Chương 661
-
Quan Sách
- Tịch mịch độc nam hoa
- 2367 chữ
- 2020-05-09 12:51:04
Số từ: 2361
Nguồn: Mê Truyện
Số lần Lý Quốc Vỹ và Trần Kinh gặp mặt không nhiều như tưởng tượng.
Bình thường Bí thư và Chủ tịch quận muốn bàn bạc công việc đều thông qua điện thoại, gặp mặt trực tiếp nói chuyện thường là đề cập đến những việc quan trọng.
Quận ủy Lân Giác và UBND quận ở cùng một tòa nhà, nhưng hai bên đông tây của tòa nhà này hình như ở giữa cách một rãnh trời.
Người của Quận ủy đi cầu thang phía Tây, người của UBND đi cầu thang phía đông, cơ bản rất quy củ, chỉ riêng điểm này, mọi người có thể thấy quan hệ tinh tế giữa Quận ủy và Ủy ban nhân dân.
Lý Quốc Vỹ đến địa bàn của Quận ủy, nhân viên của Quận ủy nhìn thấy ông ta ở hành lang đều quy củ tránh sang một bên, sau đó chào hỏi khách khí.
Gặp phải tình huống như vậy, Lý Quốc Vỹ thường cố gượng cười, lạnh lùng gật đầu.
Sau khi ông ta đi qua, đằng sau nhất định có ánh mắt hiếu kỳ dõi theo, bởi vì mọi người đều rất hiếu kỳ, muốn biết Lý Quốc Vỹ đến đây để làm gì.
Trần Kinh ở trong phòng làm việc chắp tay sau lung, thưởng thức chậu cảnh tinh xảo đặt trên cửa sổ.
Tùng La Hán là loại cây thường được trồng để làm chậu cảnh, Trần Kinh vừa mới có được một chậu cảnh tùng La Hán.
Trong thời gian này, Trần Kinh mua xe mới, bình thường thích lái xe thăm thú các nơi ở thành phố Hải Sơn, cứ như vậy vừa trở nên hoàn toàn thông thạo cảnh vật ở đây, hiểu biết được tình hình phát triển của các quận ở Hải Sơn.
Hơn nữa, Trần Kinh vừa lái xe vừa có thể suy nghĩ vấn đề.
Gần đây vấn đề Trần Kinh suy nghĩ nhiều nhất đương nhiên là vấn đề liên quan đến sự phát triển Lân Giác.
Hắn càng nghiên cứu sâu về Lân Giác, điều tra nghiên cứu càng tỉ mỉ chi tiết, thì càng cảm thấy Lân Giác nên đi theo con đường phát triển thích hợp hơn.
Hiện tại con đường phát triển quê mùa mà Lân Giác đang đi sẽ không được dài lâu, không thể làm cho Lân Giác nổi bật lên trong đại quân phát triển Lĩnh Nam.
Lân Giác nếu muốn có triển vọng, có giá trị hơn, bắt buộc phải sáng tạo, bắt buộc phải tìm ra con đường phát triển phù hợp với tình hình địa phương.
Trong suy nghĩ như vậy, Trần Kinh gần như lái xe đi khắp thành phố Hải Sơn rồi, mà lúc hắn đi dạo ở vườn ươm ngoại ô quận Lam Hà thành phố Hải Sơn, vửa hay phát hiện ra chậu cảnh tùng La Hán này.
Trần Kinh nói chuyện với ông chủ vườn ươm, hắn nói thích cái chậu cảnh đó, cuối cũng bỏ ra 10 nghìn để mua nó.
Vỗn dĩ trước đây Trần Kinh không thích chơi mấy cái này, nhưng từ sau khi tặng cho nhạc phụ và Phương lão tướng quân mấy chậu cảnh, hắn bỗng nhiên cảm thấy cảnh giới của mình cao hơn.
Thỉnh thoảng đi dạo, thấy chậu cảnh đẹp, nhìn vừa mắt là hắn lại không kìm được sự thích thú, kết quả là kích động nhất thời muốn mua. Nhưng chậu tùng La Hán này là thực sự thích nên mới mua.
…
Lý Quốc Vỹ hơi nhíu mày, thần sắc hơi u ám. Hình như rất mệt mỏi.
Trần Kinh thong thả rót trà. Vẻ mặt khoan thai điềm đạm.
Ánh mắt Lý Quốc Vỹ hướng về phía Trần Kinh nhìn qua nhìn lại liên tục, dường như muốn tìm thấy sơ hở ở Trần Kinh dù chỉ là một chút, nhưng đáng tiếc ông ta không thể tìm thấy.
Trần Kinh rất trẻ, nhưng lòng dạ sâu sắc khó đoán, Lý Quốc Vỹ hôm nay lần đầu tiên cảm thấy áp lực.
Mấy phút trước Trần Kinh thông báo cho Lý Quốc Vỹ sự việc mà tổ công tác Ủy ban kỷ luật thành phố muốn đến Lân Giác để điều tra. Đối tượng điều tra chính là Lý Quốc Vỹ, chủ yếu là điều tra mấy vấn đề vi phạm kỉ luật có liên quan đến ông ta. Trong đó có một vấn đề rất nghiêm trọng đó là nghi có dính líu đến nhận hối lộ.
Lý Quốc Vỹ vừa nghe được tin tức này, tim đột nhiên muốn nhảy ra ngoài. Cả người suýt nữa kiệt sức.
Nhưng rất nhanh, ông ta khôi phục lại tinh thần, đúng lúc này, Trần Kinh nói:
- Đồng chí Quốc Vỹ, việc điều tra của Ủy ban kỷ luật thành phố không chỉ là điều tra vấn đề, mà còn là sự bảo vệ đối với cán bộ chúng ta, cây ngay không sợ chết đứng, quận ủy và cá nhân tôi vẫn rất tin tưởng anh, hi vọng việc này không ảnh hưởng đến công việc của anh.
Lý Quốc Vỹ cười ha ha, nói:
-Cảm ơn Bí thư tín nhiệm, anh yên tâm, tôi làm ở Lân Giác nhiều năm như vậy rồi, chút tự tin này tôi có, lãnh đạo Ủy ban kỷ luật đến điều tra, tôi sẽ nghiêm túc phối hợp, về phần công việc tuyệt đối sẽ không tụt dốc!
Lý Quốc Vỹ trả lời rất ung dung, nhưng trong lòng lại có chút bất ổn.
Ông ta vừa có đươc 3 triệu, thì ủy ban kỷ luật đã tìm đến ông ta để điều tra, tốc độ này có phải là quán nhanh không?
Ông ta nghĩ đi nghĩ lại, ủy ban kỷ luật thành phố từ khi nhận được tố cáo đến khi thành lập tổ điều tra, thường thì cần một quá trình không hề ngắn, không thể có lý do nào mà nhanh như vậy được?
Ông ta nghĩ như vậy, trong lòng cũng nhẹ hơn một chút.
-Lão Lý, Lưu Thịnh anh rất quen đúng không? Trước đây anh tiếp xúc bao nhiêu lần rồi?
Trần Kinh đột nhiên hỏi.
Lý Quốc Vỹ vừa mới nhẹ nhõm lại bỗng nhiên căng thẳng, chén trà trong tay suýt chút nữa rời tay, trong nháy mắt, lưng ông ta đổ mồ hôi lạnh rồi.
Lưu Thịnh? Sao lại nhắc đến Lưu Thịnh? Việc này liên quan đến tố cáo sao?
Lý Quốc Vỹ cảm thấy khó thở, có một loại cảm giác nghẹt thở rất mạnh, không thở được.
-Không, không quen lắm!Nhưng cũng không lạ, năm đó thu hút tập đoàn Yến Kinh vào là một dự án lớn của quận, Bí thư Diệc Nhiên tự mình tìm, tôi chỉ trợ giúp thôi.
Lý Quốc Vỹ nói, ông ta cố tự trấn tĩnh, nhưng trong lòng thì vô cùng bất an.
Những lời nói của ông ta đều là thật, nhưng Trần Kinh không hỏi thêm gì nữa, lại bắt đầu rót trà.
Cảm giác Trần Kinh rót trà rất tĩnh mịch, nhưng Lý Quốc Vỹ lúc đó lại rất hoảng loạn, giữa những động tĩnh như vậy, đối với Lý Quốc Vỹ mà nói chính là dày vò, khiến ông ta cảm thấy cực kì khó chịu.
-Lão Lý, anh thấy chậu tùng kia thế nào?
Trần Kinh đột nhiên chỉ chậu cảnh ở cửa sổ nói với Lý Quốc Vỹ.
Lý Quốc Vỹ hiện tại như chim sợ cành cong, vốn dĩ Trần Kinh chỉ thuận miệng hỏi ông ta một câu, muốn khoe với ông ta kiệt tác mà hắn gần đây đào được, nhưng Trần Kinh vừa hỏi, ông ta đã không kìm được phải suy nghĩ về ý đồ của Trần Kinh.
Có một số việc đơn giản bị con người phức tạp hóa lên, hương vị cũng rất lạ, ngơ ngơ ngẩn ngẩn rất lâu, Lý Quốc Vỹ mới ngượng ngùng nói:
-Rất tốt, rất tốt! Rất đẹp, rất có sức sống…
Trần Kinh hơi nhíu mày, hắn nhạy bén cảm nhận được Lý Quốc Vỹ có chút khác thường.
Hắn bỗng nhiên nghĩ có khi nào Lý Quốc Vỹ thật sự có vấn đề, không chống đỡ được việc điều tra?
Ý nghĩ này chỉ thoáng vụt qua trong đầu hắn, sau đó ngay lập tức bị dập tắt, hắn không hàn huyên với Lý Quốc Vỹ nữa, nói:
-Được rồi, lão Lý, hôm nay tôi cũng là nói trước với anh một tiếng, để anh chuẩn bị tâm lý. Anh bận gì thì cứ đi trước, tinh thần thoải mái một chút, không nên nghĩ nhiều quá, phải hết sức tin tưởng tổ chức!
Lý Quốc Vỹ từ phòng Trần Kinh đi ra, lưng lạnh toát, ướt đẫm hoàn toàn.
Đêm qua cả đêm ông ta ngủ không ngon, vốn dĩ hôm nay rất mệt mỏi, nhưng qua việc vừa rồi, những mệt mỏi của ông ta đều tan theo mây rồi, đến cả quầng thâm trên mắt cũng nhạt đi rồi.
Một cuộc nói chuyện sợ toát mồ hôi lạnh, Lý Quốc Vỹ làm chính trị nhiều năm như vậy rồi, hôm nay là lần đầu tiên như vậy.
Ông ta vào đến sân, quay đầu lại nhìn phòng làm việc của Trần Kinh một lần nữa, lắc đầu mạnh, trong lòng yên tĩnh được một chút.
Ông ta đột nhiên cảm thấy biểu hiện lúc nãy của mình hơi mất kiểm soát, anh ta không để ý đến khí chất của Trần Kinh, Trần Kinh dường như cố ý tạo nên một tình cảnh cao thâm khó đoán, tự mình không biết nông sâu, mất kiểm soát rồi...
Quay trở lại phòng làm việc, đầu óc Lý Quốc Vỹ quay cuồng nhanh như bay.
Ông ta đang nghĩ, rút cuộc là ai tố cáo mình, có thể làm kinh động đến ủy ban kỷ luật thành lập tổ điều tra, điều đó cho thấy tố cáo không phải là không có mục đích.
Nhưng Lý Quốc Vỹ tin tưởng tuyệt đối vào bản thân mình, ông ta chắc chắn rằng tố cáo đều là những việc hư ảo, có thể biến chuyện hư ảo thành thật, bản lĩnh cực đại như vậy, người bình thường không bao giờ làm được.
-Đinh, đinh!
Điện thoại trên bàn vang lên, Lý Quốc Vỹ do dự một chút nhấc điện thoại lên.
-Xin chào, Chủ tịch quận Lý phải không?
Một giọng nói lạ lẫm.
Lý Quốc Vỹ cau mày nói:
-Tôi là Lý Quốc Vỹ, cho hỏi anh là ai?
-Ha ha!
Đối phương cười to, nói:
-Tôi là Lưu Thịnh, Lưu Thịnh của tập đoàn Yến Kinh! là thế này, tôi nghe nói thành ủy có một vài tin đồn, nói công ty chúng tôi dùng thủ đoạn bất chính để lấy được công trình. Hơn nữa, có người còn kéo anh vào việc này, nói thật, tôi rất tức giận với những tin đồn giả dối này!
Tôi gọi điện cho anh, chính là hi vọng anh đừng bao giờ để những tin đồn đó ảnh hưởng đến mình, cá nhân tôi và tập đoàn Yến Kinh đều rất tôn trọng anh!
Lý Quốc Vỹ ngẩn người, hơi nhíu mày.
Vào lúc này, Lưu Thịnh lại dám gọi điện đến, rõ ràng là gan to bằng trười, thậm chí là không có gì lo sợ.
-Được rồi, chủ tịch Lưu, cây ngay không sợ chết đứng, những việc này tổ chức sẽ sử lý thích đáng!
Lý Quốc Vỹ thản nhiên nói, ngữ điệu của ông ta có chút kì lạ.
Anh ta vừa mới nhận 3 triệu của Lưu Thịnh, nhưng bây giờ lại hiên ngang nói cái gì mà cây ngay không sợ chết đứng, quả thật có chút xấu hổ.
Lưu Thịnh cũng không nói gì thêm, hỏi thăm vài câu, kết thúc cuộc gọi một cách thoải mái.
Không nghi ngờ gì, mục đích mà Lưu Thịnh gọi điện cho Lý Quốc Vỹ là để cho Lý Quốc Vỹ yên tâm, có người tố cáo Lý Quốc Vỹ và tập đoàn Yến Kinh có gì mờ ám, Lưu Thịnh muốn Lý Quốc VỸ biết rằng, ông ta tuyệt đối an toàn.
Nghĩ thông suốt điểm này, trong lòng Lý Quốc Vỹ hoàn toàn tĩnh lại rồi.
Ông ta ngồi một mình rất lâu, nhấc điện thoại lên gọi cho một vị lãnh đạo thành ủy nào đó.
Thời gian nói chuyện điện thoại không dài, rất nhanh Lý Quốc Vỹ đã cúp máy.
Rất lâu sau, ông ta nhếch miệng lên, lộ ra nụ cười khinh bỉ.
Ba điểm của tố cáo lần này ông ta đã làm rõ, vừa nhìn đã biết có người cố ý bịa đặt, tố cáo như vậy tổ điều tra chỉ cần điều tra một chút là ra chân tướng, căn bản không đáng để Lý Quốc Vỹ lo lắng.
-Cái chó gì thế này!
Lý Quốc Vỹ không nhịn được văng tục một câu, tâm trạng ông ta lúc này rất bình tĩnh, đã không còn chút kinh hoàng nào nữa rồi.
Ông ta có tư duy nhạy bén, nhanh chóng tập trung sức lực vào cục diện chính trị Lân Giác, trước mắt chính đàn Lân Giác cần ông ta phát ngôn...
Đúng lúc này, điện thoại của ông ta lại vang lên.
Ông ta nghe điện, vợ ông ta kể cho ông ta nghe về chuyện đi du học của con gái, hỏi Lý Quốc Vỹ có thể thắt chặt quan hệ, nhanh chóng quyết định trường học, dù sao bây giờ vấn đề tiền nong cũng ổn thỏa rồi.
Lý Quốc Vỹ không để ý tới lời nói của vợ, đột nhiên trong đầu ông ta vụt qua một ý nghĩ, nói:
-Đúng rồi, A Phương, vấn đề tiền nong chúng ta nghĩ cách khác, số tiền đó không được động đến, nhất định không được động đến.
Kiếp sống trong chính trị nhiều năm, Lý Quốc Vỹ có khứu giác chính trị cực kì xuất sắc.