Chương 762


Số từ: 2435
Nguồn: Mê Truyện
Trần Kinh không ngờ Trần Lập Trung lại làm việc gọn gàng nhanh nhẹn như vậy.
Hắn vốn dĩ chỉ bảo Trần Lập Trung đi đối phó một chút, Ân Đình Đình và Ngô Hải Yến hai người con gái yếu đuối, sợ bọn họ chịu thiệt.
Trần Lập Trung lại làm rất tốt, tới trực tiếp bắt Lục Đào, hơn nữa trong tay anh ta sớm đã có chứng cứ, một đòn đột kích thẩm vấn, đã lấy được khẩu cung và tài liệu, vấn đề khả nghi lừa đảo của công ty Hoa Kỳ đã an vị rồi, Lục Đào với tư cách là Đại diện pháp lý ở Hải Sơn của công ty Hoa Kỳ, anh ta không thể trốn tránh trách nhiệm, có thể lập tức giao cho cơ quan kiểm sát xử lý.
Nhưng việc này cuối cùng vẫn làm to ra, Hoa Kỳ là công ty do thương nhân Hong Kong đầu tư, mấy năm nay ở lục đại làm ăn rất lớn, công ty Hải Sơn lộ ra tin tức lừa đảo không che đậy được, ngay lập tức truyền thông liền tiết lộ, cả nước xôn xao.
Nằm trong top 100 công ty IT mạnh nhất cả nước, lừa đảo khách hàng, lợi dụng thủ đoạn kinh doanh bất chính để lừa khách hàng mắc bẫy, tạo cạnh tranh giả, lợi dụng khách hàng không hiểu biết về internet, tiến hành nói quá về từ ngữ này.
Cục công an quận Lân Giác Hải Sơn tổng cộng công bố hơn 40 chứng cứ về việc công ty Hoa Kỳ lừa gạt khách hàng, hơn nữa nhân chứng vật chứng đủ cả, điều này bỗng nhiên đẩy công ty Hoa Kỳ đến đầu sóng ngọn gió.
Phản ứng dây chuyền với chuyện này là, tất cả các nơi trên cả nước đều bắt đầu điều tra tìm chứng cứ công ty Hoa Kỳ lừa gạt khách hàng.
Trong chốc lát tất cả những nội tình bên trong của công ty chi nhánh của Hoa Kỳ trên cả nước đều được đưa ra ánh sáng, thu hút sự chú ý cao độ của các bộ ngành của bộ Công thương và Thương mại.
Trần Kinh sai Trần Lập Trung vô tình làm một chuyện, không ngờ lại tóm được một con chuột lớn như vậy, thực sự nằm ngoài dự đoán của mọi người, bởi vì Trần Lập Trung điều tra vụ này, lại là một lần nổi bật. Liên tiếp nhận phỏng vấn của các loại truyền thông, thậm chí thành phố còn khen thưởng anh ta.
Lại nói về phía Ân Đình Đình, Lục Đào của Hoa Kỳ xảy ra chuyện, áp lực của cô bỗng nhiên được giải tỏa, cô vô cùng cảm kích Trần Kinh.
Cô hiện tại không có việc làm, chút tâm tư lại bắt đầu chuyển động, muốn Trần Kinh tìm cho mình một công việc.
Sau khi trải qua chuyện đó, tính cách của Trần Kinh cô cũng nắm rõ rồi, Trần Kinh rõ ràng là Bí thư Quận ủy quận Lân Giác.
Khi lần đầu tiên cô biết thân phận này của Trần Kinh, sợ nhảy dựng lên. Rõ ràng không dám tin sự thật này.
Cô và Trần Kinh quen nhau trên máy bay, cô có nhìn thế nào đi nữa cũng thấy Trần Kinh là một sinh viên mới tốt nghiệp, sao có thể đột nhiên biến thành lãnh đạo?
Ân Đình Đình cũng không phải là một cô bé không có hiểu biết về xã hội.
Bí thư Quận ủy là quan to như thế nào cô rất rõ ràng. Cô ta đến từ nội địa, Bí thư Huyện ủy của huyện thành nhỏ xuất hành là nước sạch tạt đường, đất vàng trải ra, hình thức rất lớn, chính là Hoàng đế một phương.
Chức quan của Trần Kinh giống với Bí thư Huyện ủy, hơn nữa duyên hải không giống nội địa, cán bộ đồng cấp ở duyên hải có trọng lượng hơn, tiền đồ rộng lớn hơn.
Tuy nhiên, Ân Đình Đình không có dã tâm quá lớn, không hề nghĩ lợi dụng quan hệ với Trần Kinh để làm đại sự gì.
Tâm tư của cô rất đơn thuần, chỉ muốn tìm được một công việc, sau đó sống vui vẻ một chút, mối quan hệ này với Trần Kinh cô phải nắm chắc, sau này gặp phiền phức, Trần Kinh có tác dụng hơn bất kỳ cái gì. Cô không hề lo mình sẽ lại rơi vào cạm bẫy của người khác.
Hôm nay, Trần Kinh về nhà giống như mọi ngày.
Ân Đình Đình nghe tiếng bước chân, cô liền thò đầu ra, trên mặt lộ ra nụ cười lấy lòng hơi có phần lộ liễu nói:
-Bí thư Trần, ha ha! Chắc vẫn chưa ăn cơm! Tôi chuẩn bị cho anh rồi. Anh thích ăn nhất là súp long cốt, còn có rau xanh xào mướp đắng, còn có thịt khô đích đạo của Sở Giang chúng ta!
Trần Kinh hơi nhíu mày.
Cô bé này, từ khi biết thân phận của mình, thái độ thay đổi ghê gớm thật.
Những người nịnh bợ thì gặp nhiều rồi, nhưng lộ liễu như cô này thì thật sự ít.
Trần Kinh đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, nhưng cô ta chính là như vậy, khuyên cũng không được.
Nói theo cách của Ân Đình Đình, cô ta dù thế nào cũng phải nịnh bợ được Trần Kinh, sau này Trần Kinh có việc gì tốt mới có thể nghĩ đến cô.
Dù sao đứa trẻ xuất phát từ nông thôn, lăn lội ngoài xã hội nhiều năm như vậy, chịu không ít vất vả, cũng đã được chứng kiến năng lượng quyền thế.
Khiến cô ung dung, bình tĩnh đối mặt với những khó khăn này, một số việc làm khó cô, nói theo cách của cô, những tri thức và kiến thức của cô, những chỗ cô làm không đúng, Trần Kinh quân tử không chấp kẻ tiểu nhân, đừng tính toán so đo với cô.
Nếu bởi vì sai lầm quá lớn, Trần Kinh có thể phê bình gay gắt, cô nhà quê, sĩ diện chẳng là gì, Trần Kinh cần mắng thì cứ mắng, mắng mà thấy không có tác dụng, đánh cũng được, cô đều có thể chịu đựng.
Trần Kinh gặp phải người như vậy, hắn cũng không còn cách nào.
Trần Kinh bước vào phòng Ân Đình Đình, Ân Đình Đình giúp hắn cầm túi, giúp hắn cởi áo khoác, lại lấy nước cho hắn rửa tay, bận luôn chân tay.
Cô tay chân nhanh nhẹn, bản lĩnh hầu hạ người khác bậc nhất, Trần Kinh căn bản không cần làm gì, rõ ràng là hưởng thụ giống như hoàng đế.
Những chuyện này Ân Đình Đình tập mãi thành quen, trước đây cô vừa mới đến đã từng làm phục vụ ở khách sạn, cũng từng làm bảo mẫu, rất thành thạo hầu hạ người khác.
Hơn nữa, lãnh đạo lớn như Trần Kinh, đến chỗ cô, cô không hầu hạ không được.
-Đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, tôi có chân có tay, cô có cần để cho tôi mất tự nhiên thế này không?
Trần Kinh chau mày nói.
Ân Đình Đình cười hi hi nói:
-Anh cứ tự nhiên, không sao. Anh làm việc cả ngày rất mệt mỏi, tôi gần đây rảnh rỗi ở nhà rất buốn chán, hoạt động một chút cũng là đương nhiên.
Trần Kinh thấy bộ dạng này của Ân Đình Đình muốn cười.
Cô bé này, rõ ràng là muốn hỏi chuyện công việc, cố tình nói bóng nói gió, nói cái gì mà rảnh rỗi ở nhà buồn chán, đúng là nhỏ nhen, chút tiền đồ này.
-Được rồi, Tiểu Ân, sau này có chuyện gì thì cứ nói thẳng, ấp a ấp úng, không thoải mái chút nào! Thế này đi, có một công ty cần nhân viên kinh doanh, gỗ Mộc Hưng cô biết không? Tôi đã liên hệ cho cô rồi, ngày mai cô đến báo cáo là được!
Trần Kinh tức giận nói.
Ân Đình Đình đang bận xới cơm, vừa nghe thấy Trần Kinh tìm việc cho cô rồi, cô vui mừng quá đỗi, nói:
-Vĩnh Hưng, đó là công ty lớn đấy! Tốt quá, tốt quá rồi, cuối cùng tôi cũng có việc để làm rồi!
Cô tay chân nhanh nhẹn dọn xong cơm, bát đũa sắp xếp gọn gàng mời Trần Kinh ngồi xuống ăn cơm.
Còn cô ta thì lấy điện thoại ra bấm một số điện thoại, điện thoại được kết nối, cô nói:
-Tiểu Hoàng phải không, tôi Ân Đình Đình, chuyện nhà ở tạm thời tôi không bán nữa, vâng, vâng! Tạm thời không bán nữa, bây giờ bán thì lỗ nhiều, vâng, vâng...
Cô gọi điện xong, ngồi đối diện Trần Kinh.
Thức ăn trên bàn rất thịnh soạn, tất nhiên là Ân Đình Đình tỉ mỉ chuẩn bị, đặc biệt là thịt khô, cô ta không nỡ bỏ tiền ta mua, nhất định bảo mẹ gửi từ nhà lên.
Bình thường đều không nỡ ăn, đặc biệt để dành để nịnh bợ Trần Kinh.
Cô liên tiếp gắp thức ăn cho Trần Kinh, để Trần Kinh ăn nhiều một chút.
Nói cái gì mà Trần Kinh làm việc bận rộn, áp lực lớn, phải ăn nhiều một chút để bổ sung dinh dưỡng.
Trần Kinh nhìn thân hình mỏng manh yếu ớt của cô, nói:
-Cô không cần phải như thế này, bộ dạng cô giống như gậy trúc, cô ăn nhiều một chút!
Ân Đình Đình nháy mắt vài cái, làm mặt quỷ.
Cô bình thường ghét nhất người ta nói cô giống gậy trúc, mắt mũi kiểu gì, bản cô nương ngực nở mông cong, không biết đã làm gục ngã bao nhiêu chàng trai, sao có thể là gậy trúc?
Nhưng Trần Kinh nói cô như vậy, cô không cãi lại, nói:
-Tôi không đói, con gái chúng tôi ăn nhiều quá béo lên thì không tốt, thà gầy còn hơn béo!
Trần Kinh lắc lắc đầu, nói:
-Vậy cô không được gắp thức ăn cho tôi nữa, tự tôi thích ăn gì thì ăn đấy!
-Vâng, vâng!
Ân Đình Đình gật đầu như gà mổ thóc, nét mặt tươi cười.
-Đúng rồi, Bí thư Trần, môi trường làm việc ở đó cũng được chứ, tôi không hiểu về ngành gỗ, khá lo lắng, sợ không đảm nhiệm được!
Ân Đình Đình ngượng ngùng nói.
Trần Kinh trừng mắt nhìn cô ta nói:
-Dựa vào sức của cô, chỉ cần người ta trả lương cao cho cô, bảo cô chế tạo bom nguyên tử, không chừng cô cũng dám. Cô yên tâm, tiền lương sẽ không thấp đâu, chắc chắc sẽ tốt hơn trước đây!
-Thật chứ?
Hai hàng lông mày của Ân Đình Đình giãn ra, cười tươi như hoa, trong lòng vui mừng.
Cô thầm nghĩ rằng đúng là Bí thư Quận ủy có khác, một câu nói có thể xong xuôi công việc của mình, hơn nữa tiền lương còn bảo đảm, xem ra mình bám chân Trần Kinh là đúng đắn.
Trong sách không phải có nói giao thiệp phải vào lúc chưa phát tài sao?
Mình và Trần Kinh quen biết mặc dù không phải trong tình huống này, nhưng lúc đó bản thân thật sự không biết hắn là Bí thư Quận ủy, cũng gần như là kết giao trong hoạn nạn, có cái giới hạn này, những ngày tháng về sau không cần phải lo nghĩ nhiều rồi.
-Tiểu Ân, chút nữa ăn bữa tối sang chỗ tôi đem mấy cái thùng đặc sản gửi từ Sở Giang lên chuyển sang bên nhà cô, tôi không nấu ăn, để bên đó rất lãng phí!
Trần Kinh nói.
Trần Kinh đến Lĩnh Nam, mỗi năm đều nhận được rất nhiều đặc sản từ Sở Giang gửi đến.
Cái gì mà dã sơn cốc, phong trúc kê, thịt chim muông thú rừng, thịt khô…, mấy thùng lớn.
Trần Kinh mua hai cái tủ lạnh to đặt ở đó, có lúc không có chỗ để thì đem cho người ta, thật sự rất lãng phí, nhận rồi lại không có chỗ để.
Trong khoảng thời gian này, hắn ăn mấy bữa ở chỗ Ân Đình Đình, cứ đem những thứ này cho Ân Đình Đình, cô ta tính toán chi li, nhất định không để lãng phí.
-Vậy…vậy…không hay cho lắm…
Ân Đình Đình nói, mặt lại cười tươi như hoa.
Gần đây cô không có việc làm, tiền sắp tiêu hết rồi, thật sự phải tính toán chi li sống qua ngày, rất khó khăn.
Lúc này Trần Kinh cho cô mấy thùng đặc sản, xem như giúp người khi gặp nạn, ít nhất cũng không mất tiền mua, lại tiết kiệm được một số tiền lớn.
Trần Kinh nhìn thấy bộ dạng kia của Ân Đình Đình, trong lòng thầm lắc đầu.
Nhưng đối với cô bé kia, trong lòng Trần Kinh không hề phản cảm.
Cô ta cũng là xuất thân khổ cực, gia cảnh khó khăn, cha mẹ nghèo khổ cả đời, mẹ cô nghe nói năm kia bị trúng gió, bây giờ vẫn phải chăm sóc, em trai lại đi học đại học, gánh nặng của gia đình đều đặt lên vai cô.
Bất kể thế nào, ở tuổi của cô ta có gan gánh vác gia đình, đã là rất tốt rồi.
Còn về một số tiểu phẩm nhỏ, cái này cũng liên quan đến hoàn cảnh lớn lên của cô, chỉ cần bản chất không xấu, dần dần mọi thứ có thể thay đổi.
Bản thân có thể quen biết cô ta, cũng coi như có duyên.
Từ Ân Đình Đình, Trần Kinh có thể cảm nhận được một chút gì đó tích cực, ít nhất đối với cuộc sống, cô chưa từng bi quan.
Cả ngày chăm chỉ như con ong, nhà cửa dọn dẹp sạch sẽ, mỗi đồng tiền đều phải tính toán rất tỉ mỉ.
Cần kiệm chăm lo việc nhà, tính toán tỉ mỉ, có lập trường và sự kiên trì, luôn tích cực đối mặt với cuộc sống, đây đều là điểm mạnh của con gái Sở Giang, trên người Ân Đình Đình có phẩm chất tốt đẹp của người con gái nông thôn Sở Giang truyền thống, không mất đi cái gọi là một cô gái tốt.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Quan Sách.