Chương 415: Tuyên Án Rồi.


Số từ: 2196
Nguồn: Mê Truyện
Vương Lâm Ba gần đây rất buồn bực.
Mấy hôm trước ông ta còn đắc ý vừa lòng, đánh thắng trận trên tòa, không ngờ qua mấy ngày, vụ án đã tuyên rồi lại lật ra điều tra.
Không chỉ bệnh viện nhân dân Đức Thủy lúc trước bị khởi tố, ông ta cũng bị liên lụy.
Lần này tuyệt đối là thật, bởi vì cục công an cho người tới nhà bắt, sau đó ông ta nghĩ hết cách, tìm cách được tại ngoại đợi thẩm vấn, nhưng hành tung đó hiện nay đã bị hạn chế nghiêm ngặt, ông ta muốn rời khỏi Đức Cao cũng là việc không thể.
Nhất là viện kiểm sát công tố bệnh viện nhân dân Đức Thủy, vừa thẩm vấn đã tuyên án, bệnh viện nhân dân Đức Thủy chỉ chịu tổn thất là bồi thường cho người bị hại hai trăm ngàn, ngoài ra, hàng năm tiến hành những kiểm tra thích hợp cho người bị hại. Còn những người liên lụy tới sự việc lần này, viện trưởng bệnh viện nhân dân Đức Thủy, Đường Hoa Bình nhận lỗi từ chức, toàn bộ tập thể lãnh đạo bệnh viện làm kiểm điểm, đích thân tới nhà xin lỗi người bị hại.
Về phần Phó viện trưởng phụ trách nghiệp vụ bệnh viện nhân dân, Trương Khiên, toà án phạt tội nhận hối lộ ba năm tù.
Bệnh viện nhân dân là tấm gương tiêu biểu của Đức Thủy, lần công tố này, bệnh viện bị lột trần, từ trên xuống dưới. Cách làm này khiến Vương Lâm Ba thực sự hoảng sợ, bị buộc bất đắc dĩ, chỉ có thể tìm lãnh đạo thành phố xin hỗ trợ.
Sự tình tới mức này, cho dù là lãnh đạo thành phố cũng không có khả năng trực tiếp can thiệp hệ thống tư pháp của Đức Thủy. Vương Lâm Ba một chiêu chưa đạt được mục đích, chỉ có thể cầu cạnh Chủ tịch huyện Đức Thủy Nhiếp Quang.
Quan hệ giữa ông ta và Chủ tịch huyện Nhiếp Quang không chỉ là lén giao tình, mà hàng năm ông ta luôn hiếu kính tiền vàng cho người đó.
Dù sao chuyện hiện tại thành ra như vậy, Vương Lâm Ba cũng bất chấp lịch sự kín đáo, chết cũng phải dựa vào Nhiếp Quang. Việc này không giải quyết được, ông ta ngồi trong nhà giam cũng không yên tâm, cố tình gây sự nọ kia lên.
Thông qua Nhiếp Quang, ông ta lôi cả Bí thư Đảng ủy công an Vương Học Bình vào.
Vương Học Bình rất giảo hoạt, giả bộ dạng một người bị hại nói với Vương Lâm Ba: - Vương lão đệ, cậu không biết đó chứ, chuyện bây giờ thành như vậy cũng không phải điều tôi muốn. Chuyện này là Bí thư Huyện ủy Trần tự mình yêu cầu, tôi căn bản không thể nói gì.
Vương Lâm Ba vừa nghe Vương Học Bình có ý thoái thác, nóng nảy nói: - Ông anh, anh dù sao cũng nên giúp đỡ tôi một chút. Hay là như vậy, anh sắp xếp một điều kiện, để tôi gặp Bí thư Trần, nếu có cơ hội nói chuyện với Bí thư Trần, có thể còn có cơ hội chuyển cơ.
Vương Học Bình trầm ngâm một chút nói: - Vậy được, cơ hội này tôi có thể tạo cho cậu, nhưng tôi muốn nhấn mạnh với cậu, cậu cũng đừng ôm mộng gì.
Vương Học Bình nhìn chằm chằm Vương Lâm Ba, nói: - Nhất là tiền, Bí thư Trần không thiếu gì cái đó.
Cậu cũng đừng nên lợn lành chữa thành lợn què, khiến mọi việc không thể cứu vãn được, thì không ai cứu được cậu đâu.
Thông qua lần này, Vương Học Bình cũng coi như hiểu được cách làm người của Bí thư Trần.
Bí thư Trần rất trẻ, bình thường rất ghét cấp dưới tặng quà đưa tiền.
Ngoài ra Bí thư Trần còn chưa kết hôn, bạn gái hình như là một người rất giỏi, không chỉ xinh đẹp mà còn nổi tiếng có tiền.
Trần Kinh có hai điểm này khiến Vương Lâm Ba bó tay không biết sắp xếp sao, hai đại sát thủ trong tay ông ta một là tiền, một là sắc, hiện tại hai tay này này đều không dùng được, ông ta còn có chiêu gì nữa?
Vương Lâm Ba trong lúc bối rối vẫn không quên triệu tập đám bạn bè hư hỏng của mình giúp nghĩ đối sách.
Dương Đại Giang xuất thân lưu manh, giao tiếp nhiều với cán bộ. Anh ta cười hì đề nghị với Vương Lâm Ba: - Lão Vương, anh cũng không thể võ đoán như vậy. Theo tôi, người làm quan là mèo thích trộm đồ tanh. Cổ nhân nói rất hay, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, Bí thư Trần này tuổi còn trẻ, anh ta không có thất tình nhục dục sao?
Vì thế việc dùng gái thì không cần nghĩ, chỉ cần thao tác khéo, tuyệt đối dễ như trở bàn tay.
Dương Đại Giang nói đến điểm này liền nói nhỏ vài câu vào tai Vương Lâm Ba.
Sắc mặt Vương Lâm Ba trầm ngâm hồi lâu cuối cùng nói: - Được, cứ làm theo cách của cậu đi. Nếu việc này xong, lão Vương tôi nhất định sẽ hậu tạ hậu hĩnh.
Cùng với sự phát triển của kinh tế Đức Cao, ngành công nghiệp giải trí khách sạn cũng phát triển theo.
Trước kia toàn bộ Đức Cao chỉ có một khách sạn bốn sao, một năm nay, lập tức mở ba bốn khách sạn bốn đến năm sao.
Ngoài khách sạn, hộp đêm giống khách sạn cũng mọc lên như măng mọc sau mưa. Hộp đêm Cây Dâu chính là một hộp đêm mới mở rất có thực lực. Hộp đêm vừa mở đã rất đắt khách.
Hộp đêm Cây Dâu cho thuê phòng, đèn chùm phong cách châu Âu ở giữa phòng, phía đông phòng là cửa sổ chạm sàn to.
Cửa sổ trong suốt như vậy có thể khiến người trong phòng nhìn thấy hết cảnh đại sảnh bên ngoài từ tầng 1 tới tầng 4, nhưng người bên ngoài không thể nhìn thấy động thái gì bên trong phòng.
Có vài khách uống rượu, uống nhiều rồi, giở trò với mấy cô gái rót rượu, ánh mắt nhìn chằm chằm nào mông nào ngực ở bên ngoài đại sảnh, cảm giác này ngôn ngữ khó có thể diễn tả được.
Mặt bàn làm từ đá cẩm thảnh mài, Trần Kinh và Hồ Lệ cầm ly rượu, trong ly đỏ sẫm màu rượu đỏ.
- Thế nào, Trần Kinh, điều kiện nơi này đúng là không tệ lắm đúng không? Hồ Lệ nâng chén cười nói, anh ta xoa xoay đầu, hai công chúa mặc váy màu hồng phấn đang đứng ở cửa nhìn về phía này một cách tò mò.
Hai cô gái đều đang trong thời kỳ trổ hoa, mặc trang phục công sở, lộ ra cặp đùi trắng nõn, vóc dáng vốn cao gầy, bưng chén rượu nhìn thật kỹ, đây đúng là hai báu vật hiếm có.
Cô gái làm nghề này cũng không có bao nhiêu thiện nam tín nữ.
Hai người xôn xao bàn tán, thỉnh thoản chỉ chỉ phía Trần Kinh sau đó cùng đùa giỡn.
Ánh mắt Trần Kinh rời khỏi hai cô gái, nói: - Lão Hồ, tôi cảm thấy ngược lại, anh xuất hiện ở đây, tôi lại thấy có chút kì lạ.
Hồ Lệ nói: - Anh là lãnh đạo Đảng ủy, là lãnh đạo của chúng tôi, lại thấy xuất hiện ở đây, không lạ lùng sao?
Trần Kinh nói:
- Không phải anh hẹn tôi tới đây sao? Anh
Hồ Lệ nói: - Đúng thế, bất cứ ai xuất hiện ở một nơi thì đều phải có lý do. Nhưng trong mắt người không rõ chân tướng thì họ không biết những lý do đó, cho dù biết cũng không thể phân biệt thật giả. Cho nên trên thế giới này mới xảy ra nhiều hiểu lầm, có những hiểu lầm cả hai bên đều không muốn, nhưng hiểu lầm sinh ra một cách không rõ ràng như vậy, hơn nữa khó mà giải trừ được.
Trần Kinh dần thu lại nụ cười: - Lão Hồ, có chuyện gì anh nói trắng ra đi, tôi và anh mà còn phải vòng vo như vậy sao?
Hồ Lệ lắc đầu nói:
- Không thể nói, không thể nói. Có người nhờ tôi, tôi chỉ thăm dò thái độ anh, hiện tại biểu hiện của anh rất kiên quyết, một khi đã như vậy, tôi đương nhiên không thể lôi kéo chân sau của anh, nếu anh từ bỏ thì có tác dụng gì, anh nói một tiếng?
- Đinh đinh
Có người gõ cửa, hai cô gái không cười đùa nữa, đi ra mở cửa.
Cửa vừa mở ra, hai cô gái giật mình kinh hãi, hé miệng chuẩn bị gọi người liền bị người ta chặn lại.
Từ ngoài cửa một người đàn ông gầy gò đi vào, người đó mặc một bộ tây phục phong cách Hàn Quốc, rất hợp mốt. Khiến người khác ấn tượng nhất vẫn là đôi mắt và khuôn mặt của anh ta. Ánh mắt anh ta trôi nổi không chừng, lóe lên dị thường, vừa nhìn đã thấy không có vẻ là người tử tế.
Còn khuôn mặt gã, cái mũi rất lớn, không hề hài hòa với các bộ phận khác, khiến người khác vừa nhìn qua có chút buồn cười.
- Ai chà, cơn gió nào đưa cục trưởng Hồ tới đây vậy, vừa rồi người bên dưới đã báo cho tôi, tôi còn không tin, không ngờ ông đến thật.
Người đàn ông vừa vào rất nhiệt tình, xấu xa giơ thẳng tay về phía Hồ Lệ.
Hồ Lệ hé mắt, khóe miệng co rút nói: - Là Vương Hoa Bì, tôi nói tiểu tự anh thành tinh rồi, vô thanh vô tức liền gây chuyện lớn vậy, rất giỏi.
Người đàn ông gầy gò cười ha hả, lộ ra một bộ răng đen do ăn cau lâu ngày, bộ dạng khó coi không biết diễn tả như nào.
Gã vốn tên là Vương Nhâm Thành, Vương Hoa Bì là tên biệt danh. Gã lập nghiệp từ cá độ, cờ bạc, lúc trước kinh doanh gái mại dâm, bởi vậy rất có thủ đoạn, dần dần càng ngày càng kinh doanh lớn, hiện tại còn lập ra hộp đêm lớn như vậy nữa.
Có tin đồn sau lưng Vương Hoa Bì có người, ngẫm lại cũng có thể hiểu được.
Thử nghĩ tới xuất thân lưu manh của gã, thật sự dựa vào khả năng của bản thân dốc sức làm dù thế nào cũng thể được như ngày hôm nay, nhất định phải có chút quan hệ đặc thù.
Vương Nhâm Thành trước mặt Hồ Lệ thái độ rất bợ đỡ, cười nịnh nói:
- Cục trưởng Hồ, anh nói như vậy làm tôi sợ quá. Anh em tôi có cơm ăn chẳng phải do anh thưởng sao? Anh không cho tôi ăn bữa cơm này, ngày mai tôi chắc phải xuống Thiên Kiều xin cơm.
Hồ Lệ cười ha hả nói: - Tiểu tử anh biết ăn nói lắm, khiến người ta nghe thấy rất thoải mái.
Vương Nhâm Thành cười ha hả, lấy ra một bao thuốc là Trung Hoa đưa ra, gã đưa tới trước mặt Trần Kinh nói: - Vị tiểu huynh đệ này
Hồ Lệ hừ một tiếng, vỗ vỗ Vương Nhâm Thành, quát: - Tiểu tử anh, mù mắt rồi, đây là Bí thư Trần của Đức Thủy ta.
Vương Nhâm Thành ngẩn người, sắc mặt trở nên trắng, cố gắng mấp máy miệng hồi lâu mới lắp bắp nói: - BíBí thư Trần?
- Tôi chính là Trần Kinh. Trần Kinh thản nhiên nói.
Vương Nhâm Thành giật mình bất ngờ, vội hỏi: - Chào bí thư Trần, anh bỏ quá, tôi mắt chó không nhận ra anh, thật là không phải.
Vương Nhâm Thành và Vương Lâm Ba là anh em ruột.
Tướng mạo hai anh em quá khác nhau, Vương Lâm Ba cao to khôi ngô, Vương Nhâm Thành lại gầy gò.
Có tin đồn kỳ thực hai người cùng mẹ khác cha, vì mẹ họ lúc còn trẻ không phải người đứng đắn gì, mấy người đàn bà dâm đãng kiểu đó, thích nhất thăm nhà hắn.
Nhìn bộ dạng của hai người lúc này đúng là không cùng dòng.
Nhưng bất kể bên ngoài đồn như nào, tình cảm của hai người họ cũng là anh em ruột, Vương Lâm Ba gặp nạn, Vương Nhâm Thành cũng toàn lực nghĩ cách giúp.
Hôm nay, Vương Nhâm Thành không ngờ lại gặp được Trần Kinh, người khởi xướng vụ kia, trong lòng gã sao có thể không bàng hoàng? Đầu óc gã còn đang quay mòng mòng
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Quan Sách.