Chương 24
-
Reacher báo thù
- Lee Child
- 3743 chữ
- 2020-05-09 04:19:00
Số từ: 3729
Dịch giả: Trần Quý Dương
C.ty Nhã Nam phát hành
NXB Thời Đại
Chặng đường trở về đồn cảnh sát Margrave dài hơn bốn trăm dặm. Tôi lái hết quãng đường này với tốc độ tối đa mình dám chạy. Tôi cần gặp Finlay. Cần đặt ra một giả thuyết hoàn toàn mới cho ông. Tôi lách chiếc Cadillac vào một ô trống ngay cạnh chiếc xe cùng hiệu còn mới tinh của Teale. Bước vào gật đầu với nhân viên hành chính. Ông ta gật đầu chào lại.
"Finlay ở đây không?" tôi hỏi.
"Ở phía sau. Thị trưởng đang gặp ông ấy."
Tôi vòng qua quầy tiếp tân chạy qua phòng họp tới căn phòng gỗ hồng sắc. Finlay đang ở đó cùng Teale. Finlay có tin xấu dành cho tôi. Tôi có thể thấy điều đó ở đôi vai chùng xuống của ông. Teale nhìn tôi đầy ngạc nhiên.
"Ông trở lại quân đội rồi hả Reacher?" lão hỏi.
Phải mất một giây tôi mới hiểu. Lão đang nói về bộ đồ dã chiến và chiếc áo ngụy trang. Tôi nhìn khắp người thị trưởng. Lão đang mặc một bộ com lê bóng thêu họa tiết khắp nơi. Đeo cà vạt có kẹp bằng bạc.
"Đừng nói chuyện với tôi về quần áo, đồ khốn nạn," tôi nói.
Lão già nhìn xuống người mình vẻ ngạc nhiên. Phủi một vết bụi nhỏ lúc trước chưa có đó. Quắc mắt nhìn tôi.
'Tôi đã có thể bắt ông vì nói những lời như vậy", lão nói.
"Và tôi có thể bẻ rời cổ ông," tôi đáp. "Rồi nhét nó vào cái đít già nhẽo của ông ấy."
Chúng tôi đứng chằm chằm nhìn nhau một lúc khá lâu. Teale nắm lấy chiếc gậy chống nặng nề như muốn giơ lên đập tôi. Tôi có thể thấy bàn tay lão nắm chặt lấy gậy và ánh mắt phóng về phía đầu tôi. Nhưng rốt cuộc tay thị trưởng chỉ bước ra khỏi phòng đóng sầm cửa lại. Tôi hé cửa ra một chút nhòm theo lão già. Lão đang cầm điện thoại lên. Lão sẽ gọi cho Kliner. Lão sẽ hỏi tên đó đến lúc nào thì ra tay với tôi. Tôi lại đóng chặt cửa và quay về phía Finlay.
"Chuyện thế nào rồi?" tôi hỏi.
"Chuyện nghiêm trọng. Thế ông đã xem chiếc xe tải chưa?"
"Tôi sẽ nói chuyện ấy sau. Ông nói cho tôi biết có chuyện gì trước đi?"
"Ông muốn nghe chuyện nhỏ trước à? Hay chuyện lớn?"
"Nhỏ trước," tôi nói.
"Picard sẽ giữ Roscoe lại một hôm nữa", đội trưởng thám tử nói. "Không có lựa chọn khác."
"Chết tiệt. Tôi muốn gặp cô ấy. Roscoe bằng lòng với chuyện đó chứ?"
"Theo Picard thì có."
"Chết tiệt", tôi lặp lại. "Vậy chuyện lớn là gì?"
"Kẻ nào đó đi trước chúng ta," Finlay thì thầm.
"Trước chúng ta à?" tôi hỏi. "Ý ông là gì?"
"Bản danh sách của anh trai ông đúng không?" Finlay nói. "Các chữ cái đầu và phần lưu ý về ga ra của nhà Sherman Stoller ấy? Trước tiên là một bản điện tín từ Sở cảnh sát Atlanta sáng nay. Đêm qua nhà Stoller đã cháy rụi. Chỗ ông tới cùng Roscoe, ngoài sân gôn phải không? Bị hủy hoại hoàn toàn, ga ra và tất cả mọi phần. Bị đốt. Kẻ nào đó đã tưới xáng khắp nơi."
"Chúa ơi," tôi nói. "Còn Judy thì sao?"
"Láng giềng bảo rằng cô ấy ra ngoài đêm thứ Ba. Ngay sau khi hai người nói chuyện với cô ấy. vẫn chưa thấy trở về. Nhà trống."
Tôi gật đầu.
"Judy là người phụ nữ khôn ngoan", tôi nói. "Nhưng việc ấy cũng không giúp được chúng đi trước chúng ta. Chúng tôi đã xem bên trong ga ra. Nếu chúng cố che giấu gì đó thì chúng quá muộn rồi. Dù sao cũng không có gì che giấu, đúng chứ?"
"Vậy các chữ cái đầu thì sao? Các trường đại học ấy? Sáng nay tôi đã xác định được người của trường Princeton. W.B là Walter Bartholomew. Giáo sư. Đêm qua ông ấy đã bị giết, ngoài nhà ông ấy."
"Khốn nạn. Bị giết như thế nào?"
"Bị đâm. Cảnh sát Jersey gọi đó là một vụ cướp. Nhưng chúng ta biết nhiều hơn thế, đúng không?"
"Có thêm tin tốt gì không?" tôi hỏi.
Đội trưởng thám tử lắc đầu.
'Tồi tệ hơn," ông nói. "Bartholomew biết chuyện gì đó. Chúng lần tới đó trước khi ông ấy có thể nói với ta. Chúng đi trước ta, Reacher."
"Ông ấy biết chuyện gì đó hả? Chuyện gì vậy?"
"Không biết. Khi tôi gọi vào số điện thoại ta có, tôi gặp một trợ lý nghiên cứu làm cho Bartholomew. Dường như Bartholomew phấn khích về chuyện gì đó, đêm qua ông ấy ở lại văn phòng làm việc. Tay trợ lý này chuyển cho ông ấy đủ thứ tài liệu cũ. Bartholomew xem xét hết. Sau đó ông ấy gói ghém lại, gửi thư điện tử cho Joe và về nhà. Ông ấy chạm mặt tên cướp, chuyện là thế",
"Thư điện tử của ông ấy viết gì?"
"Nó chỉ viết rằng hãy chuẩn bị nhận cuộc điện thoại vào buổi sáng. Viên trợ lý nói rằng có vẻ Bartholomew đã phát hiện ra điều gì đó quan trọng."
"Khốn nạn", tôi lặp lại. "Thế còn các chữ cái đầu ở New York thì sao? K.K đó?"
"Vẫn chưa biết. Tôi đoán hiện tại đó là một giáo sư khác. Nếu như chúng chưa lần tới chỗ ông ta."
"Được rồi. Tôi sẽ tới New York tìm ông ấy."
'Tại sao phải rối lên thế? Chiếc xe tải có vấn đề gì không?"
"Có một vấn đề lớn. Xe tải rỗng không."
Căn phòng im lặng một lúc lâu.
"Nó trở lại trong tình trạng rỗng không à?"
"Tôi xem bên trong xe ngay sau lúc gọi cho ông", tôi nói. "Nó rỗng không. Chẳng có gì hết. Chỉ có không khí",
"Chúa ơi," Finlay nói. Ông trông có vẻ bực bội. Ông không thể tin chuyện ấy. Ông đã thán phục giả thuyết về phân phối của Roscoe. Ông đã chúc mừng cô. Bắt tay cô. Hình chiếc đèn nhiều nhánh. Đó là giả thuyết hay. Có sức thuyết phục đến mức ông không thể tin rằng nó sai.
"Ta phải đúng chứ", viên thám tử nói. "Giả thuyết ấy có lý thế mà. Hãy nghĩ về điều Roscoe nói. Hãy nghĩ về bản đồ. Nghĩ về những con số của Gray. Tất cả đều khớp với nhau. Rõ ràng đến thế, tôi như có thể cảm nhận được chuyện ấy. Tôi như có thể nhìn ra được chuyện ấy. Đó là dòng chảy của xe cộ. Nó không thể là chuyện gì khác. Tôi đã nghĩ đi nghĩ lại nhiều lần rồi."
"Roscoe đã đúng", tôi đồng ý. "Và mọi điều ông vừa nói đều đúng. Hình cây đèn nhiều nhánh cũng đúng. Margrave là trung tâm. Đó là dòng chảy của xe cộ. Chúng ta chỉ có một chi tiết sai."
"Chi tiết nào?"
"Chúng ta phán đoán hướng sai. Chúng ta đã xác định
ngược. Dòng chảy đi đúng theo hướng ngược lại. Cùng theo một hình nhưng nó chảy xuống đây, không phải từ đây."
Finlay gật đầu. Ông đã hiểu ra.
"Thế nên bọn chúng không bốc hàng ở đây," đội trưởng thám tử nhận xét. "Chúng dỡ hàng xuống đây. Không phải chúng đang giải tỏa một khối lượng hàng. Mà chúng đang tích trữ hàng. Ngay ở Margrave này. Nhưng hàng gì? "Ông chắc chắn rằng chúng không in tiền ở một nơi rồi chuyển tới đây chứ?"
Tôi lắc đầu.
"Không có lý chút nào", tôi nói. "Molly bảo rằng không có hoạt động in tiền giả nào diễn ra ở nước Mỹ. Joe đã chặn đứng việc ấy."
'Thế chúng đang mang gì tới đấy?"
"Chúng ta cần tìm ra điều đó. Nhưng chúng ta biết rằng số hàng đó tăng thêm mỗi tuần một tấn. Và ta biết rằng số hàng đó nhét vừa các thùng chứa điều hòa nhiệt độ."
"Vậy sao?"
"Đó là điều đã thay đổi hồi năm ngoái. Trước tháng Chín năm ngoái chúng chuyển hàng ấy ra khỏi nước này. Đó là việc Sherman Stoller làm. Việc chở điều hòa nhiệt độ không phải hoạt động che mắt. Bản thân chuyện ấy chính là hoạt động thực sự. Chúng xuất đi thứ gì đó đóng trong các thùng chứa máy điều hòa. Hằng ngày Sherman Stoller chở xuống Florida để gặp một chiếc tàu. Đó là lý do anh ta căng thẳng như thế khi bị cảnh sát thổi do chạy quá tốc độ. Đó là lý do tay luật sư xuất hiện. Không phải bởi anh ta đang trên đường lấy hàng. Mà bởi anh ta đang trên đường trả hàng. Anh ta đã bị cảnh sát Jacksonville dò xét một chuyến hàng đầy suốt năm mươi lăm phút."
"Nhưng đầy hàng gì chứ?"
"Tôi không biết. Khi ấy các cảnh sát không nghĩ đến chuyện xem nó là gì. Họ thấy một lô thùng bìa cứng đựng máy điều hòa nhiệt độ đã niêm phong, còn mới tinh, có cả số xê ri rồi các thứ, và họ chỉ nhận định rằng đó là hàng hợp pháp. Các thùng chứa máy điều hòa nhiệt độ là vỏ bọc quá tốt. Là loại sản phẩm rất hợp lý khi chở về miền Nam. Chẳng ai nghi ngờ những máy điều hòa mới tinh chở về miền Nam, đúng không?"
"Nhưng chúng đã ngừng một năm trước à?"
"Đúng," tôi nói. "Khi ấy chúng biết hoạt động của lực lượng Bảo vệ Bờ biển sắp diễn ra, thế nên chúng nhập hàng trước nhiều hết mức có thể. Ông nhớ những chuyến hàng tăng gấp đôi trong bảng thống kê của Gray chứ? Rồi cách đây một năm, chúng dừng lại hoàn toàn. Bởi chúng cảm thấy không an toàn khi chuyển lậu hàng ra bên ngoài qua mặt lực lượng Bảo vệ Bờ biển, giống như ta nhận định chúng cảm thấy không ổn khi nhập hàng vào trong nước",
Finlay gật đầu. Trông không hài lòng với bản thân.
"Chúng ta đã bỏ qua điều đó," ông nói.
"Chúng ta bỏ qua nhiều", tôi bảo. "Bọn chúng sa thải Sherman Stoller do không cần tới anh ta nữa. Chúng quyết định chỉ ngồi trên đống hàng ấy đợi hoạt động của lực lượng Bảo vệ Bờ biển chấm dứt. Đó là lý do bây giờ chúng không thấy an toàn. Đó là lý do chúng đang hoảng sợ, Finlay. Chẳng phải đến Chủ nhật này chúng còn lại những lô hàng cuối cùng đâu. Mà là toàn bộ số hàng chúng có."
Finlay đứng cảnh giới cạnh cửa phòng. Tôi ngồi bên chiếc bàn gỗ hồng sắc gọi cho Đại học Columbia ở New York. Số này dẫn tới Khoa Lịch sử hiện đại. Phần đầu của cuộc gọi khá dễ dàng. Tôi gặp một phụ nữ của phòng hành chính rất tích cực giúp đỡ. Tôi hỏi liệu họ có vị giáo sư nào mang tên viết tắt là K.K hay không. Ngay lập tức cô xác định một người tên là Kelvin Kelstein. Đã làm việc ở đó nhiều năm. Nghe có vẻ ông này là nhân vật rất nổi. Rồi cuộc gọi trở nên khó khăn. Tôi hỏi liệu ông ấy có thể ra nói chuyện điện thoại hay không. Người phụ nữ bảo không. Ông này rất bận và không thể bị quấy rầy thêm lần nữa.
"Thêm lần nữa à?" tôi hỏi. "Ai đã quấy rầy ông ấy rồi?"
"Hai thám tử từ Atlanta, Georgia," người phụ nữ đáp.
"Chuyện này diễn ra lúc nào?"
"Sáng nay. Họ đến đây lúc sáng để tìm ông ấy và họ không chịu chấp nhận lời từ chối".
"Cô có thể mô tả hai người đàn ông ấy cho tôi không?"
Có một khoảng lặng khi người phụ nữ cố nhớ lại.
"Họ là người gốc Tây Ban Nha", cô nói. "Tôi không nhớ được chi tiết nào. Người đứng ra nói chuyện rất gọn gàng, lịch sự. Tôi e là không có gì đáng nhớ lắm, thực sự thế."
"Hai người đó đã gặp ông ấy chưa?"
"Họ đặt lịch hẹn lúc một giờ. Tôi tin là họ sẽ đưa ông ấy đi ăn trưa ở đâu đó."
Tôi nắm điện thoại chặt hơn.
"Được rồi", tôi nói. "Chuyện này rất quan trọng đấy. Họ hỏi về ông ấy bằng tên cụ thể à? Hay bằng chữ viết tắt K.K? Như tôi vừa mới làm ấy?"
"Họ hỏi chính xác những câu hỏi ông mới đặt ra. Họ hỏi xem chúng tôi có giáo sư nào viết tắt bằng những chữ ấy không."
"Nghe tôi nói đây. Hãy nghe thật cẩn thận nhé. Tôi muốn cô đi gặp giáo sư Kelstein. Ngay bây giờ. Chen ngang việc ông ấy đang làm, dù là làm gì đi nữa. Hãy bảo ông ấy đây là chuyện sống còn. Bảo ông ấy rằng mấy tay thám tử Atlanta đó là bọn giả danh. Đêm qua chúng đã có mặt ở Princeton và giết giáo sư Walter Bartholomew."
"Ông đùa đấy à?" người phụ nữ nói. Gần như hét lên.
"Đây là sự thật. Tên tôi là Jack Reacher. Tôi tin rằng giáo sư Kelstein đã liên lạc với anh trai tôi, Joe Reacher, người của Bộ Tài chính. Hãy bảo ông ấy rằng anh trai tôi cũng đã bị giết."
Người phụ nữ dừng lại lần nữa. Nuốt nước bọt. Rồi cô bình tĩnh lại.
"Tôi nên bảo giáo sư Kelstein làm gì?" cô hỏi.
"Hai việc. Trước hết không được, nhắc lại nhé, không được gặp hai gã đàn ông gốc Tây Ban Nha từ Atlanta tới. Vào bất kỳ thời điểm nào. Cô nghe rõ chưa?"
"Rồi."
'Tốt. Thứ hai, ngay bây giờ ông ấy phải tới phòng an ninh của trường. Ngay bây giờ, được chứ? Ông ấy phải đợi tôi ở đó. Tôi sẽ có mặt ở đó sau ba tiếng nữa. Kelstein phải ngồi trong phòng an ninh đợi tôi cùng một nhân viên bảo vệ ngay bên cạnh, cho tận tới khi tôi tới đó. Cô có thể hoàn toàn chắc chắn rằng ông ấy sẽ làm thế chứ?"
"Có," người phụ nữ đáp.
"Bảo ông ấy gọi cho Đại học Princeton từ phòng an ninh ấy. Bảo ông ấy hỏi thăm về Bartholomew. Như thế thì ông ấy sẽ tin."
"Vâng. Nhất định tôi sẽ làm như ông nói."
"Và hãy chuyển tên tôi cho bộ phận an ninh chỗ các cô. Lúc tới đó tôi không muốn gặp rắc rối nào khi vào gặp Kelstein. Giáo sư có thể kiểm tra nhân thân của tôi. Nói với ông ấy rằng tôi trông giống anh trai tôi."
Tôi gác máy. Gọi với sang Finlay phía bên kia phòng. "Chúng đã có bản danh sách của Joe. Chúng đã điều hai tên tới New York. Một trong số đó chính là tên đã lấy chiếc ca táp của Joe. Tên gọn gàng, lịch sự. Chúng đã có bản danh sách."
"Nhưng làm thế nào chứ?" Finlay hỏi. "Danh sách không nằm trong ca táp."
Đột nhiên cảm giác kinh hoàng ập đến tôi. Tôi biết thế nào rồi. Sự thật đang sờ sờ trước mắt tôi.
"Baker", tôi nói. "Baker tham gia vào hoạt động đó. Ông ta đã chụp thêm một bản. Ông đã bảo ông ta chụp bản danh sách của Joe. Ông ta đã chụp hai bản và đưa một bản cho Teale."
"Chúa ơi," Finlay thốt lên. "Ông chắc không?"
Tôi gật đầu.
"Có những biểu hiện khác", tôi nói. "Teale đã chơi trò lừa. Chúng ta cho rằng mọi người trong đồn đều trong sạch. Nhưng lão vẫn giấu những kẻ đó. Thế nên bây giờ chúng ta chẳng biết kẻ nào dính líu và kẻ nào không dính líu. Ta phải ra khỏi đây, ngay bây giờ. Đi thôi".
Chúng tôi chạy ra khỏi phòng. Băng qua phòng họp. Ra ngoài qua cánh cửa lớn bằng kính vào xe Finlay.
"Đi đâu?" ông hỏi.
"Atianta," tôi nói. "Sân bay. Tôi phải tới New York."
Đội trưởng thám tử nổ máy chạy về hướng Bắc theo tỉnh lộ.
"Baker đã dính líu ngay từ đầu," tôi nói. "Sự thật sờ sờ trước mắt tôi",
Trong lúc Finlay lái, tôi điểm lại toàn bộ cho ông nghe. Từng bước một. Thứ Sáu tuần trước tôi đã một mình cùng Baker trong phòng thẩm vấn nhỏ sơn trắng ở đồn. Tôi đã chìa hai cổ tay ra cho ông ta. Viên cảnh sát đó đã tháo còng cho tôi. Ông ta đã tháo còng cho kẻ mà ông ta phải tin là sát nhân. Một tên sát nhân đã đá nát bấy thi thể nạn nhân của hắn. Baker đã sẵn sàng ở một mình trong phòng cạnh một sát nhân như vậy. Sau đó tôi gọi ông ta tới yêu cầu ông ta giải tôi tới nhà vệ sinh. Viên cảnh sát đã tùy tiện và thiếu thận trọng đến thế. Tôi đã có nhiều cơ hội tước vũ khí của Baker và tẩu thoát. Tôi cho đó là dấu hiệu tay cảnh sát này đã nghe tôi trả lời các câu hỏi của Finlay và dần dần tin rằng tôi vô tội.
Nhưng Baker luôn biết rằng tôi vô tội. Hắn biết chính xác kẻ nào vô tội và chính xác kẻ nào có tội. Đó là lý do hắn tỏ ra thoải mái thế. Hắn biết rằng tôi chỉ là kẻ thế mạng tiện cho chúng sử dụng. Hắn biết tôi chỉ là khách qua đường vô tội. Ai mà lại lo lắng về việc tháo còng tay cho một khách qua đường vô tội chứ? Ai mà lại hết sức thận trọng khi đưa một khách qua đường vô tội đến nhà vệ sinh chứ? Và Baker đã đưa Hubble tới để thẩm vấn. Tôi đã nhận ra ngôn ngữ cơ thể của viên cảnh sát này. Người hắn xoắn lại vì sự xung đột. Khi đó tôi cho rằng Baker cảm thấy khó xử bởi Hubble là bạn và là họ hàng bên nhà vợ Stevenson. Nhưng không phải thế. Người Baker xoắn lại bởi hắn đã mắc bẫy. Hắn biết rằng đưa Hubble tới là một thảm họa. Nhưng hắn không thể không tuân lệnh Finlay mà không thông báo cho anh ta. Hắn đã vướng vào bẫy. Làm thế cũng chết, không làm cũng dở.
Và đã có nỗ lực chủ đích che giấu danh tính của Joe. Baker đã cố tình làm hỏng việc xử lý dấu vân tay bằng máy tính để Joe vẫn là kẻ vô danh. Hắn biết Joe là nhân viên điều tra làm việc cho chính phủ. Hắn biết rằng dấu vân tay của Joe nằm trong cơ sở dữ liệu của Washington. Thế nên hắn cố gắng đảm bảo rằng thông tin đối chiếu không khớp được với nhau. Nhưng Baker đã làm hỏng vỏ bọc của mình bằng cách thông báo quá sớm kết quả không khớp. Đó là sự thiếu kinh nghiệm. Trước đó Baker luôn để những công việc liên quan tới kỹ thuật cho Roscoe làm. Thế nên hắn không biết về hệ thống nhận dạng vân tay. Nhưng tôi đã không đưa ra được kết luận từ các bằng chứng có sẵn. Tôi quá xúc động khi nỗ lực lần thứ hai với các dấu vân tay đã dẫn tới tên của anh trai tôi. Kể từ lúc ấy Baker liên tục nhòm ngó, dò xét, lởn vởn bên ngoài cuộc điều tra bí mật của chúng tôi. Hắn muốn tham gia và đã là một kẻ hỗ trợ tích cực. Finlay sử dụng hắn làm người cảnh giới. Và lúc nào hắn cũng chạy tới Teale với những mẩu thông tin thu thập được từ chúng tôi.
Finlay phóng về hướng Bắc với tốc độ ghê gớm. Ông bẻ cho chiếc Chevy chạy vòng quanh giao lộ và đạp lút ga. Chiếc xe nặng nề rít lên, lao bổ về phía trước theo quốc lộ.
"Ta có thể thử liên hệ với lực lượng Bảo vệ Bờ biển không?' ông nói. "Yêu cầu họ sẵn sàng vào ngày Chủ nhật khi bọn chúng bắt đầu chuyển hàng đi được không? Kiểu như tăng cường tuần tra chẳng hạn?"
"Ông đùa à," tôi nói. "Bom đạn chính trị mà Tổng thống hứng chịu từ việc ấy, lão sẽ không đảo ngược quyết định của mình vào ngày đầu tiên chỉ bởi ông yêu cầu đâu."
"Thế chúng ta làm gì?"
"Hãy gọi lại cho Princeton. Hãy liên hệ lại với trợ lý nghiên cứu đó. Anh ta có thể chắp nối những gì Bartholomew đã tìm ra đêm qua. Đưa anh ta tới một nơi an toàn và trở nên bận rộn."
Finlay bật cười.
"Bây giờ chỗ quái nào an toàn chứ?" viên thám tử hỏi.
Tôi bảo ông dùng motel Alabama chúng tôi đã ở hôm thứ Hai. Nó nằm ở nơi chẳng mấy ai biết và an toàn ở mức cần thiết. Tôi bảo Finlay rằng tôi sẽ tìm ông khi tôi trở lại. Bảo ông đưa chiếc Bentley tới sân bay, gửi chìa khóa và phiếu đỗ xe ở quầy thông tin của sảnh đến. Viên thám tử nhắc lại toàn bộ những việc ấy cho tôi để xác nhận rằng ông đã nhớ. Đang chạy với tốc độ hơn chín mươi dặm một giờ nhưng bất kỳ lúc nào nói với tôi, ông cũng xoay sang nhìn tôi.
"Để ý đường ấy Finlay," tôi nói. "Ông giết chúng ta trong một chiếc xe chết tiệt chẳng tốt cho ai đâu."
Finlay nhăn nhở nhìn về phía trước. Đạp ga sâu hơn. Chiếc Chevy to đùng của lực lượng cảnh sát vọt lên một trăm dặm một giờ. Rồi ông lại xoay sang lần nữa nhìn thẳng vào mắt tôi trong khi chiếc xe chạy hết khoảng ba trăm mét.
"Đồ nhát gan," ông nói.