Chương 57: Phó Phòng Bù Nhìn
-
Quan Sách
- Tịch mịch độc nam hoa
- 2318 chữ
- 2020-05-09 12:46:36
Số từ: 2312
Nguồn: Mê Truyện
Vương Sam và Trần Kinh là bạn cùng trang lứa, họ là đại biểu cho tầng lớp công chức viên nhà nước của thời đại mới.
Vương Sam có một số lợi thế, điểm này không còn nghi ngờ gì nữa, nhưng để tồn tại trong cái vòng tròn danh lợi này cô ấy không như vậy thì còn cách nào khác đây?
Cô không xuất thân từ một gia đình cao quý, khi cô bước chân vào đội ngũ công nhân viên kia thì bố mẹ cô cũng về hưu, cô phải gách vác một phần trọng trách gia đình. Là thân con gái, lại sống trong môi trường lẫn lộn như ở cơ quan này, nếu cô không hiểu tình hình chính trị trong cơ quan thì làm sao cô có thể tồn tại nổi đây?
Nhưng lợi thế cũng chỉ là một mặt mà thôi, mỗi con người đều có hai mặt, Vương Sam khi gia nhập vào cái đội ngũ công nhân viên chức này, chẳng phải là trong cô cũng ôm một hoài bão lớn hay sao?
Cô cũng muốn hoàn thành tốt vai trò một người đầy tớ hết lòng phục vụ nhân dân, được nhân dân yêu mến, kính trọng, thậm chí cô còn muốn một ngày mình sẽ trở thành một vị quan tốt được nhân dân kính yêu.
Nhưng thực tế lại không như thế, khi luôn bị cám dỗ bởi vật chất, giấc mơ của cô còn chưa kịp thực hiện thì lập tức nó đã bị tan vỡ. Cũng giống như tất cả những thanh niên mới bước chân vào xã hội, vấn đề đầu tiên mà cô đang phải đối mặt đó là vấn đề sinh tồn, không thể sinh tồn thì làm sao có lý tưởng đây?
Muốn sinh tồn thì phải thích ứng với hoàn cảnh, muốn vậy phải trở thành một mắt xích của cái vòng danh lợi này, đó là thực tế.
Nhưng Trần Kinh thì khác, hắn không dựa vào cái mác phó phòng Phòng Lâm nghiệp, một khi hắn vùng lên, sẽ khiến cho những người xung quanh ngưỡng mộ, chí ít khiến ánh mắt của Vương Sam ánh lên tia hy vọng.
Chính hắn ký lệnh phong tỏa khoản tiền phi pháp về các hành vi khai thác gỗ ở Bình Động, đã niêm phong nhà hàng Trịnh Sảng tại thị trấn, và bắt Trịnh Sảng ngồi tù. Chính điều này đã khuấy động con tim Vương Sam tìm lại được cảm giác vẫn còn công lý,vốn đã không còn trong cô bấy lâu nay.
Nhờ Trần Kinh, những ước vọng từ sâu thẳm trong lòng cô dường như đang trỗi dậy, mục tiêu sự nghiệp của cô là đâu? Vô hình chung hắn đã trở thành một tấm gương sáng cho cô.
Không quá cường điệu khi nói rằng, Vương Sam không chỉ đơn thuần trong tim mến mộ Trần Kinh, cô còn lo lắng cho hắn nữa, thậm chí cô đã tự cho mình và Trần Kinh là công nhân viên xuât xắc của thời đại, cô hi vọng hắn có thể đi trên con đường hắn đã chọn, điều đó khiến cô không còn cảm thấy con đường phía trước bao la mù mịt.
Nhưng hôm nay hắn lại thỏa hiệp với Lâm Trung Tắc, khiến cho con tim Vương Sam đau nhói, rốt cục cô cũng nhận ra rằng bản thân mình quá ngây thơ, Trần Kinh làm sao có thể thoát được thực tế chứ?
Tất cả mọi áp lực đều đè nặng lên vai Trần Kinh trong việc cải cách lâm trường Hồng Thổ Pha, mọi, bao nhiêu con mắt đều dõi theo nhất cử nhất động của hắn, hắn luôn luôn ở vào tình thế bất lợi,như nằm trên chảo lửa vậy.
Các lãnh đạo ở huyện Lễ Hà này đều là một lũ tham quan, tất cả chỉ toán tính cho lợi ích cá nhân mình, ở cái cục Lâm nghiệp Lâm Trung Tắc một lòng trung thành với Trần Kinh. Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, Phòng Nông nghiệp, tất cả bọn họ chỉ mong sao chính sách cải cách của Phòng Lâm nghiệp mắc nhiều sai lầm, có như vậy bọn họ mới tìm được lý do lên tiếng.
Nhìn thẳng vào bộ máy chính trị tại Huyện Lễ Hà này, liệu có bao nhiêu người thực sự lo lắng, đứng về phía những công nhân viên lâm trường Hồng Thổ Pha này, bao nhiêu người nghĩ vì lợi ích quốc gia?
Trần Kinh bị cuốn sâu vào cái vòng xoáy này, hắn làm sao có thể kiên trì giữ vững được nguyên tắc chứ?
Mang cái lâm trường Hồng Thổ Pha này chia nhỏ sau đó bán đi, tiếp đó dùng một phần tiền bán lâm trường bồi thường cho công nhân viên, có lẽ đây là cách tốt nhất!
Vương Sam nghĩ đến bố mẹ mình đã làm việc cả đời, bây giờ già rồi không ai phụng dưỡng, ngày ngày phải ra ngoài làm công kiếm thêm phụ giúp cho gia đình, trong lòng cô cảm thấy xót xa khi nghĩ đến tương lai lâm trường Hồng Thổ Pha này. Mặt khác, có rất nhiều nguồn tài nguyên ở đó, nó liên quan đến vấn đề bảo vệ môi trường sinh thái, đề cập đến vấn đề quý trọng bảo vệ nguồn tài nguyên thiên nhiên động thực vật, cách làm như vậy liệu có quá tắc trách?
Cô, Vương Sam đến một nhân viên văn phòng bình thường còn hiểu được đạo lý này, huống chi là các cấp lãnh đạo huyện mà cũng không hiểu được cái đạo lý này sao?
Rầm! Rầm!
Vương Sam thất thần, chồng tài liệu đang chất cao như núi trên bàn rơi lả tả xuống mặt đất.
Giật mình, cô vội vàng cúi xuống nhặt, thì bỗng thấy một đôi tay to lớn nhanh nhẹn thu nhặt những giấy tờ trên mặt đất.
- Được rồi, cô đi ra ngoài trước đi! Những điều hôm nay cô nghe thấy giữa tôi và Lâm Trung Tắcbàn phải tuyệt đối giữ bí mật!
Trần Kinh nói.
Vương Sam đột nhiên ngẩng đầu lên mới phát hiện Lâm Trung Tắc đã biến mất từ bao giờ, Trần Kinh và Lâm Trung Tắc tiếp sau đã bàn những gì, dĩ nhiên Vương Sam cũng không thể biết được.
- Vâng!
Vương Sam gật đầu, chầm chậm đi ra, Trần Kinh cau mày, chỉ vào bình nước sôi trên bàn:
- Đem cái này ra ngoài đi! Rồi gọi chủ nhiệm Nghiêm vào gặp tôi ngay!
...
Vương Quốc Thư hôm nay cảm thấy tinh thần sảng khoái, không chỉ vì chuyến đi đến huyện lần này anh ta đã kiếm được hai chị em phục vụ rất nhiệt tình ở trong tiệm cắt tóc, khiến cho ông ta vô cùng sảng khoái.
Mà nguyên nhân chủ yếu là, Huyện đã có ý kiến bước đầu cho việc cải cách lâm trường Hồng Thổ Pha, không ngoài dự đoán huyện thì nóng lòng muốn vứt bỏ gánh nặng, mà đối với việc cải cách của lâm trường Hồng Thổ Pha, nghiên cứu đi nghiên cứu lại cũng chẳng nghĩ ra được giải pháp nào tốt, chi bằng bán nó đi.
Đây quả thực là tin vui, chỉ cần bán đi lâm trường Hồng Thổ Pha, thì mọi việc kiếm tiền từ lâm trường Hồng Thổ Pha này đều không thể thoát khỏi lòng bàn tay của Vương Quốc Thư.
Mấy trăm hecta vườn chè ở mảnh đất này, trồng mấy ngàn hecta cây Tùng, còn nổi tiếng về máy móc gia công chế biến chè hiện đại nhất, chỉ cần có trong tay những nguồn tài nguyên này, thì tiền vô như nước, Vương Quốc Thư hiểu quá rõ nên trong vòng 3 năm đã thu lại tất cả vốn đầu tư.
Nói là đầu tư, nhưng cũng không phải bỏ ra quá nhiều, còn việc bán đấu giá lâm trường thực ra cũng chỉ là hình thức. Vương Quốc Thư là người có thế lực nhất ở Huyện này, ai có thể tranh được với y? Mà nếu có thì tay chân của y sẽ gặp thu xếp riêng với người đó, mọi việc lại đâu vào đấy.
Tiền mua lâm trường căn bản là không phải trả, mà thông qua ngân hàng dùng lâm trường làm vật thế chấp tài sản. đúng là tay không bắt giặc!
Mới nghĩ đến những khoản tiền kếch xù sẽ trong tay nay mai, khiến y cảm thấy rất thoải mái.
Vừa về tới nhà, bà vợ y mặt mày hớn hở, cười tươi như hoa,hôn lên má chồng một cái,nói:
- Mình à, việc thế nào rồi? Xem cái dáng vẻ này là biết công việc có tiến triển phải không?
Vương Quốc Thư khoái chí cười phá lên, vỗ mạn mông vợ một phát, nói:
- Nhờ phúc của bà, mọi việc cơ bản đã êm xuôi, lâm trường sẽ bị phân ra bán, núi tiền này sẽ nằm gọn trong tay chúng ta thôi!
Bà vợ hơi bất ngờ,đột nhiên cũng phá lên cười một cách hả hê, liền ôm chặt ông chồng khen:
- Vốn biết mình rất tài, nhưng việc lo liệu trong Huyện đến đâu rồi? Có cần em giúp không?
- Em thì giúp được cái quái gì! Hả bà vợ lẳng lơ.
Vương Quốc Thư gõ yêu lên đầu bà vợ nói:
- Cái hôm tiếp đãi thằng tiểu tử họ Trần, mắt bà đã sáng rực rồi,nếu hôm đó tôi không có ở đấy, chắc bà hành quyết nó ngay tại trận không chừng!
Bà vợ cười to hơn, biểu lộ cử chỉ càng phóng đãng hơn nữa, nói:
- Cái ngữ Ông mà cũng biết ghen đấy, tên tiểu tử họ trần kia quả là món ngon, nếu ăn thì vị sẽ rất tuyệt đây. Nhưng tất cả chuyện này tôi không phải đều vì ông sao?
Vương Quốc Thư cười ha hả một tiếng, nói:
- Tên họ Trần kia bị người ta đẩy lên làm bù nhìn, hắn không thể làm chủ được. Sau này cũng chỉ làm vật tế chịu tội thay cho chủ thôi, bà đã xem qua bộ phim (hiệp khách hành)! Hắn chính là Bang chủ Trường Nhạc Bang,cuối cùng cũng bị tống đi.
Bà vợ cau mày,nói:
- Tôi lại không nhìn ra sao? Tôi thấy thư kí Lâm rất tôn trọng hắn mà!
- Tôn trọng cái mẹ gì, đó là tâng bôc hắn thôi, tên tiểu tử mặt búng ra sữa này làm sao có đủ khả năng chống đỡ ở huyện Lễ Hà này? Lâm trường Hồng Thổ Pha như một chiếc bánh ngon,mà hắn sẽ là người cắt bánh. Nhịn hắn một chút cũng đáng.
Vương Quốc Thư cười nhạt nói:
- Lần này tôi lên trung ương, chi phí lo lót từ trên xuống dưới hết hơn 10.000 tệ rồi,nếu thành công,hằng năm phong bao cảm ơn không thiếu một xu. Tên họ Trần kia có thể nhìn ra được không? Nếu có thì hắn có đủ bản lĩnh xử lý?
Vương Quốc Thư nói đến đây bèn đẩy vợ ra nói:
- Đi chuẩn bị ít đồ nhắm ngon, hôm nay tôi có mời một vị bí thư đến uống. Chúng ta không nhắc đến việc của tên họ Trần kia nữa.
Bà vợ chép miệng, vẫn còn chút dùng dằng,trong mắt bà ta đám người này không đáng để bà ta chú ý tới.
Nhưng nhắc đến Phó phòng Trần, bà lại rất chú ý,thèm muốn thử làn da trắng mềm mại của hắn. Nếu đúng như lời chồng bà nói,tương lai hắn sẽ bị tống đến
hiệp khách đảo
thì thật đáng tiếc...
Bất giác trong bà xuất hiện một luồng suy nghĩ khác,
hiệp khách đảo
là một nơi núi non hùng vĩ, rộng bao la,chỉ cần ăn một bát cháo có thể chạy tung hoành ngang dọc. Không chừng hắn giả chết bắt quạ giống như Thạch Phá Thiên kia.
- Ông này,thật tuyệt vời khi chúng ta lấy được một phần lâm trường. ông đừng làm gì để đắc tội với người ta, Phó phòng Trần dù sao cũng là lãnh đạo cao nhất ở đây, ông đụng vào hắn có ngày rước họa đó.
Bà vợ nói.
Vương Quốc Thư trừng mắt:
- Hôm nay bà ăn phải cài gì vậy? Dám nhắc đến tên họ Trần, đêm nay tôi sẽ cho bà không bò ra được khỏi giường.
- Thôi, thôi,không nhắc đến nữa, lòng dạ ông thật hẹp hỏi, tôi chỉ cốt nhắc nhở ông, đừng đứng mũi chịu xào là được rồi.
Nói xong bà vợ gạt hai tay của chồng quay đầu đi vào chuẩn bị cơm nước.
Vương Quốc Thư nhìn theo cái mông to của vợ vừa đi vừa uốn éo, bèn nhoẻn miệng cười khoái trá.
Trần Kinh ư? Y không thể đắc tội hắn được, kẻ hận hắn nhất phải là Mã Văn Hoa mới đúng.
Tên họ Mã đó trước đây là thợ xây, cậy có tí tiền trong tay nói năng lộn xôn, ngày ngày mặc đồ tây thắt cà vạt, ra vẻ người trí thức, nhưng thực tế làm người ta buồn nôn.
Trần Kinh tuổi trẻ tài cao,có khí chất, lột bỏ cái lốt tri thức giả tạo của Mã Văn Hoa, làm cho y chỉ còn nước chui xuống đất mới che được nỗi hổ thẹn này, mối thù này Mã Văn Hoa có thể quên được sao?
Mã Văn Hoa là một kẻ nham hiểm, keo kiệt, bủn xỉn, lần này xem tên họ Mã này có thể giở chiêu gì?