Chương 536: Mê Gái Đẹp, Mê Văn Hay!
-
Quan Sách
- Tịch mịch độc nam hoa
- 2495 chữ
- 2020-05-09 12:49:55
Số từ: 2489
Nguồn: Mê Truyện
Phòng biên tập Thần Báo Tam Giang, là một biên tập mới, Thạch Anh ngày nào công việc cũng bận rộn.
Mới tốt nghiệp đại học không lâu nhưng Thạch Anh đã thay đổi mấy công việc rồi, cuối cùng được nhận vào làm việc trong tòa soạn Thần Báo Tam Giang, một tòa soạn có sức ảnh hưởng lớn nhất Sở Giang, cô ta rất coi trọng công việc này.
Đơn vị kinh doanh của Thần Báo Tam Giang là đơn vị lớn nhất, làm việc hiệu quả nhất, lương cao nhất, hơn nữa tuyệt đối không phải lo lắng về việc sẽ bị giải tán, có thể làm việc ở đây đối với một người con gái mà nói rất ổn định, hơn nữa rất dễ dàng được thăng chức, thực sự thì đây là một việc làm rất đáng quý.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Thạch Anh có thể vào làm việc tại đây cũng là một việc đáng tự hào của Thạch gia, thậm chí rất là vinh quang nữa.
Với một người phấn đấu cả một đời cho giáo dục như bố của cô ta Thạch Kính Đường, bây giờ mỗi khi nhắc đến cô con gái, ông ta thường nói với mọi người:
-Con gái yêu của tôi hiện giờ đang làm ở Thần Báo Tam Giang! Bộ phận biên tập đó, lãnh đạo thì rất là tín nhiệm nó…
Còn mẹ của Thạch Anh là Tố Mai Phương lại càng hay khoe hơn, chỉ cần gặp một người quen là nói ngay đến chuyện Thạch Anh, tương lai của Thạch Anh không cần phải lo lắng nữa rồi, làm việc ở Thần Báo Tam Giang, có tiền, có địa vị xã hội, hơn nữa lại có tương lai, tương lai đứa con gái này sẽ làm nên chuyện.
Thấy bố mẹ tự hào về cô ta, Thạch Anh cảm thấy rất vui, chẳng phải con cái ai chẳng mong bố mẹ mình về già không có chuyện gì phải lo, sống vui vẻ sao?
Nếu công việc của cô ta khiến cho bố mẹ vui, thì công việc này rất là đáng để làm, phải chăm chỉ làm…
Đương nhiên, ai cũng có chỗ khó và không vui của mình, đối với Thạch Anh, điểm mà cô cảm thấy khó chịu nhất trong tòa soạn Thần Báo Tam Giang là ánh mắt háo sắc của chủ biên Hồ Duyệt.
Hồ Duyệt là một người phong lưu, điều này thì cả tòa soạn ai cũng biết, rất nhiều cô gái trong tòa soạn đã có quan hệ tình cảm với anh ta.
Ngày Thạch Anh vào tòa soạn, cô ta cảm nhận được Hồ Duyệt nhìn cô ta bằng ánh mắt rất lạ, có vẻ đắm đuối, khiến cô ta chỉ muốn tặng cho anh ta một cái bạt tai.
May là Hồ Duyệt tuy có chút háo sắc nhưng làm việc thì rất tốt. Hơn nữa cũng không phải vì háo sắc mà trong công việc anh ta làm khó người khác, Thạch Anh đã nhiều lần lạnh nhạt với anh ta, cũng không để ý tới việc Hồ Duyệt làm khó dễ cô ta, mà ngày càng nhiệt tình hơn.
Đây là điều mà Thạch Anh lo lắng nhất.
Đàn ông trên thế giới này, đều xấu xa như nhau hết, thứ gì không có được thì đó mới là thứ tốt nhất.
Hiện giờ thì Hồ Duyệt không làm khó dễ Thạch Anh nữa, không có nghĩa là anh ta có ý nghĩ an phận. Đợi đến một ngày nào đó anh ta không thể kiên nhẫn được nữa rồi,chuyện sau náy khó nói được trước.
-Này! Tiểu Thạch à, thế nào? Hôm nay bận lắm à?
Thạch Anh vừa nghĩ tới Hồ Duyệt, Hồ Duyệt từ chỗ ngồi của mình hỏi sang, Thạch Anh nhíu mày, nghẽ nói một tiếng nhanh hơn chớp mắt:
-Ờ!
Hồ Duyệt cũng không để ý, cười hì hì nói:
-Được rồi, tiểu Thạch, gác việc cô đang làm lại đã! Tôi cho cô xem mấy bài văn rất hay, cô hãy thẩm định bài văn trước, sau đó chọn mục và kì phù hợp để phát hành!
-Anh đặt ở đây đi, lát nữa tôi sẽ làm!
Thạch Anh thờ ơ nói.
Hồ Duyệt nhíu mày, nói:
-Tiểu Thạch, thái độ của cô như vậy là không được! Tại sao lại nói như vậy với lãnh đạo của mình? Tôi giao việc cho cô, chắc chắn là việc quan trọng, cô lại có thái độ này để làm việc!
Thạch Anh trong lòng có chút chột dạ, nghĩ thầm chắc lần này xong rồi.
Quả nhiên, Hồ Duyệt không còn kiên nhẫn được nữa, bắt đầu bực mình!
Cô ta dừng việc đang làm lại, đưa tay đón những tập bản thảo trên tay của Hồ Duyệt.
Cô ta nhíu mày nói:
-Văn xuôi?
-Đúng! Văn xuôi! Cô hãy xem đi! Cô không nên coi thường những bài văn xuôi, báo của chúng ta có thể đăng văn xuôi, hơn nữa một bài văn xuôi hay như vậy, rất khó gặp, thực sự khi đọc lên khiến cho tâm hồn người ta say sưa theo nó!
Hồ Duyệt nói, anh ta xoay đầu qua lại, như một tên mọt sách vậy.
Thạch Anh chợt thấy rùng mình, cô ta ghét Hồ Duyệt không sai, nhưng Hồ Duyệt thực đúng là một người có tài.
Đặc biệt là một tay viết rất là giỏi, hiện giờ anh ta đang là hội viên Hiệp hội tác giả Trung Quốc, không phải tự nhiên mà anh ta được làm hội viện của tổ chức đó, mà anh ta đã xuất bản vài bộ truyện. Vài quyển văn xuôi, tất cả đều dựa vào bản lĩnh của anh ta cả.
Hồ Duyệt háo sắc, thích những bài văn hay đã có tiếng rồi.
Trong tòa soạn, về phương diện văn chương thì Hồ Duyệt rất ít khi khen người khác, không những không khen mà anh ta còn chê thậm tệ.
Lần trước phòng biên tập có buổi liên hoan, Hồ Duyệt uống một chút rượu, nhân lúc rượu hứng liền đọ tài văn chương với một tác giả danh tiếng người Đài Loan, cũng chỉ là trình độ năm lớp bảy và những bài văn lớp tám của anh ta đã khiến cho tên tiểu tử đó đuổi không kịp rồi!
Lúc đó, một đám biên tập vây lại nịnh bợ anh ta, Thạch Anh tuy không vây tới nịnh bợ.
Nhưng những thứ mà Hồ Duyệt viết thì cô ta đã xem qua, đúng là có chút trình độ, cái sự cuồng của anh ta rất riêng.
Thạch Anh cúi đầu nhìn mấy bài văn, bài đầu tiên có tiêu đề là
Bách hợp trắng Sở Giang
.
Đây là một bài văn xuôi, nhưng lại như một câu chuyện, đại ý là viết về một việc xảy ra rất lâu rồi, có một ông cụ già đã kỉ niệm người bạn chiến của mình một bông bách hợp trắng.
Phong cách viết rất khác biệt, không nhưng dùng từ rất hay, hơn nữa lại rất tinh tế, bằng những câu nói rất ngắn nhưng lại đưa vào một bức tranh rộng lớn bao la về lịch sử, những mất mát đau thương của lịch sử, có thể hiểu rõ lịch sử, hiểu rõ con người như vậy, dùng những từ ngữ theo một trật tự rất riêng để biểu đạt ra khiến cho người khác thật khâm phục.
Gần như không dừng lại được, Thạch Anh đọc một mạch hết bài văn đó.
Cô ta thở dài một cái, thật là khó có một bài văn hay như vậy, cách dùng từ như vậy, tư tưởng như vậy, một bài văn xuôi như vậy, thật khó kiếm!
Thạch Anh đang định ngẩng đầu lên nhìn Hồ Duyệt, lại đột nhiên nhìn thấy tên ghi cuối bản thảo là:
-Trần Kinh mười tám ngày đêm!
Cô ta nhảy dựng lên, bất ngờ hô lên một tiếng.
Trần Kinh?
Là Trần Kinh nào?
Chẳng nhẽ là cái người mà hồi nhỏ vẫn hay cùng cô ta chơi game, ở trường thì luôn có thành tích vượt trội, viết văn thì cực kì hay đó ư?
-Sao vậy? Tiểu Thạch, bị lây nhiễm rồi sao? Không tồi chứ! Nói cho cô biết, tôi đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết mới viết ra được những bài văn như này đó!
Hồ Duyệt nói.
Thạch Anh ngẩng đầu nhìn về phía Hồ Duyệt nói:
-Những bài văn này do ai viết vậy! Rất hay!
-Một tên vô danh tiểu tốt thôi!
Hồ Duyệt thờ ơ nói,
-Một tên tiểu tử lầm đường lạc lối, một người tốt như vậy nhưng lại cứ muốn đâm đầu vào việc tranh quyền đoạt lợi chốn quan trường, cái môi trường đó thật là không phù hợp!
Những lời mắng của Hồ Duyệt, lại khiến cho lòng Thạch Anh lo lắng, cô ta nói:
-Sao lại là vô danh tiểu tốt được chứ, bài văn như vậy cũng phải là tác phẩm của người nổi tiếng nào đó chứ!
Hồ Duyệt cười nói:
-Trần Kinh đó! Bên trên không phải có tên tác giả sao? Trước kia làm ở xã, giờ được chuyển ở Ban Tổ Chức Đảng Bộ, hắn tồn tại được ở chốn quan trường là dựa vào tài năng cầm bút này. Một tài năng như vậy lại chỉ dùng để thăng quan tiến chức thì thật là uổng phí!
Thạch Anh hoàn toàn chết đứng, quả đúng là Trần Kinh đó.
Cứ nghĩ tới Trần Kinh, là cô ta nghĩ tới cái ngày mà ở nhà hàng của gia đình cô ta, một cậu thanh niên tay dắt theo một cô gái, nho nhã, nhưng lại rất phong độ.
Điều mà cô ta không thể quên nhất đó là đôi mắt của Trần Kinh, đôi mắt đó như biết nói chuyện vậy, chỉ cần một ánh mắt thôi như chứa trong đó muôn nghìn lời nói rồi.
Đặc biệt là lúc Trần Kinh nhìn cô ta, cái ánh mắt đó Thạch Anh không bao giờ quên.
Trong ánh mắt của Trần Kinh, ngạc nhiên có, soi xét có, kỉ niệm có, quá khứ cũng có…
Từ ánh mắt của Trần Kinh, Thạch Anh dường như có thể nhìn thấy cái bức tường vôi loang lổ hồi nhỏ, cả những cái đế giầy vải tự tay làm, còn cả bộ quần áo hải quân mặc lên người rất oai phong, một thế giới vô ưu vô tư, thật đẹp…
Đứng ngẩn người một lúc, Thạch Anh lập tức xem bài văn tiếp theo.
Tiêu đề của nó là:
-《Năm tháng cùng với bức tường vôi loang lổ》
Cô ta nhanh chóng nhắm mắt lại, rất là xúc động, cô ta ôm bài văn đó vào ngực, mắt nhìn chằm chằm vào Hồ Duyệt và nói:
-Hồ Tổng, đây là bản viết tay của tác giả đúng không?
Hồ Duyệt lắc đầu nói:
-Sao lại thế được? Người trẻ bây giờ có ai còn viết tay nữa, đây là bản đã được chỉnh sửa qua rồi!
Mắt Thạch Anh biến chuyển ngay, nói:
-Vậy thì tốt! Bản viết tay này để cho tôi giữ vậy! Chữ viết này quả thật rất đẹp!
Hồ Duyệt sững sờ ngẩn ra đó, miệng mở ra nhưng không nói gì.
Thạch Anh nói:
-Anh sao vậy, Hồ Tổng! Có gì không đúng sao?
Mặt Hồ Duyệt bỗng trắng bệch và nói:
-Không…không có gì!
Trong lòng Hồ Duyệt có chút hối hận, tại sao anh ta lại không cho người in bản thảo đó ra chứ? Thế có phải là anh ta sẽ được giữ bản viết tay, giờ bị nha đầu này giữ rồi, điều này đối với một người mê văn hay như Hồ Duyệt như là rụng mất một lá gan vậy.
Đối với nhưng người ham thích những bài văn hay, xem nguyên tác bản thảo của tác giả và xem bản đã được chỉnh sửa lại là hai chuyện khác nhau.
Vì khi nhìn vào nguyên tác bản thảo, không những là đọc một bài văn, còn có thể xem được sự chuyển biến trong tâm trạng của tác giả và có thể cảm nhận được cả những cảm xúc mà tác giả không thể hiện ra các con chữ.
Hồ Duyệt chỉ muốn khóc, một lúc sau, anh ta thực sự không chịu được nữa, nói:
-Cái này…Thạch Anh à, cô đưa cho tôi giữ một bản nhé!
Thạch Anh nhíu mày nói:
-Sao vậy? Có bản nào không thể đăng được sao?
-Không! Không! Không phải…nhưng…
-Vậy lấy lại làm gì? Anh yên tâm, tôi sẽ tự tay đối chiếu lại, một bài văn hay như vậy, tôi nhât định sẽ cho ra một bản hoàn chỉnh và hay!
Thạch Anh cắt lời Hồ Duyệt nói, cô ta sớm đã cất bản thảo đó vào trong túi giữ liệu của mình, thuận tay để vào trong cặp, nói:
-Tối nay tôi sẽ tăng ca! Xem một bài văn hay như vậy, tôi thực sự là không cảm thấy khổ!
Hồ Duyệt chết đứng tại chỗ, khóc không ra nước mắt, anh ta chỉ muốn trở về phòng làm việc gọi điện cho Trần Kinh ngay lập tức, chất vẫn hắn là tại sao làm nửa năm mới được có bốn bài văn, tốc độ như rùa bò vậy!
-Ting, Ting!
Điện thoại của Thạch Anh gieo lên, Thạch Anh trấn an lại và nhận điện thoại.
-Mẹ à, có chuyện gì không?
Thạch Anh nói.
-Anh tử à, tối nay con có rảnh không, cùng mẹ đi có chút việc được không?
-Mẹ, tối nay con phải tăng ca, có một vài bài văn cần được thẩm định rõ ràng!
Thạch Anh vội nói.
-Được rồi, Anh tử, bản thảo quan trọng hơn mẹ con sao? Để đó, tối nay có việc rất quan trọng, bất luận thế nào con cũng phải đi cùng mẹ!
Giọng của Tố Mai Phương đầu dây bên kia rất ôn hòa, nhưng lại rất kiên quyết.
Thạch Anh thở dài một cái, nói:
-Được rồi! Để con sắp xếp công việc, cũng có khả năng là con sẽ làm tới rất muộn đó!
Thạch Anh đưa tay lên nhìn đồng hồ, cô ta nhìn xung quanh, mọi người đã về hết từ lâu rồi.
Chỉ còn mỗi Hồ Duyệt vẫn đứng tại đó nhìn về hướng của cô ta, ánh mắt thì có vẻ thất vọng và bất lực, cái ánh mắt này ngày thường khó mà thấy được.
Thạch Anh nhoẻn miệng cười, vờ như là không nhìn thấy, lấp tức quay đầu đi ra cửa, ra khỏi cửa liền đi nhanh, cô ta sợ Hồ Duyệt sẽ gọi lại…