Chương 502: Sự Dẫn Dắt Của Sa Minh Đức.


Số từ: 2545
Nguồn: Mê Truyện
Tỉnh thành, biệt thự suối nước nóng Ngọc Sơn, trong thư phòng của Bí thư Tỉnh uỷ Sa Minh Đức vang ra tiếng cười sảng khoái.
Uông Minh Phong đứng phía sau Sa Minh Đức nói:
- Bí thư, anh xem Cao Vệ người này, anh nói xem tính tình của anh ta rất kỳ quái, mai danh ẩn tích thất bại, đã cắm đầu chui đầu vào huyện Quốc Kiều, còn không muốn rời khỏi huyện Quốc Kiều, còn muốn kinh doanh gỗ, anh nói xem người này…
May thay cuộc kinh doanh này chưa thành, nếu làm thành, Sở Giang thế nào cũng xuất hiện tin tức lớn.
Anh ta dừng một chút lại nói:
- Trần Kinh này cũng là, thấy chuyện như vậy mà không báo cáo, vẫn mù quáng đi theo làm trò hề, tôi nghe nói bọn họ cũng đã đàm phán xong với nhà cung cấp hàng hoá rồi, chỉ chờ trả tiền rồi gọi xe nữa là xong, anh nói bọn họ...
Sa Minh Đức khoát tay một cái nói:
- Chớ xem thường Cao Vệ đứa nhỏ này, đứa nhỏ này rất mạnh mẽ, cậu ta đến Trung Nguyên công tác mãi vẫn chưa có thành tích gì lớn, trong lòng cậu ta hết sức bực bội, Sa Minh Đức quay đầu nhìn Uông Minh Phong:
Tuy nhiên, có Trần Kinh, bọn họ kinh doanh gỗ là đúng đấy, Trần Kinh trước kia chẳng phải là Cục trưởng cục Lâm Nghiệp sao?
Uông Minh Phong mỉm cười, nói:
- Trần Kinh đến vùng đất Đức Cao của Dung Châu, hắn là tên trùm ở nơi này, hắn làm nhiều năm ở bên kia như vậy, phong tục nhân tình bên kia không làm khó được hắn.
Sa Minh Đức nói:
- Không chỉ là phong tục nhân tình, cậu nghĩ đi, thật sự chưa quen thuộc cuộc sống nơi đây, lại là một người ngoại lai đến kinh doanh, cho dù chỉ là kinh doanh nhỏ, đều gặp không ít khó khăn. Cao Vệ không hiểu cơ sở, không hiểu Sở Giang của chúng ta, càng không biết đời sống sản xuất của dân chúng.
Cậu ta tự mình chui đầu vào, thật sự muốn đi tiếp xúc với dân chúng, thông qua phương thức nà để tìm hiểu nỗi vất vả cực nhọc của tầng lớp thấp nhất.
Uông Minh Phong nói:
- Động cơ này có thể lý giải, nhưng cách làm này quá kích, anh nói xem cậu ta là Phó Trưởng ban Tổ chức Tỉnh ủy, đến nông thôn vận chuyển một xe gỗ xuống núi, cán bộ bên dưới sẽ có ý kiến gì về chuyện này?
Sa Minh Đức cười nói:
- Tuổi trẻ à, phong cách làm việc của người trẻ tuổi đều là như vậy. Bọn họ làm việc, chính là có một chữ
dám
, cái gì cũng dám làm, cái gì cũng không sợ. Không đắn đo băn khoăn cái gì, năm tháng đó chính là năm tháng của tuổi trẻ.
Đợi cho người dần dần trưởng thành, mối quan tâm tăng lên đáng kể, cái gì xũng suy xét đến toàn thể, lấy đại cục làm trọng, chú ý ảnh hưởng, phù hợp thân phận những từ đó sẽ đọng lại trên miệng, làm việc đương nhiên cũng sẽ trung quy trung củ, sẽ không phá cách nữa.
Mỗi người đều có những lúc còn trẻ, thanh niên tri thức chúng ta năm đó xuống nông thôn, chẳng phải đã từng trộm gà của đội sản xuất làm một bữa ăn ngon sao? Lúc đó chúng ta là thân phận gì? Tội ăn trộm thời điểm đó có nhiều nghiêm trọng? Lúc ấy lãnh đạo đội sản xuất trực tiếp thông qua xã gọi điện thoại cho ba của tôi.
Sau đó ba tôi bởi vì chuyện này đã bị những vệ binh đỏ xử lý thiếu chút nữa đi đời nhà ma, đó là tội gì? Đó là tội đào tạo phản cách mạng, ăn cắp một con gà không phải chỉ là tội ăn cắp gà, là phá chế độ chủ nghĩa xã hội.
Thế nhưng chính chuyện này, lại để cho tôi có ấn tượng sâu sắc, sự ngây ngô của tuổi trẻ, đó chính là tuổi xuân.
Sa Minh Đức có chút cảm thán thổn thức, ông ta xoa nhẹ ghế sô pha, có chút xúc động.
Uông Minh Phong cười ngượng ngùng, anh ta đã hiểu, Bí thư Sa vẫn đang có ý bảo vệ Cao Vệ, Cao Vệ đến Sở Giang, là một cán bộ ngoại lai, cậu ta muốn đứng vững, muốn quán triệt ý chí của mình rất khó. Hơn nữa bè phái của Sở Giang rất phức tạp, rất nhiều người vẫn giữ nguyên một loại tâm tính cảnh giác đối với Cao Vệ khi đến Sở Giang.
Nhưng vì chức vụ của Cao Vệ chưa cao, nên loại cảnh giác này vẫn chưa được bộc lộ rõ ràng.
Nhưng đã có tâm lý này, khi làm việc gặp phải vấn đề cụ thể, sẽ cố ý gây cản trở, âm thầm gạt chân.
Còn có một câu nói, quan trường là nơi nói thực lực, bối cảnh của Cao Vệ rất mạnh mẽ, núi mà cậu ta dựa vào lại là cây lớn rễ sâu, nhưng người khác ngầm đấu đá gây bất hoà chống chọi cậu ta. Năng lực của cậu ta chưa đủ, như vậy sẽ bị người khác vây quanh đùa giỡn, hơn nữa có tức giận cũng không có chỗ để mà giải toả.
Uông Minh Phong trầm ngâm một lúc nói:
- Trưởng ban Mễ đã làm tốt trong việc xuống nông thôn kêu gọi, đổi mới hoàn toàn tình hình của Ban tổ chức, xem ra cán bộ phải đi nhiều cơ sở. Đây trở thành một loại hình tổ chức trong nội bộ của Ban tổ chức.
Sa Minh Đức nói:
- Chính Trưởng ban Mễ là người trưởng thành từ cơ sở, ông ta phát ra lời kêu gọi này đương nhiên là bắn tên có đích. Lời kêu gọi này của Tỉnh ủy là cần ủng hộ, tốt nhất là những ban ngành khác phải học tập bộ tổ chức, phải đem cơ sở trở thành hạng mục vận động, làm thành chỉ tiêu sát hạch cán bộ, tôi nghĩ quan niệm cán bộ của chúng ta sẽ nhanh chóng thay đổi.
- Sự tình của Cao Vệ, không cần xen vào nữa rồi, không gian vị trí của anh ta lớn như vậy, anh ta còn muốn nhiều không gian hơn nữa, vậy phải tự nỗ lực để giành lấy. Tất cả đều phải dựa vào chính mình, đây là quan niệm nhất quán của tôi, sự trưởng thành của cán bộ không thể nóng vội.
Có nhiều nơi thích tập trung đào tạo cán bộ trọng điểm, đặt cán bộ trọng điểm được đào tạo vào nơi có điều kiện tốt nhất, cho họ sự ủng hộ tối ưu, để cho họ làm ra thành tích. Phương thức bồi dưỡng như vậy Sở Giang chúng ta không thể làm, tôi kiên quyết phản đối cách làm này.
Sa Minh Đức trịnh thượng áp đặt nói, Uông Minh Phong nói:
- Tư tưởng của Bí thư rất sâu xa, tôi nghĩ có một số người còn chưa hiểu kịp.
Sa Minh Đức không nói lời nào, ông ta đến Sở Giang cũng chỉ là một người ngoại lai, các phe cánh của Sở Giang ông ta đều nghĩ ra biện pháp giữ ôn hòa trong quan hệ, muốn giữ thế cân bằng, đây cũng là thách thức. Tuy nhiên tình hình tổng thể của Sở Giang rất tốt, trên cơ bản ổn định đoàn kết.
Nhưng trong chuyện này vẫn có rất nhiều sóng ngầm mãnh liệt, cũng không phải mỗi một sự kiện, ông ta Sa Minh Đức đều có thể ảnh hưởng đến.
Hai người rơi vào trầm mặc, Sa Minh Đức đột nhiên hỏi:
- Uông Phong, cậu quen biết Cao Vệ này không? Có quen hay không?
Uông Minh Phong ngẩn người, nói:
- Quen, làm sao không quen chứ? Chúng tôi là bạn học của khóa học Thanh niên xuất sắc Tỉnh ủy của trường Trung ương Đảng, lúc đó cậu ta mới hơn 20 tuổi, là người luôn tạo ra nhiều sự chú ý cho lớp chúng tôi, nhân khí của cậu ta rất cao.
- Đúng không? Điều này tôi thật sự còn chưa biết, vậy cậu năm đó ở trên lớp như thế nào? Có biểu hiện gì nổi trội hay không? Sa Minh Đức có hứng thú nói.
- Tôi không giỏi, không có tiếng tăm gì, tôi cao không tới, thấp không xong, làm sao có biểu hiện gì nổi trội chứ? Uông Minh Phong tự giễu nói.
Sa Minh Đức liếc xéo nhìn cậu ta, hí mắt nói:
- Vậy được, vậy cậu cho rằng, nếu so Trần Kinh với Cao Vệ sẽ như thế nào?
- Này không thể so sánh, cấp bậc giữa hai người có sự chênh lệch rất lớn, Trần Kinh bây giờ còn tuổi trẻ, vừa mới tiến tỉnh thành, Cao Vệ...
Sa Minh Đức đánh gãy lời của cậu ta:
- Tôi muốn cậu một lần so sánh, cứ cho là so sánh một cách miễn cưỡng một chút, cậu không có ý kiến?
Phải miễn cưỡng so sánh. Uông Minh Phong lại thở dài, thật lâu sau anh ta mới nói:
- Tôi thích Trần Kinh hơn.
Sa Minh Đức nhướng mày, nói:
- Không khách quan, lý luận của Cao Vệ rất căn cơ, nền tảng tri thức vững, trình độ của cá nhân rất cao. Hơn nữa năng lực làm việc cũng tương đối mạnh mẽ, cậu chưa thấy anh ta sau khi đến Ban tổ chức, tuy rằng cục diện gian nan, nhưng đối với những công việc mà cậu ta phụ trách, cậu ta đều làm rất tốt, khiến người không thể đâm thọc.
Là một Trưởng ban trẻ tuổi như vậy, có thành tích tốt trong ban tổ chức như vậy, nếu đổi lại với bất cứ người nào khác, e rằng cũng khó đạt tới trình độ này.
Uông Minh Phong nói:
- Nhưng có một vấn đề, uy danh của Cao Vệ không được, hiện tại cậu ta được phân công phòng cán bộ hai, rõ ràng chưa thể hiện rõ uy vọng của cậu ta dưới khu huyện, anh xem lần này, đi thị sát Dung Châu, xe vừa đến địa bàn Dung Châu, đã để cho người gạt chân, ra khỏi biển cả, mấy phó trưởng ban khác cũng đi xuống nông thôn, người nào dám không chú ý chuyện của phương diện này.
Sa Minh Đức nhíu mày, vui vẻ, nói:
- Ồ, tôi thấy lời của cậu không đúng. Ý của cậu là Trần Kinh rất có tiếng tăm phải không? Cậu ta chỉ là một gã trưởng phòng nhỏ, sao có thể hù dọa người chứ.
Uông Minh Phong nói:
- Điều này tôi không biết, nhưng tôi có biết một chút, Trần Kinh đặc biệt làm cho người ta khiếp đảm, khi cậu ta làm việc ở Đức Cao, rất nhiều cán bộ của Đức Cao nghe thấy tên của Trần Kinh sắc mặc đều biến đổi, người khác không nhắc thì thôi chứ hễ nhắc đến liền kể mấy chuyện mà hắn làm sau khi vào tỉnh thành.
Cao Thọ Sơn của tập đoàn khách sạn Sở Thành là người lão luyện, lão cáo già này nổi danh khó đối phó, nhưng Trần Kinh đã xử lý ông ta đến nỗi khóc không ra nước mắt. Nghe nói khi ông ta uống rượu với bằng hữu đã ngầm nói, ông ta tung hoành Sở Giang mấy chục năm, lại chết dưới tay một gã trưởng phòng nhỏ.
Lần này chỉnh đốn nghiêm khắc tập đoàn khách sạn Sở Thành, Trần Kinh đã cùng ông ta vạch ra một đường hướng, cho dù ông ta là Tôn ngộ không, ông ấy một bước cũng không dám bước qua, cũng chỉ vòng tới vòng lui trong cái vòng kia.
Sa Minh Đức ngẩn người, cười hô hố nói:
- Quan điểm này của anh có chút thú vị, ha ha, tôi thật sự còn chưa suy nghĩ đến việc này. Anh vừa nói như vậy, tôi liền nghĩ tới một sự kiện, lần trước Phó chủ tịch Trần nói chuyện phiếm với tôi, đã nói Trần Kinh đã xử lý hai con trai của ông ta đến đầu tóc đầy bụi.
Tiểu tử này quan không lớn, muốn làm lối mòn này đó nhưng thật ra ngựa quen đường cũ. Anh nói hắn đây là học của ai? Cũng không phải là nước cờ của Ngũ Đại Minh?
Uông Minh Phong nói:
- Vậy tôi làm sao biết, Trần Kinh hả, trong mắt của tôi hắn chỉ là một cọng cỏ, một cây cỏ mọc trên vách đá, cọng cỏ hoag dại này khắp nơi đều có, nhưng vô tình hắn được Ngũ Đại Minh để mắt tới, Ngũ Đại Minh cho hắn một cái chậu, hắn thoáng cái đã biến thành bồn cây cảnh rồi.
Mọi người đều nói hắn là do Ngũ Đại Minh dẫn đến, nhưng ai biết trước khi hắn quen biết Ngũ Đại Minh, đã làm những chuyện gì? Ngũ Đại Minh làm sao phát hiện gốc cây cỏ này của hắn?
Chẳng lẽ Bí thư Ngũ thật sự là thánh nhân Bá Nhạc, tỉnh Sở Giang lớn như vậy, ông ta chỉ cần quét mắt qua một cái là phát hiện gốc cây cỏ của Trần Kinh?
Sa Minh Đức cười khe khẽ, không nói một câu.
Một lát sau ông ta mới nói:
- Một gốc cây cỏ, ví dụ này rất tượng hình. Cây cỏ loại vật này ở đâu cũng có thể sinh trưởng, trên sa mạc đều có thể sinh trưởng. Nhưng, cây cỏ ở nơi đó đều không trưởng thành, nế có trưởng thành cũng là một gốc cây cây cỏ mà thôi, không có lợi ích gì.
Uông Minh Phong nói:
- Cho nên Trần Kinh bây giờ còn trẻ tuổi, có vốn liếng là tuổi trẻ, tiền đồ của hắn sẽ mênh mông, hơn nữa dễ thích nghi.
Sa Minh Đức gật đầu, nụ cười trên mặt dần dần biến mất, thật lâu sau ông ta lại nói:
- Minh Phong, cuộc nói chuyện hôm nay đã dẫn dắt ra suy nghĩ của tôi, giống Trần Kinh, giống Cao Vệ, những hạt mầm như vậy rất khó có được, nhưng thiên chất bẩm sinh thì chưa đủ, cần phải được chăm sóc huấn luyện tốt.
Cũng như cậu, theo tôi chỉ trong khoảng thời gian ngắn, mà đã thấy ổn định rồi, tôi còn có một câu, cơ hội phải dựa vào chính mình phải biết nắm chắc và giành lấy, cậu cũng phải tự giải quyết cho ổn thoả.
- Vâng, Bí thư. Uông Minh Phong trả lời rất nghiêm túc, hai đầu lông mày lộ ra nụ cười chúm chím.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Quan Sách.