Chương 90: Trấn Áp Cục Diện


Số từ: 2540
Nguồn: Mê Truyện
Nhìn gương mặt đờ đẫn của Vương Quốc Thư, khuôn mặt nhem nhuốc của vợ ông ta, trong lòng Trần Kinh như phạm tội, hắn quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sự việc đã như thế này, nhất định là có người giở trò từ bên trong, mục đích chính là làm quấy nhiễu Lâm trường, gây xích mích mối quan hệ giữa công nhân ở Lâm trường và chính quyền. Bây giờ anh cũng thấy rồi đấy, tất cả chúng ta vốn dĩ không dám ra khỏi cánh cửa này, ra khỏi cánh cửa này, chúng ta có thể sẽ bị đám người bần cùng giận dữ đó … không phải … mà là mấy anh em công nhân đó đánh chết tươi luôn!
Vương Quốc Thư nói.
Trần Kinh không nói một lời, hắn lặng lẽ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, giờ này đúng là mới sáng tinh mơ, sương mù lất phất vẫn chưa tan hoàn toàn, nhưng bên ngoài sân, công nhân gây rối đã tụ tập không ít, bọn họ hùng hùng hổ hổ, có kẻ còn cầm gạch trên tay tiến vào khu nhà lãnh đạo, rồi ném gạch, rất nhanh Trần Kinh đã nghe thấy tiếng kính vỡ vụn.
Vương Sam mím môi, tối qua và hôm nay cô vô cùng sợ hãi, tối qua ba người đi vào Lâm trường, liền bị người ta truy hỏi, Vương Sam mặc bộ đồng phục, trong lòng chột dạ, ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
Cô chạy như thế hoàn toàn làm lộ tẩy, có người hiểu ra ngay lập tức thân phận của cô, may mà lúc đó trời rạng sáng, công nhân viên gây rối đều tan rồi, chỉ còn sót lại vài người, hai người Trần Kinh và Tiểu Phương kéo Vương Sam chạy thục mạng, chạy vào khu nhà lãnh đạo của Lâm trường, Vương Quốc Thư lúc đó đã nghển cổ trông ngóng từ sớm, Vương Sam chạy vào nhà Vương Quốc Thư mới thở phào nhẹ nhõm.
Vương Quốc Thư làm bộ mặt oan uổng, nhưng ánh mắt ông ta lại không khỏi nhìn Trần Kinh, sắc mặt Trần Kinh bình tĩnh, trên mặt không mảy may nôn nóng và sợ hãi, mặc dù người bên ngoài càng lúc càng đông, nhưng cũng chẳng thấy vẻ mặt Trần Kinh biến đổi chút nào.
Điều này khiến trong lòng Vương Quốc Thư hơi lo lắng, thật ra tối hôm qua, trong lòng Vương Quốc Thư đã có chút không yên, bởi vì Lâm trường xảy ra nhiều việc như thế này, y vốn nghĩ, bất kể Trần Kinh dẫn bao nhiêu người đến đây, nhưng sau đó y lại phát hiện Trần Kinh chỉ dẫn một anh tài xế và một con nhóc, điều này y không dự liệu được?
Vương Quốc Thư không dám oán trách với Trần Kinh, chỉ có điều cục diện bây giờ đã đổi ngược, lúc đầu là Vương Quốc Thư một người một nhà bị mọi người đập phá ngay bên trong, bây giờ trong phòng có hơn ba người, ngoại trừ bên ngoài, không có bất cứ biện pháp nào giải quyết vấn đề, cứ để bị đập phá như thế này, khi nào thì chỉ còn lại cái đầu chứ?
Vừa nghĩ đến đây, Vương Quốc Thư thấy hơi bồng bột xốc nổi, ông ta cố ý để người ta đào khoét ba cây bạch quả để tự chuốc họa vào thân, đây cũng thật sự là một chiêu tàn độc. Nếu như không phải vạn bất đắc dĩ,Vương Quốc Thư há có thể đáp ứng Đàm Thu Lâm dùng chiêu độc ác như thế này?
Cái tay Đàm Thu Lâm này mới gọi là độc ác thật sự, để làm cho sự việc lớn ra, y sa thải nhiều công nhân trên Lâm trường, có lúc Vương Quốc Thư không cầm được suy nghĩ, rốt cuộc Trần Kinh đã đắc tội gì với Đàm Thu Lâm mà lại khiến cho y liều mạng đến như vậy?
Vương Quốc Thư từng nghe nói Đàm Thu Lâm có một cô nhân tình xinh đẹp trong thị trấn, rất dễ thấy, nếu không phải vì tên công tử bột Trần Kinh này đụng chạm đến nhân tình của y?
Trong đầu Vương Quốc Thư vẽ ra những điều mơ hồ, đúng lúc này, Vương Sam đột nhiên nói:
Mau nhìn kìa, hình như là xăng! Chính là xăng!
Vương Sam chỉ tay về phía đám công nhân viên đang chửi bới, chỉ trông thấy một đám gần ba mươi người đàn ông mình trần, trên tay mang theo một cái thùng thiết, bên trong thùng chứa đầy xăng dầu, Vương Quốc Thư thoáng thấy, mặt trắng bệch ra, nói:
Cái tên Vương Cẩu Thặng thối tha kia, là Vương Cẩu Thặng! Thế này là hắn muốn thiêu chết ta mà,thật sự muốn thiêu chết ta đây mà!
Vợ Vương Quốc Thư tiến lại gần xem, cũng sợ chết khiếp, sắc mặt trắng bệch, nói:
Cái đám âm hồn không tan này, vậy là cả hai chúng ta đi đời nhà ma rồi!
Vương Quốc Thư quay đầu nhìn về phía Trần Kinh, nói:
Phó phòng Trần, anh hãy cứu chúng tôi với, tên Vương Cẩu Thặng này đúng là đồ gian ác, hắn thật là chuyện gì cũng có thể làm ra được, hắn xách theo một thùng xăng, nếu chẳng may …
Trần Kinh chắp tay ra sau lưng, sắc mặt bình tĩnh như nước, nói:
Nếu như ông ta thật sự muốn châm lửa, tôi cũng ở trong nhà của ông, ông ta muốn thiêu chết các người thì tôi cũng không tránh khỏi kiếp nạn này, các người nóng vội như thế để làm gì?
Đôi mắt Vương Quốc Thư xoay loạn xạ, trán toát đầy mồ hôi, hồi lâu, y nói giọng yếu ớt:
Phó phòng Trần, lần này anh đến đây chỉ có một mình thôi sao?
Trần Kinh cười một cách lạnh lùng, nói:
Không phải hôm qua ông đã thấy rồi đấy sao? Chúng tôi tổng cộng có ba người, sao lại là chỉ có một mình?
Hắn hướng mắt nhìn về phía Vương Quốc Thư, nói:
Hơn nữa, ông cũng là đầu sỏ ở Lâm trường, ông là Giám đốc lâm trường lớn, ông ra mặt thì khó mà khống chế cục diện, tôi đem nhiều người đến thì có cách gì chứ?
Phịch!
Một tiếng nổ từ trần nhà, gạch ngói vụn rơi xuống ầm ầm, cuối cùng công nhân viên đập phá vây bên dưới đã hành động rồi, có kẻ bắt đầu chửi mắng nữa.
Vương Quốc Thư, đồ tạp chủng mày cút đi cho bọn tao, Lâm trường đã bị mày phá hoại rồi, chính là bị lòng tham của mày phá hoại rồi! Mày mau ra đây nói cho rõ đi!
Những người ngoài cửa tức giận ồn ào chửi réo.
Tối hôm qua, tao nhìn thấy có người đi vào phòng của mày, Vương Quốc Thư, tao nói cho mày biết, ai cũng không cứu được mày đâu! Lần này mày không ra đây làm cho rõ cho bọn tao, bọn tao sẽ khiến cho mày sống dở chết dở!
Tiếng chửi bậy ngoài cửa càng lúc càng lớn, vài kẻ cầm đầu cũng còn trẻ tuổi, mặc bộ đồng phục của Lâm trường, trong tay cầm cả đá và gạch, chửi vài câu, ném vài viên gạch, cỏ cây trong sân nhà Vương Quốc Thư đã bị phá hoại từ lâu, kính của tầng lầu này cũng đã bị đập vỡ rất nhiều.
Phó phòng Trần, hãy xem kìa! Anh nhìn thử xem cái bọn người này dã man cỡ nào, ông Vương nhà tôi lần này chịu tiếng oan thay cho mọi người trong Phòng, anh nhất định phải cứu chúng tôi!
Bà vợ của Vương Quốc Thư mặt mày kêu khóc thảm thiết, hai tay thì lôi kéo cánh tay Trần Kinh, bộ ngực cố ý cọ qua cọ lại sát cánh tay Trần Kinh.
Trần Kinh nhíu mày nhăn mặt, Vương Sam lại càng không vui, cô xông tới kéo cánh tay người đàn bà ra, nói:
Bà gào thét cái gì? Phó phòng Trần đã đến rồi, đương nhiên là đến để giải quyết vấn đề, lúc này bà khóc thì có ích gì?
Chính bản thân Vương Sam cũng rất lo sợ, cô nói những lời đó xong, mắt nhìn về phía Trần Kinh, Trần Kinh nhoẻn miệng khẽ cười, nói:
Tôi ra đó thử nói chuyện với bọn họ…
Ngàn vạn lần cũng đừng có đi!
Vương Quốc Thư nói lớn, trên mặt ông ta lộ ra vẻ hớn hở:
Đám người bên ngoài không hiểu đạo lý gì đâu, chưa từng đọc sách người bảo thủ, anh đi ra đó giải thích rõ ràng với bọn họ như thế nào? Một khi giải thích không rõ ràng, bị bọn họ vây lấy, làm sao được chứ?
Vương Sam cũng đến gần nói:
Phó phòng Trần, Giám đốc lâm trường Vương nói đúng đấy, cứ tùy tiện ra ngoài như thế này rất là nguy hiểm, anh thử nhìn những người bên ngoài, bọn họ …
Tôi đã thấy rất rõ ràng, người quả thật không ít, nhưng mà những người thật sự gây náo loạn nguy hiểm chính là mấy người kia, những người còn lại đều là an phận cả!
Trần Kinh bình tĩnh nói, mắt hắn nhìn chằm chằm vào Vương Quốc Thư:
Trong nhà ông có loa phát thanh không?
Vương Quốc Thư lắc đầu, Trần Kinh thoáng nhìn lướt qua ông ta, nói:
Tôi lên trên lầu, các người hãy ở đây!
Trưởng phòng Trần, tôi đi cùng với anh!
Tài xế Tiểu Phương xông lên trước nói.
Trần Kinh trừng mắt nhìn, quát:
Hãy ở yên đấy cho tôi, tôi đi nói chuyện với bọn họ chứ có phải đi ra chiến trường nộp mạng đâu, các người vội cái gì?
Các anh nghe đây, trước hết các anh đừng có làm ồn nữa! Phó phòng Trần Phòng Lâm Nghiệp muốn nói chuyện với các anh! Dù sao các anh cũng đừng có ném đồ đạc nữa!
Vương Quốc Thư nói gắt cả cổ họng.
Trần Kinh theo Vương Quốc Thư đi cầu thang lên lầu hai, đi tới ban công lầu hai. Hắn dùng tay làm thành loa rồi nói:
Các vị anh em công nhân viên của Lâm trường, tôi là Trần Kinh …
Phó phòng Trần chó má gì chứ, hắn và Vương Quốc Thư là cùng một giuộc thôi! Tất cả chúng ta không cần phải nghe những lời nói dối của hắn, Bọn họ nhất định muốn thấy Vương Quốc Thư, hãy kêu Vương Quốc Thư khốn kiếp ra đây!
Người đàn ông cầm thùng xăng trên tay hét lớn, y thô lỗ cắt ngang lời nói của Trần Kinh.
Y vừa nói thế thì đám người gây náo loạn nguy hiểm phía trước vội vàng hùa theo, khung cảnh bỗng chốc trở nên náo loạn ồn ào, những người phía sau bắt đầu ồ lên, lời mở đầu Trần Kinh nói không xong thì đã bị giáng một đòn cảnh cáo rồi!
Sắc mặt Trần Kinh thay đổi, lớn tiếng quát:
Vương Cẩu Thặng, ý anh muốn cái gì đây? Sao anh lại không cho tôi và mọi người nói ra chân tướng sự việc chứ? Rõ ràng tôi nói với mọi người vụ việc của cây bạch quả bị trộm, chúng ta đã biết rõ tình hình, bây giờ tôi muốn công bố với mọi người, Vì sao anh lại muốn ngắt lời tôi?
Trần Kinh nói những câu này rất to, gân xanh trên mặt nổi cả lên, hắn ta gào to những lời đó, không khí ồn ào ngay lập tức im lặng!
Mọi người gây rối, nguyên nhân căn bản chính là chuyện cây bạch quả bị trộm cắp, về sau có người từ đó dùng kế khiêu khích ly gián, nói Lâm trường đã bị rao bán đấu giá một cách bí mật rồi, cây bạch quả bị đào khoét chính là ví dụ minh chứng. Bây giờ Trần Kinh nói ra làm người sợ hãi, nói sự việc cây bạch quả bị ăn trộm đã điều tra rõ ràng rồi, lần này thật đúng là trấn an lòng người.
Khiến cho thần sắc của Vương Cẩu Thặng có chút kinh ngạc, trên mặt những người đàn ông làm náo loạn nguy hiểm ở phía trước cũng lộ ra vẻ kinh hãi, nhưng ngay lập tức, Vương Cẩm Thặng liền cười lớn ha hả, nói:
Mọi người nghe thấy chưa? Phó phòng Trần của chúng ta nói vụ việc cây bạch quả bị ăn trộm đã được điều tra rõ ràng rồi, vậy thì được, chúng ta sẽ để hắn ta nói tiếp, rốt cuộc cây bạch quả làm thế nào bị ăn trộm? tôi muốn xem xem, hắn ta với Vương Quốc Thư,cái thứ tạp chủng kia thoát tội như thế nào?
Dường như lời kêu của Vương Cẩu Thặng rất có trọng lực, y vừa nói xong, vài người xung quanh hùa theo, sau đó, đám người phía sau liền ồn ào.
Đôi mắt Trần Kinh đảo qua đám đông trong sân, suy đoán hắn có thể nhìn ra, hẳn phải có hơn một trăm người.
Công nhân viên ở Lâm trường tổng cộng hơn một trăm người, hôm nay, một lúc có thể đến đông thế này, chắc chắn là hôm qua, việc mình đến Lâm trường mọi người đều biết rõ rồi, hôm nay có khả năng nhiều người nhằm về phía mình.
Xung quanh im lặng chốc lát, Trần Kinh đang tính toán thầm trong bụng
Sao lại không nói rồi? Sợ rồi sao? Có phải đang tung tin đồn, vốn dĩ không có điều tra ra kết quả gì cả?
Vương Cẩu Thặng lại hét to, trên mặt lộ ra vẻ vừa khinh thường vừa đắc ý, dáng vẻ y cười phá lên rất liều lĩnh, rất kiêu căng ngạo mạn.
Trần Kinh nháy mắt cảm thấy khí huyết xông lên, trong lòng hắn trong chớp mắt đã có quyết định, hét to một tiếng:
Mọi người đều nghe thấy! Dựa vào điều tra thấu đáo,bây giờ trách nhiệm của vụ việc cây bạch quả bị trộm đã làm sáng tỏ rồi! Vương Quốc Thư là người chịu trách nhiệm đầu tiên, cây bạch quả bị ăn trộm, ông ta không thể thoát tội được!
Trần Kinh nói một câu trấn an mọi người, sau đó nhanh chóng chớp thời cơ, nói:
Mọi người đều đã thấy rồi, lần này tôi đến đã dẫn theo một nhân viên chấp pháp! Vì sao chỉ dẫn theo có một người? Là bởi vì lần này tôi đến chỉ chấp pháp với một người, người này chính là Vương Quốc Thư!
Giọng nói của Trần Kinh rất to vang, âm thanh bay bổng trong sân, biểu cảm của tất cả mọi người trong thời khắc này như ngưng đọng lại, mọi người đều ngơ ngơ ngác ngác nhìn Trần Kinh.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Quan Sách.