Chương 838: Hai Bên Đường Tiễn Đưa.
-
Quan Sách
- Tịch mịch độc nam hoa
- 2527 chữ
- 2020-05-09 12:51:48
Số từ: 2521
Nguồn: Mê Truyện
Bổ nhiệm chính thức của Trần Kinh đã được ban hành.
Ban tổ chức Tỉnh bổ nhiệm Trần Kinh, nguyên là Bí thư Quận ủy quận Lân Giác của thành phố Hải Sơn đảm nhiệm Chủ nhiệm văn phòng hợp tác kinh tế kiêm chức Phó giám đốc Sở thương mại.
Bổ nhiệm này gây ra chấn động không nhỏ ở Lĩnh Nam.
Mặc dù nói văn phòng hợp tác kinh tế là đơn vị gì, rất nhiều người trong thể chế đều biết rõ.
Nhưng Trần Kinh từ nhân vật số một Bí thư quận ủy được cân nhắc làm Chủ nhiệm phòng hợp tác kinh tế, sự đề bạt này tuyệt đối là ngoại lệ.
Bất kể nói thế nào, văn phòng hợp tác kinh tế là đơn vị cấp một của Tỉnh, nhân vật số một của phòng hợp tác kinh tế được coi như là nhân vật số một của đơn vị cấp một, phân lượng rất quan trọng, Trần Kinh có thể chiếm cứ vị trí này, điều này có thể nói rõ lãnh đạo của Tỉnh cũng đã công nhận mọi công việc mà Trần Kinh đã làm ở Lân Giác.
Cùng lúc bổ nhiệm Trần Kinh, thì bộ máy chính quyền và quận ủy Lân Giác cũng được điều chỉnh thích ứng.
Bí thư Quận ủy Lân Giác do Lý Quốc Vĩ đảm nhiệm, Khương Vĩ đảm nhiệm Chủ tịch Quận, Đồng Tiểu Ly đảm nhiệm Phó bí thư.
Vẫn giữ lại ba lãnh đạo chủ chốt ở quận Lân Giác, các bộ phận khác phần lớn thiên chuyển đến ủy viên thường vụ.
Phó chủ tịch thường trực quận Lưu Nhiễu Đường được điều đến đảm nhiệm chức Chủ tịch quận quận Lam Điền, Trưởng ban tổ chức La Yến điều nhiệm làm Phó Bí thư quận Cổ Minh, Trường ban tuyên giáo Dương Lệ Quần đảm nhiệm Phó trường ban Tuyên giáo, Chủ nhiệm ủy ban kỷ luậtĐặng Thân Minh đảm nhiệm Phó bí thư quận Bản Viên.
Bộ máy của Quận ủy quận Lân Giác dường như đã được đề bạt, chỉ còn hai người vẫn dậm chân tại chỗ, một người là Đồng Tiểu Ly, một người là Lưu Khúc Phong.
Đồng Tiểu Ly không an phận trong bộ máy, Trần Kinh có nhận định với ông ta.
Còn lần này điều chỉnh bộ máy Lân Giác, trong thành phố đều trưng cầu ý kiến của Trần Kinh, Trần Kinh có ý kiến với Đồng Tiểu Ly, cho dù phía sau ông ta có hậu đài vững chắc, nhưng lãnh đạo chủ quản đánh giá không cao, có muốn hướng lên trên cũng gặp khó khăn trở ngại.
Chủ nhiệm văn phòng Quận ủy Lưu Khúc Phong kinh nghiệm lý lịch còn nông.
Đương nhiên, Lưu Khúc Phong trong thời khắc cuối cùng phạm sai lầm lầm, cái này Trần Kinh cũng không thể tha thứ.
Trần Kinh không thích những người luôn biết che đậy.
Bên trong bộ máy người nào bất mãn với Trần Kinh, hai người đều kéo ra đấu sức, sự tình qua đi ai thắng ai thua Trần Kinh cũng không để ở trong lòng.
Nhưng đối vớinhững người ngoài mặt cười hì hì, trong lòng âm thầm chĩa mũi dao, hắn gần như khó có thể tha thứ.
Lưu Khúc Phong là cán bộ mà Trần Kinh một tay rút lên, nhưng anh ta rất nhỏ mọn, không thể trọng dụng, cho nên Trần Kinh cũng không coi trọng anh ta.
Tại nhà khách Kim Tinh, hôm nay nơi này được trang trí rực rỡ, buổi tiệc đưa tiễn Trần Kinh được tổ chức ở nơi này.
Cán bộ của toàn quận trở lên dường như đều đến tiễn đưa Trần Kinh, ngoài ra, còn có Liên đoàn công thương nghiệp, Hội đồng nhân dân, Mặt trận Tổ quốc, một số cán bộ lão thành, các doanh nghiệp tự phát, còn có một số dân chúng bình thường đều đến chỗ này.
Kết thúc yến tiệc tiễn đưa, nhà khách Kim Tinh đã bị phong kín lối đi.
Trần Kinh và một đám người của ủy viên thường vụ bị vây lại bên trong, căn bản cũng không dám ra ngoài.
Còn trong phòng riêng, không khí của mọi người cũng khá ngưng trọng, Trưởng ban Tuyên giáo Dương Lệ Quần trong cuộc điều động lần này, cô là người tình cảm nhất.
Trần Kinh để cho mỗi người đều lên tiếng phát biểu một chút về quyết tâm trong việc sắp ở cương vị mới công tác, Dương Lệ Quần vừa nói mắt đã đẫm lệ.
Cô còn xúc động nói:
- Tôi tham gia công tác đã suốt mười hai rồi, tôi nghĩ rằng trong nhiều năm như vậy, cũng chính là hai năm gần đây, tôi mới có cảm giác mình trưởng thành, tự tin hơn. Nói thật, tôi rất cảm ơn Bí thư Trần.
Là Bí thư Trần lãnh đạo chúng tôi mở ra cục diện của Lân Giác, mà nhờ quá trình này, mà mỗi cá nhân chúng tôi đều trưởng thành.
Cô giơ chén rượu lên, nói:
- Các đồng chí, chúng ta cùng nhau nâng chén kính Bí thư Trần một chén. Trong thiên hạ không có bữa nào không tàn, nhưng tôi dám khẳng định, bộ máy chúng ta hôm nay chạm trán một lần cuối, trong lòng mọi người nhất định đều mãi khắc ghi kỷ niệm này.
Trần Kinh và mọi người chạm cốc, hắn hôm nay uống quá nhiều, nhưng không hề có cảm giác say.
Lại là một chén rượu lót bụng, Trần Kinh nói:
- Các vị, chúng ta lúc này đây đa phần mọi người đều được bổ nhiệm đến vị trí công tác mới, đây là lời công nhận của tổ chức đối với công việc của chúng ta trong mấy năm qua. Nói thật, phóng tầm mắt ra toàn bộ thành phố Hải Sơn bộ máy này của chúng ta là tương đối thành công.
Tôi may mắn làm lớp trưởng của bộ máy này, tôi cảm thấy rất vui.
Tôi rời khỏi Hải Sơn rồi, rời khỏi Lân Giác rồi. Nhưng tôi vẫn mãi chú ý quan tâm đến sự phát triển của Hải Sơn, sự phát triển của Lân Giác. Tôi hy vọng tất cả mọi người đều tiếp tục làm ra thành tích trên cương vị mới, tôi mỏi mắt mong chờ.
Tất cả mọi người trong bộ máy đều vỗ tay.
Hai nữ đồng chí là La Yến và Dương Lệ Quần nước mắt lưng tròng, rất là kích động.
Toàn bộ bộ máy đã được đề bạtrõ ràng, đây chính là một kỳ tích trong chính đàn của Hải Sơn.
Nhưng hiện tại, bộ máy của Lân Giác cơ bản đã hoàn thành kỳ tích này.
Mà lãnh đạo bộ máy Lân Giác lần này chính là Trần Kinh, một lãnh đạo rất trẻ.
Hôm nay, bộ máy phải tan, vào lúc này, rất nhiều người đều lấy xuống mặt nạ thường ngày, toát ra tính tình thật.
Lý Quốc Vĩ hôm nay uống cũng không ít, ông ta chỉ tay ra phía ngoài nói:
- Bí thư, có chuyện tôi vẫn chưa nói cho anh biết. Việc ra đi củaanh tôi đã đã báo cáo xuống dưới rồi. Có rất nhiều dân chúng muốn tiễn đưa anh, có người tranh cãimuốn tặng cờ thưởng, có người tranh nhau muốn tặng vật kỷ niệm cho anh.
Cuối cùng, tôi để cho Văn Thạc đi sắp xếp mọi thứ, cuối cùng mọi người đã nhất trí tặng cho anh một cây dù.
Ông ta dừng một chút, có chút xúc động nói:
- Bí thư, anh lần này từ Hải Sơn tiến Tỉnh thành, có thể nói là nhảy như Long Môn. Từ nay về sau, anh chính là trời cao mặc chim bay, biển rộng bằng ngư dược, về sau anh phải đi con đường rất dài, chúng tôisẽ theo không kịp bước đi của anh rồi, thậm chí nhân dân Lân Giác cũng theo không kịp bước đi của anh.
Cho nên chỉ có thể tặng anh một cây dù tỏ tâm ý, hy vọng cây dù này có thể che gió che mưa cho con đường mà anh đi, chính là ý nghĩa này đấy.
Ông ta nói xong những lời này, vội bổ sung:
- Bí thư, đây đều là tâm ý tự nguyện, chúng tôi không có huy động gì hết, cho nên anh cũng đừng có trách chúng tôi.
Trần Kinh chỉ lặng yên gật đầu không nói gì, đưa tay ra nắm chặt tay của Lý Quốc Vĩ, nói:
- Lân Giác giao cho cậu rồi, phải làm tốt Lân Giác hơn nữa đấy, đây là lời dặn dò của tôi với cậu.
….
Rất khuya, Trần Kinh mới về nhà.
Vừa dùng chìa khóa mở cửa, hắn đã sửng sốt, trong phòng khách đèn sáng rỡ, Ân Đình Đình nằm ngữa trên ghế sô pha, dường như là đã ngủ rồi.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Ân Đình Đình đột nhiên bừng tỉnh, cô lập tức đứng lên, chưa kịp dụi mắt, tiện thể nói:
- Bí thư Trần, anh đã về.
Trần Kinh hơi nhíu mi, nói:
- Tiểu Ân, đã trễ thế này còn không về nghỉ ngơi, ở đây làm gì?
Ân Đình Đình dụi mắt nói:
- Bí thư Trần, tôi đặc biệt chờ anh về đấy. Tôi ngày hôm qua xem tin tức thấy anh được điều đi, đi tỉnh thành làm quan lớn rồi. Tôi xem chừng anh hẳn là mấy ngày này sẽ chuyển nhà, tôi muốn hỏi anh có cái gì cần tôi giúp đỡ hay không.
Trần Kinh thản nhiên cười, nói:
- Không ngờ, cô tin tức nhanh nhạy thế.Chuyện tôi được điều động cô cũng biết, như thế nào? Có phải mất đi một phần công việc phải không?Trong lòng của cô khó chịu à.
Sắc mặt Ân Đình Đình, thay đổi, cô không nói lời nào.
Dựa theo tính cách của cô ấy, thất nghiệp một hai tháng mất ít nhất 2000 tệ cô đương nhiên sẽ lưu tâm.
Nhưng không biết tại sao, biết được tinTrần Kinhđược điều đến tỉnh thành, cô càng không nghĩ nhiều về vấn đề tiền.
Cô cảm thấy trong lòng vắng vẻ cô đơn, hôm qua sau khi biết tin tức này, cô cả đêm không ngủ được.
Mỗi ngày tan sở là về nhà mua thức ăn, sau đó làm một chút đồ ăn của Sở Giang, lẳng lặng đợi Trần Kinh về nhà ăn cơm đã thành thói quen của cô rồi.
Hiện tại Trần Kinh được điều đi, nhiệp điệu cuộc sống của cô sau này sẽ thay đổi.
Trong nội tâm của cô ê ẩm chát chát, dường như đang bị cái gì chặn ngang, rất là khó chịu.
Nhưng sự khó chịu lại không thể viết ở trên mặt, cô chỉ có thể ngây ngốc chờ Trần Kinh, nào đâu hắn lại nói một câu với cô như vậy, trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu.
Cô là đứa bé lớn lên từ nông thôn.
Từ nhỏ nếm qua đắng cay khổ cực, ân tình ấm lạnh, họp tan cũng nhiều.
Trước kia rất nhiều lần, cô đều cảm thấy mình cũng đủ kiên cường.
Nhưng lúc này đây, trong lòng cô thực sự cảm thấy không thoải mái, cái loại cảm giác này không thể nào nói được.
Nói cô thích Trần Kinh, đây căn bản cũng không phải là như vậy.
Đừng nói là Trần Kinh đã có bà xã, cho dù Trần Kinh không có bà xã, Trần Kinh có thể coi trọng một cô gái nông thôn như cô không?
Hơn nữa, Ân Đình Đình cũng có tính toán kỹ lưỡng, cô chỉ hy vọng cưới được ông xã thành thật đàng hoàng, cũng không nhất định quá ưu tú.
Trong những năm qua cô đã nhìn thấy thế giới bên ngoài, cô ít nhiều cũng hiểu được cuộc sống của những người đàn ông thành công bên ngoài.
Trong nhà có bà xã, ở bên ngoài vẫn có bà hai bà ba, những người đàn ông này cả ngày chỉ muốn xã giao bên ngoài, nào có tâm tư đi bận tâm việc trong nhà?
Ân Đình Đình không hy vọng mình lấy được những loại đàn ông này.
Đương nhiên, Trần Kinh không nhất định là người đàn ông như vậy, nhưng hắn hiện tại tuổi trẻ thì có thể làm như thế, tiền đồ tương lai sẽ rất lớn, chuyện tương lai ai có thể nói chuẩn xác được?
Thế giới này cần phải long xứng long, cẩu xứng cẩu, quý nhân xứng quý nhân, tục nhân xứng tục nhân.
Người đàn ông mà như Bí thư Trần, quả thực cũng chỉ có Phương tiểu thư người có dáng vócvà xuất thân tốt mới xứng đôi.
Ân Đình Đình tin tưởng mình không phải là người thích Trần Kinh, cô chỉ thấy vui vẻ khi được hầu hạ Trần Kinh.
Mỗi khi cô làm đồ ăn Trần Kinh ăn thấy ngon, trong lòng cô cũng rất vui.
Sau đó, ngẫu nhiên Trần Kinh sẽ cùng cô nói chuyện, tìm hiểu công việc của cô, sau đó còn chỉ điểm và trợ giúp cho cô, chỉ cần như thế cô cũng cảm thấy ấm áp.
Cô từ nhỏ đến lớn, cơ bản đều dựa vào kiến thức và tiếp xúc với thế giới bên ngoài của chính mình.
Cô ở sơn thôn cách Sở Giang xa xôi, cha mẹ dân quê, chữ to còn chưa nhìn thấy. Cả đời này xa nhất cũng chỉ tới thị trấn.
Ân Đình Đình sao có đượcsự trợ giúp và chỉ dẫn của cha mẹ?
Trần Kinh chỉ dẫn cho cô, mỗi một một chỉ dẫn gợi ý cho cô rất nhiều, tầm nhìn lãnh đạo rộng lớn, nhìn vấn đềrất sâu sắc, đối với chuyện đối nhân xử thế càng hiểu biết thấu đáo.
Có đôi khi, Ân Đình Đình gặp khó khăn trong công việc, cô cũng sẽ tìm cơ hội chủ động thỉnh giáo Trần Kinh.
Trần Kinh miêu tả sơ lược cho cô một số sáng kiến, cô vừa nếm thử thường thường đều nhận được nghiệm chứng.
Hơn nữa, khi cô sống gần Trần Kinh, học nuôi dưỡng bồn cảnh.
Hiện tại cô tổng cộng chăm sóc được năm bồn cây cảnh, cô là người ngoài ngành, dần dần chịu ảnh hưởng của Trần Kinh, bắt đầu cũng thấy hứng thú với việc này.
Không thể không nói, những thứ này từng ly từng tý, đều khiến cô khó quên, khiến cô rất quý trọng.
Nhưng hiện tại, Trần Kinhphải rời đi, trong lòng cô sao không khó chịu chứ?
Trần kinh ngược lại không nói chuyện nhiều với cô, hắn trở về phòng về, lập tức đẩy cửa sổ ra, nhân dịp men say, lẳng lặng thưởng thức bóng đêm đẹp của Hải Sơn.