Chương 715
-
Quan Sách
- Tịch mịch độc nam hoa
- 2442 chữ
- 2020-05-09 12:51:13
Số từ: 2436
Nguồn: Mê Truyện
Được cùng Phương Liên Kiệt đến thăm tư lệnh Trung đoàn Cảnh sát vũ trang tỉnh Triệu Kỳ Chí, đây là hành trình làm cho Trần Kinh thấy bất ngờ.
Triệu Kỳ Chí là Thiếu tướng, tuổi tác tầm 50, sở dĩ phải đến thăm hỏi ông ta là vì ông ta là con nuôi của Phương lão tướng quân.
Nghe nói cha của Triệu Kỳ Chí đã từng là thủ hạ của Phương lão tướng quân, vẫn luôn làm việc bên cạnh Phương lão tướng quân, sau đó ông ta sinh ra Triệu Kỳ Chí, có một lần Phương lão tướng quân thông báo mở cuộc họp, Triệu Kỳ Chí lúc đó vẫn nhỏ đã cùng cha đến quân khu.
Đứa trẻ này nhân cơ hội người lớn đang họp, trốn ra ngoài chui vào một chiếc xe tăng, làm cho Phương lão tướng quân sau đó phải huy động lực lượng toàn quân mới lôi được tiểu tử này ra.
Lúc đó cha của Triệu Kỳ Chí sợ muốn chết, chủ động tìm Lão tướng quân nói rõ vấn đề, thừa nhận sai lầm.
Nhưng Phương lão tướng quân lúc đó lại rất vui, cảm thấy đứa nhỏ Triệu Kỳ Chí có gan, thích hợp làm lính, lúc đó liền coi trọng đứa trẻ này.
Sau này Triệu Kỳ Chí thường đến quân khu chơi, thường xuyên qua lại liền trở thành nghĩa tử của Phương lão tướng quân.
Sau khi Triệu Kỳ Chí tòng quân vẫn luôn phát triển ở phía nam, nhưng dường như mỗi năm ông ta đều đến thủ đô một lần để thăm Lão tướng quân, quan hệ cha con của bọn họ bao nhiêu năm vẫn được duy trì.
Khi Phương Lộ Bình đảm nhiệm chủ tịch tỉnh Lĩnh Nam, Triệu Kỳ Chí ủng hộ ông ta rất nhiều, tận dụng quan hệ của mình giúp Phương Lộ Bình giải quyết rất nhiều vấn đề, vì những chuyện này mà Triệu Kỳ Chí dần dần có được cảm tình của vùng Tây Bắc, sự nghiệp của ông ta cũng mơ hồ có dấu hiệu lên một tầm cao mới.
Do thân phận đặc thù của Triệu Kỳ Chí, việc Trần Kinh kết hôn bắt buộc phải thông báo cho ông ta, mà ông ta cũng rất có hứng thú với Trần Kinh, từng đặc biệt gọi điện thoại cho Phương Lộ Kiên nói ông ta muốn gặp Trần Kinh.
Phương Lộ Kiên lại gọi điện cho Phương Liên Kiệt, bảo anh ta đi cùng Trần Kinh đến thăm hỏi Triệu Kỳ Chí.
Triệu Kỳ Chí tiếp đón Trần Kinh và Phương Liên Kiệt ở trong nhà ở đại viện cảnh sát vũ trang tỉnh.
Phương Liên Kiệt gọi ông ta là
chú Triệu
, ông ta cười híp mắt bắt tay thật mạnh với Phương Liên Kiệt, Phương Liên Kiệt đau đến mức nghiến răng nghiến lợi, ông ta nhăn mặt nói:
-Cậu thế này vẫn chưa được, vẫn còn phải luyện tập! Muốn trên vai có thêm một sao nữa, còn phải nỗ lực thêm. Cậu còn trẻ như vậy, mà không cả bằng lão già như tôi, như vậy sao được?
Phương Liên Kiệt xấu hổ nói:
-Chú Triệu là cá nhân kiểu mẫu nổi tiếng trong đội quân của chúng ta, cháu tự thấy hổ thẹn!
Triệu Kỳ Chí nghiêm túc nói:
-Vừa rồi chúng ta không phải thi kỹ năng, chúng ta thi chính là năng lượng. Không có năng lượng, kỹ năng cũng chỉ là khoa chân múa tay, chính là thùng rỗng kêu to!
Ông ta quay người lại nhìn chằm chằm vào Trần Kinh, vẻ mặt tươi cười, nói:
-Cậu chính là Trần Kinh?
Trần Kinh gật đầu nói:
-Cháu chào chú Triệu!
Hắn giơ tay ra, Triệu Kỳ Chí không hề giống như ban nãy, hai người bắt tay rất vững vàng.
Chủ khách ngồi xuống, vợ của Triệu Kỳ Chí rót trà cho Trần Kinh và Phương Liên Kiệt, và không tránh khỏi một trận hàn huyên.
Mấy con người ngồi uống trà, nói chuyện một lúc, Trần Kinh liền nói chuyện hôn sự của mình cho Triệu Kỳ Chí nghe, Triệu Kỳ Chí ngẩn người, chợt cười nói:
-Tốt lắm, đây là đại sự, tôi nhất định sẽ tham dự hôn lễ của hai người. Nhất định, nhất định! Lão nhân chắc là vui mừng phải biết? Tôi biết, Uyển Kỳ là cô cháu gái mà Lão nhân thương nhất, cháu gái sắp kết hôn, ông ta không vui sao được?
Trần Kinh nói:
-Chú Triệu có thể đến dự hôn lễ của chúng cháu, cháu rất vui. Ông nội chắc chắn cũng sẽ vô cùng vui mừng...
Triệu Kỳ Chí lại hỏi Trần Kinh:
-Tiểu Trần, cậu đến Lĩnh Nam sắp được một năm rồi, đã thích ứng được mọi phương diện rồi chứ? Tôi đặc biệt chú ý đến cậu đấy, nghe nói cậu làm rất tốt, việc này rất giỏi, rất đáng chúc mừng!
Ông ta dừng một chút nói:
-Đúng rồi, trong công việc có khó khăn gì, cậu có thể nói cho tôi biết, nếu tôi giúp được, nhất định không từ chối!
Triệu Kỳ Chí là người rất ngay thẳng sảng khoái!
Phương Lão tướng quân từng nhận xét ông ta là quân nhân chuyên nghiệp nhất, khí chất quân nhân trong con người Triệu Kỳ Chí rất nồng.
Ông ta cũng có yêu cầu rất nghiêm khắc với quân nhân, hiện tại bộ đội cảnh sát vũ trang Lĩnh Nam được xưng là cảnh sát vũ trang tinh nhuệ nhất của nước cộng hòa, điều này có quan hệ mật thiết với việc Triệu Kỳ Chí thích luyện binh, giỏi luyện binh và tòng nghiêm trị quân.
Mà ông ta yêu cầu quân nhân rất nghiêm khắc, từ thái độ vừa rồi của ông ta với Phương Liên Kiệt cũng có thể nhìn ra.
Phương Liên Kiệt mặc dù hiện tại trên vai gánh ba sao, nhưng trong mắt Triệu Kỳ Chí, binh lính như anh ta vẫn chẳng là gì, vẫn còn có không gian phát triển rất lớn.
Trần Kinh nâng chén trà lên uống một ngụm, nói:
-Cảm ơn chú Triệu, một năm ở Lĩnh Nam cháu có thể có được chút thành tích, không thể không kể đến sự ủng hộ của lãnh đạo và các trưởng bối. Lĩnh Nam là một nơi tốt, là một nơi có điều kiện phát triển tốt nhất.
Đương nhiên, Lĩnh Nam cũng là nơi tương đối bài ngoại, ở phương diện này, cháu gặp một số khó khăn, may mà cơ bản đều giải quyết được rồi!
Trần Kinh dừng một chút, lời nói xoay chuyển, nói:
-Chú Triệu, vừa rồi chú nói nếu có khó khăn đến tìm chú, cháu thật sự gặp phải một số việc khó giải quyết, trước mắt không biết làm thế nào để xử lý thích đáng!
Trần Kinh đem một đống vấn đề về hệ thống chính trị pháp luật và Cục công an nói một cách tỉ mỉ cho Triệu Kỳ Chí nghe, hắn còn đặc biệt nhấn mạnh lực khống chế của bản thân với Cục công an quá yếu, không cách nào nắm được hệ thống công an, và dẫn đến một loạt các vấn đề.
Thành quả phát triển của Lân Giác không được bảo đảm, độ khó của việc cải thiện trật tự xã hội và trình độ trị an xã hội của Lân Giác cực lớn.
Trần Kinh nói đến vấn đề này, liền nhắc đến khái niệm sức cạnh tranh trung tâm kinh tế vùng huyện.
Định vị của Trần Kinh với Lân Giác không phải là ngành công nghiệp sử dụng nhiều sức lao động, Trần Kinh hy vọng Lân Giác trở thành địa phương điển hình hoặc thí điểm phát triển trong khu tam giác Lĩnh Nam.
Muốn làm một điển hình tốt, ngoài việc bản thân phải phát triển có quy hoạch, có kế hoạch, quan trọng nhất là cả hình tượng Lân Giác phải được khắp các tầng lớp xã hội công nhận.
Mà trong chuyện này, Trần Kinh đặt trị an xã hội và trật từ xã hội lên vị trí rất quan trọng.
Bước tiếp theo Trần Kinh dự định triển khi hợp tác vượt ra ngoài khu vực, chuẩn bị làm giải trí, du lịch ở khu vực giáp ranh giữa Lân Giác và Nam Cảng, ngoài ra mở rộng bất động sản cũng là trọng điểm của phát triển, mục đích cuối cùng là thu hút nhà đầu tư ở đặc khu bao gồm HongKong và Ma Cao đến Lân Giác đầu tư bất động sản.
Lân Giác có vị trí đắc địa ở Lĩnh Nam, đặc biệt là sự tồn tại của núi Bạch Thạch làm cho điều kiện dân cư, môi trường tự nhiên đều rất tốt.
Hơn nữa Lân Giác giáp biển, tài nguyên bãi biển Lân Giác rất phong phú, rất có tiềm năng khai thác, một khi khai thác thành công, mọi mặt tài nguyên du lịch đều lên một tầm cao mới, việc này cực kì có lợi cho việc thực hiệ mục tiêu phát triển Lân Giác của Trần Kinh.
Đối với việc định vị cao cấp cho Lân Giác, Trần Kinh yêu cầu các phương diện như trình độ trị an xã hội của Lân Giác phải đi trước toàn thành phố thậm chí toàn tỉnh.
Trước mắt toàn bộ mức độ trị an xã hội Lĩnh Nam đều chuẩn bị hứng chịu lên án, trong tình huống như vậy, Trần Kinh không thể trông cậy vào nội bộ hệ thống công an nghĩ cách giải quyết, hắn bắt buộc phải nắm giữ hệ thống này, trong phạm vi Lân Giác nghĩ cách làm tốt công tác.
Trần Kinh nói hết ra toàn bộ ý nghĩ của mình, Triệu Kỳ Chí nghe đến nỗi mắt lóe lên, ông ta nhìn chằm chằm Trần Kinh một lúc, nhẹ nhàng
hắc
một tiếng, nói:
-Cậu dã tâm cũng không nhỏ! Chỉ là một quận nhỏ cấp huyện, cậu nhất định phải theo tiêu chuẩn của đặc khu để phát triển, khí thế này rất ghê gớm!
Ông ta trầm ngâm một chút nói:
-Tôi đã sớm nghe nói cậu làm việc tốt, dám hành sự, biết hành sự, hôm nay chúng ta lần đầu gặp nhau, cái gọi là người lành nghề khẽ vươn tay, liền biết có hay không, thực sự, cậu rất có ý tưởng, rất giỏi!
Ông ta đứng dậy vào phòng gọi điện thoại, Trần Kinh ngồi ở phòng khách có thể nghe được âm thanh ông ta hàn huyên.
Một lát sau, Triệu Kỳ Chí quay lại phòng khách nói với Trần Kinh:
-Tiểu Trần, tôi đã gọi điện cho Phó giám đốc sở Chương Nhất Quần, trong điện thoại tôi không thể nói tỉ mỉ chi tiết sự việc, tôi chỉ yêu cầu ông ta một câu trả lời chắc chắn.
Cậu yên tâm, Phó giám đốc sở Chương là chiến hữu của tôi, tuyệt đối không nuốt lời!
Điện thoại của ông ta, tôi sẽ cho cậu sau, sau khi cậu từ chỗ tôi về thì gọi cho ông ta, cậu tìm cơ hội gặp gỡ ông ta một lần, đem cách nghĩ của cậu nghiêm túc báo cáo cho ông ta, ông ta nhất định sẽ ủng hộ cậu làm!
Trần Kinh hết sức vui mừng, vội đứng lên nói:
-Thật sự cảm ơn chú, chú Triệu! Mấy ngày gần đây, trong đầu cháu chỉ nghĩ chuyện này, cháu ngủ cũng không được ngon, thật sự khổ não!
Triệu Kỳ Chí cười ha ha, nói:
-Cái này cậu có chút không đúng rồi, sắp kết hôn rồi, trong đầu còn nghĩ đến công việc, cái này không được! Công việc phải làm, cuộc sống cũng không được không coi trọng, có công việc có cuộc sống, công việc và gia đình đều quan tâm, hơn nữa còn phải thành thạo, đây mới là một người đàn ông trưởng thành!
Từ nhà Triệu Kỳ Chí đi ra, vợ của Triệu Kỳ Chí tiễn Trần Kinh và Phương Liên Kiệt ra đến cửa, Trần Kinh hôm nay có thu hoạch ngoài ý muốn, tâm trạng rất tốt, buổi tối đồng ý mời Phương Liên Kiệt đi thư giãn một chút.
Phương Liên Kiệt tâm trạng lại không được tốt, nói:
-Trần Kinh, anh thì tốt rồi, đến một lần mà chiếm được nhiều lợi ích như vậy. Em vất vả khổ cực từ trung nguyên đến, vào cửa liền bị mắng, em không hiểu chú Triệu dựa vào cái gì mà lợi hại như vậy, bộ đội cảnh sát vũ trang của ông ta nếu thật sự ở trên chiến trường, một đoàn của em là có thể diệt được một đội quân của ông ta!
Trần Kinh cười nói:
-Được rồi, Liên Kiệt, những lời này của cậu lúc nãy sao không dám nói trước mặt chú Triệu? Cậu nói với tôi, cậu muốn bắt nạt tôi không hiểu gì sao?
Phương Liên Kiệt xấu hổ ho vài tiếng, nói:
-Em là có cảm xúc nên bộc phát, Trần Kinh! Em tổng kết, bất luận làm lính hay làm quan, mọi người đều đặc biệt để ý một thứ, đó chính là kinh nghiệm cơ sở. Lính mà chú Triệu thích đều là từ cơ sở đi lên, đều là loại mà dùng tay nắn cũng không kinh sợ.
Còn trong chốn quan trường các anh, cán bộ từ cơ sở leo lên như anh, đi đến đâu cũng được săn đón, hiện tại cứ nhắc đến Trần Kinh, mọi người đều vểnh ngón cái lên.
Em ở trung nguyên dẫn dắt binh lính mấy năm, nhưng chung quy không thực sự bắt đầu từ cơ sở, chỉ học được mô hình, không có linh hồn của cơ sở, cái phiên bản ngắn này vừa gặp phải người trong nghề như chú Triệu là lộ ra ngay, thực sự làm người ta phiền lòng!
Trần Kinh ngẩn người, không ngờ Phương Liên Kiệt bỗng nhiên nói ra lý luận này.
Hắn trầm ngâm trong chốc lát, nghĩ kỹ lại cậu ta nói cũng có lý, không phải là như vậy sao?
Đảng bộ đều nhấn mạnh từ quần chúng mà ra, đi vào quần chúng, kinh nghiệm công tác cơ sở thật sự rất quan trọng, cái này nhiều lúc quyết định sự tự tin và sự phát triển sau này của bản thân cán bộ.