Chương 339: Phương Lão Tướng Quân!
-
Quan Sách
- Tịch mịch độc nam hoa
- 2308 chữ
- 2020-05-09 12:48:36
Số từ: 2302
Nguồn: Mê Truyện
Bắc Kinh, Hương Sơn đầu đông, trời đã bắt đầu rét rồi!
Chân núi Hương Sơn ngập sắc đỏ của lá phong, tòa biệt thự Hương Sơn tọa lạc ở chính giữa, hôm nay đối với Biệt thự Hương Sơn mà nói, là một ngày có ý nghĩa đặc biệt, vừa sáng sớm, vệ binh của Biệt thự Hương Sơn đã quét dọn sạch con đường chính, mới sáng mà từng đoàn xe đã lũ lượt kéo đến Biệt thự Hương Sơn nhiều hơn gấp mấy lần ngày bình thường.
Hôm nay là sinh nhật của Phương lão tướng quân, những người xuất thân từ quân đội cùng với các chiến tuyến tiền tuyến trung ương đều kéo đến chúc mừng, thậm chí cả lãnh đạo tối cao Bộ chính trị cũng cho người đến chúc mừng!
Biệt thự Hương Sơn nhà số 33, hôm nay các vị tướng quân sao vàng lóng lánh đến từ các chiến tuyến giải phóng quân đều tiến vào ngôi biệt thự cũ, cùng nhau chúc mừng Phương lão tướng quân, lần này, ngay cả lãnh đạo Quân ủy trung ương cũng đến.
Nhân vật lĩnh quân thế hệ mới của Phương gia, Phương Lộ Bình đã đứng thẳng người trước cổng để nghênh đón. Sau lần thay đổi nhiệm kỳ này Phương Lộ Bình đã trở thành Bí thư tỉnh ủy tỉnh thành phía Nam, Bí thư tỉnh ủy, quan lớn cấp Bộ trưởng, chư hầu 1 phương, đích thân đứng ở cổng tiếp khách thì có thể tưởng tượng được cấp bậc của khách khứa hôm nay cao thế nào rồi.
Bận rộn cho đến tận trưa, mãi cho đến khi bắt đầu tiệc, Phương gia mới có người lục đục rời đi, lúc này, đám con cháu Phương gia mới thở phào nhẹ nhỏm, lần lượt trở về bên cạnh ông cụ Phương.
Ông cụ Phương tuổi tác đã cao, chỉ trước khi bắt đầu tiệc mới xuất hiện một thoáng rồi sau đó nhanh chóng lui đi, về ngôi nhà nhỏ phía sau biệt thự tĩnh dưỡng.
Ở đây, còn có vài khách quý, chẳng hạn như Phó tổng tham mưu giải phóng quân Cổ Minh Phàm, còn có Ủy viên cục chính trị, Trưởng ban tổ chức trung ương Văn Trác Nam cũng có mặt. Hai người này một văn một võ, hiện tại đều là những nhân vật trung tâm của hệ Tây Bắc.
Lúc đám con cháu Phương gia đến, đầu tiên chào hỏi ông cụ trước, sau đó đến chào Cổ Minh Phàm và Văn Trác Nam.
Cổ Minh Phàm khá khéo ăn nói, với ai cũng có thể nói vài ba câu, cho nên, chỗ nào có ông, chỗ đó luôn vui vẻ náo nhiệt. Còn Văn Trác Nam trầm tính, ai chào hỏi ông, ông cũng chỉ gật đầu, cho tới khi Phương Lộ Bình bước vào, khuôn mặt ông mới lộ chút vui vẻ, chỉ chỉ vào vị trí bên cạnh Phương lão tướng quân.
Phương Lộ Bình bước đến ngồi xuống, ông cụ vẫn có cảm giác không yên, đợi đến lúc Phương Lộ Bình bước đến, ông mới nghiêm túc nhìn chằm chằm đám con cháu của mình.
Đến phiên Phương Liên Kiệt, anh ta cung kính chào theo nghi thức quân đội, sau đó mới bước nhanh lên phía trước, bước đến bên cạnh Phương lão tướng quân:
- Ông nội, cháu đến thăm ông ạ!
Ông cụ Phương nhìn chằm chằm Phương Liên Kiệt, vẻ mặt yên tĩnh như nước, không trả lời Phương Liên Kiệt, cũng không bảo Phương Liên Kiệt đi, hoàn cảnh lúng túng như vậy, vốn căn phòng đang ồn ào bỗng nhanh chóng lặng xuống.
Phương Liên Kiệt bị đưa xuống cơ sở rèn luyện, chuyện này mọi người trong Phương gia đều biết.
Phương Liên Kiệt không thích ứng được với bộ đội cơ sở nơi được điều động xuống, ngoài ra dưới cơ sở còn phản ánh lên trên đủ các vấn đề của Phương Liên Kiệt, toàn bộ Phương gia cho đến nội bộ hệ Tây Bắc đều biết.
Phương Liên Kiệt được coi là người có hy vọng nhất trong thế hệ trẻ của Phương gia, hy vọng này đã có biểu hiện khiến mọi người phải thất vọng, thế nên sinh nhật của ông cụ năm nay, anh ta chẳng có tư cách đỡ ông cụ đi nữa rồi!
Đại gia tộc luôn có tình trạng này, một con cháu có biểu hiện không tốt, địa vị trong gia tộc cũng nhanh chóng đi xuống, bị gia tộc mãi mãi lãng quên...
Đối diện với tình huống xấu hổ này, Phương Liên Kiệt mặt mày đỏ bừng, cắn răng nói:
- Ông nội, biểu hiện của cháu ở Sở Giang không tốt, khiến ông mất mặt! Lần này đã nhận được bài học sâu sắc, cháu đã ý thức được sai lầm của mình, lần này trở về, cháu nhất định sẽ thay đổi bản thân, trở thành người khác, nhất định sẽ làm việc tốt, sẽ chăm chỉ...
Phương lão tướng quân vẫn không nói tiếng nào, lúc này Phương Lộ Bình đứng cạnh có chút không đành lòng, bước đến nói:
- Cha!
Phương lão tướng quân mở miệng, nói ra mấy câu không rõ ràng:
- Cháu với Uyển Kỳ không phải cùng đến à? Có chuyện gì vậy? Con bé đâu?
Phương Liên Kiệt lau mồ hôi trên trán, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, anh ta lúc này thực sự cảm ơn bà chị Phương Uyển Kỳ, bằng không, ông cụ Phương cứ bất mãn với biểu hiện ở cơ sở của anh ta, hôm nay giáo huấn anh ta trước mặt mọi người thì sau này vận rủi của anh ta càng không thể nào lường được.
Giờ ông cụ nhắc đến Phương Uyển Kỳ, khiến anh ta nghĩ, còn có một bà chị chẳng thua kém gì anh ta, giờ có lẽ sẽ là bia đỡ đạn tránh cho anh ta bị quở trách.
Vừa nhắc đến Phương Uyển Kỳ, cả phòng đều yên lặng, không 1 ai dám lên tiếng.
Mấy năm nay, Phương Uyển Kỳ trở thành phần tử phản nghịch lớn nhất của Phương gia, tết cũng không về ăn tết, thậm chí sinh nhật ông cụ cũng không về, giống như cắt đứt mọi liên hệ với Phương gia vậy.
Vậy còn chưa đủ, không về nhà mà bên ngoài còn gây rối đủ thứ, có 1 lần thậm chí còn làm loạn kinh động đến Cổ Minh Phàm.
Lúc Phương Uyển Kỳ còn nhỏ đã nhiều lần đến nhà Cổ Minh Phàm, Cổ Minh Phàm thậm chí hơi cưng chiều cô nàng, cô nàng làm loạn như vậy, làm loạn đến mức cuối cùng cả Phương gia đều bị động, Cổ Minh Phàm vẫn bênh vực cô!
- Cha!
Lúc này Phương Lộ Bình bước đến nói, ông không muốn khiến không khí lạnh băng, muốn không khí hòa hoãn 1 chút
Ông cụ cau mày, nói:
- Không bảo con phải trả lời! Liên Kiệt ngay cả trả lời cũng không biết à?
Phương Liên Kiệt trong lòng cả kinh, nói:
- Ông nội, ở Trung Nguyên bình thường đều ở trong quân khu, rất ít khi ra ngoài. Bên chỗ chị quả thật cháu cũng ít đến... cháu... cháu...
Phương Liên Kiệt liên tiếp nói hai chữ cháu, sau đó không biết nói gì nữa.
Dừng lại thật lâu, anh ta mới tìm được từ để nói:
- Ông nội, chị quả thực cũng chẳng hiểu chuyện gì cả, đã mấy năm liền không về dự tiệc sinh nhật rồi, ông nói...
Ông cụ ngồi thẳng người, y tá đứng bên cạnh ông cụ cũng vội vàng đỡ ông, ông quay đầu lại chỉ chỉ một nhân viên, sau đó chỉ chỉ đám Phương Lộ Bình:
- Cậu nói với họ đi!
Nhân viên công tác kia mặc bộ đồ tây thẳng thớm, bước một bước về phía Phương Lộ Bình nói:
- Bí thư Phương, khoảng 1 tuần trước, tiểu thư có gọi điện cho cụ Phương, trong điện thoại cô ấy nói nhất định sẽ về chúc thọ cụ Phương, giờ cô ấy vẫn chưa về, không biết là có xảy ra chuyện gì không?
Sắc mặt Phương Lộ Bình thay đổi, sắc mặt vài người trong Phương gia cũng thay đổi.
Chuyện xảy ra gần đây của Phương Uyển Kỳ, rất nhiều người ở đây đều biết rõ. Ở Sở Giang Phương Uyển Kỳ đã làm mất mặt Liêu Triết Du, hai người không ngừng đấu nhau. Trong chuyện này, Phương Uyển Kỳ lén nhờ bạn trai, giờ vài trò với công ty dưới quyền Liêu Triết Du, khiến Liêu Triết Du tổn thất không ít.
Đến lúc này, Phương gia và Liêu gia chẳng khác gì kết thù oán rồi, hành động của Phương Uyển Kỳ căn bản không hề thương lượng với người nhà. Hành động của cô nàng còn chọc giận vài nhân vật quan trọng của Liêu gia, Liêu Triết Du thậm chí còn bị gọi đến Bắc Kinh phát biểu.
Từ tư thế này có thể thấy, có lẽ chuyện này sẽ trở thành nguyên do, chẳng lâu sâu, ở địa khu Trung Nguyên, Phương gia và Liêu gia sẽ thủy hỏa bất dung...
Kết quả như vậy, dĩ nhiên không phải người của Phương gia muốn nhìn thấy, Phương gia là hệ Tây Bắc, thâm nhâm vào địa khu Trung Nguyên đã mấy năm nay, kiểu thâm nhập này, cũng chỉ là thâm nhập cục bộ chưa hoàn toàn, sức mạnh ở Trung Nguyên sao so được với Liêu gia?
Giờ Phương Uyển Kỳ như vậy, chẳng khác gì làm mất mặt cả Liêu gia, vậy thì còn đường để quay về nữa sao?
Lúc Phương Lộ Bình ở Phương Nam nghe được tin này, suýt chút nữa là hôn mê bất tỉnh, ông cũng chẳng thương lượng với ai khác, trực tiếp ra lệnh Phương gia, phải xử lý nghiêm chuyện của Phương Uyển Kỳ, thậm chí nếu cần, thậm chí phải tách Phương Uyển Kỳ khỏi mối quan hệ với Phương gia.
Phương Lộ Bình tức giận, Phương Uyển Kỳ căn bản không hề sợ ông, hai chú cháu gọi điện nói chuyện, căn bản toàn nói mấy câu khó nghe. Phương Lộ Bình tức đến mức suýt nữa cầm điện thoại ném vỡ tan, ông không thể tiếp nhận sự thật này, đứa cháu gái Phương Uyển Kỳ kia căn bản không hề sợ ông, ông không thể nắm cục diện trong tay.
Hai người luôn không vui, cơ hội muốn quay về của Phương Uyển Kỳ đương nhiên cũng bị phong kín, Phương Lộ Bình đâu ngờ, Phương lão tướng quân đột nhiên lại nhắc đến Phương Uyển Kỳ?
Phương lão tướng quân bỗng nhiên hừ khẽ, tiếng hừ khẽ của ông khiến trong lòng mọi người đều run lên, ông cụ run run nói:
- Ta luôn nhấn mạnh, là con cháu của họ Phương, phải hòa thuận đoàn kết. Người xưa nói, tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ.
Trong chuyện này, vị trí của gia đình rất quan trọng, một người ngay cả gia đình còn không quản được, vậy có thể quản được 1 tỉnh sao? Quá hoang đường!
Mặt Phương Lộ Bình thoáng chốc đỏ lên, kinh ngạc nói không nên lời.
Dù ông là 1 Bí thư tỉnh, nhưng, trước mặt Phương lão tướng quân, vẻ kiêu căng của chư hầu 1 phương như ông nào có nữa? Bị ông cụ mắng, ông chỉ khoanh tay đứng đó, thầm mắng số khổ!
Không khí nặng nề, con cháu Phương gia thấy mặt ông cụ vẫn chưa hết giận, cuối cùng đành dùng ánh mắt cầu cứu Cổ Minh Phàm và Văn Trác Nam.
Cổ Minh Phàm vốn khéo ăn nói, ông cười ha hả, tiến đến gần ông cụ nói:
- Cụ Phương, chuyện của con bé Uyển Kỳ ông chưa biết, con bé này dám yêu dám ghét, còn bênh vực kẻ yếu. Tính cách đó đúng là giống y chang cụ.
Ông có biết ở Sở Giang con bé đã làm gì không?
Cái thằng nhóc Liêu gia kia, có cái Tập đoàn Tam Giang gì gì đó ở Sở Giang, mấy năm trước được thổi lên đến trời, cứ làm như thằng đó là thiên tài không bằng ấy, được Liêu gia coi như bảo bối.
Ông đoán thế nào? Con bé Uyển Kỳ nhà chúng ta không vừa ý, trực tiếp đá Tam Giang xuống đáy luôn, khiến Liêu Vân Bằng phải gọi thằng con quý tử về giáo huấn, cả Liêu gia trên dưới đều căng thẳng, cuối cùng, vấn đề vẫn không thể nào giải quyết, lần này, tổn thất của bọn họ không dưới mấy chục triệu đâu
Cụ Phương à, ông không biết chứ, muốn kết hôn với cháu gái ông, không có bản lĩnh là không được đâu. Tôi thấy cái thằng nhóc họ Liêu kia chẳng được gì cả, chỉ có tiếng vậy thôi, đều là do gia đình nâng đỡ cả. Uyển Kỳ mới tùy tiện động ngón tay một cái nó đã chịu không nổi rồi, cháu rể như vậy không cần cũng được, đỡ phải nhìn thấy mà khó chịu, mấy người ngoài như chúng tôi đây còn chẳng ưng được nữa là!
Phương lão tướng quân vừa nghe Cổ Minh Phàm nói, vẻ mặt như muốn xác định, đột nhiên hỏi:
- Thật à?
Khi ông hỏi câu này, vẻ mặt lộ ý cười, nói:
- Đánh hay lắm! Dám lấy nhu thắng cương, vậy mới giành được thắng lợi cuối cùng!