Chương 491: Nước Mắt Nữ Nhân.
-
Quan Sách
- Tịch mịch độc nam hoa
- 2343 chữ
- 2020-05-09 12:49:41
Số từ: 2337
Nguồn: Mê Truyện
Ngoài trời mưa xuân bay bay.
Một bầu không gian mịt mù bao quanh Sở Thành. Khách sạn Âu Lãng đã trang trí xong cổng khách sạn giăng đèn kết hoa, màu sắc sặc sỡ vô cùng, lá quốc kì bay phấp phới trong gió, mọi thứ đều hết thảy, chỉ chờ đến buổi lễ khai trương long trọng.
Tầng cao nhất của khách sạn là văn phòng làm việc của chủ tịch, văn phòng được xây dựng theo lối vòng cung, vô cùng sang trọng.bên trong hầu hết là của sỗ trần cỡ lớn, rất lộng lẫy.
Đứng trong phòng làm việc có thể quan sát toàn bộ Sở Thành, giổng như đang đứng trên đỉnh cao nhất, ngắm nhìn mọi thứ thật nhỏ bé. Sở Thành phồn hoa nhộn nhịp quá, cảnh tượng người đi lại rộn rã vội vàng như một đàn kiến nhỏ bé, làm cho người ta không tự chủ muốn nắm cả thiên hạ trong tay.
Một người con gái, tuy chỉ mặc quần áo công sở gọn gàng và đơn giản nhưng không giấu nổi vẻ đẹp trời sinh của cô ta, cô ta đứng thẳng, khuôn ngực đầy đặn, vô cùng gợi cảm.
Ánh mắt người con gái đó dịu dàng nhìn về phiá chiếc ghê sô pha.
Người con gái ngồi đoan trang trên ghế càng làm lòng người mê hoặc, cô gái này thực sự rất thanh tao, cặp mắt tựa hồ như nước, bình lặng mà sâu thẳm, đôi bàn tay thon dài mềm mại từ từ với lấy bộ đồ trà.
Bộ đồ trà trắng tinh, lấp lánh, màu sắc thu hút mọi ánh nhìn. Có thể thấy đây chính là đồ sứ hảo hạng.
Hơi nước nóng bốc lên nghi ngút, nước được đổ vào chén, nước như đang nhảy múa reo hò còn lòng người sao tĩnh đến kì lạ.
Một lát sau, hương trà tỏa ra ngào ngạt,hơi nước mờ ảo cả căn phòng.
Hơi nước phiêu tán như cuốn đi tất cả buồn phiền, bất an trong lòng người ta.
Tách trà xanh biếc như một dòng suối trong mát,người con gái nhẹ nhàng bưng tách trà đặt gần chóp mũi và thưởng thức mùi vị chén trà, trên khuôn mặt thoáng qua sự ưu tư đau buồn, tất cả đều là những hồi ức.
- Kỹ thuật pha trà của Âu tổng đúng là không ai sánh bằng, tôi không biết thưởng trà, nhưng cảm thấy rất bình yên, có lẽ say trà rồi cũng nên.
Cô gái đứng thẳng dịu dàng nói.
Cô gái lắc đầu nói:
- Tiểu Phương à, một người bạn của tôi từng nói pha trà tại tâm, tâm không tốt thì trà cũng không ngon, cái này tôi không làm được.
Tiểu Phương mơ màng chớp mắt, cô gái nói:
- Được rồi không nói mấy chuyện này nữa, cô vẫn còn trẻ nên chưa biết thưởng trà. Cô nói qua tình hình xem sao!
Cô gái gật gật đầu:
- Âu tổng, lễ khai trương của khách sạn đã sắp xếp ổn thỏa. Các quan chức chính phủ được mời tham gia lễ khai trương của khách sạn chúng ta đều lên danh sách cả rồi. Phó giám đốc tỉnh ủy trần Chi Đức sẽ có lời phát biểu.
Giọng điệu ngọt ngào, cách nói chuyện vô cùng nhẹ nhàng khiến người nghe cảm thấy thật thoải mái.
- Tốt lắm, lễ khai trương là công việc trọng đại nhất, các anh nhất định phải làm tốt, Tập đoàn khách sạn âu lãng là tập đoàn có đẳng cấp nhất của tỉnh Sở Giang, vì vậy phong thái, khí thế của khách sạn cũng phải thể hiện là cao cấp nhất. lễ khai trương này nhất định phải thể hiện ra điều đó.
Người phụ nữ này là chủ tịch tập đoàn khách sạn âu lãng Âu Niệm Tinh cô ta dừng lại và nói tiếp:
- Cô thông báo cho năm vị giám đốc còn lại, bảo họ phải làm khí thế hơn một chút, về mặt ngân sách có thể chi thêm hai triệu.
- Vâng.
Tiểu Phương cúi đầu tiếp tục ghi chép lại tài liệu trên cuốn sổ.
Âu Niệm Tinh nhíu đôi mày nói:
- Còn gì nữa không? Chỉ có tin này thôi sao.
Tiểu Phương buông bút xuống, hít một hơi thật sâu rồi nói:
- Vẫn còn tin nữa, trong tập đoàn khách sạn Sở Thành truyền ra tin mới, chức vụ tổng giám đốc Hàn Cường của khách sạn Vienna bị đình chỉ, do ông ta dính líu đến quá nhiều vấn đề, theo như cuộc họp báo của tập đoàn khách sạn Sở Giang thì sự dính líu của Hàn Cường gây cho Âu Lãng chúng ta một loạt cạnh trạnh bất chấp thủ đoạn.
Lần trước vì chuyện nguyên liệu thức ăn không phù hợp với phong cách châu âu của khách sạn mà Hàn Cường đã đứng ra xử lý toàn bộ.
Âu Niệm Tinh nhíu đôi mày thanh tú về phía Tiểu Phương nói:
- Hả Cao Thọ Sơn có can đảm này sao?
Tiểu Phương nói:
- Không phải Cao Thọ Sơn, dường như là bên phòng giám sát cán bộ ban tổ chức thông báo như vậy, vấn đề của Hàn Cường là do bên họ điều tra ra, hơn nữa xem tình hình trước mắt, rất có khả năng vẫn còn một loạt các vấn đề cần phải thông báo.
Âu Niệm Tinh ngẩn người một lát, chén trà trong tay bỗng lắc lư làm tràn vài giọt nước ra bên ngoài.
- Ối
Âu Niệm Tinh giật mình đánh rơi tách trà.
- Âu tổng.
Tiểu Phương hoảng hốt chạy lại.
Âu Niệm Tinh xua tay nói:
- Không sao, không có chuyện gì hết, cô tiếp tục đi!.
Tiểu Phương xiết giọng nói:
- Vừa rồi … vừa rồi, có một người kêu ở bên Trần Kinh gọi điện tới, lại còn tặng cả một bó hoa.
Tiểu Phường chỉ vào bó hoa đặt sau cánh cửa phòng làm việc, một lãng hoa hồng đẹp đẽ và quyến rũ.
Tiểu Phương hướng mắt nhìn về lãng hoa, trên mặt hiện rõ sự thích thú và mong đợi,dịu dàng nở một nụ cười.
Âu Niệm Tinh tương phản với Tiểu Phương, trên khuôn mặt chỉ thấy sự chán ghét, hừ một tiếng rồi nói:
- Ai bảo cô mang những thứ này vào đây, mang vất đi!
- Vất đi?
Tiểu Phương có chút mơ hồ không hiểu.
Lẵng hoa đẹp như vậy, cách theo đuổi lãng mạn như thế, người tặng hoa tướng mạo anh tuấn khôi ngô, tất cả những thứ như vậy là điều mà mọi cô gái lấy làm hãnh diện và hạnh phúc, vậy mà bảo vất lãng hoa này đi sao?
- Làm sao vậy? thấy tiếc à?
Âu Niệm Tinh nhìn Tiểu Phương:
- Vậy thì mang qua chỗ cô đi, hoa của cô cô tự mình thưởng thức.
Tiểu Phương xấu hổ nói:
- Âu tổng lại đùa em rồi, hoa này đâu phải tặng em.
Cô ta trầm ngâm một lát rồi nói:
- À còn chuyện này, anh Trần gọi điện nói việc của anh ta vẫn chưa xong, trưởng phòng gì đó ban tổ chức không tán đồng, làm hỏng đại sự của Âu tổng, anh ta hứa sẽ không bao giờ xảy ra chuyện như thế này nữa.
Anh ta còn nói phụ trách vụ này là người của phụ thân anh ta, trướng phòng Trần mới đến nhận chức vụ này không hiểu phép tắc, làm loạn nên, chắc chắn sẽ nhận sự phản cảm của ban lãnh đạo, xem ra cái chức vụ của anh ta không tồn tại được lâu nữa đâu.
Âu Niệm Tinh vỗ tay xuống bàn, hừ một tiếng:
- Tiểu Phương
Tiếu Phương bị dọa tới mức toàn thân run cầm cập. Âu Niệm Tinh lạnh lùng nói:
- Rốt cuộc cô đã nói chuyện với vị trưởng đoàn Trần kia bao nhiêu lần? Những chuyện vặt vãnh vớ vẩn này cũng nói được hả? Tôi nói với cô bao nhiêu lần rồi, đừng có qua lại với loại người không đứng đắn đó, cô coi lời tôi nói như gió bay sao?
Tiểu Phương đỏ bừng cả mặt, bị giáo huấn đến mức mặt đổ tía tai.
Tiểu Phương ấp úng ngại ngùng hồi lâu nói:
- Nhưng tên trưởng phòng đúng là đồ khốn kiếp, hắn đem Hàn Cường ra xử lý. Còn kế hoạch của chúng ta..
- Cô còn ngụy biện sao.
Âu Niệm Tinh nói:
- Khốn kiếp khốn kiếp! Cô mới là đồ khốn kiếp, cái tên trưởng đoàn Trần cũng là đồ khốn kiếp. hắn là cái thá gì? Chỉ dựa hơi ba mình mà dám trâng tráo như vậy, cái gì mà chức vị trưởng phòng của người ta không ngồi lâu được.
Cô lập tức thông báo xuống dưới, ngừng mọi hoạt động của tập đoàn khách sạn Sở Thành, gác lại mọi kế hoạch, không được có bất cứ hành động thiếu suy nghĩ nào.
- Âu tổng.
Tiểu Phương mở miệng nói, trong miệng đủ để nhét cả một quả trứng.
- Chúng ta bỏ ra bao nhiêu như vậy, hơn nữa sự thành công của Hàn Cường bỗng dưng bị người nghi ngờ, lại còn những giám đốc điều hành bên họ đang tan rã, trong lúc này mà dừng lại công việc thì chúng ta….
- Sao thế? Lời của tôi không có tác dụng sao? Cô ngay lập tức đi thông báo cho ngũ tổng, nói đây là ý của tôi
Âu Niệm Tinh lạnh lùng nói
Bộ dạng tức giận của Âu Niệm Tinh vô cùng uy nghiêm, lạnh lùng, có khí chất khiến cho người ta không dám nhìn gần.
Tiểu Phương gật đầu nói: vâng. Tôi sẽ thông báo cho ngũ tổng ngày lập tức.
- Đi đi
Âu Niệm Tinh xua tay, nét mặt có chút cô đơn, cô ta chậm rãi nhắm mắt lại, tựa đầu lên ghế sô pha, dường như vô cùng mệt mỏi.
Tiểu Phương không dám nói thếm, từ từ lùi ra, gần tới cánh cửa thì Âu Niệm Tinh bỗng trợn mắt nói:
- Mang lẵng hoa ra khỏi đây, mang vất đi.
- Vâng vâng.
Tiểu Phương vội vàng gật đầu, trong lòng đầy hoài nghi.
Không biết tại sao Âu Niêm Tinh bỗng nhiên lại phát hỏa như vậy, điều này khác với Âu Niệm Tinh ngày thường.
Tiểu Phương đi rồi, phòng làm việc chỉ còn mỗi Âu Niệm Tinh, cô ta ngẩn ngơ cầm tách trà nhỏ trong tay xoa đi xoa lại.
Đây là chén tử sa, chiếc chén bị mất một bên mép trông thật chướng mắt.
Cảnh còn mà người chẳng thấy người đâu
Âu Niệm Tinh lầm bầm đọc câu thơ, chiếc miệng thanh tú như hoa anh đào bỗng dưng run rẩy, nước mắt tuôn rơi làm nhòa cả lớp trang điểm.
…
Triệu An đẩy gọng kính lên,trong lòng đầy lo lắng,
Gã ôm tập hồ sơ vô cùng lớn, nhưng lại sợ không dám buông tay ra.
Trần Kinh lấy bừa một tập tài liệu mở ra xem xét, sau đó lài để lại trong tay Triệu An, nói:
- Tất cả có nhiều như vậy à?
Triệu An gật đầu:
- Vâng. Tất cả có như vậy, có vài vấn đề chưa điều tra nhưng nếu điều tra chắc chắn sẽ có rất nhiều vấn đề. Những quản lý của Tập đoàn khách sạn Sở Thành vẫn còn tồn tại vấn đề, tuy nhiên nghiêm trọng nhất là vi phạm quy sử dụng tài chính, giấu giếm vấn đề tài vụ, còn dính líu đến đút lót, tham ô và vi phạm kỷ luật nghiêm trọng.
Một xấp hồ sơ dày nhưng tổng cộng chỉ có tám người liên quan, trong đó ba người có thể tiếp tục bị ủy ban kỷ luật điều tra tiếp.
Trần Kinh nói:
- Hồ sơ để hết ở đây đi, tạm thời không cần làm bất cứ việc gì, công việc điều tra cũng có thể tạm dừng.
Hắn nhìn chằm chằm Triệu An Sơn nói:
- Những hồ sơ này anh đều xem qua rồi chứ?
- Trưởng phòng Triệu mới chỉ xem qua hai phần.
Triệu An thành thực trả lời, gã có chút sợ hãi ánh mắt của Trần Kinh.
Ánh mắt Trần Kinh không hề sắc bén nhưng đặc biệt thuần khiết, nếu nhìn vào mắt Trần Kinh giống như nhìn vào một cái đầm sâu không thấy đáy, làm cho người ta hoảng hốt e sợ,
- Đem hai phần hồ sơ kia tới đây, còn lại tự anh bảo quản.
Trần Kinh thản nhiên nói.
Triệu An vội vàng để đống tài liệu xuống, sau đó nhanh chóng chia ra hai phần tài liệu cho Trần Kinh.
Trần Kinh gật đầu nói:
- Được rồi, anh đi làm việc của mình đi, tạm thời không cần báo cáo công việc với tôi nữa! Lần này anh hành động rất nhanh nhạy, điều tra có kết quả, nhưng tạm thời vì vụ án chưa kết thúc nên chưa thể khen thưởng được.
Khi vụ án này chấm dứt tôi sẽ thỉnh công cho anh.
Triệu An vui sướng như mở cờ trong bụng, tươi cười nói:
- Cảm ơn trưởng phòng Trần, tôi sẽ cố gắng làm việc, để đạt được thành tích tốt hơn.
Gã chậm rãi lui ra, trong lòng thật nhẹ nhõm.
Điều tra vụ án này, hắn phải mang quá nhiều áp lực trên vai, bây giờ rốt cuộc có thể bỏ đi giống như bỏ đi tảng đá bấy lâu nay phải mang theo.
- Cậu đợi một chút: Trần Kinh đột nhiên gọi gã đứng lại, Triệu An hoảng hốt quay đầu lại.