Chương 767: Chất Vấn Ông Xã!
-
Quan Sách
- Tịch mịch độc nam hoa
- 2256 chữ
- 2020-05-09 12:51:23
Số từ: 2250
Nguồn: Mê Truyện
Đường Ngọc không thể không thừa nhận, Phương Uyển Kỳ thực sự và người mà cô ta tưởng tượng hoàn toàn khác nhau.
Trước tới giờ, Đường Ngọc luôn là một người rất tự tin, cô ta cảm thấy mình không phải là một người phụ nữ bình thường, được sinh ra là con gái, nhưng lại có lòng dạ và tính tình của một người đàn ông.
Nhưng hôm nay gặp mặt Phương Uyển Kỳ, mới thực sự biết cái gì gọi là rộng lượng.
Phương Uyển Kỳ một chút cũng không giống tiểu thư nhà quyền thế, cô ta rất thẳng thắn, rất chân thành, nói chuyện không câu nệ, làm việc thì nhanh gọn.
Về vấn đề Trần Kinh, Phương Uyển Kỳ không để ý gì tới việc Đường Ngọc thích Trần Kinh.
Cô ta nói cái gì
Mỗi lần gặp một người phụ nữ đẹp thích Trần Kinh, trong lòng tôi rất vui, cô biết vì sao không? Vì điều này nói lên lúc đầu tôi chọn anh ấy là không sai, he he.
Nghe những lời đó của Phương Uyển Kỳ, Đường Ngọc không nói lại được gì.
Phương Uyển Kỳ không chỉ rất tự nhiên, mà còn là âm thầm khoe nữa, cảm giác ưu việt hơn người biểu hiện quá lộ liễu, Đường Ngọc còn nói được gì nữa?
Cô ta lại nói cô ta chưa bâo giờ can thiệp việc gì của Trần Kinh, công việc của Trần Kinh thế nào cô ta vốn không hiểu lắm, cô ta cũng không phải là một người vợ kiểu hiền đức.
Sự nghiệp của Trần Kinh là do hắn tự phấn đấu, cô ta quan tâm thì cũng có được gì?
Trần Kinh trong mắt cô ta là một người chồng, và là bố của con cô ta trong tương lai, những thứ khác cô ta không quan tâm, chỉ là mây trôi thoáng qua, sự nghiệp của Trần Kinh cô ta không thể giúp được, Trần Kinh cũng không cần cô ta giúp.
Cô ta cười nhìn Đường Ngọc nói:
-Không phải cô nói Lĩnh Nam có nhiều lời đồn, nói vợ của Trần Kinh là con nhà danh gia ở Bắc Kinh, hậu thuẫn rất lớn sao? Nói thật với cô, tình hình hiện nay là có người đang dựa vào Trần Kinh, cô đã tiếp xúc với Trần Kinh, tính cách của anh ấy rất ngang bướng.
Địa vị gia đình chúng tôi lớn. Nhưng người ta vẫn không coi ra gì! Người khác không dựa vào hậu thuẫn, tự mình đi tạo quan hệ, tìm nơi dựa, nhưng Trần Kinh hiện nay có vị trí vững chắc rồi, nhưng lại không lợi dụng điều này, lúc nào cũng tự lên mặt, cho mình là người giỏi nhất.
Nói cái gì mà phải vì nhân dân làm việc, nói cái gì mà phải làm tốt công tác từ cơ sở, có được những kinh nghiệm cơ bản. Có thể giải quyết mọi vấn đề, anh ấy liền cảm thấy vui vẻ! Cô nói giờ là thời đại nào rồi, những người tận sức cống hiến thì cần. Nhưng kiểu tận sức cống hiến như anh ấy chẳng phải hơi quá sao?
Phương Uyển Kỳ uống một ngụm nước, lại nhìn Đường Ngọc nói tiếp:
-Đúng rồi, Đường Ngọc, cô không biết những ấm ức mà tôi phải chịu đâu. Cô nói xem tôi và anh ấy mới kết hôn, hai người đang trong tuần trăng mật! Một cuộc điện thoại gọi tới, anh ấy liền vội vàng đi luôn, để một mình tôi ở nước ngoài, cô nói xem thế là thế nào?
Nếu anh ấy là một người biết suy nghĩ, dựa vào gia thế của gia đình tôi, sắp xếp một công việc nào đấy cho anh ấy ở Bắc Kinh, cô nói tôi và anh ấy hôm nay có cần phải sống hai nơi thế này không?
Vì vậy, những người nói có hậu thuẫn vững chắc, chỗ dựa an tâm, tôi rất hoan nghênh. Mong sẽ có nhiều người nói như vậy, anh ấy không chịu được áp lực, vậy tốt quá. Lập lức trở về Bắc Kinh, hai người chúng tôi có thể ở cạnh nhau, những ngày tháng như vậy không tốt hơn thế này sao?
Đường Ngọc lại không nói gì.
Suy nghĩ của Phương Uyển Kỳ thường khác người khác, những lời của cô ta nói nghe có vẻ vớ vẩn, nhưng lại rất chặt chẽ, dường như không có kẽ hở nào.
Đường Ngọc hiểu rõ, Phương Uyển Kỳ đang khen thầm Trần Kinh.
Nói cái gì mà Trần Kinh vừa xấu tính vừa ngang bướng, thực tế không phải là nói Trần Kinh có bản lĩnh sao?
Nhiều người ở Lĩnh Nam làm việc như vậy, chỉ có mỗi chồng cô ta phát triển nhanh nhất, vậy không phải là có bản lĩnh thì là gì?
Phương Uyển Kỳ còn mong Trần Kinh không làm được! Có thật là như vậy không?
Đây là cách khoe khoang của người phụ nữ này!
Nhìn bầu trời đêm, Đường Ngọc nhấp một chút cốc cà phê trước mặt, cà phê rất đắng, nhưng cô ta lại không cảm thấy vậy.
Khi chưa gặp Phương Uyển Kỳ, trong lòng rất muốn gặp người này
Nhưng hôm này gặp rồi, trong lòng cô ta lại không dễ chịu hơn chút nào.
Phương Uyển Kỳ tự tin hơn cô ta nhiều, tất cả mọi mặt đều hoàn hảo không thể vượt qua.
Về bản thân, Phương Uyển Kỳ không khoe khoang gì, cô ta chỉ khoe người đàn ông của cô ta, mà chính điểm này khiến cho Đường Ngọc yếu lòng.
Đường Ngọc đột nhiên có một vài cảm xúc, đàn ông tốt trên đời nay đều trở thành chồng của người ta rồi, từ trước tới giờ Đường Ngọc chưa từng rung động một ai, lần này cô ta lại rung động trước một người đàn ông đã có vợ.
Trong thời khắc đó, cô ta không biết phải chọn lựa ra sao, dù tác phong làm việc của cô ta rất quyết đoán, nhưng trong lúc đó cô ta cũng trở nên do dự.
Tình yêu khiến cho bất cứ người phụ nữ nào trở lên mềm yếu, do dự, lúc đó Đường Ngọc cũng đang phải chịu những cảm giác như thế!
…
Ánh đèn mở ảo, Trần Kinh và Phương Uyển Kỳ ôm nhau ngủ, hai người hôm nay đã say mê mấy lần, lúc đó Trần Kinh đã sức cùng lực kiệt.
Phương Uyển Kỳ hôm này như bị kích thích vậy, rất là cuồng dại.
Lúc hai người mới kết hôn, Phương Uyển Kỳ bình thường rất phóng khoáng, nhưng mỗi lần làm chuyện đó, cô ta đều đỏ mặt, không bao giờ chủ động, mỗi lần đều do Trần Kinh chủ động, hai người mới thành chuyện.
Nhưng lần này thì không vậy, Phương Uyển Kỳ rất nhiệt tình, không chỉ một lần chủ động hướng tới Trần Kinh, miệng cô ta còn thì thầm:
-Nhất định phải ép khô anh, ép khô anh!
Thân hình Phương Uyển Kỳ rất đẹp, lại rất gợi cảm, cô ta chủ động, Trần Kinh cũng rất là thích thú, hai người một người là củi một người là lửa, châm phát bùng sáng.
Không biết trải qua mấy lần chiến đấu, mà Trần Kinh sõng soài ra giường, ôm người phụ nữ của hắn, không nói gì.
-Uyển Kỳ, em đột nhiên tới đây định làm anh bất ngờ đúng không? Sớm nói một tiếng có phải tốt không! Anh có thể tới sân bay đón em!
Trần Kinh khẽ nói.
Phương Uyển Kỳ chu miệng nói:
-Nếu em không tới Lĩnh Nam nữa, em sợ anh không kìm được cám dỗ của những người đẹp khác! Nên em phải tới đây đột xuất để kiểm tra anh!
Trần Kinh nhíu mày nói:
-Em nói linh tinh gì vậy? Tiểu Ân chỉ là một cô gái nhà nông, một mình ở ngoài không dễ dàng gì, anh giúp đỡ cô ấy, xét về tình và lý thì anh đều phải ra mặt!
-Cái gì? Anh đừng nói với em là cô gái đó cũng có tình cảm với anh chứ? Ông xã ngoan, tới bây giờ em mới biết anh giờ hấp dẫn thế?
Phương Uyển Kỳ nhìn chằm chằm Trần Kinh.
Sắc mặt Trần Kinh có chút khó xử, quay đầu đi.
-Đừng có tránh, quay đầu lại đây! Sao? Chột dạ rồi hả?
Phương Uyển Kỳ ép Trần Kinh quay đầu lại.
Hai tay Trần Kinh vẫn đặt trước ngực Phương Uyển Kỳ, lực đàn hồi mạnh mẽ.
Trần Kinh cười nói:
-Em không nên nói linh tinh, làm gì có những chuyện ấy!
Mỗi lần nhắc tới phụ nữ, trong lòng Trần Kinh chỉ nghĩ tới Kim Lộ.
Trước đây không lâu, hắn và Kim Lộ cũng có những đêm như thế này, chẳng nhẽ Phương Uyển Kỳ lại biết được chuyện này?
-Em không nói người phụ nữ đó, em nói người khác cơ. Ngoan cố quá là không được, người ta còn gửi email thách thức cả em nữa, hẹn gặp mặt, anh nói xem em sẽ không tới sao?
Phương Uyển Kỳ nói.
-Ai? Nói linh tinh! Ai to gan dám khiêu khích em?
Trần Kinh nghi ngờ nói.
-Anh còn giả vờ! Em không biết anh không biết người đó là ai? Thật sự không biết?
Phương Uyển Kỳ hỏi dồn dập, huých người Trần Kinh.
Trần Kinh nằm đó, Phương Uyển Kỳ trêu trọc một hồi.
Cứ thế khiến cho Trần Kinh không chịu được, lại thêm một lần nữa.
Phương Uyển Kỳ giật mình, khẽ nói:
-Ai da ai da, ông xã lại làm việc xấu rồi! Thế này là tốt sao?
Trần Kinh cười nheo mắt lại.
Hai gò má của Phương Uyển Kỳ đỏ lên, nói:
-Sao? Vẫn muốn lần nữa sao?
Trần Kinh nháy mắt, Phương Uyển Kỳ cười nói:
-Được rồi, em chỉ sợ anh không ổn thôi?
Cô ta quay người lại, miệng đối miệng với Trần Kinh, hai người lại tiếp tục.
Lại một khung cảnh hoang sơ hiện lên.
Lần này Trần Kinh lại mạnh mẽ hơn mấy lần trước, mà cảm xúc của Phương Uyển Kỳ cũng không giảm bớt, hai người qua lại đủ các tư thế…
…
Cầm máy tính bên cạnh lên, Phương Uyển Kỳ mở bức thư điện tử, cười tủm tỉm nhìn Trần Kinh.
Trần Kinh nhíu mày, tỉ mỉ đọc một lượt, sắc mặt cổ quái.
Lại là Đường Ngọc!
Trần Kinh hít một hơi thật sâu, trong đầu chợt nghĩ ra hình ảnh đẹp của Đường Ngọc.
Lần đầu tiên gặp Đường Ngọc, là lúc Trần Kinh tham gia tuyển chọn cán bộ, trong một khoảng thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, Đường Ngọc đã viết một bài văn ngắn ca ngợi việc này.
Từ đó trở đi, hai người bắt đầu liên hệ với nhau.
Nói thực thì, ấn tượng đầu tiên mà Đường Ngọc để lại cho Trần Kinh không tốt lắm, hắn cảm thấy nữ phóng viên đó không chuyên nghiệp, không có chư kiến, không nghiêm túc viết bài.
Nhưng sau khi hai người đã thành bạn, Đường Ngọc nhiều lần tới Lân Giác phỏng vấn, Trần Kinh mới dần dần hiểu cách làm mới mẻ của người phụ nữ này.
Là một người phụ nữ, được tôn trọng trong công việc lại có điểm xuất sắc khác biệt, điều này mới đáng để khẳng định.
Càng đáng nói hơn nữa, cô ta cũng là một người có lòng từ bi, lương thiện, đối với những đòn công kích vô lý và xấu xa, với tính cách ghét cái xấu, điều này rất hợp với Trần Kinh.
Đương nhiên, không thể phủ nhận, công tác tuyên truyền ở Lân Giác được Đường Ngọc giúp đỡ rất nhiều.
Quan hệ truyền thông lớn của Đường Ngọc, khiến Trần Kinh giảm bớt nỗi lo về việc tuyên truyền cho Lân Giác rất nhiều.
Theo Trần Kinh, Đường Ngọc cũng công nhận về phương thức phát triển của Lân Giác, quan điểm của Trần Kinh nhận được sự đồng thuận của đối phương, đây chính là việc đáng vui thì hai người hợp tác với nhau.
Trong lòng Trần Kinh, chưa bao giờ nghĩ người phụ nữ đó lại thích hắn, điều này thật giống một câu chuyện cười!
Nhưng cái email này…
Trần Kinh lắc đầu, muốn xua tan đi hết những suy nghĩ lung tung trong đầu, hắn trầm ngâm một lúc rồi nói:
-Nhìn thấy bức thư này có chút bất ngờ, nhưng Đường Ngọc là một người không tồi, nếu cô ta đã hẹn em, chắc hai người đã gặp nhau rồi! Tình cảm của con người đôi lúc lại kì quặc như vậy, anh tin cô ta chắc chắn rất lý trí!
Phương Uyển Kỳ chu miệng nói:
-Nói rất hay, em không tin trong lòng anh lại không có tạp niệm!
Cô ta cười, nép vào người Trần Kinh nói:
-Kinh tử, nói thật với anh, được con gái thích đặc biệt lại là một người con gái đẹp thích phải chăng là rất thích?
Trần Kinh ngẩn người, liếc mắt nhìn Phương Uyển Kỳ, không biết nói lại thế nào.
Là một người đàn ông, biết nói thế nào?