Chương 13
-
Quân Tử Chi Giao
- Lam Lâm
- 1473 chữ
- 2020-05-09 05:33:38
Số từ: 1469
Nguồn:nntcm.wordpress.com
Khúc Đồng Thu gắng gượng thảo luận xong hợp đồng, nhờ đồng sự giúp anh, rồi không quay về công ty nữa.
Con tim anh hoàn toàn không yên tĩnh được, ngực như thể bị chuột cắn, cắn xé không ngừng, khó chịu quá mức.
Nhậm Ninh Viễn chỉ cần cười khẽ thôi, anh có thể cảm giác hạnh phúc đến hai lần. Nếu Nhậm Ninh Viễn có chút bất hạnh, chẳng khác nào anh bất hạnh gấp đôi.
Trong tưởng tượng, sự đau khổ mà Nhậm Ninh Viễn phải trải qua đối với việc thừa nhận bán rẻ tiếng cười, so với bản thân anh tự trải qua còn mãnh liệt hơn.
Anh làm việc yếu đuối, lại do vì kính sợ Nhậm Ninh Viễn, xưa nay không dám mạo phạm, ngay cả lắm miệng tò mò cũng không dám có. Nhưng quay về lần này thì không có cách nào khác ở lại nữa, cho dù đắc tội Nhậm Ninh Viễn, anh cũng muốn hỏi rõ ràng.
Đường dây điện thoại vừa kết nối xong, thừa dịp vẫn còn dũng khí, Khúc Đồng Thu nhanh chóng mở miệng:
Lão Đại, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với anh. Hôm nay gặp mặt được không?
Nhậm Ninh Viễn chậm chạp
Ừ
một tiếng, thanh âm hơi mệt mỏi, đúng là nửa mê nửa tỉnh:
Được, cậu đến Tân Trà Hiên đi, tôi xuống đó uống trả buổi sáng.
Loại thời gian này còn chưa rời giường, nghĩ tới nguyên nhân có thể dậy trễ như trong tưởng tượng thoáng qua, Khúc Đồng Thu thiếu chút nữa không thở được.
Chờ khi anh thở hồng hộc đuổi tới quán trà, Nhậm Ninh Viễn đã ngồi cạnh cửa sổ, ăn mặc sạch sẽ mà tùy ý, trời nóng bức nhưng một giọt mồ hôi cũng không có. Thần sắc đạm bạc tự tại, trước mặt một ấm trà Ô Long, bánh bao hấp thịt cua, thoạt nhìn vô cùng đơn giản hài hoà.
Khúc Đồng Thu nhìn thấy lại mắt cay mũi cay. Trong lòng anh, có thể nói Nhậm Ninh Viễn là người đàn ông hoàn mỹ nhất, không được làm bẩn. Người như vậy chỉ nên tiêu diêu tự tại bị lấy lòng, mà không cần đi lấy lòng bất kỳ kẻ nào khác, lại càng không thể nói đến lấy sắc hầu hạ người.
Nhậm Ninh Viễn gật đầu kêu anh ngồi xuống, thản nhiên nói:
Hôm nay không đi làm sao?
Lúc này đã mười giờ, rải rác xung quanh chỉ có mấy người già chơi mạt chược ngủ khuya mới dậy đang uống trà nói chuyện phiếm, không một người nào là người đi làm nghiêm chỉnh ở đây, nhàn hạ thoải mái ngồi rong nơi này cũng chỉ có kẻ rảnh rỗi và người làm việc về đêm.
Khúc Đồng Thu cảm thấy rối rắm, nghẹn lại trong chốc lát mới buồn bã nói:
Lão Đại thì sao, anh cũng không cần đi làm?
Nhậm Ninh Viễn khẽ nhướng mày:
Ừm, công việc của tôi thời gian khác với mọi người.
Lão Đại, anh cũng chưa từng nói anh làm việc gì.
Nhậm Ninh Viễn uống ngụm trà:
Việc của người làm ăn thôi. Không có gì đặc biệt.
Làm ăn cái gì?
Nhậm Ninh Viễn đặt chén trà xuống, cười nói:
Sao? Sao lại hỏi vậy, cậu nghe ai nói gì à?
Lúc mở miệng, Khúc Đồng Thu khó chịu:
Lão Đại.
Ừ?
Hôm nay, tôi gặp phải đồng sự lần trước của anh.
Nhậm Ninh Viễn ngước nhìn, chờ anh nói tiếp.
Tôi gặp người ấy ở khách sạn. Anh ta làm trong ngành nghề ‘đó’ phải không.
Nhậm Ninh Viễn khẽ nhíu mày, rồi giãn ra, thản nhiên gật đầu nói:
Đúng.
Đã vậy còn thừa nhận một cách quá thoải mái, ngay cả chút chần chờ, che dấu đều không có. Khúc Đồng Thu chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, khó khăn lắm mới trở lại bình thường, vừa sợ vừa buồn, thất thố đập hai tay lên bàn:
Một người đàn ông làm gì cũng được, sao phải đi làm mấy chuyện kia?
Nhậm Ninh Viễn tiếp tục uống mấy ngụm trà, hiển nhiên không tính toán tranh luận với anh, qua một lúc lâu mới nói:
Các ngành các nghề đều có lý do tồn tại. Cậu không chấp nhận được cũng không cần miễn cưỡng. Người không cùng chí hướng thì không thể cùng suy nghĩ.
Mắt Khúc Đồng Thu hoe đỏ:
Lão Đại, tôi không có ý gì khác, mặc kệ anh làm gì, tôi vẫn mãi coi anh lão Đại của tôi.
...
Nhưng mà sao anh gặp nạn lại không nói với tôi? Không chừng tôi có thể giúp đỡ một chút.
So với vẻ kích động của anh, Nhậm Ninh Viễn rất bình tĩnh:
Cậu không cần giúp tôi. Ngành nghề này cũng không có gì không tốt, cũng là một loại phục vụ thôi. Việc làm được lương cao mà lại không quá mệt mỏi, công việc như vậy không phải dễ tìm.
Cho dù không phiền, chẳng lẽ không khổ sao? Anh có tài hoa như vậy, trên đời này còn thiếu gì việc để làm, tại sao phải ở lại hầm lửa ấy cơ chứ?
Nhậm Ninh Viễn lắc đầu:
Chi phí quán chúng tôi kiếm được không phải ai cũng có thể kiếm, chất lượng khách hàng lại bảo đảm. Cậu có thể nghĩ thật không chịu nổi. Dù có muôn vàn không tốt thì chung quy cũng là giá đã niêm yết, tiền lấy sức lao động làm ra, so với đi cướp của giết người lừa đảo vẫn hơn nhiều.
Khúc Đồng Thu nghe thấy ‘lấy sức lao động kiếm tiền’, cũng sắp bị cảnh tượng ấy tác động đến tưởng như phải rơi nước mắt:
Lão Đại, coi như tôi van xin anh, đừng làm việc này nữa.
Nếu không phải nơi chốn hạn chế, anh thật muốn quỳ xuống trước Nhậm Ninh Viễn:
Tiền cho dù kiếm được cũng chẳng thể quan trọng hơn thân thể. Việc này đối với cơ thể rất có hại, về sau sớm hay muộn cũng bị hao mòn tới trống rỗng thôi. Nếu anh không chê, về sau tôi nuôi anh được không?
Nhậm Ninh Viễn nhìn anh trong chốc lát, cười nói:
Cậu không nuôi nổi tôi đâu.
...
Cậu cũng đừng khẩn trương. Công việc trong quán không nhất thiết phải lên giường, cùng uống rượu tán gẫu cũng có, thậm chí cái gì cũng có thể không cần làm. Thành phố T người cô đơn nhiều lắm.
Khúc Đồng Thu lòng tràn đầy khó chịu, nhưng không tranh luận được, lại càng không nhẫn tâm nói Nhậm Ninh Viễn không tốt.
Trong mắt anh, dù làm bất cứ gì đi chăng nữa, thì Nhậm Ninh Viễn vẫn mãi rực rỡ đến chói mắt, cho dù hằng ngày bán rẻ tiếng cười thì cũng là người anh sùng bái nhất.
Chính là lần đầu tiên trong cuộc đời, anh hận bản thân mình bình thường, không có tiền đồ, ngay cả bản lĩnh làm việc vì Nhậm Ninh Viễn cũng không có. Nên anh cảm thấy thương tâm, một lời sắp nói nghẹn lại chẳng ra, tắc ở nơi cổ họng đến mức chát đắng.
Lão Đại, có phải hay không là do bởi ông chủ không buông tha, anh mới có thể như vậy? Tôi biết, mở loại làm ăn này đều là thứ chủ hút máu ăn thịt, không có lấy một kẻ tốt! Khiến một người đàn ông phải làm loại việc này mà sống, còn cướp đoạt tiền bán mình của người ta, căn bản là không có tính người!
Nhậm Ninh Viễn đặt chén trà xuống, khụ một tiếng.
Khúc Đồng Thu thương tâm oán giận đầy mình chỉ có thể phát tiết lên người ông chủ nào đó:
Cái loại người thối nát này, ăn uống đều bằng tiền mồ hôi nước mắt của người khác, nên tống vào tù!
Nhậm Ninh Viễn bỗng bình thản cắt ngang anh:
Cậu đừng mắng nữa.
Tôi không phải mắng mỗi mình gã! Để cho tôi gặp gã, tôi sẽ không nể mặt.
Khúc Đồng Thu buồn giận lẫn lộn, thanh âm khàn khàn,
Tôi sẽ đánh hắn như đánh Kiều Tứ năm xưa…
Nhậm Ninh Viễn cười:
Cậu hận như vậy sao.
Khúc Đồng Thu đôi mắt đỏ hồng, nhất thời nói không nên lời. Chỉ cần là kẻ thương tổn Nhậm Ninh Viễn, anh dù có mất mạng cũng muốn kẻ đó ngươi chết ta sống, tựa như năm ấy giống nhau.
Nhậm Ninh Viễn rũ mắt xuống, rót cho mình chén trà:
Tôi chính là ông chủ.