Chương 52: Câu Lạc Bộ Của Phụ Nữ
-
Quan Sách
- Tịch mịch độc nam hoa
- 2123 chữ
- 2020-05-09 12:46:34
Số từ: 2117
Nguồn: Mê Truyện
Đi Câu lạc bộ người phụ nữ tài hoa của Hội liên hiệp phụ nữ và đưa Phó giám đốc sở Đơn bồn cảnh, đây là một hành động.
Văn Kiến Quốc vẽ rắn thêm chân, làm Trần Kinh hiểu rõ điều này.
Dựa theo địa chỉ Văn Kiến Quốc đưa, Trần Kinh rốt cuộc tìm được câu lạc bộ Cậu lạc bộ người phụ nữ tài hoa, hắn tới nơi đó, mới thấy rõ, nơi này chính là một quán dưỡng sinh đúng kiểu đang mốt bây giờ, sao lại là Câu lạc bộ người phụ nữ tài hoa được?
Quán dưỡng sinh là một nơi mới mẻ, nhất là ở Sở thành là nơi thành thị kinh tế phát triển. Nguyên nhân chính là vì quán dưỡng sinh mới mẻ, đoan trang, khỏe mạnh, nên cũng đưa những nhân sĩ đoan trang thường xuyên đến quán dưỡng sinh này.
Trần Kinh không nhìn vào tấm biển Câu lạc bộ người phụ nữ tài hoa, hắn nhìn thấy bảng hiệu
Tuổi thanh xuân tươi đẹp
trong câu lạc bộ.
Hắn tiến vào
Tuổi thanh xuân tươi đẹp
lại càng hiểu hơn, hắn trước tiên tốn hơn 10 ngàn đồng làm một tấm thẻ hội viên, ở đây danh mục phục vụ dưỡng sinh rất phong phú, đội hình giáo viên huấn luyện phô trương, thiết bị phương tiện đầy đủ, toàn bộ diện tích câu lạc bộ chỉ e vượt quá bốn năm ngìn mét vuông.
Trần Kinh được nhân viên làm việc trong câu lạc bộ nhiệt tình dẫn đi thăm hết câu lạc bộ, cuối cùng hắn được đưa đến ký túc xá câu lạc bộ, đến trước cửa văn phòng Chủ tịch Hội đồng quản trị, hắn rốt cuộc thấy được tấm biển Hội liên hiệp phụ nữ Lễ Hà.
Trần Kinh ở phòng chờ bên cạnh văn phòng Chủ tịch Hội đồng quản trị đợi khoảng năm phút, một cô gái rất trẻ trung xinh đẹp đi đến khách khí hướng Trần Kinh nói:
- Trần tiên sinh, Chủ tịch hội đồng quản trị chúng tôi mời ngài vào!
Trần Kinh đứng dậy, hướng cô gái gật đâu, bỗng nhiên nói:
- Chủ tịch Hội đồng quản trị các cô họ gì?
Cô gái hơi kinh ngạc, liếc mắt nhìn Trần Kinh, nói:
- Họ Hứa!
Văn phòng Chủ tịch Hội đồng quản trị rất lớn, trên sàn trải thảm xốp màu xanh, người đi lên giống như mèo bước đi, bước chân không phát ra tiếng động. Phòng có mùi thoang thoảng, thấm vào ruột gan, toàn bộ phòng đều bố trí màu lạnh, nhưng lại không làm người ta thấy lạnh lẽo.
Tường trắng, giữa phòng treo đèn theo phong cách châu Âu thanh lịch, bốn phía là đèn nhỏ trang trí, đèn sáng, trong sự xa hoa có một cảm giác thiên nhiên tươi mát.
Trần Kinh bước vào gian phòng này, giống như đặt mình vào một bức tranh, hắn chỉ cảm thấy căn phòng này rất xa hoa, một chi tiết rất nhỏ, đều độc đáo, thể hiện tâm tư tinh tế của chủ nhân căn phòng.
Bàn làm việc của Chủ tịch hội đồng quản trị là màu đen, bàn rất lớn, trên mặt đặt một tượng sư tử vàng, điêu khác không theo kiểu bình thường, mà chứ hương vị châm biếm, tượng vàng sư tử đang vui đùa, trò chơi hình tượng rất sống động, như trẻ con.
Ngồi sau bàn làm việc là một người phụ nữ, tóc ngắn, khuôn mặt trắng nõn, trang sức trang nhã, mắt vẽ viền hồng, cả người mặc trang phục công sở, toát ra hương vị quyến rũ uyển chuyển. Giỏi giang quyến rũ, Trần Kinh liếc mắt một cái liền khó có thể dời mắt được.
Mắt người phụ nữ nhìn thẳng, cô thấy Trần Kinh, nhưng cô không đứng dậy, cũng không mỉm cười. Cô cao thấp đánh giá Trần Kinh, ánh mắt có tính xâm lược, làm Trần Kinh cảm thấy không thoải mái.
- Xin chào Hứa tổng! Tôi tên là Trần Kinh!
Trần Kinh hướng người phụ nữ nói.
Khóe miệng người phụ nữ hơi nhếch lên, môi rất gợi cảm, lộ ra hàm răng trắng đều, ánh mắt nhìn Trần Kinh, nói:
- Sao anh lại đến đây? Anh có chuyện gì? Không có việc không đến Điện Tam Bảo!
Trần Kinh thản nhiên cười cười, nói:
- Tôi nghe đại danh
Tuổi thanh xuân tươi đẹp
đã lâu, hôm nay đặc biệt đến đây làm một tấm thẻ hội viên. Nhân viên của cô rất khách khí, đưa tôi đi thăm cả câu lạc bộ, cuối cùng đưa tôi đến đây.
Người phụ nữ nhíu mày, lông mi nhếch lên, lâu sau, cô mới đứng dậy nói:
- Khí hậu Lễ Hà dưỡng nhân, nhân tài xuất hiện lớp lớp, Lễ Hà lại xuất hiện nhân tài trẻ tuổi như anh, kiến thức tôi còn nông cạn, chưa nghe nói đến.
Trần Kinh như trước, vẻ mặt không đổi, nhưng trong lòng hắn đối diện người phụ nữ này rất cảnh giác.
Người phụ nữ không đơn giản, miêu tả sơ lược một câu, không chỉ làm rõ chuyện, mơ hồ còn kiêu ngạo từ trên cao nhìn xuống. Qua bề ngoài, cách nói chuyện tùy ý, thái độ ôn hòa nhưng trong đó có kiêu ngạo, càng làm đối phương thấy rõ sự kiêu ngạo.
Không có vẻ mặt khinh thường Trần Kinh, nhưng Trần Kinh lại cảm giác rõ bản thân bị người ta coi thường.
- Câu lạc bộ thật danh bất hư truyền, cao thấp tôi đều đi thăm qua, tốt lắm, rất có ý tưởng, tiềm lực rất lớn! Tôi có hân hạnh được gặp Hứa tổng, thật cao hứng, thậm chí có chút thụ sủng nhược kinh!
Trần Kinh còn nghiêm túc nói:
- Hứa tổng còn bận rộn, tôi cũng không tiện quấy rầy nhiều, tôi lập tức cáo từ!
Trần Kinh quyết đinh tra thêm dầu dưới chân, rất nhanh rời khỏi nơi này. Hắn không phải đang tuổi trẻ nhiệt huyết, sẽ không vì một người phụ nữ khinh thường, trong lòng mọc mụn nhọt.
Lại càng không bởi vì gặp được một người phụ nữ kiêu ngạo, liền điên cuồng rơi vào hormone của mình, ảo giác kia ngàn vạn lần có được thiện cảm người khác.
Hắn biết rõ sứ mệnh của mình, hắn hôm nay đến đây chính là một nhiệm vụ, nhìn thấy họ Hứa này là nhiệm vụ của hắn hoàn thành. Tuy rằng, Mã Bộ Bình nói không rõ, nhưng Trần Kinh cũng tự biết bản thân đã nắm giữ
thị sát
yếu điểm câu lạc bộ này.
Trần Kinh đến chính là một tín hiệu, tín hiệu có, lại có một khoản tiền nhập sổ sách, tiền từ đâu ra, cũng rất rõ ràng, chuyện này đại khái là như vậy.
Họ Hứa là ai, họ Hứa có quan hệ gì, chuyện này Trần Kinh không cần phải biết rõ ràng, chính hắn cũng không muốn biết.
Cuộc sống rất phức tạp, xã hội rất phức tạp, rất nhiều điều phức tạp, nhưng Trần Kinh không thể cố gắng làm đơn giản đi được.
- Tôi tên là Hứa Vân Phong!
Người phụ nữ cuối cùng giới thiệu tên mình đầy đủ, cô dừng một lát, nói:
- Cấp dưới Chủ tịch huyện Mã quả nhiên mỗi người đều không tầm thường, Trần tiên sinh trẻ tuổi như vậy, lại càng...
Hứa Vân Phong nói nửa chừng, cửa phòng cô bỗng nhiên bị người đẩy ra.
- Chị Hứa, trốn ở văn phòng làm gì? Không sợ trong người...
Lại là một người phụ nữ, người phụ nữ đẩy cửa dồn dập, không nhìn thấy người, tiếng đã tới trước.
Trong lòng Trần Kinh vừa động, đột nhiên quay lại, người phụ nữ cũng vừa nhìn thấy trong phòng có người, hai người mắt nhìn nhau, Trần Kinh hướng đối phương cười nói:
- Chào Kim tổng!
Người phụ nữ mở to hai mắt nhìn Trần Kinh, cô hôm nay mặc một chiếc váy đen điểm trắng ở chân váy có thắt lưng, chân đeo một đôi dép cao bằng da, không đeo tất chân, lộ ra làn da trắng nõn, đôi chân tuyệt mĩ kia thật sự làm người ta hít thở không thông.
Người phụ nữ đúng là Kim Lộ, Kim Lộ Lễ Hà.
Khanh khách!
Người phụ nữ nhẹ nhàng mỉm cười hai tiếng:
- Phó phòng Trần, thế giới này thật nhỏ bé, không nghĩ tới tôi đến Sở thành cũng có thể gặp anh nha!
Trần Kinh mỉm cười không nói, Hứa Vân Phong nhíu mày, môi giật giật, trầm ngâm một lúc, mới mở miệng nói:
- Lộ Lộ, em cứ ngồi trước, chị gọi người lấy trà cho em và vị Trần... Phó phòng Trần uống!
- Không cần!
Trần Kinh đưa tay ngăn Hứa Vân Phong:
- Hứa tổng, hôm nay chúng ta lần đầu gặp mặt, có thể biết cô thật cao hứng, tôi sẽ không quấy rầy cô và Kim tổng nói chuyện!
Kim Lộ nhướn mày, nói:
- Sao? Phó phòng Trần, gặp tôi lại muốn đi, xem ra tôi đến không đúng lúc!
Trần Kinh mặt không đổi sắc, nói:
- Kim tổng, không cần nghĩ nhiều, lần này tôi về nhà bận rộn nhiều việc, bận tối mắt tối mũi, thật sự không trì hoãn được!
Hắn nói xong, chậm rãi lui ra, một mực lùi dần ra cửa, mới hướng Hứa Vân Phong gật đầu, sau đó quay lại mở cửa, tiếng bước chân rất nhẹ, càng lúc càng xa...
Hứa Vân Phong kéo cửa chớp xoắn ốc màu xanh, qua khe cửa chớp thấy Trần Kinh bước đi như bay, rất nhanh đi thẳng đến cửa chính câu lạc bộ.
- Em biết người tên Trần Kinh này?
Hứa Vân Phong không quay lại hỏi.
Câu hỏi của cô không có hồi âm, Kim Lộ không hề chớp mắt đang nhìn theo bóng dáng Trần Kinh đi xa dần.
- Hắn ở Lễ Hà rất nổi danh sao?
Hứa Vân Phong huých Kim Lộ một cái, Kim Lộ lúc này mới nghe rõ câu hỏi của Hứa Vân Phong, mặt cô hơi đỏ lên, nói:
- Không tính là nổi danh, tuy nhiên cũng vì chuyện hai tháng gần đây.
- Sao vậy? Lộ Lộ em đối với người ta có ý sao?
Hứa Vân Phong híp mắt xem xét Kim Lộ.
Kim Lộ lắc đầu, nhẹ nhàng cười nói:
- Chị Hứa chị đùa gì vậy, loại người như em có phải ai..., cáo không cao thấp không thấp, người ta có thể để ý đến em sao?
- Người đàn ông đã nắm được chỗ này!
Hứa Vân Phong chỉ vào tim mình nói:
- Lộ Lộ, người đàn ông này em có thể bắt!
- Ừ?
Kim Lộ cười hì hì, có hứng thú hỏi:
- Chị Hứa sao lại nói như vậy?
- Em tin tưởng ánh mắt của chị Hứa đi!
Hứa Vân Phong sâu xa nói, cô lấy tay vuốt lên mái tóc ngắn:
- Người đàn ông ánh mắt đầu tiên nhìn người phụ nữ xinh đẹp, quyết định trình độ của hắn, phải hiểu biết phân biệt đàn ông, làm sao để phân biệt đàn ông? Đó là thông qua cách người đàn ông nhìn phụ nữ!
- Phải không? Em không hiểu lắm!
Kim Lộ khẽ cười nói, cô chuyển đề tài:
- Đúng rồi, chị Hứa, hắn đến chỗ chị để làm gì? Lại để đút lót hối lộ sao?
Hứa Vân Phong nhăn mặt nhíu mày, lắc đầu, nói:
- Không phải! Hắn đến làm thẻ hội viên quán dưỡng sinh, từ nay về sau hắn chính là hội viên của
Tuổi thanh xuân tươi đẹp
chúng tôi. Hắn là người rất biết sử dụng lợi thế, cho nên về sau nơi này hắn sẽ thường xuyên đến, em nghe lời của chị, trong nhiều phương diện suy nghĩ cân não đi!
- Em không tin đâu! Hắn bận rộn như vậy, sao có thể có thời gian đi đến quán dưỡng sinh?
Kim Lộ nói.
Khóe miệng Hứa Vân Phong cong lên, khẽ cười nói:
- Không phải vừa mới cực lực phủ định bản thân với người đó không có gì sao? Sao nào? Bây giờ lại để bụng như vậy?
Hứa Vân Phong nhẹ vỗ vai Kim Lộ:
- Lời chị Hứa nói em tin hay không tùy em, tự bản thân em nắm chắc!