Chương 169: Hắn Là Thần Thánh Phương Nào?
-
Quan Sách
- Tịch mịch độc nam hoa
- 2572 chữ
- 2020-05-09 12:47:16
Số từ: 2566
Nguồn: Mê Truyện
Vũ khúc êm tai mà giàu tiết tấu, như lọt vào đám mây cầu vồng lấp lánh, Trần Kinh ôm Diệp Hải Duyên trong sàn nhảy nhẹ nhàng khiêu vũ.
Cô gái đầu rất cao, mang giày cao gót, đầu không sai biệt lắm cùng Trần Kinh xê dịch không bao nhiêu.
Ôm người phụ nữ này ở cự ly gần, Trần Kinh mới cảm nhận sâu sắc được sức hấp dẫn của cô, mắt cô ta rất lớn, lông mi thật dài và cong, rất gợi cảm. Làn da trắng nõn trơn bóng, trong nháy mắt có thể phá vỡ, cũng không dùng nhiều son phấn lắm.
Trên mặt cô ta mang theo nụ cười thản nhiên, lộ ra hàm răng trắng tinh óng ánh, có má lúm đồng tiền nho nhỏ nhàn nhạt, lại làm cho cô thêm phần hồn nhiên, thật sự rất đẹp, một người rất hấp dẫn!
Chỉ theo tướng mạo mà nói, Diệp Hải Duyên và Phương Uyển Kỳ hẳn là ở mức sàn sàn như nhau, nhưng Diệp Hải Duyên lời nói cử chỉ, phong cách quý phái, giơ tay nhấc chân, quý khí kinh người. Không giống như Phương Uyển Kỳ, một phần tính tình ngang ngược, một phần tinh linh cổ quái (tinh ranh lập dị). Đây là, càng lộ vẻ thành thục hấp dẫn!
Trần Kinh từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh, cho dù người xung quanh đều nhìn hắn, cũng rất nhiều tiếng nói nhỏ khe khẽ, hắn cũng bất động!
Hầu Lâm bưng một ly rượu đỏ, si ngốc ngơ ngác nhìn về hướng sàn nhảy, y quả thực không tin vào hai mắt mình nữa, đầu óc y cũng suy nghĩ không kịp!
Tiểu tử này là thần thánh phương nào? Xem hắn một thân trang phục giản dị kia, gương mặt xa lạ, chính mình như thế nào sẽ không có một chút ấn tượng chứ?
Hầu Lâm như thế nào cũng nghĩ không ra, đến tột cùng là người kiêu ngạo như thế nào, y mới có thể đáng giá để Diệp Hải Duyên được coi là nữ thần tự mình mời hắn khiêu vũ. Phóng tầm mắt nhìn toàn bộ tỉnh Sở Giang, có thể còn không có một nhân vật như vậy ư?
Người theo đuổi Diệp Hải Duyên khá nổi tiếng ở tỉnh Sở Giang, Đỗ Khải, Hoàng Tư, những người này bình thường cũng coi như được mã bề ngoài, tiểu tử này khó có thể tránh bị so sánh với vài người mà vẫn kiêu ngạo như vậy?
Hầu Lâm cảm thấy không thể tin nổi, hơn nữa y nhìn thấy được thần thái bình tĩnh tự nhiên của Trần Kinh kia, trong lòng y lại bồn chồn! Tiểu tử này thâm tàng bất lộ a, thật đúng là kẻ giả heo ăn thịt cọp mà.
Cùng Trần Kinh khiêu vũ, động tác Diệp Hải Duyên hơi nhanh, cô chưa từng cùng một người đàn ông ở chung gần gũi quá mức như thế. Chỉ một chút này, cô liền cảm thấy gò bó không được tự nhiên.
Nhưng xung quanh có nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, cô lại không thể không cố gắng duy trì vẻ tươi cười cùng hòa nhã, mà ở sâu trong nội tâm cô cũng không ngừng kêu khổ.
Cô không kìm nổi đi đánh giá người đàn ông trước mặt, thần sắc đối phương so với mình tưởng tưởng thì rất bình tĩnh, thậm chí so với chính mình cũng bình tĩnh. Điểm này khiến trong lòng cô có chút buồn bực!
Lại nói tiếp, nếu tất cả mọi người đều không biết người đàn ông này, mười phần là có thể trà trộn vào, trà trộn vào bên trong bữa tiệc, gặp được chủ nhân và cùng chủ nhân nhanh chóng khiêu vũ, vẫn còn thản nhiên bình tĩnh như thế, điều này nói lên cái gì?
Diệp Hải Duyên có chút hối hận, cô cảm thấy Phương Uyển Kỳ quả thực chính là quỷ tinh linh (yêu quái), bản thân nhất thời cao hứng, cũng bị cô nàng xúi giục!
Bản nhạc khiêu vũ cũng gần được một nửa, Diệp Hải Duyên cảm thấy thật sự là khó có thể kiên trì nữa, cô lại nghĩ bản thân còn có một nhiệm vụ nữa, đó là muốn biết rõ thân phận của đối phương, trong lòng cô không khỏi có chút nôn nóng.
Cô mất thật nhiều khí lực, cố lấy dũng khí nói:
- Tiên sinh, vẫn không biết nên xưng hô với anh như thế nào a!
Trần Kinh cười khẽ, nói:
- Tôi họ Trần! Gọi là Trần Kinh!
Diệp Hải Duyên cố gắng suy đoán cái tên Trần Kinh này, nhưng cô nghĩ thế nào, cũng nghĩ không ra bản thân đối với cái tên này có ấn tượng. Cô trầm ngâm một lúc nói:
- Trần tiên sinh, hân hạnh được gặp mặt! Chúng ta trước kia đã gặp mặt chưa?
Trần Kinh lắc đầu, nói:
- Chúng ta trước kia chưa gặp qua, đại danh Diệp tiểu thư hôm nay tôi cũng mới nghe được! Muốn nói hân hạnh gặp mặt, là tôi mới hân hạnh gặp mặt!
Diệp Hải Duyên sửng sốt, cô không ngờ Trần Kinh lại thẳng thắn thành khẩn như vậy, nhất thời cô cũng không biết nên trả lời như thế nào. Cô không nói lời nào, Trần Kinh cũng không nói lời nào, bước chân dưới chân cũng càng ngày càng nhẹ nhàng.
Diệp Hải Duyên dùng khóe mắt nhìn xung quanh, người khiêu vũ xung quanh, còn có cả nam lẫn nữ trên sàn nhảy, đều nhìn về phía mình! Cô tưởng chừng như có một loại cảm giác muốn sụp đỗ, cô hận không thể ngay lập tức vung tay rời đi, sau đó lập tức tóm lấy người đàn ông này, tra hỏi hắn như thế nào trà trộn vào.
Nhưng lý trí nói cho cô biết, cô không thể làm như vậy, điều này làm cho cô cảm thấy không được tự nhiên đến cực điểm!
Chân của cô ở bên dưới bắt đầu trở nên mất sức sống, có mấy lần chân thiếu chút nữa bị Trần Kinh giẫm lên rồi, cô quả thực là khóc không ra nước mắt mà.
Ngay tại lúc cô khó mà chịu được nhất, sắp sụp đỗ, rốt cục Trần Kinh cũng mở miệng nói chuyện, nói:
- Làm sao vậy? Thân thể của cô có chút không thoải mái sao?
Diệp Hải Duyên nhếch miệng một chữ cũng không nói, chỉ có nhẹ nhàng hừ hừ.
Trần Kinh thở dài một hơi, nói:
- Là cô mời tôi khiêu vũ, cuối cùng tôi không thể không hãnh diện, kỳ thật một khúc khiêu vũ này, thật sự là nhảy có chút oan uổng!
Diệp Hải Duyên mặt nóng lên, cô nghĩ lại, thật ra đúng là có chuyện như vậy! Chính mình đúng là chủ động mời đối phương khiêu vũ…
Nghĩ đến điểm này, cô quả thật muốn ngất đi, cô nhìn lại bộ dáng của Trần Kinh, lửa trong lòng nổi lên hừng hực, tâm tình tệ đến cực điểm.
Cho tới bây giờ cô chưa từng thấy qua một người đàn ông không phong độ như vậy, thực là đã được tiện nghi lại khoe mã, rõ ràng là chiếm tiện nghi, lại còn giả bộ một bộ dáng ủy khuất, thật sự là khiến cho người ta ghê tởm, khiến cho người ta tức giận! Nghe giọng điệu của người này, cùng mình nhảy một điệu, đó là cực kỳ không tình nguyện, chính là cho mình mặt mũi lắm mới đáp ứng nhảy vũ điệu này.
Thật ra Trần Kinh cảm thấy nhảy được vũ điệu này có chút xấu hổ, hơi mệt.
Tất cả mọi người xung quanh đều là người xem, tất cả mọi người lấy một loại ánh mắt xoi mói khác thường nhìn về bên này, cái này cực kỳ làm cho người ta khó chịu.
Diệp Hải Duyên bước chân cố ý càng ngày càng loạn, thân mình càng ngày càng cứng ngắc, nhảy nhảy, trên trán Trần Kinh chảy mồ hôi!
Tiên sinh, anh không biết Sở Phong là một hội sở tư nhân sao?
Rốt cục Diệp Hải Duyên ngả bài, trực tiếp nói ra lời nói.
Trần Kinh hơi sửng sốt, hơi nhíu mày, trong nháy mắt, hắn hơi hiểu được ý tứ của Diệp Hải Duyên!
Trong lòng hắn bỗng nhiên có chút không thoải mái, hắn hiểu được hóa ra bản thân ở trong mắt đối phương là khách không mời mà đến, khách quan mà nói, trên mặt Diệp Hải Duyên đang cười, nói ra lời này, giọng điệu cũng là bình thản khách khí. Nhưng loại bình thản khách khí này, sau lưng nó là cao ngạo và khinh thường. Kỳ thật làm cho người ta cảm nhận rất rõ ràng.
Điểm giống nhau của dân đen là rất nhạy cảm khi bị người khác khinh thường, điều này có thể là vấn đề tâm lý tự ti, tựa như Trần Kinh, hiện tại hắn cảm thấy tâm tình đột nhiên trở nên không thoải mái!
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Diệp Hải Duyên, hai người hai mắt đối diện, Diệp Hải Duyên cảm nhận được ánh mắt khác thường của Trần Kinh, cô không khỏi có chút chột dạ. Đầu óc cô bỗng nhiên hiện ra những việc người khác vụng trộm trà trộn vào bữa tiệc, làm ra những chuyện không chịu nổi kia, trong lòng cô lại càng trầm xuống, nói:
- Anh…anh muốn làm gì? Tôi…tôi…
Trong nháy mắt Trần Kinh thấy được sự bối rối trên mặt Diệp Hải Duyên, sự khó chịu trong lòng hắn nhanh chóng giảm đi, hắn có chút tự giễu cười thầm chính mình thật là lòng dạ hẹp hòi, bản thân sống đường đường chính chính, bản thân có nhân sinh quan và giá trị quan của mình, cần gì phải để ý đến cái nhìn của người khác?
Huống chi đối phương là một cô gái thượng lưu, sinh ra trong gia đình phú quý, cô gái cẩm y ngọc thực từ nhỏ, cô có khả năng hiểu được bao nhiêu chua ngọt đắng cay của người đời? Mình tại sao có thể cùng cô chấp nhặt một cách tầm thường chứ?
Tâm tình của hắn ổn định dần dần, thần thái cũng trở nên hòa hoãn, nói:
- Cô và tôi đều trúng kế của Phương Uyển Kỳ! Chúng ta nhảy điệu này, có thể chính là một trò đùa dai của cô ấy!
Diệp Hải Duyên dừng động tác một chút, thần sắc trên mặt lập tức thay đổi, nhẹ nhàng
A…
một tiếng, dẫn đến những cái liếc mắt của người xung quanh, cô vội vàng ngậm miệng lại, trên mặt cũng ửng đỏ một mảnh.
Mà hành động này của cô, rơi vào trong mắt người xung quanh, lại là cô và Trần Kinh hai người khe khẽ nói nhỏ, bỗng nhiên cô hừ một tiếng, sau đó chính là hai gò má ửng đỏ.
Vì sao mặt cô lại hồng, trong nháy mắt vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Hai người khiêu vũ vốn là ôm nhau cùng di chuyển một chỗ, chuyện phát sinh ở giữa nơi ánh đèn mờ ảo, lại có ai có thể thấy rõ ràng nữa chứ?
Nhất thời, cả bữa tiệc cũng ăn ý xôn xao một trận, chuyện Diệp Hải Duyên đỏ mặt, đủ để mọi người xúc động thần kinh.
Người đàn ông này là ai? Hắn và Diệp Hải Duyên có quan hệ gì? Giữa hai người vừa mới đã xảy ra chuyện gì? Là hai người tiếp xúc thân mật sao?
Có người bắt đầu rỉ tai thì thầm, có người lại buồn bực trầm tư, rồi còn Hầu Lâm thì lại đấm ngực dậm chân, đại thán chính mình mắt bị mù. Lại than thở bản thân còn ngưỡng mộ đối tượng, hôm nay không ngờ bị người đoạt nụ hôn đầu tiên, y cảm thấy bản thân hâm mộ ghen tị với hận muốn chết!
Diệp Hải Duyên, người đẹp nổi tiếng xếp hạng nhất Sở Thành, cái này không chỉ có đẹp người, hơn nữa sự nghiệp bản thân thành công, năng lực rất mạnh. Mà quan trọng hơn là, cô ta chưa từng có chuyện tai tiếng, đối với bất cứ kẻ nào cũng đều khách khí, đối với bất luận người nào theo đuổi sắc mặt lại không chút thay đổi.
Điều này không thể nghi ngờ là nguyên nhân khiến cho cô ta thêm phần quan trọng, tâm lý đàn ông, đều là thứ không chiếm được chính là thứ tốt nhất, hơn nữa gia tộc sau lưng Diệp Hải Duyên quả thực là cực kỳ hiển hách, cô ở Sở Thành là người đẹp nổi tiếng xếp hạng nhất thì chẳng có gì lạ!
Một người khiến cho các cậu ấm Sở Thành nhanh chóng theo đuổi như vậy, đều coi cô ấy thành người tình xinh đẹp trong mộng, bỗng nhiên xuất hiện đàn ông, hơn nữa người đàn ông này giống như một thứ từ dưới đất chui lên, thần bí như vậy, khiêm tốn như vậy, lại bỗng nhiên nổi tiếng, khiến cho mọi người đều lâm vào khiếp sợ.
Trần Kinh cũng không biết rằng sự việc sẽ nghiêm trọng như vậy, hắn chỉ nhìn đến Diệp Hải Duyên kia trong nháy mắt mặt đỏ vô cùng quyến rũ, trong lòng hắn dường như bị cái gì mạnh mẽ nhéo một chút, cả người run lên, cái loại cảm giác điện giật này hắn chưa bao giờ có. Hắn nhanh chóng dời ánh mắt, không dám nhìn lại cô gái trước mặt nữa!
Hắn thật sự muốn điệu nhảy này nhanh chóng chấm dứt, lúc này trong đầu hắn đang không ngừng mắng Phương Uyển Kỳ quỷ quái này, bản thân mình một ngày vội vàng kinh khủng, hết lần này đến lần khác bị trúng kế của người phụ nữ này, bị cô ta lừa tới tham gia bữa tiệc nhỏ xíu này, quả thực là giúp Thái tử đọc sách, hoàn toàn là nhạt nhẽo vô vị.
Phương Uyển Kỳ! Tôi sẽ không để yên với cô đâu!
Trong lòng Diệp Hải Duyên đang nghiến răng nghiến lợi, nhưng nét mặt lại không thể không biểu hiện thục nữ, cô làm như hiểu được nguyên nhân hậu quả của câu chuyện, trong lòng buông lỏng, rốt cục lần đầu tiên còn thật sự đem Trần Kinh nghiêm túc nhìn kỹ một lần.
Cái đầu Trần Kinh không tồi, người không phải là mắt rất sáng, nhưng loại này đã vượt qua độ tuổi trầm ổn và thành thục, lại làm cho người ta có thể cảm giác được rõ ràng, loại cảm giác này thậm chí lại rất thoải mái!
Hắn là người như thế nào?
Trong lòng Diệp Hải Duyên bỗng nhiên nổi lên một ý nghĩ trong đầu, cô đang muốn nói gì, lại cảm giác trên thắt lưng chợt nhẹ, tay Trần Kinh đã rụt trở về mà vũ khúc đang lúc này tự nhiên mà tới.