bạo lực, nhìn một đống hỗn độn xung quanh đạt tới mức này, trong lòng Trần Kinh có một loại chấn động chưa bao giờ có.