Chương 432: Phá Án Minh Bạch?
-
Quan Sách
- Tịch mịch độc nam hoa
- 2816 chữ
- 2020-05-09 12:49:14
Số từ: 2810
Nguồn: Mê Truyện
Nam Lộc Ngọc Sơn Sở Giang, vùng này có tiếng là khu vực của những người giàu có của Sở Giang
Phong cảnh nơi đây tú lệ tuyệt mỹ, thế núi bằng phẳng, vô cùng thích hợp để xây dựng biệt thự.
Tuy không thể so sánh khu biệt thự vùng này với khu biệt thự suối nước nóng của tỉnh Ngọc Sơn, nhưng vùng này có được một bầu khí hậu rất thoải mái, đông ấm hè mát, lại giáp với khu biệt thự suối nước nóng vốn đã có tiếng Ngọc Sơn, cho nên, chủ sở hữu những căn hộ của khu vực này đều là những nhân vật có thân phận cũng như có tiếng tăm và thế lực.
Một tòa biệt thự tách biệt, hai tầng, phòng khách với phong cách hào hoa Châu Âu, đèn treo tỏa xuống cực lớn, tỏa ánh sáng màu đồng thau mang chút nghệ thuật thời Rome cổ đại, làm cho cả căn phòng càng thêm rực rỡ tráng lệ.
Với bộ thảm được nhập khẩu từ thành phố Milan của Italy, hoàn toàn được làm bằng phương pháp thủ công, hoa văn tinh xảo, nó làm cho người ta khi bước trên đó có một cảm giác êm ái dễ chịu và không hề phát ra một tiếng động nhỏ.
Phòng khách với ánh đèn sáng tỏ, cầm một ly rượu đỏ như máu trên tay, Thiệu Hồng Ngạn nhẹ nhàng đưa đi đưa lại, lắc nhẹ rồi nhắm mắt thưởng thức một cách say sưa.
Đối diện với ông ta là Thiệu Khôn, thần sắc có vẻ căng thẳng, hơi nôn nóng, sắc mặt thể hiện rõ vẻ nặng nề.
- Hồng Ngạn, hãy nói thật cho anh biết, hai con đường của Đức Thủy, tường tận sự việc là như thế nào? Sao em lại dính dáng vào vụ này được?
Thiệu Khôn hỏi với vẻ gấp gáp.
Thiệu Hồng Ngạn chậm rãi hớp một hớp rượu, cảm nhận vị rượu một hồi lâu mới đáp rằng:
- Anh à, không cần vội vàng nôn nóng làm gì cả, em sẽ từ từ kể rõ anh nghe đầu đuôi!
Ông ta đặt ly rượu xuống, nói:
- Công trình hai con đường của Đức Thủy là do em chủ ý tạo cho hai anh em ta một lối thoát, anh nghĩ xem, hiện giờ nội bộ tập đoàn Tam Giang đang xảy ra tranh chấp kịch liệt, anh đã vì Tam Giang mà hy sinh cả nửa cuộc đời của mình vào đó, thế đến giờ anh đã đạt được những gì nào?
Không những không được gì, còn phải sống cuộc sống ăn bữa hôm lo bữa mai. Lẽ nào anh cam tâm sống cuộc sống như thế sao?
Thiệu Hồng Ngạn dừng lại một lát rồi nói tiếp:
- Cho nên... trên danh nghĩa của anh em mình, em đã thành lập được một công ty ở Hồng Kong, công ty này sẽ khống chế toàn bộ cổ phần công ty công trình Hồng Vệ, trúng thầu công trình hai con đường này sẽ là công ty cầu đường Hồng Vệ!
Sau khi công ty Hồng Vệ trúng thầu thì chuyển nhượng toàn bộ công trình này lại cho công ty cầu đường Diêm Thị, sau cùng Diêm Thị gặp sự cố, mọi việc chỉ ngắn gọn như thế thôi...
Thiệu Khôn há hốc miệng, ánh mắt ngây ngô nhìn thẳng Hồng Ngạn nói:
- Cậu... cậu... sao cậu có thể làm như thế hả? Công ty kiến thiết Phiếm Giang của chúng ta ở Tam Giang chẳng phải cũng làm về xây dựng sao, cậu làm thế này khác gì làm người giám sát lại tự mình ăn bớt ăn xén hả?
- Ông anh của tôi ơi! Thiệu Hồng Ngạn cau mày nói:
- Anh sao lại quá là bảo thủ như vậy, không biết cách lợi dụng chức quyền, cũng không biết dùng thủ đoạn. Anh hãy xem lại xem thực trạng Tam Giang hiện giờ, lòng trung thành và tận tụy chỉ làm anh bị những kẻ khác chúng đè đầu cưỡi cổ mà thôi.
Ngược lại, những kẻ vắt mũi còn chưa sạch, chẳng hiểu biết gì, cả ngày chỉ biết ăn bám rồi lăn lộn trên cơ thể đàn bà, thế mà chúng lại vô cùng được trọng dụng. Anh có biết nguyên nhân tại sao không, chẳng qua chúng tinh ranh xảo quyệt hơn anh mà thôi
- Nhân bất vi kỷ, thiên tru địa diệt. Việc này em làm hết sức bí mật và cẩn thận, chỉ trời biết đất biết, anh biết em biết. Anh thử nghĩ xem, chỉ vì muốn trúng thầu công trình hai con đường này mà tên Trâu Hải của bên kiến thiết Phiếm Giang bắt đầu giả vờ giả qué ra vẻ rất tôn kính anh rồi.
Nếu như không phải nhờ việc này, bây giờ anh có đủ quyền lực để nắm giữ toàn bộ Tam Giang ở Đức Cao không? Có mơ cũng đừng mơ đến!
Anh em ta làm vụ này có thể nói là một mũi tên trúng hai đích, vừa kiếm được tiền cho mình, tìm ra con đường thoát thân, lại vừa đả kích lại kẻ thù, việc có nhiều lợi như thế này tìm đâu ra cơ chứ?
Với những lời ngon ý ngọt như rót mật vào tai của Thiệu Hồng Ngạn,Thiệu Khôn bị ông ta thuyết phục cho không thể phản bác gì được, mãi một lúc lâu mới chậm chậm nói:
- Nhưng.. nhưng mà giờ xảy ra chuyện rồi, đây chẳng phải tự dẫn lửa thiêu thân sao?
Thiệu Hồng Ngạn phá lên cười, ôm bụng cười, cười đến nỗi chảy cả nước mắt ra.
Những nếp thịt trên mặt ông ta như tụ thành một khối, trên mặt càng lộ rõ vẻ thâm hiểm và ánh mắt đầy thù hận, sau hồi lâu hắn hạ giọng kiềm chế nói:
- Công ty mà ta chuyển nhượng là công trình cầu đường Diêm Thị, chủ tịch công ty này là anh họ của tên Trần Kinh, vấn đề về chất lượng công trình toàn bộ là do công ty này phụ trách, tên Trần Kinh có thể giải thích rõ ràng chuyện này được sao?
Quan trọng ở đây chính là việc mời thầu do một mình tay Trần Kinh đảm nhiệm, công trình hắn đảm nhiệm giờ lại để cho anh rể của chị họ tiếp nhận, sự việc xảy ra vấn đề gì thì sẽ truy cứu trách nhiệm của ai đây?
Thần thái Thiệu Hồng Ngạn lúc này có chút điên cuồng, ông ta nghiêng đầu nhìn hướng về phía Thiệu Khôn nói tiếp:
- Anh à, anh còn chưa gặp qua đứa em gái của em, giờ đây, nó ngày nào cũng bị nhốt trong một căn phòng tối mịt, không thấy ánh sáng nào cả dù chỉ là một tia sáng nhỏ, thân hình giờ đã gầy còm không còn dáng người nữa rồi!
Tuổi trẻ, tuổi thanh xuân của nó, cái thời khắc đẹp nhất của cuộc đời một người thiếu nữ đã bị những kẻ xấu cướp đi mất rồi!
Với tư cách là một người anh trai, thù này không báo thì có còn là con người không?
Thiệu Khôn nhíu mày, trong lòng đầy những hỗn độn, nghe Thiệu Hồng Ngạn kể về những điều này làm cho ông ta cảm thấy quá bất ngờ và kinh ngạc.
Ông ta từ trước tới giờ không hề biết gì về những điều này, cũng chưa từng nghĩ về chúng, giờ chợt nghe như thế thần kinh bỗng nhiên như cứng lại, không kịp phản ứng gì nữa.
Sau một hồi rất lâu, người ông ta mềm nhũn, ngồi sõng xoài trên ghế, sắc mặt trắng bệch.
Thiệu Hồng Ngạn tiến lại gần, giọng điệu chậm rãi nói:
- Anh à, đừng trách em không bàn bạc với anh gì hết, em biết anh từ nhỏ đã trung hậu, khinh miệt những lũ tiểu nhân làm những điều đê tiện, anh là bậc huynh trưởng trung hậu của đời này Thiệu gia chúng ta.
Không sao cả, những gì anh không thể làm em sẽ đứng ra làm giúp anh!
Anh cứ yên tâm, sau khi việc này xong xuôi, anh chỉ việc ngồi đợi nắm lại quyền điều hành Tam Giang! Em sẽ cho tất cả những kẻ từng đối đầu với anh phải trả giá, cho chúng biết rằng đối đầu với anh sẽ chuốc phải hậu quả thảm hại ra sao!
Những lời này của Thiệu Hồng Ngạn toát ra một sự tự tin mãnh liệt đầy chắc chắn.
Mấy năm gần đây, ông ta cảm thấy sống một cuộc sống không khác gì cuộc sống của một con chó, ngày nào cũng phải chịu sự gò bó, sống trong sự nghi ngờ của người khác. Những kẻ trước kia giả bộ lễ phép nghe lời, tôn kính ông ta giờ thì đứa nào cũng lộ bộ mặt thật chẳng còn coi ông ta ra gì, làm như chưa từng quen biết ông ta trước kia.
Gặp phải hoàn cảnh như thế này làm cho Thiệu Hồng Ngạn không khỏi càng thêm quyết tâm kiên định cho dù phải nếm mật nằm gai và bằng bất cứ giá nào. Ông ta mấy năm liền lên kế hoạch làm ăn kinh doanh khổ cực ở Đức Cao, cho đến giờ cuối cùng ông ta cũng đủ lông đủ cánh, đã có được địa vị nhất định.
Lần này, ông ta muốn thử khả năng và quyền lực của mình có thể tạo ra sức mạnh như thế nào, chính là việc lấy Trần Kinh ra để làm kẻ thử đao.
Hiện giờ, thứ nắm trong tay Thiệu Hồng Ngạn, ngoài mấy công ty mà ông ta tự lập ra, trong Chính đàn, từ Phó bí thư thành ủy cho đến chủ nhiệm và bí thư bộ phận quản lý phố phường, những thế lực này nhiều vô số, không thể đếm nổi được.
Về các mặt khác, cả về phi pháp và hợp pháp, những cường thế mà ông ta triệu tập được lại càng nhiều hơn.
Để phát huy thế lực Thiệu Hồng Ngạn coi trọng vấn đề về tiền bạc và mỹ nữ, dám bỏ tiền, và vượt qua được cửa mỹ nhân thì mọi việc sẽ làm càng nhanh và dễ dàng, hiệu quả hơn.
Một khi đã dấn chân vào cái vòng này của Thiệu Hồng Ngạn thì đừng nghĩ đến việc thoái lui.
Bởi vì ông ta sẽ tìm mọi cách khống chế chặt chẽ lợi ích của kẻ khác, buộc chặt họ trên con thuyền đó, nếu như ai đó có ý tâm bất thường không cần ông ta tự ra tay, tự nhiên sẽ có kẻ ra tay giải quyết, tập hợp thâu tóm lợi nhuận như thế giống như lăn một quả cầu tuyết, khi cầu tuyết đã đủ lớn thì ông ta chỉ việc làm những gì mà ông ta thích.
Với những lời lẽ ngọt tai thuyết phục, Thiệu Hồng Ngạn đã làm cho Thiệu Khôn trong lòng cảm thấy dần dần ổn định trở lại
Khi tâm trí đã dần ổn lại, ông ta lại có chút trách cứ Thiệu Hồng Ngạn:
- Hồng Ngạn, em quá mạo hiểm rồi đó! Loại người như Trần Kinh chẳng lẽ lại dễ dàng đối phó như vậy sao? Hắn ở Đức Cao có địa vị vững chắc và quan hệ rộng rãi như thế, cậu chỉ cần một chút sơ hở, nếu bị hắn phát hiện sẽ dẫn đến hậu quả khôn lường!
Thiệu Hồng Ngạn nói:
- Anh cứ yên tâm, em sẽ không hành động nếu như không có cơ sở vững chắc, tuy rằng hắn giỏi giang thực sự, nhưng hắn có giỏi đến đâu đi chăng nữa thì lần này hắn cũng sẽ tiêu đời! Em khổ tâm tính toán mấy năm trời liền lên kế hoạch chỉ đợi có cơ hội này mà thôi
Người đời hay nói, nếu không làm thì thôi, một khi đã làm thì phải làm cho ra trò trống, lần này tên Trần Kinh có lợi hại tài giỏi thế nào đi chăng nữa cũng không thể cứu vãn được hắn nữa rồi!
- Anh biết không? Tên anh chồng chị họ của Trần Kinh đã bị truy nã, và lập hồ sơ xét xử, theo bên công an lấy lời khai, hắn đã thú nhận toàn bộ những thủ đoạn phi pháp của hắn! Tội chứng rành rành ra đấy xem tên Trần Kinh trở tay thế nào?
Thiệu Hồng Ngạn móc trong túi quần ra một tấm thẻ, đặt trước mặt Thiệu Khôn một cách tôn kính rồi nói:
- Anh à, tấm thẻ này là của anh, bên trong thẻ là năm triệu, chính là số tiền mà chúng ta kiếm được từ vụ này, anh cất đi, em biết cháu trai nó ở nước ngoài cũng không dễ dàng gì, số tiền này coi như em hỗ trợ cho cháu anh ạ!
- Hồng Ngạn, em... Thiệu Khôn có chút ngượng ngùng.
Thiệu Hồng Ngạn nhét tấm thẻ vào trong tay anh nói:
- Anh em mình chẳng phải người ngoài xa lạ gì không cần phải nghĩ ngợi làm gì anh à! Hơn nữa đây là những gì mà anh đáng nhận được, anh em mình cùng đoàn kết hợp sức thì sẽ có được sức mạnh vô cùng mạnh mẽ.Lần này chỉ là vụ nhỏ mà thôi, sau này anh em mình sẽ có thêm nhiều cơ hội lớn hơn nữa!
Thiệu Khôn cầm thẻ trong tay mà cả lòng bàn tay ướt đẫm vì những giọt mồ hôi hột đổ ra.
Năm triệu không phải là một con số ít, với cương vị là một tổng giám đốc, số tiền này đối với ông mà nói cũng tương đối lớn rồi.
Tâm trạng lúc này của ông ta thực sự hỗn loạn và phức tạp, mặc dù cũng mừng vì được năm triệu nhưng trong lòng cũng không ít lo lắng thấp thỏm, càng thấy tương lai mờ mịt.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên hai tiếng
Thiệu Hồng Ngạn bỗng nhiên mừng rỡ, nói:
- Đến rồi anh à, Tống Ca đến rồi! Chắc chắn là mang đến tin tốt lành rồi đây!
Khoảng năm phút trôi qua, Tống Ca với váy dài màu đen gõ cửa đi vào, cô ta tuy có chút tuổi tác nhưng vẫn không kém phần thướt tha điệu đà như trước kia.
Nhất là ở đôi mắt cô ta, vẫn liếc mắt đưa tình gợi cảm, vẫn thể hiện rất rõ phong tình của một nữ nhân.
Cô ta chậm rãi bước vào, nhanh như tên lao về phía Thiệu Khôn, nói:
- Chủ tịch Thiệu à, không biết tôi đến thế này phải chăng có chút mạo muội gì không?
- Không mạo muội, không mạo muội, tôi và anh đây vui mừng còn chẳng kịp nừa là, thế nào? Cô mang đến tin tốt lành gì đây?
Thiệu Hồng Ngạn cười hì hì đáp lại, hắn tiến về phía Tống Ca, đưa tay nhận lấy túi xách nhỏ, vẻ mặt tươi cười
Tống Ca ngẩn người, muốn nói điều gì đó nhưng rồi lại thôi.
Thiệu Hồng Ngạn lớn tiếng nói:
- Tình hình thế nào nói ra đi, tôi và anh đây là huynh đệ, không cần gì phải giấu giếm cả!
Tống Ca cười gượng gạo rồi nói:
- Hai vị Chủ tịch, tôi vừa mới từ Đức Cao tới đây! Theo như báo cáo kết quả điều tra của viện kiểm sát Đức Cao, tổ điều tra đã tra xét rõ ràng vụ việc công trình hai con đường, đúng thực là do công ty cầu đường Diêm Thị không đủ tư chất, ăn bớt vật liệu, rút lõi công trình, do đó dẫn đến tình trạng hỗn hợp thiếu hụt tỉ lệ xi măng, làm cho mặt đường bị hỏng nghiêm trọng và sụt lún.
Tổng giám đốc Công ty cầu đường Diêm Thị tên Diêm Danh đã bị bắt và sẽ sớm bị khởi tố
Ông ta khai trong bản khẩu cung, thừa nhận quan hệ bất chính giữa mình và Trần Kinh, ông ta còn chủ động thú nhận với cán bộ điều tra mối quan hệ giữa mình và Trần Kinh, hy vọng cơ quan điều tra minh xét, xử nhẹ tội danh cho ông ta.
Tống Ca ngập ngừng, nói từng câu từng câu một:
- Quận ủy Đức Thủy ngày mai mở hội nghị thường vụ, trong hội nghị sẽ đề cập đến sự việc này!