Chương 555: Kế Hoạch Của Đường Kiếm Bình
-
Quan Sách
- Tịch mịch độc nam hoa
- 2363 chữ
- 2020-05-09 12:50:07
Số từ: 2357
Nguồn: Mê Truyện
Phó bí thư thành ủy Hoành Châu Triệu Thiên Kim là một người có thân hình cường tráng, xét từ ngoại hình thì không có đến nửa điểm liên quan với
Thiên Kim
hai chữ này.
Năm đó Triệu Thiên Kim ở Hoành Châu, đã tạo ra không ít phản ứng từ Sở Giang, rất nhiều người coi vị trí mới lần này của Triệu Thiên Kim là một tín hiệu điều động bộ máy Hoành Châu.
Triệu Thiên Kim này danh tiếng bình luận về ông ta không tệ, năng lực của ông ta rất mạnh, có gan làm có gan chịu, trước khi ông ta đi Hoành Châu, từng ở Sở Giang làm ủy viên thường vụ, bí thư quận ủy quận Tây Thành
Quận Tây Thành Sở Thành trong tay ông ta, đã làm ra rất nhiều kiến thiết công trình cơ bản, còn làm rất nhiều công trình đem lại lợi ích cho dân chúng.
Năm đó Triệu Thiên Kim là người sớm nhất đưa ra quan niệm cư dân thành phố có thể chi phối thu nhập, đưa ra việc cư dân thành phố quận Tây Thành có thể khống chế thu nhập phải có mục tiêu cơ sở.
Để đạt đến mục tiêu này, Triệu Thiên Kim quyết đoán làm một loạt cải cách, trong đó bao gồm việc dốc sức kiến lập trung tâm chỉ đạo nghề, khuyến khích công nhân thất nghiệp tự do chọn nghề, chính phủ ung hộ về tiền bạc, chính sách, còn cả trí lực cho việc tái sử dụng những công nhân thất nghiệp và tái gây dựng lại chuyên môn, sự nghiệp.
Mặt khác, do chính phủ ra mặt mượn dùng người đơn vị, cổ vũ dùng người đơn vị, dùng dân bản địa, chân chính hạ quyết tâm giải quyết vấn đề tìm việc.
Năm đó, toàn bộ tỉnh Sở Giang thậm chí cả nước, đều bao phủ bởi doanh nghiệp cải cách do nhà nước xây dựng, lượng lớn xí nghiệp thất nghiệp khi đó thế cục kinh tế tương đối khó khăn, xã hội mâu thuẫn phức tạp.
Mà khi đó, quận Thành Tây thành phố Sở Thành nhất chi độc tú, không chỉ tất cả công nhân viên thất nghiệp được sắp xếp thỏa đáng, hơn nữa cả xã hội rộn ràng không khí tiến lên phía trước. Rất nhiều gia đình đều là thi nhau tìm cách kiếm tiền, tư tưởng của mọi người chuyển biến rất nhanh.
Rất nhiều công nhân viên chức thất nghiệp, dưới sự chỉ đạo tỉ mỉ của trung tâm chỉ đạo nghề, rất nhanh liền chuyển biến tư tưởng của họ, từ công nhân viên chức, thậm chí là lãnh đạo, biến hóa nhanh chóng thành thiết điểm bán hàng ngoài phố, thậm chí là nhân viên phục vụ, tư tưởng chuyển biến như vậy, là tương đối thành công.
Lúc ấy, quận Tây thành có câu khẩu hiệu
Lao động là quang vinh
Mà Triệu Thiên Kim cũng tự mình tiến nhập vào đội ngũ công nhân thất nghiệp, giúp đỡ bọn họ thiết lập điểm bán hàng, thậm chí là giúp đỡ công nhân thất nghiệp gọi giao bán hàng, hơn nữa không chỉ một lần ông ta bắt trước chính trị gia nước ngoài, muốn ra đầu phố diễn thuyết, lúc ấy ông ta ở chính đàn Sở Giang rất nổi tiếng, ở trong quần chúng, phản ứng của ông ta tương đối chính diện.
Sau khi Triệu Thiên Kim tiến nhập Hoành Châu, cũng làm rất nhiều công tác, ông ta phân quản lý Đảng quần chúng, mạnh mẽ thúc đẩy tuyên truyền thế công, cổ vũ nhân dân Hoành Châu phải ra sức, cùng nhau xây dựng thành phố tốt đẹp hơn, đưa ra phương án cải cách toàn bộ Hoành Châu, muốn đưa Hoành Châu chính thức trở thành một trọng trấn của Sở Nam. Trở thành thành phố xứng danh đứng thứ hai tỉnh.
Đáng tiếc, tiếng hô của Triệu Thiên Kim cũng không nhận được nhiều hưởng ứng ở Hoành Châu, trải qua mấy tháng kêu gọi nhiệt tình, thanh âm của ông ta cũng dần dần yên lặng, Hoành Châu vẫn là Hoành Châu trước kia, Triệu Thiêm Kim từ một người nóng hổi ở chính đàn Sở Giang, dần dần nhạt phai trong tầm mắt mọi người.
Địa điểm Đường Kiếm Bình và Triệu Thiên Kim gặp mặt là tiệm thịt dê nơi ông ta thường xuyên đến, mỗi vị lãnh đạo đều có khoảng không riêng của mình, lãnh địa nhỏ, những nơi này chính là nơi họ gặp mặt, hoặc là nơi lén bí mật thương lượng công việc.
Còn đối với Đường Kiếm Bình mà nói, cửa hàng này không thu hút lắm, nó chính là một địa điểm bí mật của ông ta.
Nơi này bình thường, quan trọng hơn là nó còn rất gần tỉnh ủy, đương nhiên, mấu chốt chính là đáng tin cậy, ông chủ tiệm thịt dê này và nhân viên phục vụ đều là người có thể tin tưởng được.
Đường Kiếm Bình đến đây bao nhiêu lần, gặp phải người như thế nào, v.v. các loại tình huống, đều tuyệt đối an toàn, không có bất kỳ người nào truyền ra ngoài.
Vóc dáng cao lớn của Triệu Thiên Kim hơi cong xuống, ông ta cao hơn Đường Kiếm Bình một cái đầu, nhưng lúc này trên mặt ông ta là sự khiêm tốn và cung kính, trên mặt không có một chút cá tính thuộc về ông ta bí thư Triệu.
Đường Kiếm Bình nhìn rất trẻ trung, tuy rằng ông ta đã năm mươi tuổi rồi, nhưng trên mặt không có nếp nhăn, vẫn như một anh tuấn khôi ngô.
Ông ta đeo một cặp kính đen, mặc một chiếc áo gió dài, thần tình luôn luôn bình tĩnh, trên mặt thần sắc yên tĩnh như nước.
- Trưởng ban thư ký, lần này thái độ của tỉnh ủy đối với Hoành Châu rất kiên quyết a, tôi thấy Hoành Châu có rất nhiều vấn đề cần giải quyết, đặc biệt là vấn đề chủ nghĩa bảo hộ, đã đến lúc phải đánh phá gông xiềng rồi, nếu như lại không cải cách, Hoành Châu sẽ không có tương lai!
Đường Kiếm Bình nói:
- Làm sao vậy? có động rồi? cậu ở Hoành Châu đợi đã ba năm, cũng coi như là nhẫn nại ba năm, ba năm không phải thời gian ngắn ngủi a, ba năm cũng đủ để biến một thiên tài trở nên bình thường, có phải cậu cảm thấy hiện tại thời cơ đã chín muồi rồi, có thể nở hoa rồi?
Triệu Thiên Kim sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ nói:
- Trưởng ban thư ký, tôi có mấy cái bàn chải ông còn không biết sao? Tất cả mọi việc tôi đều nghe theo chỉ thị của ông.
Đường Kiếm Bình nhíu mày nói:
- Tất cả mọi chuyện cậu đều nghe tôi, bây giờ cậu sẽ không vào tỉnh thành, lúc này cậu vào tỉnh thành để làm gì? Chẳng lẽ muốn nhắm vị trí đảng Hoành Châu sao?
Mặt Triệu Thiên Kim đỏ lên, trầm ngâm một chút, nói:
- Trưởng ban thư ký, lần này Từ chủ tịch đi Hoành Châu, thái độ rất kiên quyết, hơn nữa nhân viên đi theo ông ta lần này, rõ ràng còn có Đơn Kiến Hoa của phòng đốc tra, Đơn Kiến Hoa xuất hiện khiến một số người phát hoảng, kế hoạch của một số người cũng tăng nhanh hơn, tôi lo kế hoạch ở Hoành Châu của ông…..
Mặt Đường Kiếm Bình đột nhiên biến sắc, nói:
- Tôi ở Hoành Châu có kế hoạch gì? Cậu thực là nói năng xằng bậy, lời này của cậu, để người khác nghe được, còn tưởng rằng tôi có ý đồ làm phản cách mạng đấy, Hoành Châu là Hoành Châu của nước cộng hòa, là Hoành Châu của tỉnh Sở Giang chúng ta.
Thái độ của chúng ta đối với Hoành Châu là hy vọng Hoành Châu càng ngày càng tốt, là hy vọng chúng ta có thể nhanh chóng ra khỏi bóng râm, đây mới là thái độ thực sự, cậu biết cái gì? Tôi có dã tâm nuốt trôi Hoành Châu?
Đường Kiếm Bình tức giận, vẻ mặt Triệu Thiên Kim nháy mắt ngưng đọng, nhất thời không biết như thế nào mới phải.
Ông ta tự mắng mình sai, trưởng ban bí thư Đường là người rất cảnh giác, ông ta làm sao cho phép mượn cớ như vậy? Nói ông ta có kế hoạch với Hoành Châu, đây là tối kỵ, phong cách làm việc của Đường Kiếm Bình, chính là tất cả đều hóa vô hình.
Cái gì cũng không được nói lung tung, cũng không được làm loạn, nhưng sự việc đến cuối cùng cũng bị ông ta chỉ đạo theo kết quả ông ta mong muốn, đây là phong cách làm việc của Đường Kiếm Bình.
Triệu Thiên Kim bị Đường Kiếm Bình hung dữ phê bình cho một hồi, cũng không dám tức giận, chỉ là không dám nói thêm lời nào, chỉ là yên tĩnh gắp thức ăn.
Rốt cục, Đường Kiếm Bình cũng nói tiếp:
- Lão triệu, ba năm ông đều có thể đợi, tại sao ba tháng ông lại không thể đợi được? người ta thường nói nguy cơ, đằng sau nguy hiểm là cơ hội, mà đằng sau cơ hội thường thường chính là nguy hiểm, gặp chuyện không nên kích động, cần phải suy nghĩ kỹ.
Vừa rồi ông nói không sai, thái độ của tỉnh ủy đối với Hoành Châu rất kiên quyết, nhưng thái độ kiên quyết không có nghĩa là hành động kiên quyết, hành động kiên quyết không có nghĩa là kết quả kiên quyết, đừng nên nghe tiếng gió bảo là mưa, yên tâm làm tốt công việc của mình đi, quản lý tốt một mẫu ba phần đất của mình đi, đừng suy nghĩ bậy bạ nữa.
Triệu Thiên Kim liên tục đồng ý, sắc mặt Đường Kiếm Bình rốt cục cũng hòa hoãn hơn.
Ông ta trầm ngâm rất lâu, nói:
- Về vấn đề hỏa hoạn, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Triệu Thiên Kim nói:
- Nguyên nhân của trận hỏa hoạn này là xảy ra một cuộc ẩu đả, mầm lực này rất ngang ngược càn rỡ, đắc tội với
Hồng ca
, bước đầu nghi ngờ là Hồng ca sai người đốt rụi bãi cấp của người đó.
Nhưng trước mắt không có chứng cớ, cỗ thế lực này chưa có cách nào để bắt giữ.
Triệu Thiên Kim dừng một chút nói:
- Nhưng cũng bởi vì mồi lửa này, đã làm lộ ra mấy mầm lực lừa gạt tài chính của quốc gia, chiếm dụng phi pháp đất nông nghiệp để dùng vào mục đích khác kiếm lợi riêng.
Tôn Thiên Bạch và Mã Khẳng, hai người, hiện đang loay hoay gà bay chó sủa a..
Mà Ôn Thẩm Đông mượn cơ hội này lại bắt đầu gây sóng gió rồi, ông ta chỉnh lý rất nhiều tài liệu xấu trong nhà, cục diện của Hoành Châu càng ngày càng loạn.
Khóe miệng Đường Kiếm Bình hơi nhếch lên, thật lâu sau nói:
- Hoành Châu không thể loạn, điểm này ông phải nhớ lấy.
Triệu Thiên Kim ngẩn người, vẻ mặt có chút ngạc nhiên.
Đường Kiếm Bình nhíu mày nói:
- Sao vậy? Ông không hiểu lời tôi nói sao?
- Tôi hiểu, nghe hiểu, nhưng Ôn Thẩm Đông này không phải là người dễ đối phó, tôi không cần thiết phải đối chọi với ông ta a….
Triệu THiên Kim do dự nói.
- Ai bảo ông đối chọi cùng với ông ta hả? Công việc là nhất định phải đối chọi sao? Ông không được quên chức trách của mình, ông là một phó bí thư, là phải hỗ trợ công việc của bí thư, chứ không phải là hỗ trợ công việc của phó chủ tịch thường trực thành phố, ông đầu đuôi lẫn lộn, công việc này làm sao để làm?
Đường Kiếm Thanh giận dữ nói.
Triệu Thiên Kim gật gật đầu, trong đầu dường như hiểu ra được một ít, ông ta nói:
- Cảm ơn trưởng ban thư ký đã chỉ điểm, tôi biết phải làm gì rồi.
Đường Kiếm Bình khoát khoát tay nói:
- Đi đi, đi đi, phải chăm chỉ làm việc, không được phụ sự kỳ vọng của tổ chức….
Triệu Thiên Kim mất tự nhiên cười cười, cảm giác trong lòng vô cùng phức tạp.
Đường Kiếm Bình tự lấy bầu rượu trên bàn rót một chén, gắp một đũa thức ăn, đem rượu trong chén một hơi uống cạn.
Ông ta chậm rãi lắc đầu, trong lòng có chút thất vọng đối với Triệu Thiên Kim.
Từ bí thư quận ủy Tây thành đến hiện tại là phó bí thư thành ủy Hoành Châu, Đường Kiếm Bình vẫn luôn chỉ điểm Triệu Thiên Kim, nhưng đến hiện tại, tên tiểu tử này vẫn chưa trưởng thành, trọng trách của Hoành Châu kia, ông ta có thể chống đỡ được sao?
Đối với điểm này Đường Kiếm Bình tương đối không có sự tin tưởng.
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng ông ta thở dài một hơi, ông ta nghĩ khi nào bản thân mới có được mấy người trợ thủ có thể dùng được?
Một con sói dẫn một đám dê, kết quả cuối cùng chỉ là sói mệt mà chết.
Hoành Châu a, nơi này lại là mấu chốt như thế, nơi này không thể nói buông là buông được, là một đệ nhất thành phố, Hoành Châu ở Sở Giang có một địa vị cực kỳ đặc thù, hiện tại Đường Kiếm Bình đứng ở vị trí cực kỳ có lợi, ông ta làm sao có thể phế đi quân cờ này?