Chương 139: Thể Diện Của Trưởng Phòng Trần!
-
Quan Sách
- Tịch mịch độc nam hoa
- 2695 chữ
- 2020-05-09 12:47:04
Số từ: 2689
Nguồn: Mê Truyện
Trần Kinh và Dịch Tiên Bình, hai người bắt đầu mâu thuẫn kỳ thật chỉ là một việc lông gà vỏ tỏi, tạm thời Trần Kinh oai phong ở phòng Tổng hợp là ngẫu hứng mà làm, cũng có chứa mục đích khác.
Nhưng những việc làm của Trần Kinh lại khiêu chiến với quyền uy của phòng Tổng hợp, làm cho bọn họ cảm thấy thật mất mặt. Trần Kinh tức thì bị Dịch Tiên Bình chụp cho cái mũ cao ngạo trên đỉnh đầu, nhất là sau khi Hồ Phi mắng chửi người, Dịch Tiên Bình cứ bám riết lấy chuyện này, bày ra tư thế, là muốn Trần Kinh nhất định phải cúi đầu.
Nhưng chuyện này lại kết thúc một cách quỷ dị, Dịch Tiên Bình và Trần Kinh, hai người dường như đều đã quên việc này, còn người ngoài nhìn vào lại mờ mịt, xem không hiểu.
Kỳ thật chuyện này đối với Trần Kinh mà nói, hẳn đã làm tốt công tác chuẩn bị rồi. Nhưng là Dịch Tiên Bình không biết vì nguyên nhân gì mà không có bước tiếp thep, Trần Kinh thì đương nhiên sẽ không lại đi gây chuyện thị phi tiếp rồi.
Lần này phòng Tổng hợp chỉnh đốn kiểm tra toàn huyện, Trần Kinh sơ bộ tiếp nhận Phòng kinh tế thương mại. Các đơn vị dưới Phòng và các đơn vị liên quan đều có công tác quản lý tổng hợp cực kì kém, hắn suy nghĩ thật lâu, liền trực tiếp đem điện thoại gọi tới văn phòng của Dịch Tiên Bình.
Lúc Dịch Tiên Bình tiếp điện thoại thì hơi sửng sốt, gần như xấu hổ đến không biết nói thế nào.
Trần Kinh nói:
Dịch bí thư, hôm nay tôi gọi điên cho ngài, chủ yếu là nhằm vào lần kiểm tra chính đổng tổng hợp toàn huyện lần này. Nói ra thì có chút ngại, những đơn vị thuộc Phòng kinh tế thương mại của tôi là nơi chịu ảnh hưởng nghiêm trọng nhất, tôi gần đây cũng đang chỉnh đốn chuyện này. Nhưng ngài cũng biết đấy, vấn đề của khu kinh tế mới kia không phải học tập một chút văn kiện tinh thần là có thể giải quyết, chuyện này còn phải nhờ phòng Tổng hợp ủng hộ chúng tôi nhiều nhiều a!
Điện thoại đầu bên kia, Dịch Tiên Bình im lặng ước chừng bốn năm giây, mới nói:
Tình huống của Phòng kinh tế thương mại có chút đặc thù, mà anh quả thực cũng mới lên đảm nhiệm. Như vậy đi, hai ngày này tôi sẽ xuống Phòng kinh tế thương mại một chuyến, chúng ta cùng nhau mở một hội nghị quản lý toàn diện, xác định mục tiêu, sau đó cùng nhau suy nghĩ, bàn bạc thể lệ.
Câu trả lời này của Dịch Tiên Bình khiến cho Trần Kinh rất bất ngờ, hắn vội hỏi:
Vậy thật tốt quá! Dịch bí thư có thể tự mình thị sát Phòng kinh tế thương mại, thì tôi thật có thể yên tâm rồi!
Dịch Tiên Bình có chút kiêu ngạo nói:
Trưởng phòng Trần không cần khách khí, dù sao mọi người cùng đều cùng một mục tiêu mà.
Cuộc điện thoại này của Trần Kinh... Ngày hôm sau Dịch Tiên Bình liền dẫn theo nhân viên phòng Tổng hợp đi thị sát Phòng kinh tế thương mại, Ban quản lý khu kinh tế mới. Lần thị sát này, Trần Kinh cũng đi cùng toàn bộ hành trình, hai người chuyện trò vui vẻ, hoàn toàn không giống người ngoài đồn đại. Rất nhanh, Phòng kinh tế thương mại liền thông qua kiểm tra của phòng Tổng hợp.
Kết quả như vậy khiến rất nhiều người mở rộng tầm mắt, đều cảm thấy mù mờ không hiểu!
Nhưng cho dù là xem không hiểu, cũng có thể nhận ra Trần Kinh không tầm thường. Ít nhất, tất cả mọi người có thể thấy được, phòng Tổng hợp bình thường hay hống hách hò hét, ngay cả Hầu Hồng Quyền của thị trấn Dịch Chu cũng chẳng coi ra gì. Thế mà thái độ giao tiếp và đối đãi với Phòng kinh tế thương mại lại khắc chế, cẩn thận... Chỉ riêng điểm này... Là đã có thể khiến cho người ta sinh ra trí tưởng tượng vô hạn.
Mà ở trong phòng Tổng hợp, thái độ của rất nhiều người khi nhắc tới Phòng kinh tế thương mại đều rõ ràng không giống với những đơn vị khác.
Thật ra đã có người nghị luận, nói Dịch Tiên Bình lúc trước từng hạ quyết tâm khiến cho Trần Kinh đẹp mặt rồi, ngay cả lãnh đạo Huyện ủy gọi điện tới khuyên nhủ cũng không có tác dụng. Dịch Tiên Bình gọi điện tới Ủy ban Kỷ luật, truy vấn vấn đề của Hồ Phi, Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Vương Khánh không đài hạ được.
Mà ngay khi tất cả mọi người nghĩ rằng Dịch Tiên Bình sẽ tiếp tục mạnh mẽ cứng rắn, thì thái độ của y lại xoay đến trăm tám mươi độ.
Nguyên nhân của chuyển biến này, theo tin tức truyền ra từ phòng Tổng hợp, chính là do một vị đại lão nào đó ở thành phố đã gọi cho Dịch Tiên Bình... Nghe nói điện thoại vừa kết nối thì đối phương liền xối xả phê bình công tác gần đây của y có phải đã lệch hướng hay không!
Trong lòng Dịch Tiên Bình có ủy khuất, tình huống đem thực tế nói lại một lần.
Nhưng vị chỗ dựa vững chắc trên thành phố kia của y lại nói, hết thảy đều chỉ có thể dừng ở đây. Phê bình y muốn gây chuyện sinh sự cũng không xem xem lúc này là lúc nào.
Khi đó phó chủ nhiệm phòng Tổng hợp Hoàng Kì và Dịch Tiên Bình chạm trán thương lượng sự tình, y mơ hồ nghe được giọng nói đầu bên kia của điện thoại rất là nghiêm khắc:
Tiên Bình, có đôi khi, cậu phải động não nhiều thêm chút! Đừng có bướng bỉnh quá, cũng như chuyện gần đây nhiều lãnh đạo Huyện ủy đều khuyên nhủ cậu, cậu chẳng lẽ lại không biết cẩn thận mà ngẫm lại là vì nguyên nhân gì sao?
Sắc mặt Dịch Tiên Bình khi đó rất khó coi, mà Hoàng Kỳ nghe nói như thế, trong lòng liền lộp bộp một chút.
Điện thoại từ ở thành phố điện tới để phê bình Dịch Tiên Bình, nhưng Hoàng Kỳ lại từ trong đó nghe được một hàm nghĩa khác.
Y được biết, vài ủy viên thường vụ Huyện ủy quả thực đều đã gọi cho Dịch Tiên Bình, sau đó y lại liên tưởng tới những lời nghe lén vừa rồi, kết hợp với vài lời đồn bên ngoài… trong lòng cẩn thận suy xét, hiểu được ngày đó mình muốn cho Trần Kinh một đòn phủ đầu, Trần Kinh phẩy tay áo bỏ đi. Khi đó, thứ mình đá phải, lại chính là một cục sắt cứng.
Đi ra từ văn phòng Dịch Tiên Bình, Hoàng Kỳ rất tinh ý, lập tức trở về nói bà xã chuẩn bị một tút Ngọc Khê, hấp ta hấp tấp mang theo tút thuốc tan tầm liền chạy ngay đến chỗ Trần Kinh.
Ở nhà Trần Kinh, y để lễ vật xuống, ngay sau đó thì kiểm điểm một tràng. Kiểm điểm thái độ của mình khi đó quá xấu, rắp tâm bất lương, thế nên khiến cho quan hệ giữa phòng Tổng hợp và phòng kinh tế thương mại bị rạn nứt!
Hoàng Kỳ còn rất nhớ rõ tình cảnh khi đó, lúc y vào cửa, người mở cửa rõ ràng là Kim Lộ, đại mỹ nữ lừng lẫy nổi danh Lễ Hà. Y mang theo một tút thuốc lá Ngọc Khê, nhưng vừa thấy phòng khách nhà Trần Kinh, bên trong toàn là rượu ngon thuốc xịn, y cảm thấy tút thuốc mình đem tới có tốt mấy, thì ở đây cũng chỉ có thể xem như bình thường mà thôi.
Khi Kim Lộ đem một ly chè Xuân mao tự tay pha tới trước mặt y, Hoàng Kỳ hoàn toàn bóp vụn nốt một tia ủy khuất cuối cùng trong nội tâm kia.
Y sâu sắc nghĩ lại bản thân, vài năm này ở phòng Tổng hợp quá xuôi chèo mát mái rồi, đối với chính đàn Lễ Hà quả thực như người mù, ánh mắt mỗi ngày chỉ nhìn chằm chằm mấy vị lãnh đạo bên trên, mà lại không chú ý xuống bên dưới. Vận mệnh chính trị Lễ Hà đang chuyển biến, nhất là có vài người khó lường đang ngóc đầu dậy, vậy mà chính mình lại không hề cảm thấy gì.
Không nói đến đủ loại lời đồn về Trần Kinh kia, chỉ riêng người phụ nữ Kim Lộ này, đã là tình nhân trong mộng, đối tượng theo đuổi của nguyên cái thế hệ trẻ Lễ Hà này. Nghe nói con trai của một vị chức to nào đó trên thành phố Đức Cao vừa liếc mắt Kim Lộ một cái, đã đem nàng ta coi như thần tiên, theo đuổi mạnh mẽ, tử triền lạn đả cũng không buông. Vậy mà cuối cùng cũng không thể thành công.
Bây giờ Trần Kinh lại thành công ôm được mỹ nhân về, chuyện lớn như vậy, Hoàng Kỳ thế mà lại không biết gì. Y tự hiểu, lần giáo huấn này, đối với mình thật sự một chút cũng không oan.
Có Hoàng Kỳ chủ động nhận lỗi, vậy mâu thuẫn giữa Trần Kinh và Dịch Tiên Bình liền có cơ hóa giải rồi.
Nhưng việc này vẫn cứ tốn rất nhiều thời gian, mãi cho đến lần này phòng Tổng hợp bắt đầu đợt kiểm tra chỉnh đốn lớn toàn huyện, Trần Kinh chủ động gọi điện cho Dịch Tiên Bình thì chuyện mới chính thức thay đổi hoàn toàn!
Kỳ thật, ngay từ bước đầu ban quản lý kinh tế triển khai chỉnh đốn kiểm tra toàn bộ huyện, thái độ của Hoàng Kỳ đã khá là khẩn trương. Y rất rõ tính tình của Dịch Tiên Bình, sợ ông ta dư oán chưa tiêu ( chưa quên nợ cũ), lại muốn nhân cơ hội này mà khiến Trần Kinh đẹp mặt.
Mà tính tình của Trần Kinh, thông qua tiếp xúc, Hoàng Kỳ cũng biết được cơ bản đại khái, đó là điển hình cho tính cách ưa mềm không ưa cứng. Anh cứng với hắn, hắn liền bướng bỉnh với anh, khiến anh cũng không được yên. Anh nếu chủ động nhận tật xấu, chủ động cúi người, hắn lại đối với anh thật sự khách khí, hai bên bắt tay giảng hòa một cách dễ dàng.
Sự thật chuyện này tiến triển, chứng minh Hoàng Kỳ lo lắng là quá thừa. Chẳng qua là Dịch Tiên Bình muốn tìm một bậc thang mà xuống nước, mà Trần Kinh lại cho ông ta bậc thang đó, nên ông ta thuận tiện mượn cớ xuống thang, dễ dàng thoải mái.
Mà Dịch Tiên Bình thị sát Phòng kinh tế thương mại, Hoàng Kỳ cũng đi theo toàn bộ hành trình, trước khi đi Trần Kinh đã tặng cho họ rất nhiều quà. Đặc sản địa phương hắn lấy từ Phòng Lâm nghiệp tới mỗi người đều có phần, cũng đều theo lệ thường mà đặt ở trong cốp xem. Trong lễ vật đưa cho Dịch Tiên Bình, còn cố ý bỏ thêm một bao tùng dương khuẩn rất quý mà dân tộc Thổ Gia coi là trân phẩm mỹ thực. Cái đó và sơn khuẩn rất khó có được, lại đặc biệt không dễ bảo quản, có thể nhận ra được, Trần Kinh đưa phần lễ vật này là rất có tâm.
Trong sân nhỏ của Trần Kinh, nho trên giàn đã bắt đầu chín, Mông Hổ và Thang Dịch Dương đến nhà làm khách, mấy người bày bàn uống rượu ngay dưới giàn nho.
Mông Hổ đến đây đến quen cả rồi, lấy từ phòng khách của Trần Kinh ra một tút Phù dung vương ( thuốc lá), sau đó nhấc ra hai bình rượu Đức Cao nhất phẩm. Cầm cả rượu và thuốc ra, ném cho Thang Dịch Dương hai bao, bày một ly rượu đến trước mặt y, nói:
Dịch Dương, chúng ta hôm nay là đến ăn hôi, thuốc lá xịn rượu sang chúng ta cứ xơi tới bến nha.
Thang Dịch Dương kẹp điếu thuốc trong tay, chỉ hơi cười cười. Y cũng không có tùy tiện như Mông Hổ, tuy rằng quan hệ giữa y và Trần Kinh cả Lễ Hà đều biết, nhưng thật ra, có lẽ là bởi vì nguyên nhân tính cách mà y đối với Trần Kinh chủ yếu đều là khách khí kính cẩn.
Mông Hổ bây giờ kiêm cả Phó phòng phòng lâm nghiệp, người phụ trách cục cảnh sát kiểm lâm, ở Phòng Lâm nghiệp xem như người khá có thực quyền. Thang Dịch Dương lập công trong vụ án ở Đàm Thu Lâm, hiện tại ở đội hình sự huyện cũng đang nổi cực kì, hai người có thể có thành tích ngày hôm nay, có liên quan mật thiết với việc họ đi theo Trần Kinh.
Trần Kinh mời Thang Dịch Dương hút thuốc, nói:
Dịch Dương, ở chỗ này của tôi cứ thoải mái đi. Tuy rằng không cần giống thổ phỉ vào thôn như lão Mông kia, nhưng giả như con dâu mới, nói lời khách khí thì thật là bạc đãi chính mình nha!
- Sao có thể chứ! Tôi cũng là người tùy tiện mà.
Thang Dịch Dương nói, y có chút co quắp đem hộp quà ở dưới bàn đá đá vào bên trong.
Mông Hổ hẹn y đến nhà Trần Kinh ăn cơm, y tỉ mỉ chọn mấy thứ lễ vật, chưa từng nghĩ Mông Hổ chỉ hai tay trống trơn, chẳng những không lấy mang theo gì, mà còn cướp sạch của Trần Kinh, một chút liền khiến cho y thật xấu hổ. Lễ vật nếu lấy ra thì cảm thấy khách khí, mà nếu không lấy ra, chẳng lẽ lại xách trở về?
- Dịch Dương, lần sau không cần đem theo lễ vật nữa! Chúng ta ở chung tự nhiên một chút, tựa như lão Mông lúc này đây, tôi chính là trực tiếp mở miệng đòi hắn đặc sản địa phương! Xem như giải cấp cho tôi thôi!
Trần Kinh nói.
Thang Dịch Dương liên tục vuốt cằm, thở phào nhẹ nhõm một hơi, Tuổi của Trần Kinh nhỏ hơn so với y rất nhiều, nhưng mỗi một lần tiêp xúc với Trần Kinh là y đều cảm thấy rất khẩn trương, so với gặp trưởng phòng phòng Công an Lý Sinh Đạo còn khẩn trương hơn nữa.
Y vẫn luôn cảm thấy đằng sau khuôn mặt trẻ tuổi kia của Trần Kinh, lại cất giấu một tâm địa sâu xa khó hiểu, khiến cho người ta không thể suy đoán, loại uy hiếp vô hình như vậy khiến y mất tự nhiên, nên đối với Trần Kinh vô cùng cung kính!
Mông Hổ nói:
Trưởng phòng Trần, Dịch Dương, hai anh thôi đừng nói nữa, tôi cảm thấy chỗ đặc sản này thật đúng là đáng giá, đầu óc Dịch Tiên Bình kia chuyển biến đến là mau ( làm việc đến là linh hoạt), không có túm lấy Phòng kinh tế thương mại và Phòng Lâm nghiệp chúng ta không buông. Trưởng phòng Lâm Tần Chi của chúng ta mới đầu còn thật sự khẩn trương á, sợ lần này tổng kiểm tra bị truy hỏi trách nhiệm.
Sau đó phó chủ nhiệm phòng Tổng hợp Hoàng đến phòng Lâm nghiệp kiểm tra, hắn thật sự khách khí nha! Tôi xem vẫn là anh lần đó làm ầm ĩ hiệu quả thật là tốt!