Chương 683: Cục Diện Nhỏ Bé.
-
Quan Sách
- Tịch mịch độc nam hoa
- 2417 chữ
- 2020-05-09 12:51:07
Số từ: 2411
Nguồn: Mê Truyện
Chủ tịch Thanh Hương không hỏi nhiều về vấn đề hạng mục.
Gần đây, hắn nghe được nhiều nhất đều là tin tức tiêu cực về Lý Thanh Hương. Nói Chủ tịch Lý Thanh Hương làm người có thù tất báo, Trần Kinh đắc tội bà ta, có thể sẽ gặp hậu quả nghiêm trọng.
Còn nói Chủ tịch Lý Thanh Hương có thể vi phạm quy định vi phạm kỷ luật, hơn nữa người này ưa che dấu khuyết điểm, Trần Kinh về sau về mặt phối hợp công tác với chính quyền thành phố có thể sẽ gặp khó xử.
Đối với những tin đồn này, Trần Kinh vẫn luôn thận trọng lắng nghe.
Hôm nay hắn trực tiếp tới Uỷ ban nhân dân thành phố, trong đó cũng có nhân tố thử nghiệm.
Chủ tịch Thanh Hương dù sao cũng là cán bộ cao cấp, bụng dạ và sự chấp nhặt tuyệt đối không tới mức như bên ngoài đồn đại.
Đương nhiên, Trần Kinh cũng ý thức được, khả năng Chủ tịch Thanh Hương chủ quản ở Hải Sơn mấy năm nay, bà có uy vọng rất cao, người phía dưới bày đặt tình huống cũng là khó tránh.
Làm lãnh đạo, nhất là lãnh đạo cấp bậc tương đối cao, có đôi khi cần bỏ ra tinh lực rất lớn để quản người bên dưới.
Trần Kinh lăn lộn lâu trong quan trường, chỉ từng thấy rất nhiều người bên dưới chuyện bé xé ra to, tỏ thái độ lung tung thay lãnh đạo, làm loạn thêm tình hình.
Tình huống như vậy càng nhiều, có đôi khi lãnh đạo sẽ phải chịu liên lụy, nếu có những lãnh đạo cá tính mạnh một chút, lại che dấu khuyết điểm một chút, tình huống kia sẽ càng phức tạp hơn.
Hiện tại tình hình của Hải Sơn cũng rất phức tạp.
Trần Kinh khiến hạng mục Bán sơn hào đình của bất động sản Ôn Hải phải đình công, hắn liền cảm nhận được áp lực từ nhiều phía.
Quan Kế Vũ, Chủ tịch hội đồng quản trị bất động sản Ôn Hải là rắn địa phương.
Người này có quan hệ tốt với rất nhiều người trong chính giới, trong chuyện này còn liên quan tới quan hệ lợi ích.
Cho nên Trần Kinh vừa mạnh tay với ông ta, lập tức có những anh em của Quan Kế Vũ trong chính đàn bất mãn, có những huynh đệ người phụ trách của các quận huyện chạy tới làm loạn ở thành phố. Nói Lân Giác chiếm quá nhiều tài nguyên, về vấn đề phát triển, thành phố không xử lý công bằng.
Còn cả một vài cơ quan chức năng ở những phương diện công tác của Lân Giác bắt đầu thiết kẹp, cứ nhìn hạng mục của Cục cải cách phát triển lần này, nếu không phải Trần Kinh trước kia đã lập quan hệ xã hội với Hạ Triều Nam, chỉ e hạng mục khó lòng được phê duyệt.
Nhưng thành phố đâu phải chỉ có một Cục cải cách phát triển.
Chỉ riêng bàn về hạng mục này, lập tức đều phải giao tiếp với Cục Kinh tế Thương mại, cục Tài chính.
Trần Kinh cũng sẽ không khờ dại cho rằng mình có chữ kí của Chủ tịch thành phố, công tác phía sau sẽ thông suốt.
Xã hội hiện nay, làm việc khó chính là ở chỗ phái bái bồ tạt mọi đường, một bồ tát không thắp hương, chuyện khó lòng mà thành.
Có đôi khi, rút tiền từ thành phố, lãnh đạo phân quản của thành phố phải thể hiện thái độ, tới Cục, lãnh đạo Cục chủ chốt cũng phải thể hiện ý kiến, từ trên xuống dưới đều phải khai thông.
Cứ lấy hạng mục lần này làm ví dụ, Trần Kinh có được chữ kí của Chủ tịch thành phố, sau đó bên Cục cải cách phát triển không có vấn đề thông qua.
Nhưng hạng mục chứng thực muốn rút tiền từ Cục tài chính, Trần Kinh cầm chữ kí tới Cục tài chính, người khác một câu có thể khiến Trần Kinh không công mà lui:
- Không có tiền.
Lãnh đạo cục người ta cũng không phải không chấp hành yêu cầu của lãnh đạo, nhưng người ta không có khoản tiền này, sao mà chi?
Trần Kinh cứ cho là biết ăn nói, lợi hại tới đâu đi chăng nữa, vậy cũng chả có cách bắt người ta.
Sự tình bên trong Đảng, thật sự phải làm theo quy củ, chuyện này không cần xử lý, bởi vì vĩnh viễn không làm được.
Đương nhiên, tất cả những phản ứng này Trần Kinh đều dự liệu được, thời buổi này không có chuyện thập toàn thập mỹ.
Trần Kinh gây bão đối với tập đoàn Ôn Hải, vẫn luôn có chuẩn bị tâm lý, hắn muốn dùng chuyện này hoàn thành việc nắm giữ đối với cục diện Lân Giác, đương nhiên hắn sẽ phải chấp nhận một vài ảnh hưởng tiêu cực do chuyện này mang đến.
Cái gọi là rồng mạnh không đè được rắn địa phương. Anh em Quan thị tập đoàn Ôn Hải chính là rắn địa phương tiêu chuẩn. Trần Kinh động đến bọn họ, đương nhiên sẽ gây ra phiền toái.
Nhưng với tính cách của Trần Kinh, hắn sợ rất nhiều chuyện, cái không sợ nhất là phiền toái.
Làm quan trên chính trường, không phải người đấu với người, người đấu với trời, người đấu với đất sao?
Thời buổi này, nếu muốn từng bước vững vàng, gặp trở ngại gì cũng làm ông ba phải, trên quan trường cũng sẽ không có động tác lớn, thì chỉ có thể là quan tầm thường.
Nếu muốn có hành động gì, không có một khí thế nhất định, không có cá tính, trước sợ sói sau sợ hổ, vậy căn bản không làm được chuyện gì.
Trần Kinh cũng là người không có kim cương, không đồ sứ.
Trong quá trình trưởng thành của hắn, làm gì có khó khăn gì chưa từng gặp.
Trong từ điển của hắn, trên thế giới vốn không có nan đề không giải quyết được, chỉ cần có quyết tâm, có công mài sắt, có ngày nên kim, sợ là sợ không có quyết tâm, không có dũng khí.
…
Một phen vật lộn kịch liệt, hơi thở của đàn ông, tiếng rên rỉ của phụ nữ, khiến trong phòng đầy sự kiều diễm.
Bành Triều Huy dùng toàn lực tấn công, sau khi phun ra toàn bộ tinh hoa cuối cùng, cả người ông ta như cóc bị hút cạn máu, bùm một cái ngã xuống giường, chỉ lộ ra cái bụng bự trắng dã.
Gần đây ông ta say mê ân ái.
Khoan hãy nói, chỉ tiếp xúc với người có nhiều kinh nghiệm, còn có thể học được điều mới, mở mang kiến thức.
Trước kia Bành Triều Huy đâu biết rằng giữa nam nữ lại có nhiều việc thú vị có thể chơi như vậy, cũng chỉ có chơi đùa với mấy người đàn bà này, ông ta mới thực sự cảm nhận được lạc thú của đàn ông.
Lưu Thịnh này còn thật nhìn không ra, có chút thủ thuật, sao bên trong công ty lại thu được nhiều báu vật như vậy?
Mỗi khi ông ta nghĩ tới vấn đề này, trong lòng liền vô cùng hâm mộ, Bành Triều Huy ông ta lăn lộn lâu như vậy, cũng chỉ làm Chủ tịch công ty tư vấn, trên tay căn bản không có mấy người.
Mặc dù nói ngày qua cũng coi là êm đềm, nhưng thật sự so sánh với Chủ tịch Lưu Thịnh chân chính này, ông ta sống cũng thật khó coi.
Trong đầu ông ta toàn là ảo tưởng, chính mình một ngày kia cũng có thể giống Lưu Thịnh, muốn làm tập đoàn chơi, người như vậy mới gọi là tuyệt vời.
Lưu Thịnh có câu nói rất hay, Bành Triều Huy nếu muốn sống những ngày yên ổn, vậy vị trí của Lý Quốc Vĩ phải cao một chút.
Một Chủ tịch quận chung quy cũng vẫn nhỏ, hơn nữa càng quan trọng hơn là Chủ tịch quận không phải người đứng đầu. Ở trong bộ máy đầu não quận còn có người đè áp, đây là điều khó chịu nhất.
Có một ngày Chủ tịch Lý có thể trở thành Bí thư Lý, Bành Triều Huy ông ta sẽ không chỉ có cuộc sống như hôm nay.
- Đông đông
- Ai đó?
Bành Triều Huy kiên nhẫn nói, ông ta nháy mắt với người đàn bà, tự mình mặc xong quần áo, đi qua phòng khách tới cửa.
Mở cửa, bên ngoài chính là Lưu Thịnh.
- Lưu…Lưu tổng, anh, sao anh lại tới đây?
Bành Triều Huy ánh mắt có chút xấu hổ, dù sao ông ta cũng vừa ngủ cùng phụ nữ của công ty người ta, đụng mặt như vậy thật không hay lắm.
Lưu Thịnh vào cửa nói:
- Lão Bành, anh ấy à, kiềm chế chút đi. Có lúc còn phải làm chút chuyện chính đáng, anh biết đấy, hôm nay Chủ tịch Lý lại chịu oan ức, hiện tại Trần Kinh ở Lân Giác đắc thế không buông tha người, từng bước ép sát, gây sự ép người.
Lưu Thịnh thần sắc có chút tiếc hận, lắc đầu liên tục.
Bành Triều Huy hừ hừ nói:
- Trần Kinh này thật khinh người quá đáng.
- Không phải cậu ta khinh người quá đáng, thời buổi này người lương thiện bị bắt nạt, là Chủ tịch Lý suy nghĩ quá nhiều, quá nhát gan. Nếu không Trần Kinh đơn thương độc mã, làm sao tới phiên hắn diễu võ dương oai?
Lưu Thịnh lạnh lùng nói.
Ông ta vừa nói như vậy, Bành Triều Huy thần sắc liền có chút xấu hổ.
Lần trước ông ta ra mặt mời Lý Quốc Vĩ, để Lý Quốc Vĩ gặp mặt Lưu Thịnh ăn bữa cơm
Trong bữa tiệc, Lưu Thịnh và Lý Quốc Vĩ uống vài ly rượu, ông ta liền nói với Lý Quốc Vĩ, tập đoàn Yến Kinh bọn họ muốn tăng đầu tư vào Lân Giác. Muốn trưng thu vài mảnh đất khu vực gần Lân Giác và Nam Cảng, hy vọng ý tưởng này của họ được sự ủng hồ của Uỷ ban nhân dân quận.
Lúc ấy Lưu Thịnh ưỡn ngực nói:
- Chủ tịch, Yến Kinh chúng tôi hiện tại ở Lân Giác, mục tiêu là trở thành doanh nghiệp đi đầu. Về mặt trưng thu đất, chúng tôi cũng không để dân chúng thiệt thòi, sẽ bồi thương tất cả theo yêu cầu của quốc gia, chúng tôi tuyệt đối không làm khác.
Lý Quốc Vĩ khi ấy nói:
- Lưu tổng, trưng thu đất là chuyện tốt, cá nhân tôi tương đối ủng hộ. Nhưng hiện tại tình hình Lân Giác anh cũng thấy đấy, phàm là việc liên quan tới phương hướng chiến lược, nhất định phải thông qua Quận ủy thảo luận quyết định, nếu anh trưng thu đất ở nơi khác Lân Giác, tôi không nói hai lời, lúc đó tôi sẽ thể hiện thái độ.
Nhưng anh muốn trưng thu đất ở Nam Cảng, Quận ủy vừa làm quy hoạch, muốn hai địa phương hợp tác, phải dựa vào đặc khu để làm công tác phát triển, chỉ e phương diện chính sách có rất nhiều điểm không chắc chắn, hiện tại muốn lấy đất, phải thông qua hội nghị Quận ủy quyết định…
Lưu Thịnh ngẩn người, vội hỏi:
- Vậy chuyện này châm chước, dù sao chúng tôi cũng là tập đoàn đang nổi.
Bỏ qua chuyện kia, Lưu Thịnh lại nói ủng hộ Lân Giác làm kinh tế du lịch, tập đoàn Yến Kinh hiện tại muốn phát triển đa nguyên hóa, ông ta đề xuất đầu tư vào Bạch Thạch Sơn, khai thác phát triển tài nguyên du lịch Bạch Thạch Sơn, ông ta trưng cầu ý kiến của Lý Quốc Vĩ.
Lý Quốc Vĩ từ chối việc trưng đất của Lưu Thịnh, hiện tại ông ta lại ném quả đạn này, lúc ấy trên bàn cơm không khí rất ngại ngùng.
Hiện tại Trần Kinh rất coi trọng Bạch Thạch Sơn, hắn vì bảo vệ Bạch Thạch Sơn, thậm chí không tiếc trở mặt với bất động sản Ôn Hải, hiện tại muốn đầu tư du lịch vào Bạch Thạch Sơn, chuyện này Lý Quốc Vĩ làm sao có thể tỏ thái độ?
Ăn một bữa cơm, doanh nghiệp người ta cố ý đầu tư, ông ta lại chuyện gì cũng không thể hiện thái độ, nỗi uất ức xấu hổ này ai cũng có thể tưởng tượng ra.
Vốn một bữa ăn thịnh soạn, bởi vì Lý Quốc Vĩ tâm tình không vui, mọi người ăn cơm cũng không tận hứng.
Lý Quốc Vĩ đi rồi, Lưu Thịnh hôm sau gặp Bành Triều Minh, liền không nhịn được bực tức và oán giận.
Ông ta vì muốn tạo quan hệ xã hội, nhưng mất không với Bành Triều Minh năm triệu, đừng nói năm triệu, ngay cả năm trăm, ném ra cũng không thể không có phản ứng gì.
Ông ta bỏ tiền ra, muốn làm chút chuyện, lại nhiều lần ra sức khước từ, điều này thật sự nói không xuôi.
Lưu Thịnh vừa nói như vậy, Bành Triều Huy đương nhiên rất xấu hổ, lúc đó ông ta nói chỗ khó của Lý Quốc Vĩ, nói Trần Kinh ở quận yêu sách như nào.
Lưu Thịnh lúc đó nói, Trần Kinh có gì đặc biệt hơn người, tiểu tử kia chính là một kẻ bắt nạt kẻ yếu, Lý Quốc Vĩ càng mềm yếu, càng không xong việc.
Trong lúc mấu chốt, chỉ cần Lý Quốc Vĩ cứng rắn lên, có gan đối nghịch với Trần Kinh, Trần Kinh sẽ gục.
ở Lân Giác, Chủ tịch Lý công tác nhiều năm như vậy, căn cơ không thể không bằng Trần Kinh, mấu chốt vẫn là không đủ dũng cảm.
Không dũng cảm thì chỉ có thể để Trần Kinh dẫm lên, càng ngày càng bị động, cuối cùng chắp tay trao tất cả quyền lợi trong tay cho hắn.