Chương 96: Cô Gái Vui Vẻ.
-
Quan Sách
- Tịch mịch độc nam hoa
- 1403 chữ
- 2020-05-09 12:46:46
Số từ: 1397
Nguồn: Mê Truyện
Dù chỉ là trong khoảnh khắc nhưng Vương Tử Quân vẫn có chút phản ứng, cảm thấy tâm tình có hơi lay động. Lâm Dĩnh Nhi chợp cụp mắt, gương mặt có hơi hồng, hắn thấy thế thì nhanh chóng giải thích:
- Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý, kỹ thuật chạy xe của tôi là hạng nhất, tất cả đều là lỗi của chiếc xe máy vừa rồi.
Lâm Dĩnh Nhi tất nhiên cũng nghe thấy tiếng xe máy, thấy gương mặt Vương Tử Quân cũng đỏ thì càng cảm thấy đối phương không phải cố ý, lại khá thành thật, cũng có chút thuần khiết. Lúc này nàng cũng đỏ mặt tía tai nhưng trong lòng thầm nở nụ cười.
Lâm Dĩnh Nhi là con gái của bí thư tỉnh ủy, tất nhiên trước nay sẽ là mục tiêu cho người ta nhìn vào, vì thế từ nhỏ nàng luôn cố gắng an phận, học cách ẩn giấu, chỉ cần có chút vấn đề sẽ bị người ta nói ra nói vào, ảnh hưởng đến thể diện của bố.
Đến tận bây giờ Lâm Dĩnh Nhi còn chưa từng yêu ai, nàng luôn chú tâm học tập, học xong phổ thông lên đại học, sau đó hầu như sáng tạo ra một cái kỳ tích trong trường đại học. Hơn nữa khó tưởng chính là Lâm Dĩnh Nhi chưa từng trang điểm, trước nay đều để tự nhiên, đều là trắng nõn tự nhiên. Vì thế mà trong vòng quan hệ của cha mẹ, trước nay nàng luôn có danh tiếng tốt, được công nhận là tiểu thư khuê các, phong thái thục nữ.
Hai người trầm mặc không nói lời nào, Vương Tử Quân cũng cảm thấy có chút xấu hổ, thế là hắn chủ động mở miệng:
- Này, Dĩnh Nhi, lên đại học thì thoải mái hơn phổ thông chứ? Ngoài học tập ra thì còn làm gì nữa?
Lâm Dĩnh Nhi thấy cảm xúc bất an, đúng lúc Vương Tử Quân thay đổi chủ đề, thế là nàng tranh thủ trả lời:
- Cũng không bận rộn gì khác, ngoài học tập cũng tham gia vài vở kịch.
- Kịch? À, rất tốt, bây giờ các cô đang luyện vở gì?
- Chúng tôi đang tổ chức kịch bản
phụng dưỡng cha mẹ
, kịch bản còn chưa tốt, tôi đang cẩn thận xem xét lại.
Lâm Dĩnh Nhi nhắc đến kịch bản thì cảm thấy rất hào hứng.
- Sao? Vậy cô nói xem, để xem tôi có thể chỉ điểm được chút nào không?
- Được, vậy tôi sẽ nói ra vài phần, cũng mong nhận được cao kiến của anh.
Lâm Dĩnh Nhi nở nụ cười nghịch ngợm, ngay sau đó đã nói cho Vương Tử Quân. Câu chuyện của vở kịch chính là nói về một sinh viên, sau khi tốt nghiệp thì quay về quê làm giáo viên.
Vương Tử Quân nghe Lâm Dĩnh Nhi dùng giọng êm tai đọc nội dung của vở kịch, hắn thầm nghĩ, kịch bản gì thế này? Không đủ độ cuốn hút, không đủ lực, nhưng ngoài miệng lại uyển chuyển nói:
- Dĩnh Nhi, cô chưa từng nghe nói câu: Không có tình cảm thì không thành câu chuyện hay sao? Kịch bản của cô thiếu nữ nhân vật chính, như vậy sao có cao trào? Sao nắm được tâm lý của người xem?
Lâm Dĩnh Nhi giật mình nhìn Vương Tử Quân, nàng cảm thấy rất ngạc nhiên vì lời nói của hắn, thế là tỏ ý để hắn nói tiếp. Vương Tử Quân thấy Lâm Dĩnh Nhi tỏ ra chăm chú thì thuận miệng nói:
- Các cô vẫn có chút bảo thủ, cổ lổ, tôi cảm thấy trong kịch bản phải cho xuất hiện một nhân vật chính, cùng nam nhân vật chính mở ra một trang tình cảm oanh liệt. Hơn nữa nữa nhân vật chính phải là người được sắp xếp công tác ở tỉnh thành, phía nữ cho ra điều kiện, hoặc là về thành phố, hoặc là chia tay, như vậy nhất định sẽ bùng lên rung động, gay cấn lôi cuốn, sau đó mới làm cho nhân vật chính hồi hương càng thêm quyết đoán, càng thêm mới lạ hấp dẫn...
Lâm Dĩnh Nhi thấy Vương Tử Quân nói những tình huống đan xen mà hợp tình hợp lý, thế là tỏ ra vô cùng mừng rỡ:
- Ôi, không ngờ anh có sức tưởng tượng phong phú như vậy, anh nói rõ chi tiết đi, tôi cũng còn vài vấn đề cần hỏi.
Lâm Dĩnh Nhi cảm thấy rất bất ngờ, cũng bất chấp xấu hổ mà thúc giục Vương Tử Quân.
Hai người liên tục trao đổi về bản thảo kịch bản, vô tình cũng quên mất mình đã đạp xe về khu nhà tỉnh ủy, các chiến sĩ cảnh sát quân sự đều biết Vương Tử Quân và Lâm Dĩnh Nhi, bọn họ chào theo đúng tiêu chuẩn, hai người cười cười nói nói đi vào trong.
Sau khi đi vào thì Vương Tử Quân chợt ngừng lời, Lâm Dĩnh Nhi đang nghe say sưa thấy hắn chợt dừng lại thì nói ngay:
- Này, sao anh lại không nói? Người ta còn...
Lâm Dĩnh Nhi còn chưa nói dứt lời thì phát hiện mình đã về đến trước cửa nhà.
Lâm Dĩnh Nhi chợt nhíu mũi, nàng muốn nói gì đó lại thôi, sau đó nàng nhìn thoáng qua nhà mình, cặp mắt trong veo chợt lấp lánh.
Biệt thự của ông nội Vương Tử Quân và của Lâm Trạch Viễn cũng không cách nhau quá xa, khi hai người đang chậm rãi trò chuyện thì Vương lão mặc một bộ quân trang đã cũ đang chắp tay sau đít chậm rãi đi dạo.
- Ông Vương, ngài đi tản bộ à? Dĩnh Nhi đã lâu không gặp ngài.
Lâm Dĩnh Nhi đang chìm trong suy tư, khi thấy Vương lão đi đến thì chạy đến như một chú chim sơn ca nhỏ.
Đây rõ ràng là một cô gái khôn khéo, nói chuyện làm việc luôn chuẩn xác, luôn có thể làm cho người ta cảm thấy thoải mái, xem ra một già một trẻ này cũng khá quen thuộc. Vương lão chợt dừng lại, vì ánh nắng mặt trời chiếu xuống mà không khỏi hơi nhíu mắt, sau đó cười ha hả nói:
- Con bé lanh lợi này, thế nào lại không đi học, có phải là trốn học về nhà không?
Lâm Dĩnh Nhi chợt đỏ mặt gắt gỏng:
- Ôi, ông Vương, Dĩnh Nhi là một sinh viên tốt, hôm nay là chủ nhật, người ta cũng không phải đi học.
- À, ông già rồi, ông xin lỗi nha đầu, chủ nhật vui vẻ nhé.
Vương lão gia tử vỗ vỗ đầu rồi cười ha hả nói.
- Ông, ngài hôm nay đi dạo sao?
Gương mặt Lâm Dĩnh Nhi rất hồng hào, khóe miêng khẽ nở nụ cười, rất đáng yêu.
Vương lão gia tử là ai? Thấy Lâm Dĩnh Nhi quấn lấy mình không tha thì cười nói:
- Nha đầu này, có gì cứ nói thẳng, hôm nay ông sẽ vung tay sảng khoái giúp đỡ.
- Ông Vương, hôm nay bố cháu không có ở nhà, dì Triệu cũng đã về nhà mình, Dĩnh Nhi đói bụng. Ông Vương, Dĩnh Nhi muốn mượn cháu của ông, để cho anh ấy trổ tài đầu bếp một lần, ông thấy sao?
Thấy vẻ thông minh lanh lẹ trong mắt Dĩnh Nhi, Vương lão gia tử cười ha hả nói:
- Nha đầu tốt, dám có ý kiến với ông, được, ông đồng ý yêu cầu của cháu.
Vương lão gia tử nói rồi chỉ tay vào cháu mình:
- Tử Quân, cháu đi làm bữa cơm cho tiểu nha đầu này, vừa vặn ông đi đánh vài ván cờ, sau đó tự mình dùng cơm là được.
Vương Tử Quân căn bản không ngờ Lâm Dĩnh Nhi nói mấy câu làm cho ông vui vẻ như vậy, hắn thầm cảm thán, mà Lâm Dĩnh Nhi thì không ngừng thúc giục:
- Này, bí thư Vương, thời gian là tính mạng, anh cũng đừng đứng đây nữa, mau tranh thủ thời gian đi, tôi đã đói cồn cào rồi.