Chương 11
-
Reacher báo thù
- Lee Child
- 3200 chữ
- 2020-05-09 04:18:55
Số từ: 3186
Dịch giả: Trần Quý Dương
C.ty Nhã Nam phát hành
NXB Thời Đại
Tôi đờ đẫn nhìn qua phía hai nhân viên phục vụ tóc vàng. Một người cao hơn người còn lại chừng bảy, tám phân. Có lẽ nặng hơn bảy, tám cân. Già hơn vài tuổi. Nếu so sánh thì cô kia người nhỏ thó. Trông khá hơn. Cô có mái tóc dài hơn, sáng màu hơn. Đôi mắt đẹp sau cặp kính. Nếu hai người này đứng cạnh nhau thì ta dễ nhận thấy họ có vẻ ngoài nhang nhác nhau. Nhưng không giống nhau như đúc. Giữa họ có cả triệu điểm khác biệt. Không thể có chuyện khó phân biệt hai người.
Tôi đã hỏi Roscoe xem cô ấy muốn người nào phục vụ chúng tôi. Và cô đã trả lời ra sao? Cô không bảo đó là người nhỏ hơn, người có mái tóc dài, người có tóc vàng hơn, người gầy mảnh hơn, xinh hơn hay người trẻ hơn. Cô bảo là người đeo kính. Một người đang đeo kính, người kia thì không. Người phục vụ chúng tôi là người đeo kính. Đeo kính là khác biệt lớn giữa hai người. Nó vượt lên mọi khác biệt còn lại. Những khác biệt còn lại là những yếu tố chỉ mức độ. Cao hơn, nặng hơn, dài hơn, thấp hơn, nhỏ hơn, xinh hơn, sẫm màu hơn, trẻ hơn. Cặp kính không phải là yếu tố chỉ mức độ. Một phụ nữ đeo kính, người kia thì không. Sự khác biệt tuyệt đối. Không nhầm lẫn. Người phục vụ chúng tôi là người đeo kính.
Đó là điều Spivey đã trông thấy vào đêm thứ Sáu.
Spivey đã tới khoang tiếp đón lúc hơn mười giờ. Cùng một khẩu súng trường và một bảng ghi trong đôi tay to đỏ lựng của một người nông dân. Hắn đã hỏi ai trong chúng tôi là Hubble. Tôi nhớ giọng the thé của hắn trong cái tĩnh lặng của phòng giam. Chẳng có lý do nào để hắn hỏi câu đó. Tại sao Spivey lại quan tâm người nào trong chúng tôi là ai chứ? Hắn không cần phải biết. Nhưng hắn đã hỏi. Hubble đã giơ tay lên. Spivey đã nhìn khắp người anh ta bằng đôi mắt rắn của mình. Hắn đã thấy rằng Hubble nhỏ hơn, thấp hơn, nhẹ hơn, màu cát đậm hơn, hói hơn, trẻ hơn tôi Nhưng đâu là sự khác biệt mà hắn bám lấy? Hubble đeo kính. Tôi thì không. Đôi gọng kính nhỏ bằng vàng. Sự khác biệt tuyệt đối. Đêm đó Spivey đã tự nhủ: Hubble là gã đeo kính.
Nhưng tới sáng hôm sau thì tôi là kẻ đeo kính, không phải Hubble. Bởi đôi gọng nhỏ bằng vàng đã bị lũ Trai Đỏ dẫm bẹp ngoài buồng giam của bọn tôi. Việc đầu tiên diễn ra vào buổi sáng. Cặp gọng nhỏ bằng vàng bị hỏng. Tôi đã tước cái kính mát của một trong số chúng làm chiến lợi phẩm. Lấy kính xong quên mất. Tôi đã tựa vào bồn rửa trong phòng tắm xem xét phần trán mềm của mình qua chiếc gương thếp. Tôi đã cảm nhận được cái kính mát trong túi. Tôi lôi ra đeo vào. Hai mắt kính không tối bởi chúng phải phản ứng với ánh sáng mặt trời. Cái kính đó trông như kính thường. Tôi đã đeo kính đứng đó lúc bọn Aryan tiến vào phòng. Spivey mới nói với chúng: hãy tìm hai thằng mới và giết thằng đeo kính. Chúng đã rất cố gắng. Chúng đã rất cố gắng để giết Paul Hubble.
Bọn chúng đã tấn công tôi bởi miêu tả chúng nhận được đột nhiên trở thành miêu tả sai. Spivey đã thông báo điều ấy trước đó khá lâu. Kẻ giao cho hắn xử lý Hubble đã không bỏ cuộc. Chúng đã nỗ lực lần thứ hai. Và nỗ lực thứ hai đã thành công. Toàn bộ lực lượng của đồn cảnh sát đã được huy động tới Beckman Drive. Tới số nhà 25. Bởi người nào đó đã phát hiện thấy hiện trường khủng khiếp tại nơi ấy. Thảm sát. Anh ta đã chết. Cả bốn người đã chết. Bị tra tấn và giết một cách dã man. Do lỗi của tôi. Tôi đã thiếu suy xét.
Tôi chạy tới quầy. Nói với người phục vụ của chúng tôi. Người đeo kính.
"Cô có thể gọi cho tôi một chiếc taxi không?" tôi hỏi.
Đầu bếp đang quan sát từ cửa bếp. Có lẽ ông ta chính là Eno. Thấp, chắc nịch, da sẫm, hói. Già hơn tôi.
"Không, chúng tôi không thể", ông ta gọi với ra. "Ông nghĩ nơi này là đâu vậy? Khách sạn à? Đây không phải khách sạn Waldorf Astoria, ông bạn. Nếu muốn có taxi, ông phải tự tìm. Ông không được đón chào ở đây, ông bạn. Ông chỉ tổ gây rắc rối."
Tôi thất vọng nhìn tay đầu bếp. Kiệt quệ đến mức không phản ứng được gì. Nhưng cô phục vụ chỉ bật cười với ông ta. Đặt bàn tay lên cánh tay tôi.
"Đừng để tâm tới Eno," cô nói. "Ông ấy chỉ là lão già gắt gỏng thôi. Tôi sẽ gọi taxi cho ông. Chỉ cần chờ ngoài bãi đỗ xe, được chứ?"
Tôi chờ phía ngoài đường. Năm phút. Taxi chạy tới. Mới tinh và không chút tì vết, như mọi thứ khác ở Margrave.
"Đi đâu đây, thưa ngài?" tài xế taxi hỏi.
Tôi đọc cho anh ta địa chỉ nhà Hubble, anh này làm một cú xoay đầu rộng, chậm rãi, từ mé này qua mé kia tỉnh lộ. Hướng về phía thị trấn. Chúng tôi chạy qua đồn cứu hỏa và đồn cảnh sát. Bãi đậu xe trống không. Chiếc Chevy của Roscoe không ở đó. Không có xe tuần tra nào. Tất cả đều ra ngoài. Ở nhà Hubble. Chúng tôi ngoặt phải chỗ bãi cỏ và lao qua nhà thờ đang im lặng. Hướng về phía Beckman. Một dặm nữa tôi sẽ thấy một dãy xe phía ngoài căn nhà số 25. Những chiếc xe tuần tra nháy đèn và hú còi. Hai chiếc không sơn phù hiệu của Finlay và Roscoe. Một hoặc hai xe cứu thương. Bác sĩ pháp y sẽ rời căn phòng tồi tàn của ông ta ở Yellow Springs để tới đó.
Nhưng con phố chẳng có gì. Tôi bước vào lối chạy xe của nhà Hubble. Chiếc taxi quay đầu trở lại thị trấn.
Rồi yên lặng. Sự yên lặng nặng nề ta gặp trên một con phố yên tĩnh vào một ngày nóng tĩnh lặng. Tôi vòng qua hai hàng cây được xén tỉa ở hai bên lối đi. Chẳng có ai ở đây. Không xe cảnh sát, không xe cứu thương, không tiếng la hét. Không tiếng xe đẩy bệnh nhân lạch cạch, không những tiếng thở gấp gáp hoảng sợ. Không cảnh sát chụp ảnh, không có những dải băng phong tỏa hiện trường.
Chiếc Bentley to lớn màu sẫm đang đậu trên lối đi rải sỏi. Tôi đi qua chiếc xe, tiến vào nhà. Cửa trước bật mở. Charlie Hubble chạy vọt ra. Cô đang la hét. Cô đang phát cuồng. Nhưng vẫn sống.
"Hubble mất tích rồi," Charlie hét.
Cô chạy trên lối đi rải sỏi. Đứng ngay trước mặt tôi "Hub đâu rồi ấy," cô hét. "Anh ấy đã mất tích. Tôi không thể tìm được."
Chỉ có mình Hubble. Chúng đã túm được anh ta và ném ở đâu đó. Người nào đó phát hiện thấy cái xác liền gọi cảnh sát. Người gọi hét lên trên điện thoại, tay bụm lấy miệng vì buồn nôn. Chuỗi xe hơi và xe cứu thương đang ở đó. Không ở đây, tại phố Beckman này. Ở một nơi khác. Nhưng chỉ có một mình Hubble.
"Chuyện gì đó không ổn", Charlie rền rĩ. "Chuyện nhà tù. Chuyện gì đó không ổn ở ngân hàng. Chắc chắn là chuyện đó. Hub đã căng thẳng lắm. Giờ thì anh ấy biến mất. Anh ấy đã mất tích. Chuyện gì đó đã xảy ra, tôi biết là thế".
Cô nhắm chặt hai mắt. Bắt đầu la hét. Charlie đang mất bình tĩnh. Càng lúc càng hoảng loạn. Tôi không biết phải làm thế nào với cô.
"Hôm qua khuya lắm rồi anh ấy mới về nhà", Charlie la lên. "Sáng nay anh ấy vẫn còn ở đây. Tôi đưa Ben và Lucy đi học. Giờ thì anh ấy đi rồi. Anh ấy không đi làm. Anh ấy nhận được một cuộc gọi từ văn phòng bảo anh ấy hãy ở nhà, rồi cặp anh ấy vẫn còn ở đây, các thẻ tín dụng vẫn trong đó, bằng lái xe ở đó, chùm chìa khóa vẫn trong bếp. Cửa trước thì mở toang. Anh ấy không đi làm. Chỉ biến mất thôi."
Tôi đứng yên. Tê liệt. Hubble đã bị lôi ra khỏi nhà và bị giết. Charlie sụp xuống ngay trước mặt tôi. Rồi cô bắt đầu thì thào với tôi. Tiếng thì thào còn tệ hơn cả tiếng la hét.
"Xe của anh ấy vẫn ở đây," cô thì thào. "Không thể có chuyện anh ấy đã đi bộ tới đâu đó. Hub không bao giờ cuốc bộ đi đâu. Anh ấy luôn dùng chiếc Bentley của mình."
Cô lơ đãng chỉ về phía đằng sau căn nhà.
"Chiếc Bentley của Hub màu xanh lá cây," cô nói. "Nó vẫn nằm trong ga ra. Tôi đã kiểm tra. Ông phải giúp chúng tôi. Ông phải tìm anh ấy. Ông Reacher, xin hãy làm ơn. Tôi muốn ông giúp đỡ chúng tôi. Hub đang gặp rắc rối, tôi biết thế. Anh ấy đã mất tích. Anh ấy nói rằng có thể ông sẽ giúp. Ông đã cứu mạng anh ấy. Anh ấy nói rằng ông biết làm thế nào mà."
Charlie đang hoảng loạn. Cô đang cầu xin. Nhưng tôi không thể giúp gì cho cô. Cô sẽ sớm biết điều đó thôi. Baker hoặc Finlay chẳng mấy nữa sẽ tới đây. Họ sẽ thông báo cho cô những tin tức kinh hoàng. Có lẽ Finlay sẽ xử lý việc này. Có lẽ ông ta rất giỏi việc đó. Có lẽ hồi ở Boston ông ta đã làm việc ấy cả ngàn lần. Đội trưởng thám tử có danh tiếng và năng lực. Ông sẽ báo tin, giải thích các chi tiết, đánh xe đưa Charlie tới nhà xác để nhận dạng thi thể. Người của nhà xác sẽ phủ lớp vải dày lên cái xác để che đi những vết thương khiến người ta phải hoảng sợ.
"Ông sẽ giúp chúng tôi chứ?" Charlie hỏi tôi.
Tôi quyết định không chờ đợi cùng cô. Tôi quyết định đi tới đồn cảnh sát. Tìm thêm những chi tiết như ở đâu, khi nào, như thế nào. Nhưng tôi sẽ trở lại cùng Finlay. Đây là lỗi của tôi nên tôi sẽ trở lại.
"Cô cứ ở đây", tôi bảo. "Cô sẽ phải cho tôi mượn xe cô đấy, được chứ?"
Charlie thọc tay vào túi lấy ra một chùm chìa khóa lớn. Đưa cho tôi. Chiếc chìa khóa xe hơi dập nổi chữ "B" to. Cô hờ hững gật đầu và ở yên chỗ của mình. Tôi bước tới chiếc Bentley, lách người vào ghế lái. Lùi xe và ngoặt vào con đường uốn lượn nối ra phố. Im lặng chạy theo phố Beckman. Rẽ trái vào Phố Chính, về phía đồn cảnh sát.
Có những xe tuần tra và xe không in phù hiệu đậu ngổn ngang bên kia bãi đỗ của đồn. Tôi bỏ chiếc Bentley của Charlie lại mé đường rồi bước vào trong. Tất cả bọn họ đang tập trung quanh khu vực thoáng. Tôi trông thấy Baker, Stevenson, Finlay. Tôi nhìn thấy Roscoe. Tôi nhận ra nhóm hỗ trợ hôm thứ Sáu. Morrison không có mặt ở đây. Cả viên thượng sĩ làm văn phòng cũng vậy. Quầy tiếp tân dài không có ai. Mọi người đều choáng váng. Tất thảy đều bần thần nhìn đăm đăm. Hoảng sợ. Mất tập trung. Chẳng ai nói chuyện với tôi. Họ nhìn qua vẻ chán chường. Hoàn toàn im lặng. Cuối cùng Roscoe bước tới. Cô đang khóc. Cô bước đến bên tôi. Ép mặt vào ngực tôi. Cô đang bùng lên. Roscoe quàng hai tay qua người tôi và giữ yên.
"Thật kinh khủng", cô cất tiếng. Rồi không nói gì thêm.
Tôi dìu Roscoe trở lại bàn cho cô ngồi xuống. Bóp nhẹ vai cô rồi bước về phía Finlay. Ông đang ngồi bên bàn, nhìn vô hồn. Tôi gật đầu ra hiệu cho ông đi về phía căn phòng lớn ở phía sau. Tôi cần biết, và Finlay là người có thể kể cho tôi. Ông theo tôi vào phòng. Ngồi xuống một chiếc ghế trước bàn. Nơi hôm thứ Sáu tôi đã ngồi với hai tay bị còng. Tôi ngồi vào sau bàn. Đã đổi vai.
Tôi quan sát đội trưởng thám tử một lúc. Ông thực sự sốc. Tôi một lần nữa ớn lạnh khắp người. Chắc chắn Hubble đã bị biến thành một đống nhầy nhụa thì ông mới phản ứng như vậy. Ông là người từng công tác hai mươi năm ở một thành phố lớn. Chắc chắn viên thám tử này đã chứng kiến hết những gì có thể chứng kiến. Nhưng giờ thì ông thực sự sốc. Tôi ngồi đây lòng tràn ngập nỗi hổ thẹn. Tôi đã từng nói, chắc chắn rồi, Hubble, theo tôi thấy thì anh sẽ an toàn thôi.
"'Vậy chuyện là thế nào?" tôi lên tiếng.
Finlay phải nỗ lực mới ngẩng đầu nhìn tôi được.
"Tại sao ông lại quan tâm chứ?" ông ta nói "Anh ta là gì đối với ông?"
Một câu hỏi hay. Câu hỏi tôi không thể trả lời. Finlay không biết những gì tôi biết về Hubble. Tôi sẽ không cho ông ta biết điều đó. Thế nên viên thám tử không hiểu tại sao Hubble lại quan trọng với tôi như thế.
"Hãy chỉ nói cho tôi nghe những gì đã xảy ra", tôi bảo.
"Tệ hại lắm," ông nói. Và không tiếp tục.
Finlay đang khiến tôi lo lắng. Anh trai tôi đã bị bắn vào đầu. Hai vết thương lớn chỗ đạn chui ra làm nát mặt anh. Rồi kẻ nào đó đã biến thi thể anh thành một bao bột. Nhưng Finlay vẫn không suy sụp trước chuyện đó. Nạn nhân còn lại bị lũ chuột gặm xác. Trong người anh ta chẳng còn lại giọt máu nào. Nhưng Finlay cũng không suy sụp vì chuyện ấy. Hubble là người địa phương, khiến chuyện ấy tệ hơn chút, tôi có thể thấy thế. Tôi hiểu vì Hubble là người ở đây nên vụ việc có phần tồi tệ hơn. Nhưng hôm thứ Sáu, Finlay thậm chí chẳng biết Hubble là ai. Và bây giờ ông ta hành động như một bóng ma. Thế nên phải có chuyện gì đó rất ghê gớm. Nghĩa là đang có chuyện gì đó rất nghiêm trọng diễn ra ở Margrave. Bởi chẳng ích gì khi thực hiện một phi vụ lớn trừ phi nó đáp ứng mục đích nào đó. Lời đe dọa lúc trước đã được thực hiện với chính kẻ bị đe dọa. Anh ta hiểu rõ về nó. Đó là mục tiêu của lời đe dọa. Nhưng thật sự thực hiện những gì đe dọa lại là một mục tiêu khác. Một mục đích khác. Việc thực hiện không chỉ nhằm vào kẻ bị đe dọa. Nó nhằm mục đích nhấn mạnh sự đe dọa vào kẻ tiếp theo có liên quan. Nó muốn nói: đã thấy bọn ta làm gì với tên kia chưa? Việc đó bọn ta cũng có thể làm với ngươi. Như vậy bằng cách thực hiện một việc ghê gớm đối với Hubble, kẻ nào đó vừa tiết lộ rằng đang có một trò chơi đầy rủi ro, với những kẻ tiếp theo có liên quan, ngay ở thị trấn này.
"Hãy nói cho tôi nghe những gì đã xảy ra," tôi nhắc lại lần nữa.
Finlay khom người. Khum hai bàn tay trước miệng và mũi, buông tiếng thở dài não nuột.
"Được rồi", ông nói. "Kinh khủng lắm. Một trong những cảnh tồi tệ nhất tôi từng thấy. Và tôi từng thấy vài cảnh như thế, để tôi kể cho mà nghe. Tôi từng thấy một số cảnh rất tệ hại, nhưng vụ này thì khác. Người này trần truồng. Bọn chúng đóng đinh anh ta vào tường. Sáu, bảy cái đinh đóng đồ mộc xuyên qua hai bàn tay kéo lên tới cánh tay. Qua những phần thịt mềm. Chúng đóng đinh ghim bàn chân anh ta xuống sàn. Rồi chúng cắt rời hai tinh hoàn, cắt rời ra ấy. Máu tung tóe khắp nơi. Kinh khủng thật, để tôi kể cho mà nghe. Rồi chúng rạch họng anh ta. Từ tai nọ sang tai kia. Bọn xấu xa, Reacher. Đây là bọn người xấu xa, xấu xa tới tột cùng",
Tôi đờ người. Finlay đợi một lát. Tôi không thể nghĩ về điều gì. Tôi đang suy nghĩ về Charlie. Cô đã hỏi xem tôi có phát hiện ra điều gì không. Finlay nên tới đó. Ông nên tới đó ngay bây giờ mà thông báo cho cô. Đó là việc của đội trưởng thám tử, không phải của tôi. Tôi có thể hiểu vì sao ông do dự. Những thông tin khó truyền đạt. Những chi tiết khó giải thích. Nhưng đó là công việc của Finlay. Tôi sẽ đi cùng ông. Bởi đây là lỗi của tôi. Chẳng có ích gì khi chạy trốn điều đó.
"Vâng", tôi nói với Finlay. "Nghe thật kinh khủng",
Đội trưởng thám tử ngả đầu về phía sau ngó quanh. Thả thêm một tiếng thở dài lên trần. Một con người u sầu.
"Đó không phải điều kinh khủng nhất," ông tiếp. "Nếu ông nhìn thấy việc chúng làm với vợ anh ta thì ông sẽ hiểu."
"Vợ anh ta hả?" tôi hỏi. "Ý ông là cái quái gì vậy?"
"Ý tôi nói là vợ anh ta," Finlay đáp. "Cứ như ở hàng bán thịt vậy."
Trong chốc lát tôi không thể nói được. Thế giới như đang giật lùi.
"Nhưng tôi vừa mới gặp cô ấy," tôi nói. "Cách đây hai mươi phút. Cô ấy ổn. Chẳng gì xảy ra với cô ấy."
"Ông gặp ai?"
"Charlie," tôi đáp.
"Charlie là kẻ quái quỷ nào?"
"Charlie," tôi đáp trống không. "Charlie Hubble. Vợ anh ta. Cô ấy ổn. Bọn chúng không đến chỗ cô ấy."
"Hubble liên quan gì đến chuyện này?" Finlay nói.
Tôi chỉ chằm chằm nhìn ông.
"Vậy ông đang nói đến ai?" tôi hỏi. "Ai bị giết?"
Finlay nhìn như thể tôi là kẻ điên vậy.
"Tôi nghĩ là ông biết," ông ta nói. "Sếp Morrison. Đồn trưởng. Morrison. Cùng vợ anh ta."