Chương 17: Trưởng Phòng Nói Chuyện
-
Quan Sách
- Tịch mịch độc nam hoa
- 2308 chữ
- 2020-05-09 12:46:21
Số từ: 2302
Nguồn: Mê Truyện
Khoảng cuối xuân đầu hè ánh nắng mặt trời đã mạnh hơn.
Ánh nắng chiều xuyên qua kính chiếu vào, một nửa văn phòng Lâm Trung Tắc được ánh mặt trời chiếu rọi.
Thời tiết như vậy, bình thường Lâm Trung Tắc đã đóng cánh cửa sổ màu xanh, như vậy nhiệt độ trong phòng có thể thấp đi một chút.
Nhưng hôm nay, y không kéo rèm, tùy ý để ánh nắng gắt bên ngoài chiếu vào sàn nhà,nhiệt độ trong phòng tăng cao, hắn cũng chỉ mặc áo sơ mi.
Văn phòng Lâm Trung Tắc ở phòng bên phải bên cạnh, trên tường treo bản đồ toàn huyện Lễ Hà, hôm nay y xắn tay áo, cầm điếu thuốc, cầm kính lúp, tỉ mỉ xem xét bản đồ, dường như chỉ ở trong phòng nhưng y có thể thấy rõ được từng cây xanh từng ngọn cỏ của toàn huyện Lễ Hà.
Trong khoảng thời gian gần đây, Lâm Trung Tắc chỉ ru rú trong nhà, mỗi ngày hai giờ đi làm, không tiếp khách, cũng không ra ngoài đi quan hệ xã giao.
Mà y đi làm, căn bản bản thân cũng nhốt trong văn phòng, ngồi cả ngày, người làm việc trong Phòng bình thường cũng khó gặp mặt y, Lâm Trung Tắc diễn xuất như vậy, vô hình đã làm tăng cảm giác thần bí về y.
Bên trong Phòng Lâm nghiệp có rất nhiều lời đồn đại, nói Trưởng Phòng Lâm bị điều đi rồi, Phòng Lâm nghiệp phải tìm Trưởng phòng mới đến nhậm chức.
Mà hôm nay, cửa phòng Lâm Trung Tắc mở ra, rèm cửa cũng không đóng, đồng sự đi qua, đều thấy Trưởng phòng làm việc, giữa trưa Trưởng phòng Lâm đến căn tin ăn trưa, lúc ăn cơm Trưởng phòng Lâm không ngừng chào hỏi những người quen biết, thái độ nhiệt tình tự nhiên, không giống một chút nào bộ dáng đã bế quan thật lâu, trật tự dường như dần dần trở lại quỹ đạo.
Hai giờ chiều đi làm, văn phòng Lâm Trung Tắc nghênh đón vị khách thứ nhất, Phó phòng Đường Liên báo cáo công việc cho y.
Lúc Đường Liên bước vào cửa, Lâm Trung Tắc còn đang cầm kính lúp cẩn thận xem xét bản đồ, ước chừng đợi được một lúc, Lâm Trung Tắc mới ngẩng đầu nói:
- Lão Đường đến đây, ngồi đi! Tôi gọi Tiểu Vương lấy trà cho cậu.
Tiểu Vương là Vương Sam, Vương Sam là người văn phòng, lại phụ trách tiếp khách, bình thường khách của Lâm Trung Tắc đến, thích Vương Sam pha cho khách loại trà ngon nhất.
Chỉ một cuộc điện thoại, Vương Sam đã tới, cô đưa cho Lâm Trung Tắc một chén hồng trà Kỳ Môn, đang muốn hỏi Đường Liên muốn uống trà gì, Lâm Trung Tắc bỗng nhiên trực tiếp hỏi Đường Liên:
- Lão Đường, nếu nhân sự trong Phòng chúng ta phải điều chỉnh lại, cậu có ý kiến gì?
Đường Liên có phần trở tay không kịp, theo bản năng muốn nâng cái chén, Vương Sam vội vàng tự động pha một chén trà xanh.
Đường Liên tiếp trong tay, nói:
- Đề nghị điều chỉnh trong Phòng có vẻ không tốt, gần đây trong phòng lòng người có phần xao động, lúc nào điều chỉnh nhân sự có thể phải nghiên cứu kỹ càng.
- Đúng vậy, là phải nghiên cứu kỹ càng! Ý của trên huyện, Phòng chúng ta có thể phải tăng biên chế, tăng lên hai Phó phòng, trang bị thêm một số tổ chức nội bộ. Thành lập tổng trạm kiểm tra gỗ toàn huyện, thành lập Phòng cảnh sát kiểm lâm, mở rộng giám sát biên chế nhân viên. Những việc này chúng ta có thể cho ý kiến.
Lâm Trung Tắc nói.
Tay Đường Liên hơi run run, đứng dậy, nói:
- Tin tức này tôi hôm nay mới nghe nói! Chuyện lớn như vậy, sao trước đây không có tin tức gì?
Lâm Trung Tắc xua tay nói:
- Đừng nói cậu trước đó không biết, đây là quyết sách của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện, tôi trước đó cũng không biết! Chủ tịch huyện Mã hôm nay gọi điện đến đây, huyện chính thức quyết định phải báo cáo mục tiêu khu bảo hộ tự nhiên quốc gia Lễ Tây.
- Để đạt tới mục tiêu này, Phòng Lâm nghiệp chúng ta phải tăng trọng trách, hiện tại nhân lực là không đủ, chúng ta còn phải chia ra để làm!
- Vậy thật tốt quá! Tin tức này làm lòng người phấn chấn đây!
Đường Liên kích động nói.
Lâm Trung Tắc nâng chén trà uống một ngụm, nói:
- Tin tức làm lòng người phấn chấn thì nhiều, mấy hôm trước ở Bình Động niêm phong bốn trăm mét khối gỗ, kéo đi hai mươi xe tải, chuyện này chấn động cả huyện, có phải cũng coi như làm lòng người phấn chấn?
Đường Liên sờ mũi, có vẻ xấu hổ, một lúc lâu sau y ho khan một tiếng, nói:
- Phó phòng Trần tuổi trẻ đầy hứa hẹn, làm việc dứt khoát quyết đoán, quả thật làm tăng uy phong Phòng chúng ta!
- Lão Đường cậu khiêm tốn thế? Trần Kinh nói là dưới sự chỉ đạo của cậu mới đạt được thành tích này, có phải cậu chỉ đạo không?
Lâm Trung Tắc nửa thật nửa giả nói.
Mặt Đường Liên đỏ bừng, liên tục xua tay nói:
- Phó phòng Trần hài hước, hài hước, ha ha, hài hước quá...
Y cười đến xấu hổ, trên mặt lộ vẻ không biết là khóc hay cười, quan hệ giữa y và Trần Kinh khá tế nhị, như người uống nước, nóng lạnh tự biết.
Trần Kinh lật tay thành mây đảo tay thành mưa, làm cho Đường liên bị động rối tinh rối mù. Y tỉ mỉ tính kế và bố trí đều bị Trần Kinh không theo lối mòi thường thấy phá hỏng.
Bây giờ Trần Kinh ở bên ngoài nổi bật, chuyện Bình Động không chỉ có cả huyện biết, nhật báo thành phố cũng đặt biệt đưa tin, đài truyền hình huyện cũng chạy tới góp vui.
Chuyện này ầm ĩ lên, làm tổn hại đến một nhóm người, ngay cả nhân vật đứng đầu chính phủ và Đảng ủy xã Bình Động đều bị thông báo phê bình, nhưng Trần Kinh lại có được thanh danh rất tốt. Đường Liên cười ha hả, nói:
- Chuyện này Phó phòng Trần xử lý rất tốt, báo chí và TV đều đưa tin, vụ án Bình Động chính là do Phó phòng Trần lãnh đạo giải quyết. Tôi xem tin tức, trình độ rất cao, gọi Phó phòng Trần là tài tử không sai đâu!
Vẻ mặt Lâm Trung Tắc thì bình thản tự nhiên, không dao động, không ai biết trong lòng y đang nghĩ gì.
Đường Liên xem xét liếc y một cái, cảm thấy nói còn chưa rõ, nên dừng lại một lát, lại nói:
- Trưởng phòng Lâm, tôi đề nghị về sau chúng ta tăng cường giáo dục. Để tất cả mọi người hiểu rõ, Phòng chúng ta giành được tất cả thành tích kia, đều là dưới sự lãnh đạo của Đảng ủy Phòng, không có Đảng ủy lãnh đạo và ủng hộ, cá nhân làm sao có cơ hội giành được thành tích?
- Nhấn mạnh cá nhân nổi bật quá mức, thì hơi bất hợp lý nha!
Lâm Trung Tắc xua tay nói:
- Phó phòng Trần chính là đã làm chuyện đắc tội với người khác, dám làm dám chịu cũng không có gì không đúng, cậu không nên suy nghĩ nhiều quá!
Đường Liên cười ha hả, nói:
- Chỉ mong là do tôi suy nghĩ nhiều, Phòng Lâm nghiệp có người tài giỏi, là chuyện ai cũng cao hứng! Chỉ sợ...
- Được rồi, được rồi! Không nói nữa, chuyện tôi vừa nói cậu trở về cẩn thận suy nghĩ lại, làm cho tôi báo cáo đề nghị, sau đó Đảng ủy chúng ta tổ chức một cuộc họp, báo lại với cả Phó phòng Trần!
Lâm Trung Tắc đánh gãy lời Đường Liên nói.
Đường Liên đụng ngay phải đinh, trong bụng nghẹn lời không có cách nào nói ra, đành phải ỉu xìu ly khai văn phòng Lâm Trung Tắc.
Lại một lần nữa cầm lấy kính lúc, từ trong miệng Lâm Trung Tắc ngâm nga điệu hát dân gian.
Nhìn lại, bản đồ vẫn là bản đồ, nhưng mấy ngày trước nhìn qua không khí vẫn trầm lặng, bây giờ nhìn lại cũng có núi có sông, như núi thật sông thật ngay trước mắt.
Lại nói tiếp, tất cả đều do tâm tình biến hóa, bầu trời Phòng Lâm nghiệp có vẻ mù mịt khói xoay quanh khá lâu rồi, mà chính vì thời gian dài, khói mù mịt bay đi bầu trời sáng trong mới đáng quý.
Ngay ngày hôm qua, Ủy ban kỷ luật huyện chính thức tuyên án đối với Phó phòng Lâm nghiệp Triệu Văn Long, đưa vụ án này thành hành vi vi phạm kỷ luật của cá nhân, những nhân viên khác trong Phòng Lâm nghiệp không liên quan.
Sau khi Ủy ban kỷ luật huyện quyết định báo cáo lên Huyện ủy, Huyện ủy lập tức triệu họp hội nghị thường vụ, Ủy ban nhân dân huyện đã sớm đề xuất tăng thêm biên chế cho Phòng Lâm nghiệp, ý kiến mở rộng cơ cấu nhân viên Phòng Lâm nghiệp rốt cuộc ở hội nghị thường vụ đã được thông qua.
Không chỉ xua tan mây mù, còn đưa đến một chiếc bánh lớn có nhân, tâm tình Lâm Trung Tắc có muốn mất hứng cũng khó.
Phòng Lâm nghiệp mở rộng, hiện tại 40 người tăng thêm thành 100 người, cơ cấu từ hiện tại 11 nữ tăng thêm thành 18 nữ, từ nay về sau, Phòng Lâm nghiệp sẽ bước đi phát triển tốc hành, trong các Phòng cấp huyện quan trọng, Phòng Lâm nghiệp cũng có một vị trí.
- Trần Kinh!
Lâm Trung Tắc đẩy gọng kính trên mắt, vẫy cánh tay gầy teo.
Trước đây Lâm Trung Tắc thật đúng là không phát hiện ra bản lĩnh của Trần Kinh, không nghĩ tới thanh niên văn nghệ thành phố lớn, chân chính làm việc thì rất mạnh mẽ. Mặc kệ là chó ngáp phải ruồi cũng tốt, hay là cái khác cũng tốt, Trần Kinh dù sao cũng mang đến vinh dự cho Phòng lâm nghiệp.
Vinh dự này rất đúng lúc, có thể nói là đưa than đến sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, Lâm Trung Tắc thậm chí cho rằng, Ủy ban kỷ luật tuyên án Triệu Văn Long nhanh như vậy, chính do ảnh hưởng của chuyện này.
Đông, đông!
Tiếng gõ cửa lại vang lên.
Lúc này, Lâm Trung Tắc bỏ kính lúp trong tay, cửa mở ra, y cười hì hì tiếp đón, nói:
- Trần Kinh, cậu là tiểu tử tốt, tạo cho Phòng chúng ta bộ mặt lớn, làm không tồi, đáng chúc mừng!
Bước vào cửa là Trần Kinh, Trần Kinh cười giống như có gì đó ngại ngùng, một lát sau mới nói:
- Tôi chỉ là chó ngáp phải ruồi, ngày đó Phó phòng Đường kéo tôi đi ăn cơm. Ở trên bàn cơm lúc ấy Mã Văn Hoa nhắc tới chuyện tồn gỗ, nói lâm trường chặt một trăm mét khối gỗ chưa kịp vận chuyển ra ngoài, nhờ Phòng có biện pháp gì giải quyết không.
- Tôi lúc ấy không hiểu rõ công việc trong đó, liền đáp ứng. Nhưng sau nghĩ thấy càng không thích hợp, để cho đội trưởng Mông đi thăm dò, không nghĩ tới lại điều tra rõ, trực tiếp lục soát thấy mấy trăm mét khối gỗ. Đâm lao phải theo lao, đắc tội với người cũng phải tịch thu số gỗ này phải không?
Lâm Trung Tắc cười ha ha nói:
- Cậu nói dễ dàng như vậy, có mấy người quyết đoán được như cậu? Cậu thật sự làm rất tốt, tôi đã báo lên Ủy ban nhân dân huyện, có thể suy xét tặng cậu giấy khen!
- Tôi thấy giấy khen hay là cấp cho đội trưởng Mông đi, anh ấy mới chân chính là người đứng ở tiền tuyến!
Trần Kinh nghiêm túc nói.
- Khen thưởng anh ấy cũng không ít, chuyện này cậu không phải lo!
Cánh tay gầy của Lâm Trung Tắc phất tay rất có lực. Y chuyển đề tài, nói:
- Được rồi, Trần Kinh, hôm nay chúng ta sẽ tâm sự, chuyện công việc tôi đều biết rõ, vừa rồi Nghiêm Thanh, Quan Chương đều tìm tôi nói qua, không có chuyện gì, tất cả đều bình thường, đây đều do cậu làm tốt công việc!
- Là Trưởng phòng lãnh đạo có phương pháp, tôi đã làm được gì!
Trần Kinh tự nhiên xua tay, vẻ mặt không có chút khác thường.
Thỏ khôn chết, chó săn bị nấu, lời này kế thừa từ ngàn năm, Lâm Trung Tắc nhẹ nhàng nói một câu, hàm ý sâu sắc. Nghiêm Thanh và Quan Chương trực tiếp đến báo cáo công việc cho y, về sau Trần Kinh phân công quản lý công việc, hắn còn có thể làm chủ bao nhiêu?
Có lẽ Lâm Trung Tắc chỉ nói thử thăm dò, nhưng ai biết được? Lòng người cách bụng, không ai biết tâm tư ai, Trần Kinh tự nhiên cũng không biết rõ được nội tâm Lâm Trung Tắc.