Chương 574: Bố Trí Hoành Châu!
-
Quan Sách
- Tịch mịch độc nam hoa
- 2569 chữ
- 2020-05-09 12:50:20
Số từ: 2563
Nguồn: Mê Truyện
Trần Kinh gửi thư cho Uông Minh Phong, đó là dựa vào linh cảm nhất thời của hắn.
Lúc ấy, khi Trần Kinh xem bản danh sách của Mễ Tiềm kia, mặc dù hắn khá kinh ngạc nhưng hắn cũng không biết danh sách này ảnh hưởng nhiều đến các mối quan hệ về quyền lợi đến vậy, tác động đến lòng người lại lớn như vậy.
Đơn Kiến Hoa mời Trần Kinh ăn cơm, Trần Kinh vốn nghĩ có thể cùng Đơn Kiến Hoa nói chuyện trao đổi được rất nhiều, nhưng điều khiến hắn không dự đoán được chính là, tuy lần này là Đơn Kiến Hoa mở lời mời nhưng người thực sự mời hắn ăn cơm lại là Tô Hoa Bình!
Ở quán Tam Giang Ngư, Chu Đình tự mình tiếp khách, cô mạnh vì gạo, bạo vì tiền, đặc biệt am hiểu việc giao tiếp, có cô ở đó, không khí trong phòng sẽ luôn sinh động, không mất tự nhiên.
Vì sao Tô Hoa Bình lại mời mình ăn cơm?
Trần Kinh ngay lập tức nghĩ đến bản danh sách kia, việc điều chỉnh bộ máy Hoành Châu, Tô Hoa Bình cũng là một trong những người đứng đầu danh sách đi Hoành Châu.
Làm Phó trưởng ban thư ký Ủy ban tỉnh, lý lịch kinh nghiệm của Tô Hoa Bình khá tốt, trong số 20 trong danh sách, ông ta được xếp ở top đầu.
Nếu xếp theo kinh nghiệm như vậy, Tô Hoa Bình chắc hẳn sẽ là Bí thư Thành ủy Hoành Châu rồi, Bí thư Thành ủy Hoành Châu hiện giờ, Tôn Thiên Thạch và Tô Hoa Bình có kinh nghiệm khá tương đương nhau, Tô Hoa Bình thay thế ông ta, hẳn là không có gì bất ngờ cả.
Hôm nay Tô Hoa Bình lại dày công chuẩn bị.
Ông ta vừa đến liền xin lỗi Trần Kinh, nói chuyện này chính là chuyện của Bí thư Quận ủy Lâm Giang tiền nhiệm,Vu Hồng Cương.
Ông đấm ngực dậm chân nói:
-Vu Hồng Cương tuy nói rằng tôi là bằng hữu nhiều năm, đây năng lực bản thân có thừa, dám làm dám chịu. Nhưng ai có thể nghĩ được người này không ngờ không quản nổi bản thân chứ? Tham ô mẹ nó, thật là con sâu làm rầu nồi canh. Thật khiến người ta tức giận mà.
Lần trước vì chuyện của hắn mà tôi còn phải tìm anh để giải thích cho, nhưng sự thật chứng minh tôi sai rồi, phạm phải sai lầm lớn rồi!
Trần Kinh nhìn chằm chằm Tô Hoa Bình kia siết tay thở dài, vẻ mặt hổ thẹn, mà lúc ông ta nói con sâu làm rầu nồi canh, vẻ mặt hàm chứa sự xúc động đầy phẫn nộ. Trần Kinh cũng có chút cảm thông.
Đáng tiếc, Trần Kinh lăn lộn trong quan trường đã lâu, hắn vô cùng hiểu những biểu cảm này trong chốn quan trường rồi.
Tô Hoa Bình cuối cùng có biết những gì Vu Hồng Cương đã làm hay không? Chuyện này vẫn là một dấu hỏi lớn!
Trần Kinh chuyển vụ án đến Ủy ban Kỷ luật, Ủy ban Kỷ luật đã điều tra ra được Vu Hồng Cương, nhưng từ chỗ Vu Hồng Cương cũng không có liên lụy đến Tô Hoa Bình. Bản thân việc này cũng đã nói lên rất nhiều vấn đề.
Có lẽ là Tô Hoa Bình tự để cho mình một lối thoát thân, hay là ông ta có mạng lưới quan hệ của mình, có thể giúp ông ta thoát khỏi chuyện này, về phía Tô Hoa Bình không biết những chuyện Vu Hồng Cương đã làm, lời này người khác có thể tin, nhưng Trần Kinh thì khác, hắn chỉ có thể coi đây là một lời nói dối.
Mà về điểm này, Trần Kinh cũng đánh giá cao Tô Hoa Bình.
Dù sao Tô Hoa Bình có thể an toàn thoát thân ra khỏi chuyện này, chỉ điểm này thôi cũng có thể nói ông ta so với Lý Dật Phong chỉ có mạnh hơn chứ không có kém.
Ít nhất chuyện lúc trước ở cục Văn hóa vẫn có thể khiến cho Lý Dật Phong đầu tắp mặt tối. Nhưng Lý Dật Phong khiến Vu Hồng Cương xảy ra chuyện lại không thể khiến Tô Hoa Bình gặp khó khăn, việc cao thấp trong đây đã quá rõ ràng rồi.
Đương nhiên, nhờ chuyện của Vu Hồng Cương, Tô Hoa Bình cũng phải coi trọng Trần Kinh một chút.
Trần Kinh giải quyết công việc, có thể không hành động theo cảm tính, có thể nghiêm túc kiên định giữ vững nguyên tắc khiến ông ta có chút giật mình.
Tô Hoa Bình am hiểu nhân tính, lần trước ông ta và Trần Kinh trao đổi về vấn đề của Vu Hồng Cương, khi ấy ông có thể cảm giác được trong lòng Trần Kinh không vui.
Trần Kinh tuổi trẻ nhiệt huyết, hơn nữa lại nắm quyền hành trong tay, ở trong Ban Tổ chức được lãnh đạo khá coi trọng.
Trong tình huống như vậy, Trần Kinh sao có thể chịu đựng người khác giơ tay can thiệp vào công việc của hắn chứ?
Lý Dật Phong có ý can thiệp, Trần Kinh lại ra sức phản đối, kết quả cuối cùng vấn đề của Vu Hồng Cương sẽ nhạt dần đi, đây là tính toán của Tô Hoa Bình.
Nhưng Trần Kinh cũng không có ý muốn làm theo tính toán của Tô Hoa Bình, Vu Hồng Cương cứ như vậy ngã xuống, điều này khiến cho Tô Hoa Bình lâm vào cảnh vô cùng bị động
Vì chuyện này, Từ Tự Thanh gọi ông ta lên, giận dữ trách móc một trận, cuối cùng sau khi được Phó chủ tịch Từ trấn an, cuộc phong ba này mới có thể lắng lại.
Chuyện này khiến Tô Hoa Bình trầm lại rất nhiều, đồng thời cũng khiến ông ta cảm thấy có hứng thú hơn với Trần Kinh.
Hiện tại, Trần Kinh không ngờ lại nhận nhiệm vụ phụ trách công tác của Hoành Châu, Tô Hoa Bình nghĩ đến quan hệ của mình và Hoành Châu, ông ta nào dám lại bất hòa với Trần Kinh chứ? Trước tiên phải giảng hòa, xoa dịu bớt mối quan hệ này đi
Quan hệ của Đơn Kiến Hoa và Tô Hoa Bình không tệ, trên bàn tiệc, ông ta liên tục nói đỡ cho Tô Hoa Bình.
Điều này khiến Trần Kinh bỗng nhiên nghĩ tới vấn đề phức tạp ở Hoành Châu không chỉ còn ở riêng Hoành Châu, ở Tỉnh ủy vấn đề nay cũng đang phức tạp hóa dần rồi.
Nhiều phe phái như vậy, nhiều ứng cử viên
thích hợp
như vậy, việc điều chỉnh bộ máy Hoành Châu, đến tột cùng có bao nhiêu người có thể đoạt được cơ hội này, chuyện này không phải chỉ cần có trình độ cao là đủ mà còn cần phải cân bằng được nội bộ Tỉnh ủy.
Trần Kinh nghĩ tới điểm này, hắn liền nghĩ đến phương pháp chưa bệnh của Đông y.
Đông y chú trọng biện chứng luận trị, không phải đau đầu chữa đầu, đau chân chưa chân mà phải tổng hợp suy luận, suy xét toàn diện.
Hiện tại so sánh lý luận này với chuyện ở Hoành Châu không phải là giống nhau sao?
Vấn đề của Hoành Châu nảy sinh, trước hết là tỉnh thành ngay lập tức loạn như vậy, các thế lực ở khắp nơi đều có người thích hợp nhắm đến Hoành Châu, mọi người tranh đấu kịch liệt, có thể nói là
Bát Tiên quá hải
mỗi người đều tự bộc lộ sự thần thông quảng đại của mình.
Trần Kinh là con tép gì chứ?
Nhưng sau khi Trần Kinh tiếp nhận vụ án của Hoành Châu, đầu tiên là Cao Vệ tìm hắn, sau đó là Tô Hoa Bình. Về sau khả năng còn có Quách Vĩ Toàn và mấy người kiểu này kiểu khác..v...vvv, hoàn toàn có thể thấy hiện tại cục diện đã rất loạn.
Trần Kinh cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy trước tiên vẫn lên quan sát từ cấp tỉnh trở lên, tại nơi này, các thế lực khắp nơi phải thống nhất được thái độ, phải có chung quan điểm mới được.
Trần Kinh liền đưa phong thư tố cáo kia cho Uông Minh Phong, đây là giải vây giúp Uông Minh Phong, đồng thời cũng là giúp Sa Minh Đức khống chế cục diện.
Đường Kiếm Bình vốn là kẻ ngang ngược, lại rất thông minh, hơn nưa quan hệ của người này ở Sở Giang rất rộng, Sa Minh Đức vẫn luôn không thể hoàn toàn khống chế hắn.
Trần Kinh tin rằng, nếu như có thể từ các phương diện khác nhau gây áp lực với Đường Kiếm Bình nhất định có thể khống chế anh ta.
Mà nếu như có thể khống chế Đường Kiếm Bình, ván cờ trước mắt của Sa Minh Đức nhất định có thể thẳng đường mà tiến, vấn đề Hoành Châu về phương diện nội bộ có thể sẽ có tiến triển tốt hơn so với hiện tại một chút.
...
Tại Ban Tổ chức Tỉnh ủy, Trần Kinh triệu tập Triệu Vũ Lạc và Diêu Hạ đến họp bàn.
Ngụy Vũ Lạc và Diêu Hạ đều là những người có năng lực được tuyển chọn cẩn thận để đưa vào Ban Tổ chức, hai người này có một điểm chung, đó là làm việc cẩn thận, hơn nữa có thể chịu được vất vả. Tuy rằng kinh nghiệm có kém một chút nhưng trong vấn đề của Hoành Châu, Trần Kinh vẫn quyết định chọn hai người này làm quân chủ lực.
-Chị Ngụy, Diêu Hạ! Tình hình nhiệm vụ tương đối nhiều. Tôi có thể nói rõ cùng hai người, lần này đây chúng ta đi Hoành Châu chính là giống như đi trên bàn đinh vậy, vấn đề của Hoành Châu, chúng ta nhất định phải cẩn thận điều tra kỹ càng.
Hơn nữa, căn cứ vào yêu cầu của lãnh đạo, chúng ta còn phải hoàn thành việc khảo sát bộ máy hiện tại của Hoành Châu, nhiệm vụ lần này thật sự rất gian khổ đó!
Trần Kinh trầm giọng nói với hai người.
Hắn trầm ngâm chốc lát lại nói:
-Dựa theo kinh nghiệm của tôi, xử lý chuyện như này, có thành công cũng không có thưởng, nhưng nếu thất bại, tất cả sai lầm sẽ đổ lên đầu chúng ta. Cho nên, mọi người phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, chúng ta có lúc có thể sẽ phải chịu uất ức đó.
Ngụy Vũ Lạc bình tĩnh gật đầu, Diêu Hạ tuổi còn trẻ hăng hái, cười nói:
-Trưởng phòng, tôi còn sợ giống lần điều tra trước của chúng ta không đủ gay cấn, cưỡi ngựa xem hoa sơ sơ bên ngoài, có thể điều tra được cái gì có giá trị cơ chứ?
Trần Kinh cười cười, nói:
-Diêu Hạ à, nhiệm vụ tôi vẫn còn chưa bố trí đâu! Lần này, cuộc điều tra của chúng ta chỉ là cái vỏ bọc che mắt cho bước đầu kế hoạch của tôi thôi. Chị Ngụy cùng tôi phụ trách chuyện bên ngoài, chúng ta sẽ đến thường trú tại thành phố Hoành Châu.
Còn cậu đợi ở các huyện ngoại ô, một mặt tự mình triển khai kế hoạch, mặt khác chờ nghe chỉ thị của tôi.
-Là mai phục ư? Không phải anh bảo tôi đi làm gián điệp đấy chứ?
Diêu Hạ gãi gãi đầu hỏi lại.
Trần Kinh cười haha, nói:
-Không sai, trước mắt kinh nghiệm của cậu còn kém, hơn nữa cậu còn trẻ tuổi, là một mục tiêu không rõ ràng, là một người mai phục thích hợp, quan trọng hơn là cậu biết tiếng Hoành Châu, cho nên nhiệm vụ này không phải cậu thì còn ai vào đây!
Ngụy Vũ Lạc đứng một bên cười, góp lời:
-Diêu Hạ, cậu nói xem, lần trước tôi thương lượng với cậu, đã nói rằng chúng ta phải một người trong tối một người ngoài sáng, cậu còn cố tình không nghe tôi. Hiện tại cậu thấy chưa, Trưởng phòng và tôi đều có suy nghĩ giống nhau, tôi xem lần này cậu còn nói được gì đây?
Trần Kinh ngạc nhiên nói:
-Chị Ngụy, trước đây hai người thực sự đã thương lượng qua như vậy sao?
Ngụy Vũ Lạc gật đầu nói:
-Vâng, chúng tôi vốn nghĩ sẽ cùng nhau hợp tác nhưng Diêu Hạ lại muốn tách ra thể hiện bản lĩnh, kết quả cuối cùng lại tự bất mãn với ý kiến của chính mình đó!
Trần Kinh cười trấn an Ngụy Vũ Lạc vài câu, điện thoại trên bàn bỗng nhiên vang lên.
Hắn cầm điện thoại lên nghe:
-Tôi Trần Kinh xin nghe! Tôi giúp được ngài chuyện gì không ạ?
-Bí thư Trần...
Đầu bên kia phát ra một thanh âm rất nhỏ, mở miệng đã gọi bí thư, Trần Kinh nghĩ một chút liền nhận ra đó là tiếng của Vương Học Bình.
Hắn dừng một chút, nói:
-Lão Vương à! Có chuyện gì vậy?
-Bí thư Trần, lần này Hội nghị Quận ủy thường niên của chúng tôi thảo luận vấn đề cải cách xảy ra một chút vấn đề. Kế hoạch cải cách lúc trước chúng tôi dự kiến có khả năng không thực hiện được nữa, bước tiếp có khả năng còn phải lui về một chút...
Vương Học Bình ở đầu dây bên kia do dự nói.
-Sao lại thế? Không phải nói rằng phương án đã ổn thỏa rồi sao? Tại sao còn phải rút về? Nếu lại rút về, cải cách hay không cải cách còn có gì khác biệt chứ?
Trần Kinh vừa nghe Vương Học Bình nói vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng tức giận.
Lần trước hắn tự mình đến Đức Cao, mọi chuyện đều đã sắp xếp chu đáo, ổn thỏa, thế nhưng chờ hắn trở về, Cao Bá Khang lại liên tục lật lọng, thể hiện thái độ vô cùng coi thường chuyện cải cách, điều này khiến cho Trần Kinh vô cùng tức giận!
-Vâng đúng như Bí thư nghĩ, bước tiến của chúng ta vẫn rất lớn, ông ta rất lo lắng, sợ rằng chúng ta cải cách sẽ gây bất lợi cho việc thực hiện ý đồ của tổ chức!
Vương Học Bình hạ giọng nói, trong lòng của anh rất không yên, đã chuẩn bị tinh thần để nghe mắng rồi!
-Được rồi, tôi biết rồi lão Vương, chuyện này chúng ta nói sau. Hiện tại tôi đang vội, hôm nào tôi gọi điện cho anh nói về chuyện này sau!
Trần Kinh nói.
Trần Kinh cúp điện thoại trầm ngâm một chút, lại cầm điện thoại lên gọi 1 cuộc.
Điện thoại vừa kết nối, Trần Kinh liền hỏi:
-Là Tiểu Liễu phải không? Chủ tịch quận của các cô còn ở tỉnh thành hay không?
-Như vậy đi, cô sắp xếp một chút, 8 h tối tôi qua chỗ bên đó....