Chương 741
-
Quan Sách
- Tịch mịch độc nam hoa
- 2472 chữ
- 2020-05-09 12:51:18
Số từ: 2466
Nguồn: Mê Truyện
Quận Lân Giác, Trần Kinh mỗi ngày đều thần thái sáng láng đi làm, tình hình bên ngoài đã có biến đổi, khí thế của hắn cao chót vót.
Gần đây tin tức tiêu cực liên quan đến Lân Giác rất nhiều, đặc biệt là sau khi nhật báo Phương Nam tỉnh đăng bài báo đặc biệt nhắm vào Lân Giác, dẫn đến chấn động rất lớn ở Hải Sơn, có thể nói tạo nên một trận gió xoáy bêu xấu Lân Giác.
Mà trong nội bộ quận Lân Giác, rất nhiều người cũng không kiên nhẫn được, trong Ban đã có người bị lay động tư tưởng, âm thầm tìm quan hệ, tìm đường đi, hy vọng có thể nhân cơ hội hiện tại nhúc nhích, tránh để mình ở nơi đầu sóng ngọn gió.
Cũng may Trần Kinh là trụ cột Lân Giác, hắn vẫn luôn làm việc bằng thực lực, đang nghiêm túc thực thi kế hoạch công tác của năm mới, không thấy hắn có bất kỳ dao động cảm xúc.
Không thể không nói, tinh thần diện mạo của Bí thư có thể lây nhiễm rất nhiều người, trước mắt Lân Giác vẫn chưa xuống dốc như tưởng tượng.
Ngược lại, sóng lớn dồn cát, trải qua nhiều lần điều chỉnh của Trần Kinh, trước mắt bất kể là bộ máy Lân Giác, hay là bộ máy Đảng ủy cấp dưới, cơ bản đều có thể ồn định, sự nhiệt tình làm việc của mọi người đều rất cao.
Nhiêm vụ mà Trần Kinh giao cho các đơn vị và Đảng ủy các cấp đều khá nặng.
Năm ngoái, cả năm Trần Kinh thực hiện chế độ đổi mới trên phạm vi toàn quận, làm rõ tiêu chuẩn thành tích chính trị, thiết lập chế độ thưởng phạt, cơ sở khá vững chắc, kiên cố.
Ở thời điểm khó khăn như hiện tại, những cơ sở vững chắc như thế này vẫn có thể ổn định lòng người.
Mặc kệ bên ngoài gió thổi mạnh đến mức nào, nội bộ chính đàn Lân Giác mọi người đều được chứng kiến tài hoa và bản lĩnh của Trần Kinh, nói theo cách của Trần Kinh, hắn không dễ gì bị đốn ngã.
Chỉ cần Trần Kinh không ngã, các cấp cán bộ khảo sát Trần Kinh vẫn là nhân vật mấu chốt như cũ.
Một năm qua, ai được thưởng, ai bị phạt, đều có liên quan trực tiếp đến thành tích công tác của mình, mà những thưởng phạt này là con đường làm quan, người bên dưới dám không làm bạt mạng sao?
Sáng sớm hôm nay, ánh nắng ngày xuân xuyên qua đám sương mỏng chiếu khắp nơi, trong sân Quận ủy quận Lân Giác xuân ý dạt dào, chim muông cất tiếng, khiến tâm trạng con người tự nhiên trở nên tốt hơn.
Lý Quốc Vĩ lại không có tâm trạng thưởng thức những cảnh đẹp này, sắc mặt ông ta xanh xao, đi làm với vẻ mặt nặng nề.
Đến phòng làm việc của mình điểm danh xong, liền lập tức quay đầu đến thẳng chỗ Trần Kinh.
Trần Kinh đang pha trà, nhìn thấy Lý Quốc Vĩ, hắn cười nói:
-Lão Lý, anh đến đúng lúc lắm, lại đây uống một chén trà Long Tỉnh. Đây là hàng mới vừa từ Hoa Đông đến, hương vị rất tốt. Khuyết điểm chính là có chút nóng.
Lý Quốc Vĩ biết Trần Kinh thích trà. Mặt ông ta có chút hòa hoãn, ngồi xuống ghế sô pha nhận chén trà Trần Kinh đưa cho nhưng không uống, đặt chén trà lên bàn.
Trần Kinh tự mình bưng chén trà lên uống một ngụm, thản nhiên cười, nói:
-Sao vậy? Lão Lý, nhận được cuộc điện thoại không vui?
Lý Quốc Vĩ thở dài nói:
-Lưu Thịnh hiện tại quay về Việt Châu, người này bây giờ thay đổi quá nhiều. Giọng điệu nói chuyện điện thoại càng ngày càng thô lỗ, hôm qua lại gọi điện đến uy hiếp...
Ông ta dừng một chút, thở ra một hơi nói:
-Bí thư, tôi đề nghị tôi lập tức đến Ủy ban kỉ luật đề đặt vấn đề. Đặt vấn đề càng sớm càng chủ động, việc này đối với Lân Giác chúng là cũng là biểu hiện chịu trách nhiệm!
Trần Kinh hơi chau mày, mắt nhìn chằm chằm Lý Quốc Vĩ.
Lý Quốc Vĩ mặt đối mặt nhìn Trần Kinh, trong lòng chột dạ, mất tự nhiên liền cúi mặt xuống.
Một lát sau ông ta nói:
-Bí thư, tôi nghe nói Thành phố đang nghiên cứu vấn đề của Lân Giác chúng ta, hơn nữa lập tức sẽ thảo luận trong hội nghị Thường vụ, cục diện rất bị động, chúng ta nếu không hành động, thật sự có thể có phiến phức lớn!
Trần Kinh cười cười, nói:
-Lão Lý, gần đây tôi khuyên anh xem "Tiều ngạo giang hồ
của Kim Dung, xem ra anh không xem, quyển sách này không chỉ có chém chém giết giết, bên trong rất có nội hàm!
Trần Kinh dừng một chút lại nói:
-Trong đó có một điểm, lão tiên sinh nói kiếm thuật rất đáng để con người suy nghĩ sâu xa, ông ta nói bất kể cường giả kiếm pháp cao đến mức nào, chỉ cần triển khai chiêu thức, tự nhiên sẽ lộ sơ hở, lời nói này ngẫm kĩ, thật sự đúng là như vậy.
Chúng ra hiện tại tĩnh, bên ngoài động, giữa động và tĩnh có một bài văn lớn.
Chúng ta về mặt khí thế không được yếu đi, tôi thấy Thành ủy họp cũng không phải là lần đầu, không có gì ghê gớm đâu.
Con thỏ nóng nảy sẽ cắn người, tôi không tin Hải Sơn thật sự không thấy những ngày tháng tươi đẹp nữa, thị phi khúc trực, bất kể điều tra hay không điều tra cũng vẫn ở đó, muốn chỉ hươu làm ngựa, bất kì ai giở thêm nhiều thủ đoạn nữa, đều là phí công.
Lý Quốc Vĩ thở dài một hơi nói:
-Bí thư, nói thì nói vậy, nhưng tôi…
Trần Kinh nhăn mặt nhíu mày nói:
-Tôi đã nói với anh nhiều lần rồi, đừng để tinh thần bất an. Biết sai mà có thể sửa, không gì tốt hơn, anh cũng chỉ là nhất thời hồ đồ, có thể ý thức được sai lầm, hơn nữa chủ động tìm tôi để thông báo vấn đề, đây chính là ưu điểm của anh.
Tôi vẫn luôn nhấn mạnh đại cục, trước mắt đại cục là gì? Sự phát triển của Lân Giác của chúng ta chính là đại cục.
Những lời này tôi đã nói với anh không chỉ một lần, anh không cần phải có quá nhiều gánh nặng tâm lý, anh phải tin là tôi đã có chuẩn bị!
Trần Kinh vừa mới an ủi một chút, tâm trạng Lý Quốc Vĩ đã ổn định hơn rồi, Trần Kinh vỗ vỗ thành ghế nói:
-Được rồi, hội nghị của Tỉnh ủy tôi cũng yêu cầu dự thính, ngày mai tôi sẽ ở hội trường, chuyện gì tôi cũng biết!
Trần Kinh giải sầu cho Lý Quốc Vĩ, trong lòng hắn thực chất cũng không có nhiều chắc chắn.
Lĩnh Nam cuối cùng là bài ngoại, năm ngoái tình thế ngoại Ban tốt, Trần Kinh có thể tìm thấy cơ hội phát triển trong khe hở.
Năm nay tình thế ngoại Ban thay đổi bất ngờ, Trần Kinh năm ngoái nổi bật, năm nay trở thành bia đỡ đạn.
Phái Hải Sơn bản địa phản công rất kịch liệt, bọn họ thậm chí trực tiếp tạo áp lực cho thành phố, dường như không đè được Trần Kinh xuống, bọn họ quyết không dừng lại.
Trần Kinh rất phản cảm với đấu tranh nội bộ chính trị như vậy.
Nhưng hắn tuyệt đối không phải là người sợ đấu tranh, Trần Kinh hiện tại bề ngoài mây trôi nước chảy, kỳ thực đã làm tốt công tác chuẩn bị về mọi mặt.
Đến lúc đó nếu thật sự phải trở mặt, chính đàn Hải Sơn có thể không chỉ đơn giản là một trận phong ba nhỏ.
Chọc giận Trần Kinh, Trần Kinh tự nghĩ mình có khả năng nhấc Hải Sơn lên, nhược điểm trong tính cách của Trần Kinh chính là điểm này, chọc giận hắn, hắn sẽ không màng đến hậu quả.
-Ngày mai là lần dò xét cuối cùng!
Trần Kinh thầm nghĩ trong lòng.
Hôm qua Trưởng ban Mễ đột nhiên quyết định từ Hong Kong đến Ma Cao, ở Ma Cao một ngày, ngày mai sẽ đến Lĩnh Nam.
Điểm dừng chân đầu tiên ở Lĩnh Nam của ông ta chính là Lân Giác Hải Sơn, thư kí của Mễ Tiềm Lâm Cộng Chuyên đã gọi điện cho Trần Kinh, nói Trưởng ban Mễ muốn đến Lân Giác xem xét, bảo Trần Kinh tiếp đón, đặc biệt dặn dò phải khiêm tốn.
Trưởng ban Mễ có thể nể mặt Trần Kinh như vậy, khiến hắn rất kinh ngạc.
Đồng thời cũng khiến hắn đánh hơi được cơ hội tuyệt vời.
Hiện tại đang ở trong tình cảnh khó khăn muôn vàn, Trưởng ban Mễ có thể đến Lân Giác, hắn vừa hay có thể mượn thế lực của Trưởng ban Mễ để cáo giả oai hùm một lần.
Hắn muốn xem xem, chính đàn Hải Sơn nói riêng và chính đàn Lĩnh Nam nói chung cuối cùng sâu đến mức nào, Trần Kinh cho dù làm tốt công tác chuẩn bị mọi mặt, nhưng chưa đến thời điểm quan trọng, hắn không tùy ý hành động,vẫn là một câu, Trần Kinh không muốn làm cho mẫu thuẫn lên đến mức không thể hóa giải.
Tất cả đều vì đại cục.
…
Chu Quốc Hoa không chỉ một lần khuyên Trần Kinh, ông ta bảo Trần Kinh tốt nhất nên gặp Bí thư Hoành Viễn một lần, có vấn đề gì thì trao đổi nhiều hơn, điều này đối với hắn chính là cơ hội, cũng là con đường đúng đắn duy nhất để giải quyết vấn đề.
Nhưng tính cách Trần Kinh rất cố chấp, mỗi lần đều hứa rất chắc chắc với Chu Quốc Hoa, nhưng hắn không gặp Bí thư Hoành Viễn, thậm chí công tác báo cáo đều thoái thác, cách làm như vậy đã định con đường của hắn ngày càng hẹp.
Hiện tại thì tốt rồi, phe bảo thủ chính đàn Hải Sơn phát lực, Bí thư Hoành Viễn dường như không tin tưởng Trần Kinh, vào lúc này, Thành ủy có thể cho Lân Giác cái gì tốt đẹp được?
Năm ngoái Lân Giác nở mày nở mặt, nhưng tranh luận cũng rất nhiều.
Bây giờ người ta liền lấy cái tranh luận đó viết bài, đem vấn đề của Lân giác làm đến tận gốc, sự việc dần dần sáng tỏ, hành động của Lân Giác hình như lệch khỏi quỹ đạo càng ngày càng xa, đến lúc không thể không chỉnh đốn rồi.
Chu Quốc Hoa có chút tiếc thay cho Trần Kinh.
Trong tất cả Thường vụ Thành ủy, ông ta thân nhất với Trần Kinh, Trần Kinh mạnh là mạnh ở chỗ hắn giỏi dựa thế, đầu óc linh hoạt, làm việc có trật tự quyết đoán, tư tưởng rất hiện đại tân triều.
Nhưng nhược điểm của hắn chính là ở thời điểm quan trọng thì lại cố chấp, ở Hải Sơn hắn không duy trì được nhất trí cao độ với Bí thư Hoành Viễn, đây không phải là thọ tinh thắt cổ, ngại mệnh dài sao?
Hôm nay lại là một ngày tốt, Chu Quốc Hoa ngồi trên xe đi làm nhìn Hải Sơn người xe như nước trong lòng rất nhiều cảm xúc.
Có lẽ qua hôm nay, chuyện của Trần Kinh sẽ được xác định, đáng tiếc một cán bộ tốt, đáng tiếc một cán bộ trẻ tuổi tài hoa hơn người.
Ông ta thở dài một hơi, chợt thần sắc lại hồi phục lại bình thường.
Với tư cách là một nhân vật lăn lộn nhiều năm trên chính đàn, tâm trí của ông ta sớm đã rất kiên định.
Chính trị là như vậy, vừa là nơi lớp lớp anh hùng xuất hiện, vừa là mồ chôn anh hùng, ở trong này phập phồng phập phồng rất nhiều, Trần Kinh chỉ là một con tôm nhỏ, căn bản không đáng nói đến.
Trần Kinh đi xuống, đằng sau sẽ có tre già măng mọc, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, một thế hệ mới thay thế thế hệ cũ, đây là quy luật của xã hội, vòng tuần hoàn như vậy mãi mãi không ngừng nghỉ.
-Đinh, đinh!
Chu Quốc Hoa lấy điện thoại ra vừa nhìn người gọi đến, hơi chau mày.
-Sao vậy? Trần Kinh! Gọi điện vào lúc này?
Giọng điệu Chu Quốc Hoa bình tĩnh.
-Trưởng ban thư kí, thật sự không còn cách nào, nhất thời có việc, hội nghị hôm nay tôi không thể tham gia! Bây giờ tôi xin nghỉ!
Giọng điệu của Trần Kinh ở đầu dây bên kia cũng rất bình tĩnh.
Chu Quốc Hoa sửng sốt, theo bản năng ngồi thẳng lên, nói:
-Cậu nói cái gì? Cậu nói bừa bãi, hội nghị Thường vụ nói nghỉ là nghỉ sao? Không được, tuyệt đối không được!
Chu Quốc Hoa có chút sợ hãi, không biết Trần Kinh lúc này lại chơi trò này là có ý gì.
Lúc này đại cục đã định, những trò nhỏ nhặt có thể có tác dụng? Chẳng lẽ tên tiểu tử này gần đến trận muốn trốn tránh?
-Trưởng ban thư kí, tôi với anh giao tình lâu như vậy, việc này bất kể thế nào anh cũng phải giúp tôi, hôm nay tôi thật sự có việc! Không thể tham gia! Anh yên tâm, anh không cần chịu trách nhiệm, tất cả trách nhiệm do tôi gánh vác!
Trần Kinh kiên trì nói.
Hắn dừng một chút nói:
-Dù sao cũng là như vậy, hôn nay tôi chắc chắn sẽ không đến, tôi cứ nói với anh một tiếng!
-Cậu chơi xấu, Trần Kinh, Trần Kinh, cậu rõ ràng...
Chu Quốc Hoa có chút nóng vội, ông ta nghĩ lại, nói:
-Hay là thế này, cậu tìm một bệnh viện, nói là bị bệnh...
-Trưởng ban thư kí, tôi không bị bệnh, tôi khỏe như vậy, sao lại nói là bị bệnh? Điều này là điểm xấu!
Trần Kinh ngắt lời ông ta nói.
-Được rồi, sáng nay có cuộc họp, anh rất bận, tôi không làm phiền anh nữa!