Chương 428: Hai Người Con Gái Đêm Hôm Đến Thăm.(1)
-
Quan Sách
- Tịch mịch độc nam hoa
- 2284 chữ
- 2020-05-09 12:49:12
Số từ: 2278
Nguồn: Mê Truyện
Từ Lệ Phương liên tục gọi điện rất nhiều lần.
Mỗi lần gọi điện thoại, đều nói muỗn đến thăm Trần Kinh, Trần Kinh mỗi lần đều khéo léo từ chối, cho đến hôm nay, Từ Lệ Phương lại gọi lần nữa, hắn mới đồng ý sau khi đi làm về sẽ ở nhà.
Mà hôm nay, lại đúng là ngày đua kịch liệt của ủy ban thường vụ, thành thật mà nói, tâm trạng Trần Kinh lúc này vô cùng phức tạp.
Trần Kinh nhìn thấu cục diện Đức Thủy, hắn đã sớm hiểu suy tính trong lòng Lưu Tích Nhân.
Nhưng hắn vẫn luôn nhẫn nhục chịu khó làm việc, không nghĩ ngợi đến những âm mưu quỷ kế, Lưu Tích Nhân và Nhiếp Quang làm việc quá tuyệt tình, thật đúng với câu:
người tốt bị bắt nạt, ngựa tốt bị người cưỡi.
Trần Kinh vẫn luôn giữ gìn đại cục Đức Thủy, vẫn luốn theo dõi sự phát triển của Đức Thủy, ân oán và đấu tranh cá nhân, hắn đều lựa chọn bỏ lại đằng sau, biểu hiện này của hắn, lại bị người ta cho rằng yếu đuối dễ bắt nạt, lần này, thật sự đã bắt nạt rồi.
Mấy ngày nay, Trần Kinh trải qua suy nghĩ kín đáo, trong lòng hắn đã hiểu, về vẫn đề công trình hai tuyến đường chính, rõ đầu đuôi là một bộ.
Nhưng lúc đó, Trần Kinh bị yêu cầu chủ trì đấu thầu.
Nói tới, hắn căn bản không biết về đơn vị mời thầu, cũng không hiểu xí nghiệp đấu thầu, những công việc này không nằm trong phạm vi công việc của hắn, những gì hắn làm chỉ là lộ mặt cười cười nói nói trong buổi đấu thầu, mà chính việc lộ diện, là điềm báo hàng loạt những vẫn đề đằng sau.
Mặt khác, bên thi công đường xá là Diêm Thị Lộ Kiều, Diêm Danh từ trước đến giờ không hề nói với Trần Kinh về việc này, cho nên, đằng sau chuyện này nhất định có gì kì lạ.
Có thể làm chuyện Trần Kinh dễ dàng biết được biến thành không chút phong thanh, trước khi sự việc phát sinh Trần Kinh không hề hay biết, việc này không thể không nói là trả chi phí rất lớn.
Trần Kinh không phải bồ tát, cho dù là bồ tát, vào lúc này, phản kích là tất nhiên.
Ba người Phùng Hải Minh, Đường Chiêu Chiêu, Vương Học Bình, đây đều là những người mà Trần Kinh có thể nắm giữ, vụ án ủy ban kỷ luật điều tra cục giáo dục của Phùng Hải Minh, đề cập bổ nhiệm miễn nhiệm nhân sự của Đường Chiêu Chiêu, còn có chỉnh lý sửa đổi chính trị pháp luật của Vương Học Bình.
Thông qua những việc này, mọi người đều cùng ngồi trên một chiếc thuyền.
Nếu vào lúc này Trần Kinh chán nản rời khỏi Đức Thủy, bọn họ nhất định đối mặt với cục diện bị thu về tính sổ, đây là quan hệ lợi hại.
Hơn nữa sau lưng Trần Kinh có Ngũ Đại Minh ủng hộ, vấn đề về hai tuyến đường này mặc dù nghe rất sợ.
Nhưng đằng sau việc này, nhất định có nguyên nhân sâu xa. Ở chính đàn Đức Thủy, danh tiếng Trần Kinh là tốt nhất, Trần Kinh có vẫn đề, Nhiếp Quang và Lưu Tích Nhân nhất định sạch sẽ.
Cho nên lúc này, bọn họ đứng lên ủng hộ Trần Kinh là điều hiển nhiên.
Về phía Thạch Tuyên ban chỉ huy quân sự, vùng quân khu trung nguyên hiện giờ Phương Liên Kiệt càng ngày càng quen thuộc. Có anh ta ra mặt chào hỏi, sự việc này không có gì đáng lạ nữa.
Việc duy nhất làm Trần Kinh cảm thấy kinh ngạc là thái đọ của Chân Củng.
Cho tới nay sự trung thành của Chân Củng với Lưu Tích Nhân là không thể lung lay. Thời khắc quan trọng, anh ta không ngờ có thể dũng cảm đứng ra ủng hộ mình. Điểm này nằm ngoài dự kiến của Trần Kinh.
Lại nói, Trần Kinh không có ấn tượng tốt lắm với Chân Củng, chủ yếu nghĩ Chân Củng khôn vặt quá, anh ta theo Lưu Tích Nhân liền đóng vai giống Thiệu Hưng sư gia, vai này trong quan trường rất không được ưa thích.
Trên thực tế, nhân duyên của Chân Củng ở Đức Thủy cũng không tốt, mọi người không thích anh ta, bởi vì anh ta như cái bóng của Lưu Tích Nhân, làm người ta rất khó chịu.
Nhưng hiện tại xem ra, Chân Củng là một người cá tính, anh ta có thể trung thành với Lưu Tích Nhân, cũng có thể vì bị lừa gạt mà thay đổi lề lối, chỉ riêng điểm này đã cho thấy anh ta không được coi là một chính khách. Người như vậy, vẫn là có tính dễ thích nghi.
Mặc dù sự việc đến nay vẫn vô cùng bị động, nhưng sau khi hội nghị thường vụ giải tán, trong lòng Trần Kinh vẫn thoải mái hơn chút.
Trên thế giới này quá nhiều lúc là tuân theo phép tắc tự nhiên.
Người thích ứng sinh tồn, kẻ mạnh là vua, sự tàn khốc như vậy, Trần Kinh nhận biết rất rõ. Lưu Tích Nhân và Nhiếp Quang nếu đã có thể kéo giá thế ra, có thể tại nơi này, tung ra bom tấn nặng như vậy, Trần Kinh cũng có năng lực kiên quyết phản kích.
Lúc trước, hắn vẫn không trù bị điều kiện đấu vật với bọn họ, nhưng trước khác nay khác, Trần Kinh hiện tại đã có đủ tự tin rồi!
Một người về đến nhà rót một cốc sữa, vừa mới uống một ngụm, đã bị gõ cửa.
Trần Kinh đứng dậy mở cửa, chỉ thấy trước mắt sang lên.
Mặt Từ Lệ Phương hơi đỏ, có chút căng thẳng, nhưng cách ăn mặc và trang điểm của cô ta so với bộ dạng vài năm về trước đã hoàn toàn khác.
Cô ta hôm nay mặc một chiếc váy đông màu tím, chân đeo một đôi giày da có gót, tóc uốn thành gợn sóng, trên cổ trắng như tuyết, điểm tô một sợi dây chuyền có một viên ru-bi đỏ, vị trí dây chuyền ngay tại chỗ giữa hai khe của bộ ngực đầy đặn.
Khiến ánh mắt nhìn cô ta rất tự nhiên dừng lại ở vị trí đó, sau đó mới dời đi.
-Cục trưởng Trần!
Từ Lệ Phương dịu dàng nói, hai tay cô ta đều xách đồ.
mà đằng sau cô ta, Ân Hồng trang điểm càng thời trang lòe loẹt, trên mặt nở nụ cười, môi đo đỏ, lóe lên màu sắc trong suốt, rất gợi cảm mê người.
-Vào đi! Đã nói không đem đồ đến, sao lại đem nhiều như vậy?
Trần Kinh nói.
Từ Lệ Phương cười ngu ngơ nói:
-Đây đều là bố bảo em mang tới cho anh, toàn bộ đều là đặc sản của Lễ Hà chúng tôi, ba em nói, sau này cơ hội của Lễ Hà sẽ ngày càng ít, ông sống cũng không được lâu nữa, chính là nhớ kĩ ơn của anh...
Sắc mặt Trần Kinh dịu lại một chút nói:
-Cô chú Từ hai người vẫn khỏe chứ?
Từ Lệ Phương nói:
-Mẹ vẫn ổn, ba năm ngoái bị bệnh nặng, thân thể không ổn rồi. Quán trong nhà chưa mở được, hai người đặc biệt ở nhà trông nom Bân Bân...
Trần Kinh gật gật đầu, trong đầu hiện lên dung nhan của lão Từ, thời gian dường như lại quay về mấy năm trước.
Lúc đó tan ca là việc vui nhất, chính là gọi mấy xiên thịt ở quán đồ nướng của chú Từ, sau đó gọi hai chai bia, ăn uống và nói chuyện với chú Từ về chuyện phong thổ nhân tình Lễ Hà, ngày tháng như vậy, bản thần tay trắng, nhưng rất đơn thuần, rất đơn giản, so với bây giờ thì không thể so sánh được rồi.
Bản thân năm đó rất mong đến cuốc sống hiện tại, nhưng hiện tại lại hoài niệm thời gian năm đó, sự phức tạp của con người, từ đó có thể thấy được lốm đốm.
Hai người con gái vào phòng, Trần Kinh tự tay rót cho mỗi người một cốc trà, Từ Lệ Phương xem xét căn phòng.
Phòng ở rất tốt, nhưng rất trống trải, vẫn rất hỗn độn.
Bắt mắt nhất là vỏ mì ăn liền đầy trong thùng rác, và cả vỏ chai bia nằm lăn lộn trong góc bếp.
Vừa nhìn cảnh này, mắt Từ Lệ Phương hơi đỏ một chút, mấy năm nay, một mình Trần cục trưởng có lẽ sống không dễ dàng gì, cô ta không dám phê bình kim tổng, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng cô ấy rất buồn.
So với một Từ Lệ Phương đa sầu đa cảm, Ân Hồng bước vào vô tư nghiên cứu đồ đạc lắp trong phòng Trần Kinh.
Giỏi thật, đều là những vật liệu đáng giá, như bàn trà gỗ cao su, sô pha da thật nhập khẩu, ngoan ngoãn vô cùng, cục trưởng Trần làm quan càng ngày càng to, tự nhiên tiền sẽ càng ngày càng nhiều.
Lại nói tiếp, hiện tại Ân Hồng cùng có tiền rồi.
Ả và Từ Lệ Phương hai người phụ giúp quản lý tửu lâu, một năm tiền lương và tiền hoa hồng cũng hơn mười vạn, có tiền, phẩm chất cuộc sống của ả tự nhiên sẽ khác, những việc trước đây không chú ý, bây giờ bắt đầu chú ý rồi.
Ả ta vốn là người tôn thờ hư vinh, đặc biệt là gần đây, ả ta có mua một chiếc xe nhỏ, có xe để lái, lại thêm dung nhan mỹ miều lam nền, ả rõ ràng cảm thấy những ngườI con trai vây quanh mình đẳng cấp cao hơn trước rất nhiều.
Giấc mộng của ả bây giờ là hi vọng mình có thể sớm có một ngôi nhà như thế này ở trong thành phố.
Giống như cái mà Trần Kinh ở, có đẳng cấp có phẩm vị, vậy ra ngoài có thể vui vẻ đắc chí rồi.
Từ Lệ Phương uống một chút trà, liền tự giác đi làm mấy việc, Ân Hồng có chút không từ nhiên, nhất là Trần Kinh nhìn tất ở phần thân dưới ả hỏi:
-Sao? Trời lạnh như vậy cô không thấy lạnh sao?
Ân Hồng
A…
một tiếng, vội vàng đứng dậy, ngây ngô cười hì hì, nói:
-Em đi giúp Lệ Phương, hì!
Ân Hồng gánh vác Trần Kinh, trong lòng đều là chủ ý, đều là lời nói tổn hại, nhưng khi thực sự đối mặt với Trần Kinh, trong lòng ả liền chột dạ.
Như hôm nay, bình thường ả đi đâu đều lái chiếc xe yêu quý của mình, lại còn cố ý đeo kính đen hạ cửa sổ xuống, giống như sợ người khác không biết, không quen ả.
Nhưng hôm nay, ả lại không dám lái xe đến, chính là sợ Trần Kinh nhìn thấy, cho rằng ả không biết đã tham của Kim tổng bao nhiêu tiền.
Hai người con gái bận việc, bộ dạng trong nhà nhanh chóng thay đổi, Trần Kinh nằm trên ghế sô pha, trong đầu đang nghĩ chuyện công việc.
Không biết qua bao lâu, Từ Lệ Phương biết đến trước mặt hắn, lắp bắp nói:
-Cục trưởng Trần, em muốn quay lại làm bảo mẫu cho anh lần nữa, chăm lo cuộc sống của anh!
Trần Kinh chẳng có ý kiến gì
Ừ!
một tiếng, đột nhiên tỉnh ngộ.
Dựng người lên nhìn Từ Lệ Phương, bộ dạng rất bận rộn, trên mặt cô ta đã hơi có mồ hôi, hai mà hồng lên.
Bộ dạng này khiến cô ấy trở nên phong tình, xinh đẹp không gì sánh bằng.
-Nói linh tinh cái gì? Anh mời được em sao? Hơn nữa, anh có chân có tay, còn cần người hầu hạ sao? Anh vẫn chưa yếu đuối đến vậy!
Trần Kinh lớn tiếng nói.
Trần Kinh vừa tức giận, Từ Lệ Phương đã có chút lo lắng nói:
-Em...em không cần tiền, tự em tình nguyện!
-Tự mình tình nguyện? Em không cần tiền vậy cuộc sống của Từ thúc hai người già và còn đứa nhỏ nữa làm thế nào? Hơn nữa, tình nguyện cũng không được, tôi không cần!
Mắt Từ Lệ Phương hơi đỏ, Ân Hồng ở đằng sau ngượng ngùng nói:
-Cục trưởng Trần, Lệ Phương không có ý đó, cô ấy là nói sau này sắp xếp một người đến dọn dẹp vệ sinh cho anh, để anh đi làm không cần lo việc nhà!
Trần Kinh nhìn bộ dạng đó của Từ Lệ Phương, không khỏi mềm lòng, môi nhếch lên một chút, vốn muốn quả quyết cự tuyệt.
Nhưng hắn thoáng nghĩ một chút, cuối cùng vẫn gật đầu nói:
-Thế này còn tạm được, coi như làm bán thời gian đi, tôi trả công theo giờ, một tuần dọn dẹp một lần!
Từ Lệ Phương định nói tiếp nhưng bị Ân Hồng kéo lại, ả ta như gà mổ thóc gật đầu nói:
-Vậy là tốt rồi! Chúng em hiện giờ tửu lâu kinh tế trì trệ, có thể sắp xếp người làm chút việc vặt, cũng có thể giải tỏa một chút áp lực