Chương 902: Chính Quyền Tỉnh Chất Vấn
-
Quan Sách
- Tịch mịch độc nam hoa
- 5085 chữ
- 2020-05-09 12:52:04
Số từ: 5079
Nguồn: Mê Truyện
Chịu ảnh hưởng của sự trì trệ của nền kinh tế châu Âu và nước Mĩ, ngân hàng trong nước thắt chặt quay vòng tiền tệ, trung ương khống chế nghiêm ngặt các nhân tố ảnh hưởng không tốt tới các mặt như đầu tư quá mức cũng như tăng tỉ giá đồng nhân dân tệ. Tình hình tăng trưởng kinh tế quý đầu của Lĩnh Nam đang bị chững lại, đặc biệt là xuất khẩu giảm hơn 10%.
Các số liệu thống kê của phòng kiểm toán được công bố đã gây nên phản ứng dữ dội từ phía các giới xã hội Lĩnh Nam.
Chính quyền tỉnh đã tổ chức hội nghị bàn bạc biện pháp đối phó khẩn cấp.
Tại hội nghị chuyên đề, Sở Thương mại đã phải đối mặt với áp lực rất lớn.
Lãnh đạo tỉnh đọc lại và phân tích các số liệu về kinh tế toàn tỉnh một lượt, tình hình xuất khẩu Lĩnh Nam đang chậm dần. Các nhân tố như liên tiếp bị cạnh tranh về xuất khẩu chính là nguyên nhân bất lợi quan trọng của nền kinh tế Lĩnh Nam trong quý đầu này.
Về phương diện ngoại thương, Sở Thương mại chính là ban ngành chức năng trực tiếp phụ trách.
Quý đầu đã đưa ra câu đố như vậy, hiển nhiên không thể nào có thể khiến lãnh đạo vừa lòng.
Phó chủ tịch thường trực tỉnh Vạn Ái Dân trong buổi thảo luận chuyên đề đã không hề kiêng nể phê bình gay gắt đối với công tác của Sở Thương mại.
Ông phê bình Sở Thương mại còn để xuất hiện quá nhiều nguyên nhân khách quan, nỗ lực chủ quan thì quá ít.
Về các chính sách ngoại thương, thiếu các chính sách tiến bộ mới trong lĩnh vực hợp tác đối ngoại.
Đặc biệt là ở phương diện tổ chức, ngành công nghiệp dệt may trong tỉnh, ngành sản xuất truyền thống gặp trở ngại xuất khẩu, khiến công việc kinh doanh của các doanh nghiệp vừa và nhỏ cũng theo đó gặp phải khó khăn, rất nhiều doanh nghiệp phải đóng cửa, số người xin thôi việc và thất nghiệp tăng. Trong chuyện này, Sở Thương mại chính là đơn vị phải chịu trách nhiệm trực tiếp.
Ý kiến của Vạn Ái Dân đã chọc đúng vào điểm mấu chốt.
Hơn nữa trong tay ông còn có số liệu về kinh tế đối ngoại của Ấn Độ, New Dehli cũng như Tô Bắc quý đầu năm nay.
Ngạch xuất khẩu của Tô Bắc có hiện tượng giảm nhẹ, nhưng biên độ giảm so với Lĩnh Nam vẫn thấp hơn.
Mà ngành xuất khẩu của Ấn Độ, New Dehli ngược lại không ngừng tăng lên, ở cả châu Á, Phi và Mĩ La tinh, có thể nói đều là các điểm sáng về ngoại thương.
Vạn Ái Dân chất vấn lãnh đạo của Sở Thương mại, tại sao những việc người khác có thể làm tốt, Lĩnh Nam lại làm không tốt?
Có thể quy kết toàn bộ điều này cho tình hình kinh tế được không?
Chức năng của Sở Thương mại là gì?
Đảm bảo thực hiện chính sách ngoại thương, xúc tiến và thúc đẩy công tác hợp tác đối ngoại, chính là công tác trọng tâm của Sở Thương mại.
Hiện nay cả hai công tác này đều không đâu vào đâu, cả bộ máy Sở Thương mại đã làm ăn thế nào?
Phó chủ tịch tỉnh Vạn nặng lời phê bình trước cuộc họp, khiến Chu Duy cảm thấy vô cùng xấu hổ. Trở về từ cuộc họp toàn tỉnh, ông ta lập tức triệu tập hội nghị cán bộ cấp phòng ban trở lên.
Trong cuộc họp, sắc mặt Chu Duy tái nhợt, từ ngữ sử dụng cũng vô cùng nghiêm khắc.
Tất cả những nhân vật cốt cán của các phòng ban, cũng như các cán bộ lãnh đạo phân công quản lý sở đều được yêu cầu giải trình, trên thực tế cũng chính là làm một bài kiểm tra.
Nhất thời, cả Sở Thương mại rơi vào bầu không khí ảm đạm, u ám.
Sau khi tan họp, phó giám đốc thường vụ sở Hầu Phượng Phi gõ cửa phòng làm việc của Chu Duy, ông ta nhướn cổ nói:
- Giám đốc sở, điều này không phải không công bằng sao! Kinh tế Lĩnh Nam chúng ta kết cấu thế nào? Chúng ta đều là các sản phẩm xuất khẩu lấy hình thức lao động tập trung là trọng tâm, sản phẩm của chúng ta có tính giới hạn và đặc trưng riêng. Lại đem chúng ta ra so sánh với Tô Bắc, không phải là gài bẫy người ta hay sao?
Còn về hợp tác đối ngoại, doanh nghiệp của Lĩnh Nam chúng ta luôn mong được phát triển ra ngoài.
Nhưng chính sách hợp tác đối ngoại lại không do chúng ta quy định.
Chúng ta là bộ phận đảm bảo thực hiện tốt nhất chính sách của tỉnh, nhưng hiện đang lâm vào hoàn cảnh như vậy, chúng ta không bột sao gột nên hồ, lẽ nào tỉnh cũng không hiểu tình hình này sao?
Chu Duy khẽ cau mày, khoát tay đáp:
- Lão Hầu, lúc này cằn nhằn cũng không có tác dụng gì, hiện nay tình hình kinh tế đang như vậy, nhìn từ phía số liệu thì công tác của cũng ta đang trì trệ, lãnh đạo luốn phê bìh chúng ta, chúng ta ngoài việc khiêm tốn tiếp nhận còn có thể là thế nào khác?
- Đạo lý đều được chuẩn bị cho kẻ chiến thắng, không có thành tích, có đạo lý khác cũng chỉ là đạo lý mù, điểm này lẽ nào anh lại không hiểu?
Hầu Phượng Phi cười đáp:
- Tôi chỉ là thấy bất bình trong lòng, điều này đương nhiên là tôi hiểu rồi.
Ông ta hừ mũi, rồi tiếp:
- Chẳng qua, cũng không phải tất cả mọi người trong sở đều tụt cảm xúc như chúng ta đâu, cómột người có khi còn vui mừng khi thấy chúng ta gặp họa này ấy chứ!
Hầu Phượng Phi dẩu môi, khinh thường nói:
- Ai đó ấy, làm một cái hạng mục vớ vẩn nào đó, làm được chút tiếng tăm là bắt đầu coi thường mọi chuyện, nói năng cũng lộn xộn hết cả. Chắc cũng quên mất mình cũng là nhân viên trong sở rồi, cán bộ như vậy, chúng ta có nên thanh trừ trong lần điều chỉnh bộ máy tiếp theo hay không?
Chu Duy nhăn mặt, Hầu Phượng Phi trực tiếp nói tới Trần Kinh.
Trần Kinh hiện muốn làm về doanh nghiệp, rất nhanh sẽ lại chuẩn bị đá sang lĩnh vực hợp tác kinh tế, dường như công việc hợp tác đã bắt đầu khởi sắc.
So với Sở Thương mại lạc hậu, hắn ngược lại giống như một nhân vật siêu phàm.
- Cằn nhằn cũng vô dụng, quan trọng là phải nghĩ cách xoay chuyển cục diện. Chúng ta không thể bị phê bình mãi. Nếu như quý sau chúng ta vẫn khôg có thành tích như quý này, tôi thấy bộ máy chúng ta cũng không cần phải điều chỉnh nữa đâu, đều từ chức hết đi được rồi đấy!
Chu Duy nổi giận đùng đùng, Hậu Phượng Phi liền thu nhỏ giọng nói.
Ông ta ngồi trên sô pha, tâm trạng chán nản rầu rĩ, trong đầu lại nghĩ tới các giả thiết khác.
Rất lâu sau, ông ta mới nhíu mày nói:
- Giám đốc sở, tôi có chút buồn bực thế này. Chủ tịch tỉnh Vạn vẫn luôn chiếu cố với công tác của Sở Thương mại chúng ta, khó khăn của chúng ta ông ấy cũng biết, vậy tại sao ông ấy lại không để cho chúng ta chút thể diện nào? Thật khó chịu, khiến chúng ta không còn mặt mũi nào trước mặt bao nhiêu đơn vị anh em toàn tỉnh.
Sắc mặt Chu Duy bỗng tái mét, trông cực kỳ khó coi.
Ông ta là người trọng thể diện.
Câu này của Hầu Phượng Phi đã chọc đúng nỗi đau của ông ta.
Hôm nay ông ta nổi giận trong cuộc họp các phòng ban của sở, cũng chính là vì thể diện của ông ta đã phải chịu sự đả kích quá lớn.
Nhìn những người thường ngày đàm tiếu tin đồn với nhau, những ánh mắt thương hại được ném lại từ phía những người từng xưng anh em đồng nghiệp, vẻ mặt còn có chút gì đó hả hê trên nỗi đau của người khác.
Chu Duy lúc đó chỉ hận mặt đất không có cái lỗ nẻ nào để hắn chui xuống.
Mất mặt trước các đơn vị anh em toàn tỉnh, sau này Chu Duy thực hông biết phải tới chào hỏi các vị lãnh đạo khác như thế nào đây.
- Giám đốc sở, tôi nghe nói bất đồng giữa chủ tịch tỉnh Vạn và Trần Kinh rất sâu sắc, Trần Kinh cũng đắc tội không ít với ông ta. Anh nói, lần này ông ta không hề khách khí với Sở Thương mại chúng ta, phải chăng là do nguyên nhân này?
Hầu Phượng Phi nói, ông ta cười lạnh rồi tiếp:
- Ông ta cũng thật là coi tiền như rác, Trần Kinh làm loạn, rồi lại bắt chúng ta dọn cho hắn. Ở đâu ra chuyện đó cơ chứ?
Chu Duy mím chặt môi, không nói lời nào.
Rõ ràng ông ta vẫn chưa lấy lại được tinh thần từ sau cuộc họp hồi sáng, đó cũng thực là một cơn ác mộng đối với ông ta.
Ông ta lăn lộn trên quan trường đã nhiều năm như vậy, những cơn ác mộng như vậy cũng chẳng mấy khi gặp phải.
Trần Kinh?
Cơ mặt Chu Duy co lại, đáy mắt bỗng lóe lên một tia sáng.
Hầu Phượng Phi lại nói:
- Giám đốc sở, Sở Thương mại chúng ta có chức năng trọng yếu là hợp tác thương vụ, hợp tác bao gồm cả đối nội và đối ngoại. Hiện nay công tác của ban Hợp tác kinh tế là đối nội hay đối ngoại? Dự án hợp tác liên khu vực hiện họ đang phụ trách, phải chăng thuộc phạm trù của chúng ta?
Chúng ta không thể mất đi chức năng hạn chế của mình, tôi đề xuất chúng ta cần phải hành động!
- Hành động? Hành động thế nào?
Chu Duy cau mày hỏi.
- Vậy chẳng phải đơn giản sao? Chúng ta cần tăng quy trình phê duyệt. Phàm là các hạng mục chịu sự chỉ đạo của ban Hợp tác kinh tế, bắt buộc phải thông qua sở phê duyệt. Nếu không tất cả các hạng mục đều vô hiệu. Chúng ta thu hồi một phần quyền lợi, không thể để ban Hợp tác kinh tế được quá tự do.
Cho bọn họ quyền lực quá lớn, bọn họ lại lấn lướt, thậm chí quên mất bản thân ở vị trí nào, cũng không phải lợi dụng quyền chức đúng không?
Chu Duy hừ lạnh một tiếng, không nói lời nào.
Nói thật thì, Chu Duy có chút thất vọng về Hầu Phượng Phi.
Chu Duy sớm đã coi ông ta chỉ như một quân cờ, hy vọng ông ta có thể kiềm chế Trần Kinh lại một chút, trộn thêm một ít sạn vào ban Hợp tác kinh tế của Trần Kinh.
Khiến công tác trở nên mờ mịt, hỗn loạn, Chu Duy chỉ cần tham gia một chút, là có thể khống chế phần lớn mọi chuyện không phải sao?
Vậy nhưng Hầu Phượng Phi lại cơ bản không đảm nhiệm được nhiệm vụ này.
Ngoài cằn nhằn ra, những chuyện khác đều không đúng ý ông ta.
Chỉ nghĩ được một số chuyện cơ bản không khác mấy với trò trẻ con.
Tăng quy trình phê duyệt, tăng thêm chướng ngại cho ban Hợp tác kinh tế.
Đây đâu thể gọi là ý tưởng, rõ ràng chỉ là xúi giục thầy lang bán thuốc độc, vô cùng ngu ngốc.
Dùng thủ đoạn này, Trần Kinh chỉ cần khẽ lựa mình, là có thể dễ dàng hóa giải, hơn nữa còn có thể phản công, e rằng sở không đỡ được đòn này.
Chu Duy khẽ thở dài, ông ta cuối cùng đã hiểu ra rằng, trông chờ vào Hầu Phượng Phi để kìm chế Trần Kinh, thực sự không thực tế chút nào.
Sóng Trường Giang con sau đẩy con trước, đẩy mãi tới đi vỡ vào bãi cát.
Hầu Phượng Phi chính là con sóng bị đập chết trên bờ cát, còn có thể trông chờ ông ta cải lão hoàn đồng, giúp mình giải quyết lo liệu việc gì cơ chứ?
- Lão Hầu, cậu về nghỉ đi! Họp cả ngày, cậu cũng mệt rồi! Chuyện công việc chúng ta bàn sau cũng được. Có một số chuyện tôi phải phân tích lại, hấp tấp đưa ra quyết định là không nên!
Hầu Phượng Phi lặng người, ngán ngẩm gật đầu đứng dậy.
- Cậu chờ chút!
Chu Duy lấy một lon café từ trong ngăn bàn ra đặt lên mặt bàn rồi nói:
- Cậu lấy thứ này đi, cà phê Brazil nguyên chất nhập khẩu nguyên hạt. Cậu thích uống café, coi như tôi tặng cho cậu!
- Cảm ơn, cảm ơn ông!
Hầu Phượng Pho vui vẻ nhận lấy lon café, tâm trạng cũng phấn chấn hơn.
- Được rồi, được rồi! Cậu bận gì thì bận đi!
Chu Duy cười đáp, Hầu Phượng Phi vội vội vàng vàng đi ra, nụ cười trên môi ông ta cũng dần nhạt…
Ông ta nhấc điện thoại, trầm ngâm rất lâu, cuối cùng bấm một dãy số.
Điện thoại được kết nối, ông ta đứng dậy cẩn thận nói:
- Chủ nhiệm Tần đúng không? Tôi là Chu Duy của Sở Thương mại… Không cần khách sáo, bây giờ ông có tiện nói chuyện điện thoại không?
Chu Duy gọi điện thoại cho thư ký Tần Lâm của Vạn Ái Dân.
Muốn mở chuông phải tìm người buộc chuông, Vạn Ái Dân đưa ra vấn đề nan giải, vẫn nên tìm ông ta nhờ chỉ điểm giải quyết.
Chu Duy khéo léo bày tỏ sự hổ thẹn của mình với Tần Lâm, hai người nói chuyện suốt hơn mười phút.
Chu Duy cảm thấy dường như Tần Lâm không phản cảm vói mình, ông ta liền nói:
- Chủ nhiệm Tần, tôi thực sự thấy hổ thẹn. Không hoàn thành công tác, khiến chủ tịch tỉnh Vạn phải thất vọng. Tôi đã kiểm điểm lại nhiều lần, cảm tấy vẫn là nên tìm cơ hội gặp mặt trực tiếp với chủ tịch tỉnh Vạn, để ông chỉ điểm cho chúng tôi một chút…
- Được, vậy thì tốt quá, cảm ơn chủ nhiệm Tần. Tôi rất mong tin tức từ ngài, vâng, cảm ơn ngài! Hôm khác chúng ta cùng gặp mặt nói chuyện nhé…
Tần Lâm rất dễ chịu đồng ý, điều này khiến Chu Duy thấy rất vui, trong lòng còn có phần xúc động.
Đúng là trong họa có phúc.
Chuyện hôm nay là chuyện xấu, nhưng ai dám nói chuyện xấu không thể chuyển thành chuyện tốt?
Tiếp xúc nhiều với chủ tịch tỉnh Vạn, chịu khó xây dựng mối quạn hệ với chủ tịch tỉnh Vạn, nói không chừng sau này còn thu hoạch được thành quả ngoài sức tưởng tượng.
Vẫn là phải chủ động, phải chủ động tiếp xúc nhiều với lãnh đạo, đây mới chính là lối thoát duy nhất…
Hoàn Thành rất nổi tiếng ở Lĩnh Nam, nổi danh toàn quốc.
Hoàn Thành được mệnh danh là thành chế tạo, ở nước ngoài, ngành chế tạo của nước cộng hòa rất nổi tiếng.
Mà ngành chế tạo nước cộng hòa đa số đều từ Hoàn Thành ra, nước cộng hòa là quê hương của người làm công, là thủ đô của ngành chế tạo, đây chính là định vị của mọi người với Hoàn Thành.
Trần Kinh lại hoàn toàn không quen thuộc Hoàn Thành.
Trần Kinh cho rằng, Hoàn Thành là mô hình phát triển kinh tế độc đáo của Lĩnh Nam, đó chính là sản xuất sản nghiệp hóa công nghiệp tập trung sức lao động.
Sau khi Trần Kinh đến Lĩnh Nam, hắn thích tự tìm ra một con đường phát triển kinh tế đặc sắc.
Chiến thuật biển người để phát triển kinh tế đã không còn thích hợp với Lĩnh Nam thời đại mới, kinh tế Lĩnh Nam cần có điểm đặc biệt, cần có sức cạnh tranh trung tâm, đây là thứ mà Trần Kinh thường xuyên nghĩ đến.
Trần Kinh đến Hoàn Thành trước tiên đi thăm hỏi Chu Quốc Hoa.
Chu Quốc Hoa rất nhiệt tình, mời Trần Kinh đi ăn hải sản ở khách sạn Hoàn Thành.
Mô hình quản lý của Hoàn Thành có sự khác biệt với các thành phố khác, Hoàn Thành có truyền thống chế độ Thường vụ phụ trách.
Cái gọi là chế độ Thường vụ phụ trách, chính là các Ủy viên Thường vụ phân công quản lý các công việc, Ủy ban chỉ đạo làm việc theo tinh thần của Trung ương và Tỉnh ủy.
Chế độ phụ trách này có nghĩa là phân lượng của Ủy viên Thường vụ rất nặng, cũng đảm bảo rằng sự phát triển của Hoàn Thành những năm này có thể thống nhất với quy hoạch của Trung ương và Tỉnh ủy.
Chu Quốc Vỹ làm Trưởng ban tổ chức, ông ta quản lý ngành dệt may.
Lần này dự án doanh nghiệp nổi tiếng Trung Hoa, Hoàn Thành rất có hứng thú.
Phó chủ tịch thành phố Hoàn Thành Đặng Kiếm là cán bộ cao cấp đầu tiên đi đến chỗ hợp tác của Ban hợp tác kinh tế tỉnh, còn Bí thư Thành ủy Nhạc Vân Tùng cũng đã từng gọi điện cho Trần Kinh, bày tỏ rõ ràng Hoàn Thành nhất định cố gắng hết sức ủng hộ doanh nghiệp báo danh dự án doanh nghiệp nổi tiếng.
Chu Quốc Hoa hôm nay gặp Trần Kinh cũng đi thẳng vào vấn đề, nói:
-Trần Kinh, cậu hôm nay đến Hoàn Thành, lần này cho dù thế nào, đi cửa sau cũng được, hay là thế nào cũng được. Hệ thống dệt may của Hoàn Thành chúng tôi trong số các doanh nghiệp nổi tiếng phải có suất.
Các cậu xét duyệt cần điều kiện gì, chúng tôi đều phối hợp, hoàn toàn dụng tâm phối hợp, nhưng suất nhất định phải để cho chúng tôi!
Ông ta cười ha ha nói:
-Ai bảo chúng ta có quan hệ này? Cậu phải nhận mối quan hệ này của chúng ta!
Trần Kinh mặt biến sắc nói:
-Trưởng ban Chu, anh hơi quá rồi, ai cũng như anh thì dự án của chúng tôi sao có thể công bằng công chính? Thế này đi, tôi có thể hứa với anh một chuyện, đó chính là ở tỉnh Lĩnh Nam, lần này chúng tôi có thể chọn một vài doanh nghiệp dệt may vào vòng vây.
Doanh nghiệp của Hoàn Thành có thể trổ hết tài năng hay không, đó phải dựa vào thực lực của các anh.
Phong cách của anh tôi biết, tôi hoàn toàn tin tưởng anh, tin rằng doanh nghiệp của Hoàn Thành chúng ta dưới sự lãnh đạo của anh chắc chắn sẽ tự tin mười phần, phồn vinh mạnh mẽ!
Chu Quốc Hoa cười cười, nói:
-Bản lĩnh của cậu chắc là tâng bốc người khác? Vậy cũng được, cậu đã nói vậy rồi, tôi cũng không thể sợ. Tôi nói một câu hơi ngạo mạn, cả Lĩnh Nam, những doanh nghiệp dệt may xếp ở vị trí 1,2,3,4, nhất định ở Hoàn Thành.
Dự án doanh nghiệp nổi tiếng của cậu nếu dành hai suất cho doanh nghiệp dệt may, thì chúng tôi sẽ có hai doanh nghiệp, nếu dành ba suất chúng tôi sẽ có ba doanh nghiệp.
Trần Kinh nói:
-Vậy thì tốt, không lâu nữa tổ sơ thẩm chúng tôi sẽ tiến hành sơ thẩm, anh bảo bọn họ chuẩn bị thật tốt vào! Tôi mong đợi tin tức tốt!
-Đinh, đinh!
Trần Kinh lấy điện thoại ra nhăn mặt nhíu mày, muốn tắt đi.
Chu Quốc Hoa khoát tay nói:
-Nghe điện trước đi, tôi biết hiện nay cậu rất bận. Cũng không dám làm lỡ chuyện của cậu!
Trần Kinh ngại ngùng cười cười, đứng dậy đi ra ngoài.
Điện thoại là Đông Kỳ Vi gọi đến.
Điện thoại được kết nối, Đông Kỳ Vi giọng nói có chút trầm, nói:
-Chủ nhiệm Trần phải không? Bây giờ nói chuyện có tiện không?
-Nhận điện thoại của anh thì tiện, nói đi, Chủ tịch Đông có gì dặn dò?
Đông Kỳ Vi cười, nói:
-Không dám nói là dặn dò, chỉ là muốn hẹn anh đi chơi, lâu rồi không đến khu vực săn bắn Bắc Việt, hai ngày nay đột nhiên muốn đi đến đó chơi, tôi nghĩ đến anh, liền gọi điện thoại cho anh!
Trần Kinh trong lòng khẽ động.
Hắn vừa nghĩ đến khu săn bắn Bắc Việt, trong đầu người đầu tiên nghĩ đến là một thanh niên lạnh lùng.
Dùng sức mạnh và sát khí của nỏ để bắt con lợn rừng to lớn, lúc đó mắt anh ta phát ra ánh mắt kinh người, hoàn cảnh lúc đó đầy máu tanh, lúc đó Trần Kinh rất chấn động.
Nhưng hiện tại...
Sự kiện đường Thánh Nữ bây giờ không ngừng bị truyền thông phanh phui, tin tức nhiều phía cũng đã được chứng thực.
Thẩm Bắc Vọng bị người ta giết rồi.
Mặc dù cảnh sát chưa tìm thấy thi thể, nhưng chuyện này cơ bản có thể quyết định phương án cuối cùng.
Không biết tại sao, Trần Kinh vừa nghĩ đến chuyện Thẩm Bắc Vọng chết, trong lòng hắn liền có cảm giác trầm xuống khó tả.
Trần Kinh và Thẩm Bắc Vọng không kết giao nhiều, nhưng mấy lần giao tiếp hữu hạn, cảm giác rất tốt!
Thẩm Bắc Vọng không nói nhiều, trầm mặc ít lời, nhưng làm việc nói một là một, không có hai, rất ngay thẳng!
Thẩm Bắc Vọng đối với anh em rất nghĩa khí, không phải là loại nghĩa khí chỉ nói suông trên giang hồ. Điệu bộ và lời nói của anh ta, đều khiến người ta cảm thấy chân thành, không phải là giả.
Hai ngày trước còn là một thanh niên vui vẻ, cứ như vậy đột nhiên biến mất khỏi thế gian này.
Hơn nữa còn kèm theo thanh danh
Hồng
, đi một cách rất thảm, khiến người ta buồn bã.
Trầm ngâm thật lâu, Trần Kinh nói:
-Chủ tịch Đông, chuyện của cậu Thẩm anh nghe nói chưa?
Đông Kỳ Vi im lặng rất lâu, nói:
-Nghe nói rồi mới muốn đi săn, cho dù bên ngoài nói thế nào, tôi từ đầu đến cuối đều tin rằng Bắc Hải không thể nào là đầu mục bang xã hội đen, cậu ta là thương nhân chân chính, ít nhất là ở đại lục, điểm này không có dị nghị!
Ông ta dừng một chút nói:
-Tôi nghĩ tới cậu ta, trong lòng không thoải mái, muốn đến Bắc Việt giải tỏa!
Trần Kinh đột nhiên nói:
-Vậy thì đi! Hôm nay tôi ở Hoàn Thành, ngày kia trở về Việt Châu, hai ngày tiếp theo là cuối tuần, chúng ta lúc đó đi!
Cúp điện thoại của Đông Kỳ Vi, Trần Kinh lại quay trở lại căn phòng.
Tâm trạng của hắn có chút rối loạn.
Hắn muốn hỏi Châu Quốc Hoa về tình hình của bang xã hội đen Hoàn Thành, nhưng vấn đề này không dễ mở miệng.
Những năm gần đây, Hoàn Thành là nơi có kết cấu xã hội phức tạp nhất toàn Lĩnh Nam.
Bởi vì tập trung người lao động với mật độ cao.
Hoàn Thành hội tụ rất nhiều lao động xã hội cấp thấp, những nhân viên xã hội nhàn tản này lúc đầu là trộm gà bắt chó, đánh đấm làm chuyện xấu.
Dần dần phát triển thành tiểu đội, chuyên trộm cướp, cướp giật, lừa đảo...
Mấy năm gần đây, Hoàn Thành dần dần bắt đầu phát sinh thế lực đen.
Thế lực đen lũng đoạn ngành sản xuất cung ứng xích, thu phí bảo hộ kinh doanh, làm chuyện phi pháp.
Ngang ngược đến mức còn lập sòng bạc, buôn lậu thuốc phiện..., đây đã trở thành một vấn đề xã hội nghiêm trọng ở Hoàn Thành.
Hai kỳ đại hội liên tiếp của Tỉnh, đều có đại biểu của Đại hội nhắc đến vấn đề này.
Mấy lãnh đạo Ban tổ chức của Hoàn Thành đều bày tỏ thái độ.
Trần Kinh hai ngày nay sai người đi tìm tài liệu liên quan để nghiên cứu, phát hiện hành động chỉnh đốn chuyên nghiệp do Sở công an Tỉnh tổ chức là hơn năm lần.
Hành động diệt đen trừ ác do Hoàn Thành tự tổ chức là vô số lần.
Nhưng những hành động này lại không có một cái nào tiến triển mang tính thực chất.
Một số quan chức của Hoàn Thành quy kết vấn đề xã hội của Hoàn Thành là vấn đề phiền não.
Sinh thái xã hội Hoàn Thành chính là như vậy, một số lượng lớn người từ nơi khác đến, nhân lực cấu thành cực kì phức tạp. Người thất nghiệp và người nhàn rỗi cực nhiều.
Môi trường như vậy chính là môi trường thích hợp để nảy sinh tội phạm.
Cho nên Hoàn Thành một mặt phải nghiêm khắc tiến công tội phạm, đây là giải quyết phần ngọn.
Nhưng quan trọng hơn là phải cố gắng phát triển, phải thay đổi hình thái hiện tại của xã hội, đây mới là trị tận gốc.
Sự thịnh hành của luận điệu này, khiến Hoàn Thành hai năm trở lại đây giảm mạnh về lĩnh vực chính trị xã hội và trị an, thế lực đen hung hăng ngang ngược đã ở mức độ khá lớn.
Trần Kinh lần trước nói chuyện điện thoại với em gái Trần Xán.
Trần Kinh nói với Trần Xán mình đã điều đến Việt Châu làm việc.
Lúc đó Trần Xán nói:
-Đến Việt Châu thì tốt, Việt Châu là cửa Nam của quốc gia, là thành phố lớn. Dù sao Lĩnh Nam đều tốt, chỉ cần không đi Hoàn Thành là được!
Trần Kinh hỏi cô là vì sao không thể đi Hoàn Thành.
Trần Xán bèn nói:
-Bên đó rất loạn, anh không biết, hiện tại rất nhiều người sợ đi Hoàn Thành. Ở đó nghe nói con gái đeo khuyên tai, người khác chạy như bay đến cướp đi, có người còn bị lôi đứt tai. Nếu đeo túi, những người đó đến một nhát dao chặt đứt, sau đó cướp túi đi mất.
Trên TV ngày nào cũng chiếu mấy thứ đó! Thật đáng sợ, chỗ đó nhất định không thể đến!
Lúc đó Trần Kinh và Trần Xán nói những thứ này, hắn không có cảm giác gì đặc biệt.
Hiện tại hắn hồi tưởng lại từng tí một, mới đột nhiên cảm thấy hình tượng của Hoàn Thành đối với người ngoài đã đến mức này rồi.
Phía cảnh sát Nam Cảng thông báo sự kiện ẩu đả.
Nhắc đến ẩu đả giữa
Hồng
và bang xã hội đen Hoàn Thành.
Bang xã hội đen nào ở Hoàn Thành? Đã điều tra được chưa?
Những việc này vẫn chưa có tí tiến triển nào, hơn nữa điểm đáng ngờ phát sinh bất thình lình, trong lòng Trần Kinh tự nhiên sẽ đầy vẻ lo lắng.
Khi hắn đến Nam Cảng đã nói với Từ Liên Quân là không có ổn định thì sẽ không có phát triển.
Hiện tại đến Hoàn Thành, câu nói này của hắn có thể nói hay không? Nên nói với ai?
Trần Kinh đột nhiên cảm thấy sức lực của mình quá đơn bạc.
Có lẽ là thế giới này quá rộng, hắn có quá nhiều việc luôn cảm thấy không hiểu.
Ban hợp tác kinh tế là đơn vị gì? Là đơn vị phụ trách hợp tác kinh tế.
Trần Kinh cố tình nghĩ đến thế lực đen của địa phương, tưởng tượng này với công việc hiện tại mà hắn phụ trách chênh lệch quá xa.
Nhưng nghĩ kĩ lại.
Bất kể chênh lệch nhiều như thế nào, những công việc này đều liên quan đến công tác quốc kế dân sinh.
Đối với dân thường mà nói, việc cần giải quyết đầu tiên của bọn họ là ổn định và an ninh.
Không có an ninh, nói gì đến đời sống?
Trần Kinh luôn muốn phát triển, phát triển có thể đem đến phúc lợi cho dân chúng.
Nhưng đối với dân chúng mà nói, môi trường sống của bọn họ thế lực đen hoành hành, những việc hàng ngày xảy ra xung quanh đều là cướp bóc, trộp cắp, lừa đảo, không có một chút an ninh nào, đây là cuộc sống mà Đảng và Nhà nước đem đến cho bọn họ sao?
Trong đầu Trần Kinh rất trừu tượng, tâm trạng đột nhiên trở nên nặng nề.
Một loại cảm giác trách nhiệm chưa từng có đã nảy sinh ở trong lòng.
Hắn thấy mình nên cố gắng hơn, chỉ có cố gắng mới có tiến bộ, chỉ có tiến bộ mới có thể có sân chơi tốt hơn cho mình.
Trong đầu nghĩ những chuyện đó, mới có thể có một ngày nào đó có hi vọng thực hiện được.
Hiện tại đối với hắn mà nói, công việc ở Ban hợp tác kinh tế đã mở ra một cánh cửa.
Công việc sau này hoàn toàn có thể quyết đoán rồi!
Cố gắng thúc đẩy hợp tác kinh tế toàn tỉnh vươn lên phía trước không được chậm trễ, nhất định phải lập tức có hành động.