Chương 471: Sự Nổi Giận Của Biên Kỳ
-
Quan Sách
- Tịch mịch độc nam hoa
- 2637 chữ
- 2020-05-09 12:49:34
Số từ: 2631
Nguồn: Mê Truyện
Ban tổ chức tỉnh Ủy, tại phòng làm việc của Phó trưởng ban thường trực Biên Kỳ.
Tâm trạng của Biên Kỳ ngày hôm nay rất vui, trên tay anh ta cầm cây bút máy đang chỉ chỉ trỏ trỏ, nói với Trần Kinh với giọng sôi nổi đầy kích động:
-Cậu Trần này,cậu từng đề nghị việc kiến lập hệ thống quản lý giám sát cán bộ trực tuyến. Trước mắt, hệ thống trên cơ bản đã được hoàn tất! Một khi có hệ thống này rồi thì ban tổ chức chúng ta sẽ được bước vào thời kỳ của công nghệ thông tin! Đây là dấu hiệu thể hiện sự tiến bộ lớn, tôi nghĩ sự thay đổi này sẽ là một cuộc cách mạng thay đổi hoàn toàn bộ mặt của tổ chức!
Anh ta ngưng một lúc, lại nói:
-Trước mắt, hệ thống giám sát cán bộ trực tuyến này làm thí điểm, sau này công việc lựa chọn và điều hành cán bộ đều sẽ được thiết lập hệ thống trực tuyến, qua đó sẽ làm cho lĩnh vực quản lý tổ chức của chúng ta ngày một hiện đại hóa, công nghệ hóa, đẩy nhanh quá trình cải cách, thúc đẩy tổ chức đi lên!
Trần Kinh mở trang web của sở giám sát cán bộ tỉnh Sở Giang trong máy tính của Biên Kỳ ra, màu đỏ được thiết kế là màu chủ thể của trang web, bố cục sắp xếp gọn gàng dễ coi, ở vị trí bắt mắt nhất có một nút nhấn bên trên hiển thị dòng chữ: Tôi muốn khiếu nại.
Trên thanh công bố tin tức, mọi thông tin về các tổ chức và thông tin khiếu nại được hiển thị hết sức chi tiết và rõ ràng, khiến cho mọi người chỉ cần nhìn qua cũng biết được chức năng của trang web cũng như hiểu biết về tính chất, đặc điểm của việc tố cáo khiếu nại tổ chức.
Trần Kinh nói:
-Bộ trưởng Biên này, có thể chắc chắn một điều là khi tổ chức có được hệ thống này công việc giám sát cán bộ của chúng ta đã tiến thêm được một bước lớn! Tôi thấy qua cơ hội lần này chúng ta có thể tiến hành tuyên truyền mở rộng hệ thống trong phạm vi toàn tỉnh, tạo thành một làn gió mới trong công tác giám sát cán bộ.
Biên Kỳ cười hà hà nói:
-Được đấy Trần Kinh, ý tưởng này của cậu xứng tầm mà phải như Bộ trưởng Mễ đứng ra đề xuất mới đúng, cậu có muốn tôi đem chủ ý này của cậu báo cáo lên với Bộ trưởng Mễ không?
Trần Kinh tỏ vẻ ngại ngùng nói:
-Tôi kích động quá rồi! Có hệ thống này rồi, công tác của cơ sở mình chẳng khác gì hổ mọc thêm cánh!
Hắn ngưng một lát, nói:
-Mà Bộ trưởng Biên này, việc tôi đề nghị thành lập Tứ Khoa, Bộ phê duyệt thế nào rồi?
Biên Kỳ có vẻ hơi trầm ngâm, nói:
-Vấn đề này Bộ vẫn còn đang thảo luận, mà chủ yếu là thảo luận với lượng công việc như hiện nay có nhất định phải thành lập thêm một phòng khoa như thế hay không, dù sao vào biên chế bây giờ cũng khó!
Trần Kinh nói:
-Sao lại không cần thiết lập một phòng khoa? Trước mắt chúng ta đã có được hệ thống trực tuyến, vấn đề quan trọng bây giờ là làm thế nào để mở rộng hệ thống và để vận dụng hệ thống ấy, hơn nữa đặc điểm của Internet là lượng thông tin rất lớn, thuận tiện và tốc độ thì nhanh hơn rất nhiều.
Có thể chắc một điều rằng khi đã có được hệ thống này thì lượng truy cập vào hệ thống chắc chắn sẽ tăng nhanh chóng, đến lúc đó e rằng số nhân viên của một phòng khoa cũng không đủ để xử lý hết công việc!
Biên Kỳ trầm tư một lát rồi nói:
-Cậu đề cử Thạc Lâm phụ trách Tứ Khoa, Thạc Lâm mà làm được à?
-Làm được chứ, sao lại không? Tứ Khoa là một khoa có tính đặc thù riêng, lựa chọn trưởng khoa không thể dựa vào đánh giá tuổi tác chức bậc hiện tại được! Thạc Lâm đúng là còn quá trẻ, nhưng làm việc hết mình, nhiệt huyết, hơn nữa sâu trong con người cậu ta có sự chính trực và chính khí. Có được hai điều này cậu ta thừa sức có thể phụ trách Tứ Khoa!
Trần Kinh nói.
Biên Kỳ hừ hừ nói:
-Thạc Lâm chính trực? Tôi thấy nó chỉ là đục nước béo cò mà thôi! Làm việc thì chẳng nghĩ gì đến hậu quả cả, cũng chẳng suy xét đại sự, chính trực gì mà chỉ ham cái lợi trước mắt, đây mà là cách làm việc đúng đắn sao?
Tôi thấy dạo này cách làm việc của Thạc Lâm tồn tại rất nhiều vấn đề lớn, có vài vụ nó đều làm hỏng hết cả!
Trần Kinh lặng người, hai môi từ từ khép lại.
Biên Kỳ nói những lời lẽ mắng mỏ Biên Thác Lâm, lẽ nào chẳng phải đang tự trách móc mình hay sao?
Xem ra trong vụ Cao Thọ Sơn, cách xử lý của Biên Kỳ cũng làm cho anh ta cảm thấy không hài lòng!
Hơn nữa, lại có Triệu An Sơn trước mặt Biên Kỳ tỏ thái độ không bằng lòng, Biên Kỳ chắc cũng nhận ra điều đó!
-Bộ trưởng Biên, mấy vụ án gần đây anh cũng không thể trách Thác Lâm được, những gì mà cậu ta làm đều là làm theo ý của tôi, anh có trách thì hãy trách mình tôi thôi!
Trần Kinh nói một cách bình tĩnh.
Sắc mặt Biên Kỳ có chút hòa hoãn hơn, giọng điệu có chút chậm dần, nói:
Trần Kinh này, tôi biết cậu cũng mới nhiệm chức, từ cấp cơ sở cậu mang đến nhiều thứ rất có ích, đây là việc tốt! Nhưng đôi lúc không thể áp dụng những phương thức làm việc ở phía dưới để vận dụng ở cơ quan được.
Tuy cậu chỉ là một Trưởng phòng, nhưng nhiều lúc một câu nói, một hành động đều có thể đứng ra đại diện cho Ban tổ chức tỉnh ủy chúng ta.
Giống như vụ án Cao Thọ Sơn, tôi trước kia chỉ muốn xử nhẹ một chút, để cho mọi việc tự dần dần hé lộ, chứ không nên vì vội vã mà làm cho cả một doanh nghiệp có tiềm năng của quốc gia trong chốc lát lao vào cảnh suy vong như thế
Hiện giờ ngoài kia truyền nhau rằng hiện trạng của tập đoàn khách sạn Sở Giang và những nguy cơ đang phải đối mặt đều bắt nguồn từ vụ điều tra Cao Thọ Sơn của Bộ bên mình.
Cách nhìn nhận như thế hoàn toàn không có căn cứ, nhưng những lời đồn đại đó cũng làm cho chúng ta trở nên bị động hơn rất nhiều! Cậu cũng là người thông minh, chắc cậu cũng hiểu được điều đó!
Trần Kinh gỡ cặp kính xuống, lấy khăn trong túi lau kính một cách cẩn thận, những lời lẽ của Biên Kỳ làm hắn bỗng nhiên nhận ra rằng có thể đằng sau vụ tập đoàn khách sạn Sở Giang sẽ dẫn đến sự xuất hiện của hàng loạt những đối đầu giằng co.
Những kiểu tranh giành đối đầu ấy có thể đã vươn tới phạm vi cấp tỉnh rồi.
Chức quyền khi đã lên đến tầm cấp tỉnh, mọi người đối đầu nhau thì thiên về quan niệm và vấn đề định hướng hơn, tập đoàn khách sạn Sở Giang là một doanh nghiệp nhà nước, thái độ của tỉnh đối với tập đoàn này không phải hoàn toàn mềm dẻo, tồn tại sự phân biệt cũng là điều tất nhiên.
Hiện giờ tập đoàn Sở Giang phát sinh vấn đề lớn như thế, phải chăng đồng nghĩa với việc thế cân bằng của cuộc đối đầu trên phạm vi cấp tỉnh đang có nguy cơ bị phá vỡ?
Nghĩ như thế, Trần Kinh đeo lại kính thành khẩn nói:
-Bộ trưởng Biên, vụ án này tôi đã không suy nghĩ kĩ càng, thiếu cân nhắc và thiếu kinh nghiệm xử lý! Sau này tôi sẽ để ý nhiều hơn, trước khi hành động sẽ suy nghĩ kỹ càng hơn!.
Biên Kỳ theo dõi từng nét mặt của Trần Kinh từ đầu đến giờ, dựa vào đôi mắt của anh ta, Trần Kinh trong lòng nghĩ gì khó mà giấu được y.
Nhưng cho dù là như thế đi nữa, thái độ của Trần Kinh vẫn làm cho y cảm thấy vô cùng kinh ngạc!
Kinh ngạc đầu tiên là thái độ thành khẩn và tự kiểm điểm của Trần Kinh.
Không ngại chủ động chịu trách nhiệm và nhận lỗi, điều này không dễ gì có được ở những cán bộ trẻ như thế.
Người trẻ tuổi thường hay kích động, dễ thăng tiến, cố chấp, luôn cho rằng nhận định của mình là đúng.
Nhưng Trần Kinh khi đối mặt phê bình lại có thể rất bình tĩnh suy nghĩ lại những việc đã làm, ý thức được vấn đề, chủ động thừa nhận, đây là thái độ rất đáng quý và khó có được.
Điều thứ hai mà Biên Kỳ kinh ngạc là thái độ củaTrần Kinh từ đầu đến giờ hết sức bình tĩnh.
Không ngại tự phê bình, suy nghĩ lại rồi sau đó kiểm điểm bản thân, tất cả những điều đó Trần Kinh luôn tỏ vẻ rất tự nhiên, rất thoải mái, và rất điềm tĩnh.
Biên Kỳ làm trong Ban tổ chức nhiều năm nay, những trưởng phòng dưới quyền khi thấy anh ta tức giận, không ai không run lên lẩy bẩy, sợ hãi tột độ, rất ít có ai bình tĩnh và cư xử đúng mực như Trần Kinh.
Biên Kỳ chợt nhận ra rằng người thanh niên trẻ tuổi trước mặt y quả thực rất từng trải.
Đi lên từ cấp cơ sở, qua bao sự tôi luyện, từng bước từng bước đi lên, đơn độc một mình đối mặt những quyết sách lớn, phải là con người từng trải biết bao nhiêu mới có thể có được những tố chất tâm lý đó.
Thường thì những cán bộ đi lên từ cơ sở đều là những người rất cẩn thận, nơm nớp lo sợ, chưa làm đã nghĩ đến việc phải chịu trách nhiệm, biết chắc rằng hậu quả không liên quan tới mình mới chịu bắt tay vào làm, Trần Kinh thì lại không hề như vậy!
-Được rồi, cậu Trần, cậu về làm việc của anh đi! Còn vấn đề thành lập thêm khoa ban, có thông tin của Bộ tôi sẽ thông báo cho cậu!
Biên Kỳ nói.
Trần Kinh đứng dậy cáo từ, chầm chậm lui ra sau, đến gần cửa hắn mới nhẹ nhàng mở cửa, rồi nhẹ nhàng không một tiếng động khép cửa lại!
Biên Kỳ tay sờ sờ râu dưới cằm, rồi lại vỗ vỗ trán, cuối cùng lắc lắc đầu.
Theo như những gì y nhìn nhận về Sở giám sát cán bộ thì Trần Kinh giữ chức Trưởng phòng, trong Sở có một vài phó phòng năng lực cũng tương đối suất sắc.
Như vậy sẽ hình thành được một cục diện có tính cạnh tranh, với sự lãnh đạo điều khiển của Biên Kỳ, anh ta hoàn toàn có thể bảo đảm cho tổ chức luôn ở trong trạng thái ổn định.
Nhưng hiện giờ xem ra, y sợ rằng Triệu An Sơn, người mà y nể trọng nhất cũng khó có thể là đối thủ của Trần Kinh!
Chuyện này lại làm anh ta nhớ đến đứa con trai cưng của mình.
Cái thằng nhãi dạo này về nhà lúc nào cũng khen Trưởng phòng Trần thế này, Trưởng phòng Trần thế kia, nghe nó nói cứ như là Bộ trưởng Trần còn tài giỏi hơn cả cha nó nữa.
Điều này làm cho Biên Kỳ chẳng biết nên vui hay nên giận nữa, nhưng cũng không thể phủ nhận khả năng của Trần Kinh được, có thể làm cho con trai anh ta đều cúi đầu răm rắp nghe theo, không có bản lĩnh thực sự làm sao làm được điều này chứ?
Nghĩ đến những việc đó, Biên Kỳ không khỏi lắc đầu phiền muộn.
Tư tưởng thanh niên thời nay làm cho những thế hệ trước không thể nào mà đoán ngẫm được nữa. Lẽ nào mình quá thời mất rồi sao?
Trần Kinh vốn định buổi chiều nay đi gặp Dịch Minh Hoa, nhưng lại bất ngờ nhận được điện thoại của Ngũ Đại Minh, Ngũ Đại Minh đã vào trong thành phố, và muốn hẹn hắn buổi tối ngồi cùng nhau nói chuyện.
Hắn không thể không nhận lời, chỉ còn cách gọi điện xin lỗi Dịch Minh Hoa, viện cớ nhà có chút việc không thể đi được.
Dịch Minh Hoa có đôi chút thất vọng, nhưng miệng vẫn nói:
-Không sao đâu Bí thư Trần, sau này kiểu gì chả có cơ hội, lần sau vào thành phố nhất định sẽ gọi điện cho anh, anh em mình phải ngồi với nhau uống vài chén mới được!
Trần Kinh và anh ta nói thêm vài câu rồi kết thúc cuộc nói chuyện luôn.
Hắn chợt nghĩ, hắn và Dịch Minh Hoa đã trở thành anh em từ bao giờ không biết.
Năm đó ở Lễ Hà, hai người như nước với lửa, Dịch Minh Hoa hận Trần Kinh, vì hắn mà anh ta suốt kiếp không phất lên được, giờ cuộc đời Trần Kinh đã đổi thay, bay vút lên trời cao, không những ân oán giữa hai người hoàn toàn hóa giải mà giờ Dịch Minh Hoa lại coi Trần Kinh là người anh em, nghe như quan hệ hai người trở nên vô cùng thân thiết vậy.
Trần Kinh cười nhạo một mình, nghĩ thầm, trong chốn quan trường hắn đúng là càng ngày càng dấn thân vào sâu, càng ngày càng giả tạo và dối trá hơn!
Mà chính trị cũng là thứ mà làm cho con người ta cảm thấy rất mơ hồ và mơ màng, không biết từ lúc nào đã bị cuốn xoáy vào trong đó mà không thể nào thoát ra được nữa.
Ngũ Đại Minh là người rất biết hưởng thụ, nơi ông ta chọn để ở là khu Ngọc Sơn của thành phố.
Ngọc Sơn là nơi phong thủy bảo địa của Sở Thành, suối nước nóng ở đây có tiếng tăm trên toàn quốc.
Đến Sở Thành mà không ghé qua Ngọc Sơn thì cũng coi như là chưa từng đến đây!
Ở Sở Thành Ngọc Sơn mấy năm gần đây mới khởi lập một khách sạn cao cấp, mục tiêu khách hàng chính của khách sạn này là nhóm quan viên thượng lưu.
Điều kiện ở đây không thua kém gì những khách sạn năm sao, điều quan trọng là ở đây ẩn dật, cách xa khu thành thị ồn ào, náo động, hơn nữa các thiết bị vui chơi giải trí không thiếu một thứ gì cả.
Ở trong này nghỉ ngơi, vui chơi thư giãn là lựa chọn hàng đầu của các cán bộ, lãnh đạo khi đến với Sở Thành.
Nơi mà Ngũ Đại Minh và Trần Kinh gặp nhau chính là trong khách sạn cao cấp ở Ngọc Sơn.