Chương 171: Cáo Mượn Oai Hùm
-
Quan Sách
- Tịch mịch độc nam hoa
- 2532 chữ
- 2020-05-09 12:47:16
Số từ: 2526
Nguồn: Mê Truyện
Lễ Hà, Lễ Hà nước chảy róc rách, ánh nắng của ngày mùa thu chiếu vào nước sông, dòng sông sáng sủa trong vắt, sắc màu đẹp vô cùng.
Mở cửa sổ ra, ngồi thả lòng thoải mái trên sô pha trong phòng, nhìn về phía xa như bức phong cảnh đẹp, làm cho người ta vui vẻ thoải mái.
Ân Hồng co chân lại ngồi trên sô pha, miệng cắn hạt dưa, ánh mắt nhìn cái ti vi 29 inch trong phòng khách, bộ dáng thích ý kia thật giống như được bay lên trời.
Trong nhà này Trưởng phòng Trần thật sự là hưởng thụ tốt a, còn lót thảm trải sàn cửa hàng, sô pha, tivi đều là hàng xa hoa, điều kiện trong phòng tốt, phong cảnh bên ngoài thì đẹp, ở trong loại phòng này chờ đợi, xem phim truyền hình, uống một ít cà phê, cuộc sống đó không cần nói tới nhiều hưởng thụ khác, quả thực đúng là sánh với thần tiên.
Được rồi, được rồi! Lệ Thơm, trong phòng này một người cũng không có, cậu có cần phải mỗi ngày quét dọn như vậy sao? Cậu nhìn cái chén này, ngày hôm qua cậu đã lau qua rồi, hôm nay lại lau nữa, cậu có mệt hay không a?
Ân Hồng hướng vè phía Từ Lệ Thơm đang bận bịu quét dọn ngoắc tay.
Đến, đến! Lại đây xem ti vi! Ít phút nữa thì hết phim, người này cũng rõ ràng, cậu đây sẽ không hiểu được thế nào là hưởng thụ đâu!
Ân Hồng lắc đầu không ngừng.
Lúc cô nhìn đến, Lệ Thơm chính là rất thành thật, cả ngày vội vội vàng vàng bận rộn làm gì, làm bảo mẫu sao! Lúc ông chủ ở đây thì phải cố gắng biểu hiện, ông chủ cũng không ở nhà, có cần phải cố gắng biểu hiện như vậy không? Biểu hiện cho ai xem chứ?
Hơn nữa, đối tượng mà Lệ Thơm hầu hạ, Trưởng phòng Trần cũng chỉ là một thanh niên trẻ tuổi bảnh bao, hắn đã đến tỉnh thành tiêu dao vui sướng rồi, cô giúp việc ở lại trong nhà này còn ở nhà cố gắng làm việc sao?
Người đắc ý cần phải hết sức vui vẻ, hiện tại Từ Lệ Thơm có điều kiện hưởng thụ tốt như vậy, vậy thì cần phải nắm chắc hưởng thụ!
Bằng không đến lúc ông chủ trở lại, lúc đó lại phải làm người nhún nhường, đó thật sự là thấp hơn người ta một cái đầu, Lệ Thơm này đúng là một cái mụn, không hiểu sao?
Trên bàn trà phía trước sô pha, tiểu Từ Bân đặt mông ngồi dưới đất chơi trò chơi xếp gỗ.
Ân Hồng gõ gõ bàn trà, hướng tiểu tử kia ra sức bĩu môi, nói:
Đi, đi theo dì đến tủ lạnh lấy một lon cocacola ra!
Cô vừa nói vừa lấy tay lắc lắc cà phê trong ly cà phê, hơi hơi nhíu mày.
Cô không hiểu, kẻ có tiền này sao lại thích uống thứ này, đắng như dịch mật, có vị gì chứ?
Tròng mắt Từ Bân đảo loạn, xê dịch thân mình, đối với yêu cầu của Ân Hồng lựa chọn không nhìn đến.
Ân Hồng thoáng cái từ sô pha đứng thẳng lên, nói:
- Hắc, tên nhóc tiểu tử thối này, có biết dì con thương con không? Những món đồ chơi kia, còn có xếp gỗ này là ai mua cho con? Thế mà bảo con làm chút chuyện này cũng không vui hả?
Từ Bân quay đầu nhìn chằm chằm Ân Hồng, móm móm miệng nói:
- Mới không nhận tình cảm của dì đâu! Còn không phải dì muốn lưu lại ở nhà của chú Trần nhiều ngày sao? Chú Trần sẽ trở lại liền, dì phải đi rồi!
Ân Hồng sửng sốt, từ trên sô pha giật bắn lên, Từ Bân thấy tình thế không ổn, đứng lên nhanh chân liền hướng phía mẹ chạy đến.
- Con đừng chạy, con đừng chạy! Con thằng nhóc này, con không lương tâm, thậm chí con lại chế giễu dì đây!
Ân Hồng dép cũng không mang, liền đuổi theo sau Từ Bân, Từ Lệ Thơm đến kéo Ân Hồng lại, nói:
- Được rồi, được rồi! Cậu người lớn như vậy, sao lại chấp trẻ con gì chứ! Hơn nữa, Trưởng phòng Trần đích thật là sắp trở về, vừa rồi Kim Tổng cũng gọi điện thoại lại đây rồi!
Ân Hồng khoát tay nói:
- Đã biết, đã biết! Không phải là còn chưa trở về sao? Hơn nữa, đúng là trở về thì sao? Hắn có thể ăn thịt người không?
Từ Lệ Thơm lắc đầu, lấy tay vén tóc sau tai, thở dài một tiếng.
Cô bé Ân Hồng này cái gì cũng tốt, chỉ là ham ăn biếng làm, tuổi trẻ không thích làm việc, đầu óc vẫn cứ ảo tưởng không thực tế, suốt ngày kiểu tư tưởng như vậy, sao được?
Đông, đông!
Có người gõ cửa.
Ân Hồng và Từ Lệ Phương cùng sửng sốt, ngay sau đó, trên mặt Ân Hồng trắng bệch, nói:
- Không…Không… Sẽ không phải là Trưởng phòng Trần đã trở lại chứ?
Mới vừa rồi cô còn tỏ vẻ như thật, lúc này lại là khẩn trương kinh khủng, hận không thể tìm một chỗ để trốn tránh.
Lòng cô vẫn có chút sợ Trần Kinh, nhất là khi nghĩ đến Trần Kinh hắn, trong nháy mắt đã đem Lôi Minh giải quyết xong loại thủ đoạn và quyền thế này, trong lòng cô liền không bình tĩnh được.
Chớ thấy Trần Kinh ngày thường trắng trẻo, thủ đoạn rất lợi hại nhé, ra tay cũng rất độc ác, nói không chừng một ngày kia mình đắc tội với hắn, hắn sẽ khiến cho mình biến mất khỏi thế giới này, Ân Hồng có ý nghĩ này, trong lòng cô bắt đầu sợ hãi vô cùng, không giống như sự xem thường mà cô nói ngoài miệng.
Từ Bân lại không giống như cô, Từ Bân vừa nghe đến tiếng đập cửa, mặt mày hớn hở vui sướng, nghĩ thầm rằng chú Trần đã trở về, thì rốt cuộc không cần dì Ân sai bảo, dưới chân nó có gió, bước nhanh chạy tới mở cửa.
Cửa chậm rãi mở ra, Từ Bân nhìn ông chú xa lạ đứng trước cửa, nó vội quay đầu gọi mẹ.
Từ Lệ Thơm mặc quần áo người giúp việc đi đến, cô đánh giá người khách bên ngoài, dáng dấp đối phương ước chừng hơn bốn mươi tuổi, ăn mặc rất không tầm thường, vừa thấy chính là loại người có thân phận, có địa vị. Cô vội hỏi:
- Xin hỏi… Tiên sinh… Ngài tìm ai?
Người đàn ông trung niên có chút câu nệ, trên tay mang theo hai túi quà biếu lớn, nhìn qua rất nặng, ông ta hướng Từ Lệ Thơm mỉm cười gật đầu, nói:
- Xin chào, xin hỏi đây là nhà của Trưởng phòng Trần thì phải!
Từ Lệ Thơm gật đầu, nói:
- Đúng vậy, nhưng Trưởng phòng Trần không có ở nhà, cậu ấy vẫn chưa trở về!
Người đàn ông trung niên hơi sửng sốt, nói:
- Vẫn chưa trở về sao? Cậu ấy đúng là đi công tác tỉnh thành chứ?
Đúng vậy, đúng vậy!
Từ Lệ Thơm liên tục gật đầu, cô nhớ tới lời dặn dò của Trần Kinh, nói nếu có khách đến, thì mời khách vào nhà ngồi, nhưng quà tặng thì không được nhận!
Cô đang muốn mở miệng nói chuyện, thì người đàn ông trung niên nói:
- Em gái, tôi gọi là Tần Hưng Mưu, cùng Trưởng phòng Trần là…là …quen biết cũ, hôm nay đặc biệt lại đây hỏi thăm cậu ấy, tôi cái này…
Ngài vào nhà ngồi đi, tôi mời ngài uống chén trà!
Từ Lệ Thơm vội vàng mời khách vào cửa.
Tần Hưng Mưu quá đỗi vui mừng, hướng về phía Từ Lệ Thơm liên tục nói cảm ơn. Ông ta cất bước vào cửa, đánh giá trên dưới bố trí phòng ốc và phong cảnh bên ngoài, trong lòng ông ta thất kinh.
Thời đại này, tiền lương của nhân viên công vụ chủ yếu vẫn còn thấp, so ra thì tình hình nhân viên công vụ thua kém hộ cá thể, tiểu thương vẫn còn rất phổ biến, Tần Hưng Mưu ngày thường xa hoa phung phí, đối với tình hình trong nhà của cán bộ, ngẫu nhiên có chút chướng mắt.
Mà dựa vào kinh nghiệm của ông ta, muốn phán đoán quyền thế lớn nhỏ của một quan chức, vậy thì cần phải vào nhà cửa của hắn, xem xét điều kiện trong nhà của hắn!
Tần Hưng Mưu vừa thấy điều kiện và bài trí trong nhà của Trưởng phòng Trần, trong lòng hắn
Lộp bộp
một chút, nghĩ thầm rằng Trưởng phòng Trần không hổ danh là người làm công tác văn hóa của tỉnh thành tới, thưởng thức cao, có phong cách. Bố cục gian phòng tràn đầy hơi thở của hiện đại thời thượng, mơ hồ lại còn phù hợp với cảnh đẹp bên ngoài như vậy, quả nhiên là một tổng thể phòng ốc tốt.
Lại nhìn vật dụng trong nhà và thiết bị điện trong phòng, không có khoa trương như vậy, nhưng cẩn thận nhìn nhãn hiệu của những thứ đồ đạc này, không có chỗ nào mà không phải là hàng hiểu nổi tiếng, nói ngay đến cái bàn trà nhỏ trước mặt cái sô pha kia, Tần Hưng Mưu mắt sắc, liếc mắt một cái liền nhìn ra là mặt hàng gỗ chất lượng cao Hoàng hoa lê làm, đúng là vô cùng quý giá!
Nói Ân Hồng vừa rồi có lẽ khẩn trương gần chết, tưởng là Trần Kinh đã trở lại, sau lại nhìn thấy là một người xa lạ đi vào, cô đoán ý qua lời nói và sắc mặt, nhìn đối phương mặc dù ăn mặc chỉ có mã bề ngoài, nhưng khắp nơi đều khiêm tốn câu nệ, vừa thấy là người tới cửa tặng lễ vật vuốt mông ngựa.
Cô lấy lại bình tĩnh, liền làm ra vẻ như không có chuyện gì, lại lặng lẽ chạy tới trên ghế sô pha.
Cô ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, trong tay cầm điều khiển từ xa làm bộ như xem tivi, ánh mắt lại không ngừng liếc nhìn người đàn ông trung niên đang ngồi một bên khác trên ghế sô pha.
Bỗng nhiên, cô nhíu nhíu mày, cảm thấy người này giống như mình đã gặp qua ở đâu rồi.
Ồ…
Ân Hồng kinh hô một tiếng, cảm giác được bản thân thất thố, lập tức bụm miệng lại!
Người đàn ông này cô đã gặp qua ở phòng ca múa Đế Hào, là một nhà giàu mới nổi, nghe nói là thật sự có tiền, phòng ca múa có mấy người lẳng lơ phục vụ phòng hát thích nhất chính là bàn luận về ông ta, nói cái gì người này là kẻ có tiền số một số hai ở Lễ Hà.
Có một lần, Ân Hồng đem trả lại cho người thuê chung phòng mâm trái cây, lúc ấy ánh mắt người này híp lại chỉ còn như một đường thẳng, cố gắng nhìn vào bộ ngực của mình, như bộ dáng mê gái vậy, làm cho người ta nhìn đến ghê tởm mà muốn nôn ra.
Nhưng hôm nay…
Ân Hồng bưng miệng mình, lại thấy người đàn ông này hướng chính mình gật đầu cười theo, cái loại tươi cười rất ư là hồn nhiên này, mơ hồ còn có ý lấy lòng nữa, còn có chỗ nào có chút dâm tà chứ?
Ân Hồng hắng giọng một cái, trong lòng cũng hiểu rõ chuyện gì xảy ra, cô cảm thấy độc nhân họ Trần kia quả nhiên lợi hại, đúng là không giống với cầm quyền trên tay, nhà giàu mới nổi này bình thường ở bên ngoài kiêu ngạo hò hét, mà vào cửa này, thế là cúi đầu xuống vài cái, tựa như ông chủ nhỏ của quán cơm hướng phía người khách mỉm cười vậy.
Trưởng phòng Trần đã dặn dò, khách đến chúng tôi phải tiếp đãi chu đáo! Nhưng những thứ như quà tặng thì không thể nhận!
Ân Hồng nói, ra vẻ nghiêm trang, ánh mắt nhìn Tần Hưng Mưu đặt túi quà tặng trên bàn trà.
Cô hít sâu một hơi, người này mang theo hai gói thuốc lá Trung Hoa, còn có hai hộp rượu ngũ lương, nhưng rượu này Ân Hồng đã biết, nhất định hai tay xách này hơn ngàn đồng tiền. Chính mình phí sức lao động kiếm một năm cũng kiếm không được số tiền này a!
Nghĩ đến đây, cô lại hận không thể đánh miệng mình, đồ tốt như vậy, không nên làm rõ không cần, muốn lấy ra đi đổi thành tiền, túi tiền kia của cô không phải là dày lên sao?
Cô lại nghĩ tới Từ Lệ Thơm, trong lòng âm thầm thở dài một hơi, gặp trúng người phụ nữ như mụn cây này, chính mình ý nghĩ gì cũng không thể có.
Tần Hưng Mưu bị Ân Hồng nói như vậy, trong lòng y bồn chồn, y không rõ thân phận của Ân Hồng, vừa rồi người kia như là người giúp việc, nhưng bà cô này thì sao?
Thấy Ân Hồng trang điểm thời thượng hiện đại, còn có điệu bộ giơ tay nhấc chân, đó rõ ràng là không giống như người thường. Trước khi đến, Tần Hưng Mưu đã đặc biệt hiểu rõ hơn Trần Kinh, biết biết bạn gái Trần Kinh là Tổng giám đốc Kim của nhà hàng Hoàng Ngọc, nhưng người phụ nữ này…
Đây… đây… đây là một chút tâm ý của tôi, một chút tâm ý!
Tần Hưng Mưu có chút vớt vác.
Ân Hồng đang buồn phiền trong lòng, vừa nghe vậy, giọng nói cô liền trở nên lạnh lẽo, nói:
- Cái gì một chút tâm ý? Trưởng phòng Trần mà thiếu ông chút tâm ý này? Nói vậy, tất cả mọi người giống một chút tâm ý này của ông, vậy cả phòng này đều là tâm ý…
Sắc mặt Tần Hưng Mưu đại biến, liên tục xua tay, nói:
- Tôi không phải có ý này, không phải là ý này! Nếu tiểu thư cô nói như vậy, đó là tôi lỗ mãng, tôi… tôi thu hồi chút này…
Mồ hôi trên trán Tần Hưng Mưu cũng rơi xuống, trước khi đến người khác liền khuyên y, bảo y phương diện tặng quà phải thận trọng, hiện tại quả đúng như thế!
Mà Ân Hồng vừa thấy Tần Hưng Mưu sợ hãi đến mức này, đầu tiên là cô giật mình, nhưng rất nhanh, trong lòng cô liền cảm thấy khoái trá lạ thường.