Chương 324: Hai Người Phụ Nữ!
-
Quan Sách
- Tịch mịch độc nam hoa
- 2312 chữ
- 2020-05-09 12:48:25
Số từ: 2306
Nguồn: Mê Truyện
Gần đây Thẩm Tiểu Đồng đã hình thành nên một thói quen, cô luôn mở lớp phía trong của cánh cửa hai lớp.
Cánh bên ngoài của cửa hai lớp là cửa sắt, mở cửa bên trong, cô có thể biết rõ những động tĩnh trên hành lang bên ngoài.
Trước kia, chỗ Trần Kinh đối diện đều rất yên lặng, không có người đến thăm, nhiều nhất cũng chỉ là Trần Kinh đi làm và trở về mà thôi, Thẩm Tiểu Đồng có thể nghe được tiếng bước chân ở bên ngoài.
Nhưng gần đây, người đến thăm Trần Kinh ngày càng nhiều, có cả những cán bộ đầu hớt ra sau, bụng phệ, tai to mặt lớn.Có người còn đeo một sợi dây chuyền vàng trên cổ, sợ người ta không biết ông ta là ông chủ có tiền, còn có người đến cả hai vợ chồng, trên tay còn xách túi lớn túi bé.
Thẩm Tiểu Đồng ở trong nhà, có khi thông qua cửa sổ chạm sàn trong phòng khách, có thể nhìn rõ những chiếc xe xa hoa đủ loại dừng trong sân.
Những người bước xuống trên xe, thậm chí có hơn phân nửa là đến thăm Trần Kinh.
Điều này làm tâm trạng Thẩm Tiểu Đồng trở nên rất phức tạp, giống như từ sau khi cô biết về thân phận của Trần Kinh, nơi ở này của Trần Kinh đã được nhiều người biết đến vậy, ngày nào cũng có người tới đây.
Phần lớn thời gian, Trần Kinh đều không ở nhà, có một vài người cũng gõ cửa nhà Thẩm Tiểu Đồng để hỏi thăm tình hình, mỗi lần gặp phải tình huống đó, Thẩm Tiểu Đồng đều phủ nhận người sống ở đối diện là Trần Kinh, cô nói với đối phương bằng một thái độ rất chân thành, người sống ở căn nhà đối diện là một giáo viên.
Thẩm Tiểu Đồng cố ý nói dối như vậy, không hiểu tại sao, cô rất khó chịu với trạng thái bây giờ.
Bởi lẽ, nhiều người đến thăm Trần Kinh, cô cũng không tiện đến chỗ Trần Kinh ăn rình nữa, dù sao thì, cô và Trần Kinh không là gì của nhau cả, người lạ mặt không hiểu, có thể sẽ gây trò cười cho họ.
Ngày hôm nay, lại giống như bình thường, sau khi Thẩm Tiểu Đồng về nhà, cô không đóng cánh cửa bên trong.
Cô ngồi co trên ghế sô pha, đã nghe thấy những tiếng bước chân lẻ tẻ dưới lầu, tiếng bước chân đến cửa, sau đó dừng lại.
Thẩm Tiểu Đồng chau mày, cô thầm nghĩ, lại có người đến tìm Trần Kinh rồi! Đúng là phiền phức.
Mấy ngày trước Thẩm Tiểu Đồng và Trần Kinh cùng bắt taxi về, hai người đùa nhau, Trần Kinh còn nói phải làm một bữa ăn thật ngon, để khao cô!
Thẩm Tiểu Đồng rất mong chờ việc này, nhưng, những người này đến từng tốp từng tốp, cô sao có thể nhắc chuyện này với Trần Kinh được?
Hơn nữa, cô thấy Trần Kinh bận như vậy, cô cũng không thể như trước đó, cứ mãi ăn rình ở nhà Trần Kinh.
Không hiểu tại sao, lòng Thẩm Tiểu Đồng bắt đầu nổi lên sự buồn bực vô cớ, cô đứng dậy, bước đến cửa như có ma xui quỷ khiến, nhìn ra ngoài, cả người liền đờ ra!
Ở hành lang bên ngoài, là một cô gái rất xinh đẹp với dáng người thon dài, cô gái mặc một bộ áo lông, mặc dù là mùa đông, nhưng thân hình cô vẫn rất hấp dẫn, điều làm cho người ta ngưỡng mộ hơn nữa là khí chất và dung nhan của đối phương.
Khuôn mặt cô gái rất xinh đẹp, không trang điểm, nhưng lại trắng như ngà, các bộ phận kết hợp rất hài hòa, làm người ta cảm thấy vô cùng kiều diễm.
Còn về khí chất, hai tay cô gái đút vào túi áo, tai đeo tai nghe, trông rất thư thái thoải mái, nhưng trên người cô lại toát lên vẻ cao quý vô ngần, Thẩm Tiểu Đồng là phụ nữ, lòng cô chợt rung động, cảm thấy hơi xấu hổ.
Cảm giác này rất hiếm gặp ở Thẩm Tiểu Đồng.
Thẩm Tiểu Đồng trẻ trung năng động, bình thường cô luôn rất hãnh diện, có niềm tin tuyệt đối vào dung mạo và cơ thể của mình.
Những chàng trai theo đuổi cô thành hàng dài, nhưng Thẩm Tiểu Đồng không để ý tới họ, cô tin rằng, chỉ cần cô muốn, có thể tìm được ý lang quân như ý bất kỳ lúc nào.
Nhưng hôm nay, trong khoảnh khắc cô nhìn thấy người con gái ngoài hành lang đó, cô cảm thấy thật tự ti!
Cô thầm nghĩ, chẳng lẽ cô gái này đến để tìm Trần Kinh sao?
Cô nhìn trộm người con gái này, phát hiện ra cô ấy không như những người khác, những người khác đến thăm Trần Kinh không thoải mái như vậy, mà trên tay phải xách những túi quà lớn nhỏ, chỉ có cô gái này, nhàn nhã vô ưu, rất thoải mái.
Trong khi Thẩm Tiểu Đồng đang nghĩ bâng quơ,
cộp!
cộp!
, tiếng bước chân vang lên từ phía dưới.
Tiếng bước chân này rất có lực, tiết tấu vô cùng quen thuộc, Thẩm Tiểu Đồng vội trốn vào trong, cô biết rằng, Trần Kinh đã về!
Cô trốn vào trong, nhưng lại không kìm nổi sự hiếu kỳ, muốn ra xem. Cô đã nghe nói Trần Kinh có vợ từ lâu, chẳng lẽ người con gái này là vợ của hắn?
Nếu như vậy, Trần Kinh thật sự quá có phúc? Cô gái này giống như tiên nữ giáng trần vậy!
Thẩm Tiểu Đồng mơ hồ nghe thấy tiếng của Trần Kinh ở ngoài, sau đó lại có tiếng của phụ nữ, sau đó
rầm!
một tiếng, cánh cửa đóng lại, Thẩm Tiểu Đồng không còn nghe thấy gì nữa!
Người con gái khiến cho Thẩm Tiểu Đồng tò mò không phải ai khác, chính là Phương Uyển Kỳ.
Trần Kinh rất ngạc nhiên về sự xuất hiện của Phương Uyển Kỳ, hơn nữa Phương Uyển Kỳ có thể tìm được chỗ ở của hắn, càng khiến hắn ngạc nhiên hơn.
Vào nhà, Phương Uyển Kỳ bỏ chiếc tai nghe trong tai ra, rồi ngồi xuống ghế sô pha, nói:
- Mệt quá đi mất, anh không biết mệt đến thế nào đâu, đường Tu Mai khó đi quá, làm người ta không chịu nổi!
- Em đi Tu Mai làm gì?
- Còn làm gì được nữa? Có việc làm ăn chứ còn sao! Ngày lễ trà lần trước của công ty em làm rất tốt, Bí thư Mã rất hài lòng. Gần đây, Tu Mai lại có việc, họ muốn đến đài truyền hình tỉnh làm một đoạn quảng cáo tuyên truyền, tuyên truyền về văn hóa trà và vườn nho của Tu Mai, này, tư duy của Mã Bộ Bình rất tiên tiến đấy nhé!
Phương Uyển Kỳ rời ánh mắt, ngữ khí lười nhác, nằm trên ghế sô pha, điệu bộ rất hưởng thụ.
Trần Kinh thở ra một hơi, trong lòng hơi ngưỡng mộ Mã Bộ Bình.
Khả năng nắm cục diện của Mã Bộ Bình thật giỏi, dù môi trường trong ngoài thay đổi thế nào, Tu Mai của ông ta vẫn phát triển vun vút, bộ máy lãnh đạo Tu Mai cho người ta một cảm giác rất đoàn kết, làm việc nhiệt tình. Không thể không nói, khả năng này của Mã Bộ Bình rất đáng để người ta học tập, Trần Kinh muốn học hỏi điều đó.
Nếu so sánh với tình hình tốt đẹp của Tu Mai, thì gần đây chuyện phiền toái trong thành phố ngày càng nhiều, đầu tiên là mâu thuẫn nội bộ trong bộ máy lãnh đạo ngày càng nổi cộm, kế tiếp là sự xuất hiện của mấy vấn đề lớn trong thành phố.
Công tác thay đổi cơ chế xưởng máy kéo Lâm Tinh gặp trở ngại, bên đầu tư đột nhiên rút vốn, vì tài chính quay vòng khó khăn, 90% nhà xưởng của xưởng máy kéo Lâm Tinh đều dừng sản xuất, một lượng công nhân lớn nghỉ, không có việc gì làm. Giờ đây việc này gây cho Đức Cao áp lực rất lớn.
Ngũ Đại Minh đích thân phê duyệt, để Phó chủ tịch thường trực thành phố Lưu Minh Minh đích thân đến xưởng để nghĩ cách giải quyết vấn đề nội bộ, nhưng đến giờ, vấn đề vẫn chưa có được phương pháp giải quyết thích đáng.
Ngoài vấn đề của Lâm Tinh, khu du lịch Ngũ Lý Sơn vốn dự định khởi công vào cuối năm, do gặp trở ngại trong phê duyệt, bị Quốc vụ viện trói chặt vốn, thu hẹp môi trường đầu tư, khiến hạng mục bị đẩy về phía sau!
Cuối cùng, vì quy mô đầu tư vào công trình và đầu tư vào xây dựng cơ sở quá lớn, đã làm lộ ra vấn đề hạn chế trong quản lý công trình.
Ở vài quận huyện đều nối tiếp xuất hiện tình trạng công trình chất lượng thấp, ảnh hưởng tiêu cực của chuyện này với xã hội là rất lớn.
Hơn nữa, cổ nhân có câu, người nổi bật dễ bị ghét.
Năm nay, Đức Cao phát triển đột phá, tốc độ phát triển như vậy, nhất định sẽ khiến người khác ghen ghét. Vì vậy, những vấn đề mà Đức Cao phải đối mặt, cũng bị giới truyền thông ngày càng phóng đại, vì vậy, công tác tuyên truyền Đức Cao gặp phải áp lực rất lớn.
Các loại vấn đề, đem lại các loại chuyện phiền phức.
Tất cả những việc này đều có liên quan đến Trần Kinh, gần đây áp lực của Trần Kinh rất lớn, gần như đếm không thể say giấc!
Dựa trên ghế sô pha như vậy, mà Trần Kinh lại ngủ mất.
Phương Uyển Kỳ lắc mạnh hắn dậy rồi nói:
- Anh xem chủ nhà như anh, thế là thế nào chứ? Về đến nhà là ngủ à? Anh để em làm gì bây giờ?
Trần Kinh ngáp một hơi dài rồi nói:
- Tự chúng ta nấu cơm ăn đi, trong nhà cái gì cũng có, một chút là nấu xong thôi, đỡ phải ra ngoài! Không giấu gì em, gần đây công việc của anh bận quá, người sắp rụng ra rồi, không thể chịu nổi!
Phương Uyển Kỳ bĩu bĩu môi rồi nói:
- Anh nói với em công việc bận có ích gì? Định lấy cớ để lười biếng à? Em nói cho anh biết, đầu em không hiểu mấy cái nói khéo đó đâu.
Cô dừng lại một chút rồi nói:
- Câu này của em nên nói với Bí thư Ngũ của các em mới đúng. Thư ký cũng không phải là gia súc đúng không? Phải có mức độ, có mức độ mới là cách làm đúng, cứ căng như dây đàn thế này người người không gục mới là lạ.
Trần Kinh đứng dậy nấu cơm, Phương Uyển Kỳ ngồi dậy vào bếp quan sát.
Cố muốn giúp đỡ, nhưng cô chẳng biết gì về chuyện bếp núc, chỉ có thể cổ vũ thôi!
Trần Kinh xua tay với cô, và nói:
- Được rồi, em ngồi đó đi, anh làm là được rồi! Em ở đây không giúp được gì mà còn làm ảnh hưởng đến anh!
Trần Kinh đột nhiên hơi chau mày, rồi nói:
- Đúng rồi, anh có thể tìm một người trợ giúp mà!
Trần Kinh bỏ công việc trong tay xuống, đi ra ngoài cửa, rồi gọi Thẩm Tiểu Đồng ở đối diện.
Gọi một lúc, Thẩm Tiểu Đồng thò đầu ra, mắt nhìn xung quay, rồi nói:
- Chuyện gì mà gọi loạn lên vậy?
- Muốn ăn tiệc thì đến giúp đi, để chúng ta được ăn sớm!
Thẩm Tiểu Đồng cười hì hì bước ra khỏi nhà, vào nhà Trần Kinh, đương nhiên không tránh khỏi việc phải làm quen với Phương Uyển Kỳ. Thẩm Tiểu Đồng vừa nghe Phương Uyển Kỳ là lãnh đạo đài truyền hình tỉnh, cô bèn ngầm tặc lưỡi.
Đài truyền hình tỉnh Sở Giang là đài truyền hình nổi tiếng toàn quốc, vô cùng to lớn.
Người bình thường có thể làm việc ở đài truyền hình là thần kỳ lắm rồi, huống hồ đây còn là lãnh đạo đài truyền hình?
Phương Uyển Kỳ nghe thân phận của Thẩm Tiểu Đồng cũng rất ngạc nhiên, trong trí nhớ của cô, sân bay Đức Cao vô cùng nhỏ. Một sân bay như vậy có được mấy nhân viên chứ?
Cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ của hai cô gái, Trần Kinh nhẹ nhàng ho một tiếng, rồi nói:
- Được rồi, đừng chỉ nói chuyện không, Tiểu Đồng, tôi giao việc bóc tỏi và rửa ớt cho cô, chúng ta chuẩn bị trước, sau đó cùng nấu các món, hôm nay chúng ta sẽ nấu vài món ngon!
Phương Uyển Kỳ cười hì hì:
- Món ngon? Món ngon gì? Anh mà làm được món ngon gì?
- Đương nhiên là món ăn hương vị quê nhà, cô chưa từng ăn cơm của Trần Kinh à?
Thẩm Tiểu Đồng nhướn mày nói, lời này làm cho Phương Uyển Kỳ không nói được gì thêm, không biết phải nói gì mới phải.
Không hiểu tại sao, Thẩm Tiểu Đồng nhìn thấy Phương Uyển Kỳ khó xử, lòng cô đột nhiên dội lên một sự thoải mái chưa từng có…