Chương 406: Lời Nói Bóng Gió Của Lưu Tích Nhân!
-
Quan Sách
- Tịch mịch độc nam hoa
- 2291 chữ
- 2020-05-09 12:49:17
Số từ: 2285
Nguồn: Mê Truyện
Đôi lúc chính trị giống như đánh bạc, Chân Củng vốn luôn tự nói với mình như vậy!
Tổng kết vấn đề của bản thân, Chân Củng cảm thấy tật xấu lớn nhất của mình là không quả quyết, không dám đánh cuộc!
Lưu Tích Nhân không chút do dự, luôn quả quyết, thời điểm nên quả quyết, ông vô cùng quả quyết, nhưng Lưu Tích Nhân lại rất thích Chân Củng, cảm thấy Chân Củng bình tĩnh, cẩn thận!
Nhưng cũng như Lưu Tích Nhân, Lỗ Bình là người quyết đoán, chỉ có điều Lỗ Bình không thích sự cẩn thận của Chân Củng, cảm thấy Chân Củng làm việc gì cũng quá chú trọng tiểu tiết.
Trên thế giới này, luôn có đủ loại ngẫu nhiên, làm sao mà chuyện nào cũng có thể rành mạch rõ ràng cho được?
Nếu chuyện gì cũng phải rõ ràng rành mạch, thế giới này sẽ thiếu đi nhiều mày sắc, sẽ thiếu mất niềm vui, cuộc sống của con người cũng trở nên trì trệ vô vị!
Có đôi lúc, Chân Củng cảm thấy Lỗ Bình và Lưu Tích Nhân rất giống nhau, đều là những người có thể làm việc lớn, nhưng kỳ lạ là, Chân Củng rất kính phục Lưu Tích Nhân, nhưng lại không có cảm giác đó với Lỗ Bình.
Có đôi lúc, Chân Củng cảm thấy giảm giác này của mình là do quan hệ địa vị giữa 2 người, Lưu Tích Nhân cao cao tại thượng, y tự nhiên kính phục, Lỗ Bình là cấp dưới của y, sao y lại có cảm giác đó được?
Nếu nói về Lỗ Bình thì chỉ coi như là có phẩm chất làm chính trị thôi.
Anh ta được Lưu Tích Nhân đề bạt, nhưng quan hệ giữa anh ta với Nhiếp Quang xử lý cũng rất tốt, điều này không thể không nói anh ta có năng lực vượt trội.
Nhất là gần đây, mâu thuẫn giữa Lưu Tích Nhân và Nhiếp Quang rất rõ rệt, Chân Củng thường cảm thấy mình phải chịu áp lực rất lớn, nhưng Chân Củng lại có thể xử lý những mâu thuẫn và những việc này rất êm đẹp.
Hơn nữa, ngoại trừ làm chính trị, trong việc nhà và thương trường, Lỗ Bình cũng không hề yếu kém.
Hiện nay "Người nhà quê" rối mù một đống, ông chủ của nó chính là Mông Quân em vợ của Lỗ Bình, nơi này cổ phần của Lỗ Bình được bí mật công khai. Ở Đức Thủy, nhìn trang phục của Lỗ Bình là có thể thấy được sự xa xỉ của con người này.
Hơn nữa, nơi Lỗ Bình ở, môi trường học tập của con gái đều đạt tiêu chuẩn rất cao, đây cũng là điểm thành công của Lỗ Bình.
Lỗ Bình còn quyết đoán hơn cả Chân Củng, điều này Chân Củng hiểu rất rõ.
Giống như bây giờ đây, Lỗ Bình mời Chân Củng đi ăn cơm, ngoại từ vì mối quan hệ giữa cả hai không bình thường, quan trọng hơn là Lỗ Bình muốn Chân Củng sớm hiểu rõ tình thế hiện tại, sớm tìm được hàng ngũ đứng vào.
Tin Lưu Tích Nhân rời khỏi Đức Thủy càng ngày càng đồn nhanh, vào lúc này, Chân Củng còn chưa nhìn rõ cục diện, vẫn chưa quyết định sẽ đứng vào hàng ngũ nào thì phải đợi đến bao giờ nữa?
Lỗ Bình phân tích rất rõ ràng, Đức Thủy bây giờ, Nhiếp Quang có cơ hội đi lên hơn Trần Kinh/
Trần Kinh tuy rằng năng lực xuất sắc, nhưng hắn tuổi còn rất trẻ, kinh nghiệm lý lịch quá ít. Không có khả năng đi lên ở Đức Thủy, vì lãnh đạo bên trên sẽ không thể không suy xét đến sự ổn định của Đức Thủy.
Đức Thủy là quận phát triển nhất trong 10 quận huyện của toàn thành phố, ở ý nghĩa nào đó, Đức Thủy là bề mặt, là tiêu chuẩn của toàn thành phố.
1 nơi như vậy, nhân vật số 1 sao có thể là người chưa có đủ kinh nghiệm để cấp dưới phục tùng như Trần Kinh được?
Cho nên so sánh giữa Trần Kinh và Nhiếp Quang, rõ ràng Nhiếp Quang chiếm ưu thế tuyệt đối.
Lập trường của Lỗ Bình rất rõ ràng, y là người thân thiết với Lỗ Bình, nên anh ta hy vọng Chân Củng có thể sớm quyết định. Nhanh chóng dựa vào Nhiếp Quang.
Ở trong chốn quan trường, dệt hoa trên gấm không bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Cho nên, người thành công cuối cùng mãi mãi thuộc về những người sớm biết sớm nhận thấy, những người do dự, phản ứng chậm chạp, tất nhiên sẽ đánh mất cơ hội!
Lỗ Bình và Chân Củng nói chuyện rất nhập tâm, dựa theo giao tình của cả 2 người, nói đến bước này, cũng là lúc cần được Chân Củng tỏ thái độ.
Không thể không nói, lời của Lỗ Bình rất có lý, rất thuyết phục lòng người, rất khiến người ta động lòng.
Quả thực Chân Củng cũng rất động lòng, mấy năm nay, Chân Củng và Nhiếp Quang làm việc chung đã lâu, cũng khá tôn trọng Nhiếp Quang, trước nay Chân Củng cũng chưa động chạm gì đến Nhiếp Quang, cho nên lúc này, bảo y nghiêng về phía Nhiếp Quang, cũng không đến nổi dán mặt vào mông lạnh của người ta.
Trên đường về nhà, Chân Củng nhắm mắt dưỡng thần trên xe, trong đầu vẫn nghĩ đến những lời Lỗ Bình nói.
Lỗ Bình đã nói trúng tim đen, anh ta nói: - Lãnh đạo, nói khó nghe 1 chút, vị trí của anh ở Quận ủy hiện tại rất đáng ngại. 1 mặt Bí thư Lưu dường như người đi ý tuyệt, mặt khác, Bí thư Trần thì tuổi trẻ tài cao, hình như xem thường những đồng chí cũ, những cán bộ lão thành chúng ta!
Đám chúng ta sao có thể theo kịp những người trẻ tuổi chứ?
Tính lại tuổi chúng ta đi, Bí thư Trần kém chúng ta cả 1 thế hệ, đám thanh niên ấy khác với chúng ta, điểm này anh phải công nhận.
Thực tế xảy ra chuyện gì, anh cũng cảm nhận được rồi!
Chân Củng suy nghĩ những lời này, trong lòng cảm thán, đúng, thái độ của Trần Kinh đối với y y cũng có thể cảm nhận được.
Bình thường Nhiếp Quang luôn nhờ Lỗ Bình thể hiện thiện ý với y, giành cho y rất nhiều điều kiện hậu đãi, biểu hiện của Trần Kinh và Nhiếp Quang hoàn toàn tương phản, Trần Kinh dường như lạnh nhạt với Chân Củng hơn so với trước kia, 1 ngày Chân Củng gặp Tl mấy lần, lần nào biểu hiện của Trần Kinh cũng như có thâm thù đại hận lắm.
Lời của Lỗ Bình, có thể nói là đâm đúng tim Chân Củng, dường như khiến y suýt phải đập bàn thể hiện thái độ rồi.
Nhưng vào thời khắc cuối cùng, Chân Củng cầm chén trà lên theo bản năng, trong lúc nhấp ngụm trà, y bỗng nghĩ đến đến hương trà lượn lờ, làn khói đang bốc lên, y nhìn thấy lưng của 1 thanh niên, dường như có thể nhìn thấy 1 bóng người mơ hồ, không thể nhìn rõ mặt.
Đặc biệt là hai mắt của Trần Kinh, dường như luôn dò xét mình, khiến mình không cách nào che dấu được.
Trong nháy mắt, tật xấu do dự của Chân Củng lại tái phát, y nói:
- Trà ngon, uống xong trà ngon tôi còn phải bận chút việc! Cũng muộn rồi, hôm nay chúng ta nói đến đây thôi, 2 hôm sau tôi sẽ gọi cho cậu!
Cứ như vậy, Chân Củng thuận lợi thoát thân khỏi "Người nhà quê", sau đó lại rơi vào mâu thuẫn và bất an, trong lòng không thể nào bình tĩnh lại được.
Reng, reng!
Di động ở eo vang lên, Chân Củng vội ngồi thẳng người, lấy di động ra, vừa nhìn người gọi đến đã vội vàng áp điện thoại bên tai, hạ giọng nói:
- Xin chào, Tiểu Nguyễn à?
- Sao? Đây là điện thoại của Tiểu Nguyễn hả? Đầu bên kia giọng của Lưu Tích Nhân vang lên.
Chân Củng hơi sững sờ, vội cười nói - Là Bí thư ạ! Chào anh, chào anh! Không ngờ là đanh đích thân gọi đến, anh cần dặn dò gì ạ?
- Chẳng có gì, cả chiều nay không thấy cậu, muốn hỏi xem cậu đi đâu, có chỗ nào vui mà quên tôi vậy! Lưu Tích Nhân đùa.
Chân Củng nói: - Sao có thể ạ, làm gì có chỗ nào vui, chỉ là bên Ngũ Lý Sơn làm cũng kha khá rồi, có mấy người bạn hẹn tôi đến xem nên hôm nay tôi mới tranh thủ ghé qua 1 vòng!
- Vậy à? Chỗ đó tôi thực sự chưa tới đấy, nghe nói cũng được lắm đúng không? Đặc biệt là nghe nói ở đó có 1 làng du lịch, gọi là gì ấy nhỉ, là cái Quê quê gì ấy?
Chân Củng tiếp lời: - Gọi là "Người nhà quê", hôm nay tôi mới đến đó đấy! Đồ ăn ở đó cũng được, nói chung là được nấu hết bằng củi!
Lưu Tích Nhân cười ha hả nói: - Thế à? Đúng là khá lạ đó, xem ra lời đồn không sai nhỉ. Nhưng mà có 1 điểm, tôi nghe nói bên đó đồ ăn không tệ, nhưng nước uống không ngon lắm! Nước ở đó pha trà, hương trà không được nồng đượm!
Cậu phải nhớ kỹ, chỗ ăn cơm cậu có thể tùy tiện, chứ nếu muốn uống trà, thì phải học Bí thư Trần ấy, mấy thứ này sâu sắc lắm!
- Đúng, đúng! Bí thư dạy bảo rất đúng! Chân Củng gật đầu như gà mổ thóc.
Lưu Tích Nhân đang cười bỗng ngừng lại, nói: - Đừng có giở trò khỉ với tôi, tôi rất mong cậu nói được làm được, bất cứ lúc nào, nếu 1 người có thể nói được làm được thì người này sẽ không đi lệch khỏi quỹ đạo ban đầu!
Chân Củng đầu óc hơi ngắn, đang định nói tiếp, Lưu Tích Nhân đã nói trước:
- Được rồi, tôi chẳng có việc gì cả, chỉ muốn hỏi xem cậu đi đâu, sau này làm việc, phải báo cáo nhiều lên, cứ làm như trước đây ấy!
- Tít, tít!
Chân Củng nghe thấy tiếng cúp máy, y sửng sốt mất mấy phút, trên ót toát cả mồ hôi.
Lưu Tích Nhân cảnh tỉnh mấy câu, vào tai y cứ như tiếng sấm đánh!
Đây là nói bóng gió điển hình, nói bóng nói gió kiểu Lưu Tích Nhân, lúc này Chân Củng cuối cùng đã hiểu, hành trình của mình, Lưu Tích Nhân hoàn toàn nắm chắc, hôm nay ở Ngũ Lý Sơn mình đi những đâu, gặp những ai đều không thể che được mắt ông ấy.
Nghĩ đến đây, trên lưng y toát cả mồ hôi lạnh, lòng chùng xuống.
Mấy lời nói bóng gió của Lưu Tích Nhân rõ ràng là không muốn mình nghe người khác tán hươu tán vượn, chuyện này ông đã nắm chắc trong lòng bàn tay rồi, Trần Kinh có phải cũng biết rõ không?
Chân Củng có chút khó hiểu, y nghĩ đến vỡ đầu cũng không rõ, vì sao trước khi Lưu Tích Nhân đi, y lại tôn sùng Trần Kinh như vậy.
Các phương diện công tác của Quận ủy, ông luôn ủy quyền thì cũng thôi đi, ngay cả chuyện Chân Củng lựa chọn đứng bên nào, Lưu Tích Nhân cũng trắng trợn can thiệp vào, trong lòng ông đang nghĩ gì? Chẳng lẽ thực sự muốn giao Đức Thủy cho Trần Kinh mới yên tâm sao?
1 lúc lâu sau, Chân Củng đột nhiên hỏi thư ký Tiểu Chu ngồi ở ghế phụ: - Tiểu Chu, vừa nãy cậu mới nói gì?
Tiểu Chu quay đầu lại nói: - Chủ nhiệm, vừa nãy Trưởng phòng Mã Tiến báo cáo, nói Bí thư Trần muốn đi tỉnh thành, nhật trình định vào ngày mai, hỏi anh có được không?
- Được, đương nhiên được, tôi sẽ về bàn bạc thời gian cụ thể với Mã Tiến! Chân Củng lập tức nói.
Y cầm điện thoại lên định gọi, nhưng ngẫm nghĩ 1 lát, lại đặt điện thoại xuống.
Vừa nhắc tới tiểu Chu, y lại nhớ mấy hôm trước y đi ngang qua văn phòng Quận ủy nghe thấy đám thư ký lén nói chuyện phiếm.
Lúc đó Tiểu Chu nói nghe được 1 tin, cậu ta nói Bí thư Lưu sẽ đi khỏi Đức Thủy, những chuyện này đều là ý của cấp trên.
Đặc biệt là ở thành phố, Bí thư Ngũ rất lo lắng về Đức Thủy, cho nên ông muốn Lưu Tích Nhân rời đi, sau khi Lưu Tích Nhân đi, vị trí Bí thư chắc chắn sẽ thuộc về Trần Kinh, chuyện này đã quyết định nội bộ rồi, chỉ là trên tổ chức làm công tác bảo mật quá tốt thôi.
Lúc ấy, Chân Củng nghe tin này chỉ nghĩ đó là mấy lời đồn đại lung tung, vô căn cứ.
Lúc này, y nghĩ lại, cảm thấy ý tứ trong mấy lời này rất hàm súc, cái này gọi là chẳng tường nào chắn được hết gió...