Chương 721: Sự Ưu Ái Đáng Sợ!
-
Quan Sách
- Tịch mịch độc nam hoa
- 2739 chữ
- 2020-05-09 12:51:14
Số từ: 2733
Nguồn: Mê Truyện
Hội nghị cuối năm có sức ảnh hưởng mạnh nhất tại Hải Sơn – Hội nghị kinh tế thành ủy đã kết thúc.
Hội nghị lần này thành tích Lân Giác đạt được khá tốt, khiến Lân Giác từ chỗ trước nay không có tiếng tăm gì, bỗng trở thành điểm sáng của toàn thành phố. Tuy rằng nền móng của Lân Giác vẫn còn khá mỏng, trước mắt kinh tế vẫn chưa thể lọt vào top ba.
Nhưng thế mạnh của Lân Giác, có thể nói đang trực tiếp đe dọa vị trí thứ ba trên bảng xếp hạng kinh tế của quận Lam Hà.
Vốn dĩ giữa Trần Kinh và Bí thư Trịnh Quốc Hoa của Lam Hà có một mối ân oán cá nhân, trong quá trình cạnh tranh giữa hai người, Trần Kinh luôn ở thế hạ phong, nhưng lần này, trên Hội nghị kinh tế hắn đã lên trên một bước. Cho dù so sánh với hắn, Trịnh Quốc Hoa cũng có phần kém cỏi hơn.
Mà sự chênh lệch này cũng khiến chính đàn Hải Sơn thấy rõ sự tài hoa và khôn ngoan của Trần Kinh. Rõ ràng xe lửa không cần đẩy, da trâu không cần thổi, Trần Kinh thực sự là người có tài cán.
(chú thích: Đây là một câu tục ngữ Trung Quốc, trong đó
tàu hỏa
và
đẩy
,
da trâu
và
thổi
nếu ghép chung và đọc ngược lại sẽ được hai từ lóng có nghĩa
thổi phồng, chém gió
.
Câu tục ngữ này có hàm ý: Năng lực, hành vi và những gì tôi nói hoàn toàn là thật, là do tôi có thực lực chứ không phải khoa trương, bịa đặt mà ra. Cũng chính là khẳng định thực lực của người được nhắc tới!)
Chỉ qua một cuộc họp Kinh tế, tên tuổi Trần Kinh đã được truyền khắp thành phố Hải Sơn. Các giới xã hội thành phố Hải Sơn đều biết rằng, chính đàn Hải Sơn mới xuất hiện một ngôi sao chính trị mới, mà Lân Giác trước đây không ai biết đến, hiện cũng đã trở thành khu vực nóng của Hải Sơn.
Tuy nhiên Trần Kinh lại không biết tới những chuyện này, sau khi Hội nghị Kinh tế kết thúc, hắn liền xin nghỉ phép trở về Bắc Kinh, đặt hết tâm tư vào chuyện chuẩn bị hôn lễ.
Khi hắn về tới Bắc Kinh, hai ông bà Trần Chi Đông và Chung Tú Quyên đều đã tới trước rồi.
Tư tưởng của hai ông bà khá truyền thống, Trần Kinh muốn tổ chức hôn lễ ở Bắc Kinh hai ông bà không phản đối, nhưng Phương Uyển Kỳ gả vào nhà Trần Kinh thì là dâu nhà họ Trần, vì vậy toàn bộ quy trình hôn lễ vẫn phải theo quy định của Sở Thành.
Đề nghị này của hai ông bà được chị gái Trần Đình Nguyệt và em gái Trần Xán hết lòng ủng hộ.
Trần Kinh có cổ phần tại công ty của Trần Xán, hiện giá nhà ở Bắc Kinh cũng phải hơn tám nghìn tệ một thước vuông. Trần Xán trực tiếp đứng ra đặt mua cho Trần Kinh một căn hộ mới ở Bắc Nhị Hoàn, cả nhà sớm đã chuyển vào đó ở, dọn dẹp bố trí phòng ốc rực rỡ, ngập tràn không khí hỉ sự.
Phòng ngủ truyền thống phải dán hoa, treo câu đối gì gì đó, hoàn toàn sắp xếp theo phong tục truyền thống Sở Thành. Sau khi về Bắc Kinh, Trần Kinh cũng có chỗ ở riêng của mình, không cần ra khách sạn hoặc ở lại nhà họ Phương nữa.
Đối với Trần Kinh mà nói, tới Bắc Kinh có thể ở cùng cha mẹ, bản thân cũng có một căn hộ thực sự khiến hắn có cảm giác như đang ở nhà. Phương Uyển Kỳ cũng đã sớm chuyển sang đó ở, cả nhà họ Trần cũng vui vẻ chờ hôn lễ của Trần Kinh.
Nhà họ Trần bề bộn nhiều việc, nhà họ Phương cũng chẳng hề nhàn rỗi. Phương gia ở Bắc Kinh cũng rất có danh thế, Trần Kinh và Phương Uyển Kỳ phải tới thăm hỏi những vị bề trên có quan hệ với Phương gia, mời họ tới tham gia hôn lễ của mình.
Quá trình này tuyệt đối không phải đơn giản có hay không đều được, mà là việc bắt buộc.
Truyền thống Tây Bắc chính là như vậy, cách này có thể tăng thêm mạng lưới quan hệ của bản thân, đồng thời cũng là thông báo cho các vị bề trên biết mình đã trưởng thành. Bởi ở Tây Bắc, kết hôn chính là dấu hiệu bắt đầu của cuộc sống trưởng thành.
Lần đầu Trần Kinh gặp Phương Uyển Kỳ, hắn chưa hề có tiếng tăm.
Nhưng hiện nay, đa số những người có quan hệ với Phương gia tại Bắc Kinh đều biết tới tên tuổi của hắn. Tuy Trần Kinh nắm giữ chức vụ không cao tại Lĩnh Nam, nhưng còn trẻ như hắn lại có thể lọt vào danh sách cán bộ quan trọng được bồi dưỡng của tỉnh ủy Lĩnh Nam, tiền đồ của hắn rõ ràng vô cùng xán lạn.
Hơn nữa Trần Kinh lại là nhân vật trọng yếu trong bộ máy của huyện, hiện nay hệ thống kinh tế tại đây lại nhận được sự quan tâm của trung ương, Bí thư huyện ủy là một vị trí chính trị vô cùng quan trọng, Trần Kinh giữ vị trí này cũng đạt được rất nhiều thành tích tốt, con rể nhà họ Phương lại là một nhân tài kiệt xuất như vậy.
Trần Kinh cùng Phương Uyển Kỳ tới thăm hơn mười vị bề trên, trong số họ có tới hơn một nửa là lãnh đạo trọng quân đội, cấp bậc thấp nhất cũng đều là hàng thiếu tướng. Ngoài những vị đã về hưu, đa số những người còn lại mà hai người tới gặp đều đang làm việc trong quân đội.
Chỉ thăm hỏi sơ qua như vậy, hai bên cũng coi như quen biết cả. Sau này nếu có cơ hội cùng hợp tác trên công việc, đây cũng coi như mở đầu cho việc mở rộng mối quan hệ.
Quan hệ này tuy rằng chỉ là qua một lần gặp mặt, nhưng những chuyện nhỏ nhặt trong giới quan trường nhiều khi lại được đo bằng những khoảng cách tính bằng milimét. Phương gia đều dành cho mỗi hàng con cháu một cơ hội như nhau, nhưng cơ hội đồng đều ấy, kết quả lại một trời một vực, điều này hoàn toàn phụ thuộc vào bản thân lớp con cháu ấy.
Điều kiện bản thân của Trần Kinh và Phương Uyển Kỳ cũng khá tốt. Phương Uyển Kỳ hiện đã trở thành người đứng đầu công ty truyền thông nổi tiếng cả nước, chỉ qua một năm ngắn ngủi, Phương Uyển Kỳ đã hoàn thành vài bộ phim có doanh thu phòng vé đứng đầu cả nước, với vốn đầu tư vài trăm triệu đôla Mĩ.
Mà ở các nhà đài hot trong nước, công ty giải trí Hồng Địa cũng đã cho ra mắt hơn mười bộ phim trong một năm.
Theo đà phát triển hiện nay của công ty, một năm nữa công ty hẳn sẽ có nhật trình trên thị trường điện ảnh Hong Kong. Tới lúc đó, Phương Uyển Kỳ sẽ trở thành nữ doanh nhân giàu có nổi tiếng tại Bắc Kinh.
So với việc lãnh đạo doanh nghiệp của Phương Uyển Kỳ, vị trí hiện tại của Trần Kinh cũng vô cùng tương xứng. Không phải vô cùng chói lọi, nhưng lại rõ ràng. Không thể không nói vị trí này không khỏi khiến người khác cảm thấy vững chắc ổn định.
Cũng chính bởi vì Trần Kinh và Phương Uyển Kỳ đều có thành tích cao về sự nghiệp, nên hai người cũng nhận được sự tôn trọng tương ứng. Thái độ của các bậc bề trên đối với họ đều rất tốt, mọi người cũng đều vui vẻ tham gia hôn lễ của họ.
Mà với những người cùng thế hệ, Trần Kinh gọi điện cho vài người nổi trội ở Tây Bắc, một người là Đường Chí, người còn lại là Cổ Lâm Phong.
Cổ Lâm Phong luôn đối xử khá tốt với Trần Kinh, Cổ Minh Phàm lại rất quý Phương Uyển Kỳ. Quan hệ của Cổ Lâm Phong và Phương Uyển Kỳ vẫn luôn rất tốt đẹp, Trần Kinh là người chồng mà Phương Uyển Kỳ lựa chọn cho mình, anh ta cũng tự nhiên nể mặt Phương Uyển Kỳ một chút.
Còn Đường Chí trước đây khá kiêu căng với Trần Kinh, rốt cuộc thân phận của anh ta ở đó, vị trí cũng cao hơn Trần Kinh.
Tuy nhiên lần này Trần Kinh gọi điện cho anh ta, mời anh ta tham dự hôn lễ của mình, anh ta cũng khá khách sáo.
Đường Chí còn chủ động nhắc tới một số vấn đề tại Lĩnh Nam với Trần Kinh.
Anh ta nói với Trần Kinh:
- Trần Kinh, Lĩnh Nam là khu vực phát triển trước nhất của Trung Quốc, đi trước ưu thế khá lớn, chúng tôi phấn đấu đuổi theo sau, nhưng rốt cuộc cũng rất khó khăn. Gần đây chúng tôi có một kế hoạch, trọng tâm là cho một đoàn cán bộ tới Lĩnh Nam học tập lấy kinh nghiệm.
Hiện cậu là cán bộ Lĩnh Nam, vấn đề này tôi rất muốn xin ý kiến của cậu, cậu cho rằng nó có khả thi không?
Trần Kinh hơi ngạc nhiên, hắn không nghĩ Đường Chí lại nể mặt mình như vậy, hắn ngừng một lúc rồi đáp:
- Anh Đường, suy nghĩ này của anh đương nhiên rất có tính khả thi. Em cũng là cán bộ từ nội địa tới duyên hải công tác, không giấu gì anh, trong một năm này em đã tiến bộ rất nhiều. Rất nhiều quan niệm vùng duyên hải tiến bộ hơn nội địa, suy nghĩ của một số cán bộ nội địa chúng ta quá bảo thủ, cách nhìn nhận vấn đề còn quá hạn hẹp, thiếu tầm nhìn quốc tế, thiếu tầm nhìn chiến lược.
Cử một đoàn cán bộ tới Lĩnh Nam điều tra nghiên cứu, em cho rằng hiệu quả khá rõ ràng!
Đường Chí nghe Trần Kinh nói vậy, cũng tỏ ra vô cùng vui mừng.
Thành tích anh ta đạt được khi giữ vị trí Bí thư thành ủy thành phố Liêu Hà tỉnh Liêu Đông khá tốt, hiện tỉnh Liêu Đông do Phương Lộ Bình nắm giữ, Đường Chí gần quan được hưởng tiếng thơm, giành được nguồn tài nguyên để phát triển Liêu Hà, khiến Liêu Hà gần đây có rất nhiều điểm phát triển nổi bật.
Phương Lộ Bình hy vọng trong khi mình còn đương nhiệm, Đường Chí có thể có nhiều biểu hiện tốt hơn nữa, có thêm nhiều thành tích trong lĩnh vực chính trị, như vậy ông ta cũng dễ dàng giúp Đường Chí tiến thêm một bước, tốt nhất nên bước qua cánh cửa Phó bộ trưởng trước năm bốn mươi tuổi, nếu được như vậy, cơ hội thăng tiến của Đường Chí sẽ cao hơn một chút.
Đường Chí hiện đặt hết tâm trí trên lĩnh vực kinh tế, trong đầu luôn ấp ủ suy nghĩ làm thế nào để đưa nền kinh tế Liêu Hà phát triển lên một bậc. Theo đó, anh ta cũng dành rất nhiều tâm trí cho việc nâng cao tố chất cán bộ, mở rộng tầm nhìn cán bộ và thay đổi tư tưởng của họ.
Anh ta muốn cử một đoàn cán bộ tới vùng duyên hải học tập, lại lo rằng kết quả không tốt, sẽ tạo cơ hội cho người ta phản kích lại anh ta, xem việc đi khảo sát của đoàn cán bộ như một chuyến du lịch, như vậy danh tiếng của anh ta cũng sẽ giảm xuống.
Nay Trần Kinh lại có thể cho anh ta một lời khẳng định, bỗng chốc lòng tin của anh ta cũng tăng lên.
- Trần Kinh, nếu cậu đã nói như vậy thì anh Đường cũng không khách khí nữa, anh rất hiểu Lân Giác của cậu, năm ngoái đạt thành tích xuất sắc tai Lĩnh Nam, thực sự là rất giỏi đấy. Đoàn khảo sát của bọn anh tới đó sẽ đến chỗ cậu trước, cậu nhất định không được giấu bí quyết đâu nhé, nhất định phải dạy cho đám cán bộ của anh bản lĩnh thật sự của cậu đấy, giúp họ tích lũy chút kiến thức!
Đường Chí nói.
Trần Kinh cười đáp:
- Anh Đường, anh khách sáo quá rồi. Các anh tới chỗ em, đã là vinh dự cho chúng em quá rồi. Em nhất định tiếp đón các anh bằng thái độ chân thành nhất, điểm này anh cứ yên tâm!
Đường Chí rõ ràng là đang tâng bốc Trần Kinh, thành tích công tác năm ngoái của Trần Kinh khá tốt, nhưng Lân Giác cũng chưa đến mức xuất chúng trong toàn tỉnh.
Cả tỉnh Lĩnh Nam có hơn tám mươi quận huyện, trong đó có năm khu mạnh top mười cả nước, Lân Giác đọ thế nào được với những nơi ấy? Vì vậy, Đường Chí nói vậy cũng có hơi khoatrương, nhưng trong những từ ngữ ấy lại có chút gì đó thân thiết tình cảm, điều đó khiến Trần Kinh có cảm giác được ưu ái mà lại lo sợ.
Còn về một nhân vật nổi trội khác ở Tây Bắc – Cổ Lâm Phong, anh ta ở tỉnh Tô Bắc.
Đây cũng là khu vực phát triển tuyến đầu cả nước, Cổ Lâm Phong giữ vị trí Chủ tịch thành phố Hoài Dương, cũng rất khá. Dù sao anh ta cũng làm lãnh đạo ở một khu vực phát triển, nên cũng không dành nhiều thời gian như Đường Chí.
Anh ta trẻ hơn Đường Chí khoảng ba bốn tuổi, mục tiêu của anh ta là có thể hoàn thành nhiệm vụ trong khóa này, sau đó tiến thêm một bước, có thể thăng tiến lên vị trí Bí thư thành ủy Hoài Dương thì sự nghiệp của anh ta cũng theo đó tiến thêm được một bước dài.
Trước giờ anh ta nói chuyện với Trần Kinh đều rất tùy tiện, nói được vài câu anh ta liền bảo:
- Trần Kinh, cậu được đấy, nghe nói cậu ở Lĩnh Nam công tác phát triển nhanh chóng, điểm này anh phải học hỏi ở cậu thôi. Trước mắt, Hoài Dương bọn anh cũng đang ở vào giai đoạn phát triển thắt cổ bình, gặp phải nhiều cạnh tranh, áp lực rất lớn, chỉ cần một ngày không cố gắng, bọn anh cũng hoàn toàn có thể rơi vào tình cảnh lạc hậu bị chèn ép!
Trần Kinh cười đáp:
- Anh Cổ, anh đừng tâng bốc em như vậy, nói thật một câu với anh, hiện em cũng đang học theo mô hình Tô Bắc các anh đây. Khu vực em điều hành rất giống với Tô Bắc, đều là nơi rất có tiềm năng phát triển, có rất nhiều tiềm lực có thể khai thác.
Phải tận dụng và phát huy nguồn lực này như thế nào cho hiệu quả mới quan trọng. Tri thức từ Tô Bắc các anh đã cho em rất nhiều gợi ý!
Còn về những cạnh tranh và áp lực mà anh vừa nói, đúng là anh đã tổng kết rất chuẩn xác, không tiến cũng đồng nghĩa với lùi mà!
Cổ Lâm Phong cười lớn:
- Trần Kinh, xem ra lần sau gặp mặt chúng ta sẽ có nhiều chuyện để nói đây, nghe những lời cậu nói anh cảm thấy cậu cũng rất có nghề đấy. Cuộc gặp này nhất định sẽ xuất hiện rất nhiều vấn đề cần suy nghĩ, anh rất trông đợi cuộc gặp này!
Trần Kinh cười đáp:
- Anh Cổ đã ủng hộ em như vậy, thật khiến em được ưu ái mà lo sợ, em cũng rất mong đợi lần gặp mặt này của chúng ta…