Chương 40: Con Cưng Trần Gia
-
Quan Sách
- Tịch mịch độc nam hoa
- 2308 chữ
- 2020-05-09 12:46:30
Số từ: 2302
Nguồn: Mê Truyện
Trần Kinh tổng cộng có ba chị em, chị hắn Trần Đình Nguyệt đã kết hôn, mà lần này kết hôn là em gái hắn Trần Xán.
Cha Trần Kinh là Trần Chi Đống và mẹ là Chung Tú Quyên đều là giáo sư, cha mẹ bây giờ đã ở nhà nghỉ hưu, ngày qua ngày thanh nhàn, nhưng không có nhiều tiền, giống như hai vợ chồng già bình thường đợi tiền lương hưu.
Bởi vì lý do em gái xuất giá, nhà Trần Kinh mấy ngày nay rất náo nhiệt, trong nhà chú bác, cô dì với bà con trong thành phố đều tụ tập lại, thân thích nhà Trần Kinh không nhiều, hắn và anh em họ cùng thế hệ tổng cộng có khoảng 10 người, khả năng vì nguyên nhân này, cả gia đình xem ra khá hòa thuận.
Trần Kinh từ nhỏ trong nhà thuộc loại đối tượng được yêu thương, trong nhà sủng ái, nhưng lớn lên trong vài năm đi công tác, cả gia đình lại thất vọng về Trần Kinh, đây là một loại tâm lý rất phức tạp, thậm chí có chút mâu thuẫn.
Cha Trần Kinh Trần Chi Đống đối với đứa con này trong hai năm không tươi cười, ông có tư tưởng bảo thủ
cha mẹ ở, không đi xa
, Trần Kinh bây giờ lại lưu đầy đến Lễ Hà cái nơi thâm sơn cùng cốc kia, tình nghuyện chịu khổ, cũng không chịu ở thành phố làm việc, điều này làm ông không hiểu.
Đứa con người khác đi xa là đi thủ đô, đi Hồng Kông, thậm chí ra nước ngoài du học, con ông ra ngoài lại về nông thôn.
Coi như là về nông thôn, Trần Kinh rõ ràng đi đến mấy tỉnh biên cương, theo khẩu hiệu trợ giúp biên cương, qua vài năm thể hiện, cũng có mặt mũi, Trần Kinh lại cố tình đi huyện Lễ Hà xa xôi nhất tỉnh Sở Giang, nhắc tới chuyện này Trần Chi Đống liền cảm thấy uất ức.
Không chỉ có Trần Chi Đống uất ức, mọi người Trần gia đều cảm thấy Trần Kinh rất hiền lành, giỏi giang, trong nhà còn có bố bao bọc, Trần Kinh mơ tưởng ở Lễ Hà thời gian bao lâu.
Trần Kinh về tỉnh vài ngày đợi ở nhà, mọi người đều có ý kiến với hắn.
Đợi Trần Kinh cao hứng phấn chấn về nhà, Trần Chi Đống liền hỏi:
- Mấy ngày nay điên điên khùng khùng, chúng ta thấy con chớp mắt một cái lại không thấy bóng dáng, con đến cuối cùng là có chuyện gì?
Trần Kinh bị bố hỏi á khẩu không trả lời được.
Trần Xán lại gần, nói:
- Anh, anh sẽ nghĩ muốn về thành phố chứ! Có thể không dễ dàng, anh muốn hành động cũng phải chờ đại sự của em xong xuôi đã, mấy ngày này anh không thể tiếp tục chạy loạn!
Trần Kinh đưa tay cốc đầu Trần Xán nói:
- Em con bé này, sao lại nói với anh chuyện đó! Đi học người ta âm lý âm khí đi.
Trần Xán cười hì hì, anh rể Trần Kinh lấy chị họ Hoàng Lệ, nhà đó rất tốt, nhà chồng làm công trình, có tiền, bình thường công việc ở nhà của cô cũng đủ rồi.
Cô quay lại nhìn Trần Kinh, nói:
- Tôi nói a Kinh, cậu đừng mắng tiểu Xán nói móc cậu, cậu cũng là, đường đường là sinh viên, làm sao không tìm được việc? Chỉ cần cậu nói một tiếng, tôi nói với anh rể giúp cậu, tìm một doanh nghiệp nhà nước để làm, Sở Giang trọng công thế nào?
- Làm việc ở đó, không thể so cậu hiện tại có thể diện hơn!
Hoàng Lệ dừng một lát, lời vừa chuyển, đối với mấy anh em xung quanh nói:
- Tôi thường xuyên nói, đi học dễ giả vờ ngớ ngẩn, a Kinh của chúng ta là một ví dụ. Mới trước đây, ồ, trong nhà ai cũng khoe cậu ấy, chúng ta đều sai rồi, lúc nào cũng A Kinh thứ nhất. Kể cả đánh rắm, cũng là A Kinh đánh rất thơm.
- Hiện tại thế nào? Hiện tại chúng ta hơn 10 anh em, chưa trưởng thành tôi không nói, những người đi vào xã hội, a Kinh...
Trần Kinh khụ khụ, sắc mặt có chút khó coi, chị họ Hoàng Lệ đối nhân xử thế chính là như vậy, nhìn lại trong nhà, ông xã chị ấy Diêm Danh chân vắt chéo, vểnh tai đợi anh họ hạ cờ, Trần Kinh tiến vào lâu như vậy, y không có ý kiến phê bình.
Bác Trần Kinh Trần Chi Hoa bên cạnh đang xem cuộc chiến, thấy Trần Kinh đứng cạnh cửa đều nhăn mặt nhíu mày.
Trần Kinh dựa vào bên người mẹ Chung Tú Quyên, mẹ kéo tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve, tâm Trần Kinh liền bình thường trở lại, đủ loại cảm xúc tiêu cực đều tan thành mây khói.
- Thắng, thắng! Tiểu Hoàng Bì, chơi cờ cùng tôi, tiêu chuẩn của cậu còn kém một chút!
Diêm Danh lớn giọng, anh họ Trần Khiết vẻ mặt khiêm tốn nói:
- Tôi đều nói không thắng được anh, anh thế nào cũng phải bức tôi chơi, anh như vậy không phải cứng rắn chà đạp tôi sao?
Trần Triết này vài năm cùng Diêm Danh lăn lộn, cũng ra một chút bộ dáng từng trải, ngày hôm qua Trần Kinh mơ hồ nghe bọn họ thảo luận chuyện xe cộ, phỏng chừng là muốn mua xe, khí thế rất mạnh mẽ.
- Tốt lắm, tốt lắm! Đều im lặng một chút!
Bác Trần Chi Hoa nói:
- Hôm nay bác đã tính toán hết, hôn lễ tiểu Xán bên nhà gái chúng ta trước bày rượu, hiện tại khách sạn, trang sức, đồ cưới cũng chưa chuẩn bị tốt, điều kiện đối phương tốt, chúng ta không thể để Trần gia mất mặt, hôm nay các cháu anh em có mặt đông đủ, chúng ta phân công nhau...
Trần Chi Hoa nói đến đây, ông nhăn mặt nhíu mày mắt nhìn Trần Xán:
- Thế nào? Tiểu Xán, cháu hôm nay còn chưa mặc trang phục? Hôm nay còn đi làm?
Trần Xán cười cười nói:
- Hôm nay là ngày cuối cùng đi làm, cháu đã xin phép chủ quán, cháu không phải bán châu báu sao, trang sức hôm đó cháu cũng chọn trong cửa hàng!
- Tôi đi, tôi đi giúp tiểu Xán!
Hoàng Lệ đi đến bên cạnh Trần Xán, tay kia nắm áo ông xã:
- Tôi và anh Danh đi tiệm châu báu Lý Vạn Phúc...
- Tôi đi xem đồ cưới cho em gái, giường cưới và vân vân!
Anh họ Trần Triết nói, còn hai vị em họ khác thì đề nghị đi xem đồ điện.
- Chị Nguyệt Đình, vậy các người đi sắp xếp việc trong khách sạn.
Hoàng Lệ lâm thời đảm đương vai trò cha mẹ, cô xem xét liếc Trần Kinh một cái:
- A Kinh, cậu vừa mới về nhà, bồi cậu mợ, làm nhân viên chạy máy!
Vừa thông qua sắp xếp, một phòng Hội đồng nhân dân gia đình cao hứng phấn khởi đi làm việc, để lại Trần Kinh và thế hệ trước.
Chị Trần Nguyệt Đình cùng anh rể Uông Quốc Thụy đi cuối cùng, hai người không nói nhiều với Trần Kinh, Uông Quốc Thụy cũng là giáo sư, đối nhân xử thế trung hậu, y vỗ vai Trần Kinh nói:
- A Kinh, đừng để trong lòng, chị Lệ bọn họ đều nhanh mồm nhanh miệng! Anh ủng hộ cậu, làm tốt nhé, mới 25 tuổi, trẻ tuổi mà!
- Anh, anh thật sự nghĩ em chịu đả kích?
Trần Kinh cười như không cười nói.
Trần Nguyệt Đình nhéo nhéo hai má Trần Kinh, có chút đau lòng:
- Em thật gầy! Ở bên ngoài có chiếu cố tốt cho bản thân đâu!
Lòng Trần Kinh ấm áp, cười cười, muốn nói gì cũng không nói ra được, chị từ nhỏ yêu thương mình, tình cảm hai chị em không giống bình thường. Mặt khác, Trần Nguyệt Đình kết hôn đã ba bốn năm, không còn trẻ con, cũng vẫn lo lắng toàn bộ chuyện trong nhà, Trần kinh lần này trở về cảm thấy rõ ràng chị tiều tụy so với trước kia, khóe mắt xuất hiện nhiều nếp nhăn.
Trần Nguyệt Đình và Trần Kinh nói mấy câu, rồi kéo Trần Kinh khỏi phòng khách, từ trong túi lấy ra bọc tiền nhét vào tay Trần Kinh:
- A Kinh, em đi một chuyến đến chỗ tiểu Xán, em gái chúng ta lập gia đình, cũng không thể để tiện nghi cho người khác, tiền này em cầm cảnh đi.
Trần Kinh sửng sốt, lập tức hiểu ý của chị, Trần Nguyệt Đình đối với vợ chồng Hoàng Lệ kiêu ngạo cũng hơi bất mãn, lo lắng lúc mua trang sức xuất hiện tình, tiểu Xán sẽ bị ủy khuất!
Trần Kinh kéo tay chị, nói:
- Chị, chị không cần đưa em, tiền em có.
Trần Nguyệt Đình trừng mắt nhìn hắn:
- Tiền của em còn dùng cho việc khác, em cũng trưởng thành, cùng với chị có một em gái, tiền này có thể loạn tiêu sao?
Cô nói xong liền quay đầu, lôi kéo ông xã đi ra, Trần Kinh kinh ngạc đứng lên, trong lòng cảm giác ê ẩm, có chị yêu thương thật tốt.
...
Trần Nguyệt Đình lo lắng là có đạo lý, lúc Trần Kinh đến cửa hàng Trần Xán đang chọn đồ, hắn nhìn thấy Hoàng Lệ và Diêm Danh đang tranh cãi, Trần Xán đứng một bên, có vẻ rất xấu hổ, mặt đỏ bừng.
Hoàng Lệ nhằm vào một người phụ nữ trung niên mặc quần áo lao động hơn ba mươi tuổi, giọng cô sắc bén, cao giọng:
- Quản lý Lý Vạn Phúc các người sao cứng nhắc như vậy? Em gái tôi kết hôn xin nghỉ phép ba ngày, là không thể sao? Như vậy đi, tôi mua 10 ngàn đồng đồ trang sức của các người, cô cho em gái tôi nghỉ phép thêm vài ngày...
Người phụ nữ trung niên lắc đầu, nói:
- Không được, công ty chúng tôi có quy đinh, thời gian nghỉ kết hôn chỉ có được mấy ngày như vậy thôi, không thể kéo dài hơn! Chuyện này không phải tôi làm chủ, cô mua đến một trăm ngàn đồng cũng không được!
- Công việc của nhân viên mậu dịch, còn nhiều khuôn sáo như vậy, rõ ràng làm khó!
Diêm Danh bên cạnh rõ ràng nói,y quay lại nhìn về phía Trần Xán:
- Trần Xán, em làm ở đây một tháng được bao nhiêu tiền?
Trần Xán lại gần nói:
- Chị họ, anh rể, mọi người thôi đi! Công ty có quy định của công ty, em nghỉ như vậy là được rồi!
- Đủ cái gì? Em kết hôn, chị và anh rể em tặng chuyến du lịch Quế Lâm trọn gói, hai em không định đi sao? Em sẽ không phải vì chướng mắt người chị họ này, không nể mặt chị chứ!
Hoàng Lệ đánh gãy lời cô nói.
Trần Xán đỏ mặt tía tai, cô lại quay lại trước người phụ nữ trung niên, nói:
- Chị Hoa, tôi xin phép thêm ba ngày, nghỉ không lương chị thấy được không?
Người phụ nữ trung niên mỉm cười, nói:
- Quy định công ty không thể sửa đổi, bất cứ ai cũng không có ngoại lệ! Trừ phi em mặc kệ, nếu không chuyện nghỉ phép thêm quả thật không có khả năng!
Người phụ nữ môi rất mỏng, cô dừng một lát, liếm môi, than thở:
- Có mấy người nhà giàu mới nổi có tiền dơ bẩn, đến Lý Vạn Phúc chúng ta khoe khoang, thật sự là...
Hoàng Lệ thính tai, nghe thấy thế, lập tức muốn tìm người phụ nữ nói lý lẽ, Trần Xán ngăn cô lại, Hoàng Lệ trừng mắt nhìn Trần Xán:
- Xán Xán em sao lại... em giống anh em của em không có tiền đồ, sao ba chị em con cậu hai tôi lại nhát gan như thế, em sợ gì cô ta? Cô ta có thể ăn thịt người sao?
Trần Xán cố sức lôi kéo Hoàng Lệ, ánh mắt nhìn mọi người xung quanh, thấy Trần Kinh, cô như được cứu thoát gọi
Anh..
một tiếng.
Trần Kinh từ trong đám người vây xem xung quanh đi ra, một tay kéo Hoàng Lệ, Hoàng Lệ nhìn thẳng Trần Kinh:
- A Kinh, cậu... cậu... chào cậu...
Trần Kinh không để ý tới cô, lập tức đi đến trước mặt người phụ nữ trung niên, nói:
- Cô chính là trưởng cửa hàng?
Người phụ nữ trung niên không nguôi giận, lạnh lùng gật đầu, Trần Kinh cười cười:
- Sao? Chuyện xin nghỉ phép có thể thương lượng một chút không?
- Lý Vạn Phúc chúng ta là những mắt xích liên tiếp, bất cứ ai cùng không có ngoại lệ!
Người phụ nữ trung niên lạnh lùng nói.
- Trần Kinh, cậu có phải là đàn ông hay không, đánh rắm cũng phải sợ, có anh rể cậu chịu trách nhiệm cậu sợ gì? Còn phải đi cầu xin người phụ nữ này?
Thanh âm Hoàng Lệ rất lớn:
- Trần Xán thôi việc này đi, không làm nữa, về sau chuyện công việc của em, để anh rể em lo...