Chương 30
-
Reacher báo thù
- Lee Child
- 3224 chữ
- 2020-05-09 04:19:02
Số từ: 3210
Dịch giả: Trần Quý Dương
C.ty Nhã Nam phát hành
NXB Thời Đại
Picard và tôi cùng bước qua phòng họp. Căn phòng chẳng có ai. Yên lặng. Viên thượng sĩ trực hành chính không còn ở đây. Chắc chắn Teale đã điều ông ta đi chỗ khác. Máy pha cà phê vẫn chạy. Tôi có thể ngửi thấy mùi cà phê. Tôi trông thấy bàn làm việc của Roscoe. Tôi thấy bảng tin lớn. Vụ điều tra về Morrison. Vẫn trống không. Không có tiến triển nào. Tôi vòng qua quầy tiếp tân. Đẩy cánh cửa nặng bằng kính có lớp doăng cao su ra. Bước ra ngoài trời chiều tươi sáng.
Picard dùng nòng khẩu súng lớn ra hiệu rằng tôi nên vào chiếc Bentley cầm lái. Tôi không tranh cãi với hắn. Chỉ băng qua bãi đỗ tới chiếc xe. Trong cả cuộc đời, lần này tôi gần với sự hoảng loạn nhất. Tim tôi đập thình thịch, hơi thở ngắn gấp gáp. Tôi đặt bàn chân này lên trước bàn chân kia và dùng mọi sức nặng mình có để kiểm soát được bản thân. Tôi tự nhủ rằng khi ra tới cửa xe bên tay lái, tôi sẽ có chút ý tưởng tốt về những gì tiếp theo mình sẽ làm.
Tôi vào xe chạy tới tiệm ăn Eno. Vòng tay ra hốc dưới ghế ngồi tìm thấy tấm bản đồ. Bước dưới ánh nắng chói buổi chiều rồi đẩy cửa bước vào tiệm. Đi tới một ghế trống. Gọi cà phê và trứng. Tôi hét lên với chính mình rằng hãy nghe điều tôi đã học được suốt mười ba năm gian khổ. Thời gian càng ngắn ta càng phải bình tĩnh. Nếu ta chỉ có một viên đạn, phải để nó là viên đạn đáng giá. Ta không thể để trượt vì đã làm hỏng kế hoạch. Hoặc vì mới sáng ra ta đã mất hết đường trong máu, bị ốm và chóng mặt. Thế nên tôi nhồi trứng vào và uống cà phê. Rồi tôi đẩy chiếc cốc cùng chiếc đĩa không sang bên cạnh, trải tấm bản đồ lên bàn. Bắt đầu tìm kiếm Hubble. Anh ta có thể ở bất kỳ đâu. Nhưng tôi phải tìm thấy anh ta. Tôi có một cơ hội làm việc ấy. Tôi không thể chạy từ nơi này tới nơi khác. Đầu tôi phải tìm ra Hubble. Đó phải là quá trình tư duy. Trước hết tôi phải dùng tư duy tìm ra tay này rồi đi thẳng tới chỗ anh ta. Thế nên tôi khom người trên bàn của tiệm ăn Eno. Chằm chằm nhìn tấm bản đồ. Chăm chăm nhìn một lúc lâu.
Tôi dành gần một giờ cho tấm bản đồ. Rồi gập nó lại đặt vuông vắn trên bàn. Cầm con dao cùng chiếc nĩa từ đĩa trứng lên. Bỏ vào trong túi quần. Nhìn quanh. Nhân viên phục vụ bước tới. Cô đeo kính.
"Dự định đi đâu một chuyến à, anh bạn?" cô hỏi.
Tôi ngước nhìn người phục vụ. Tôi có thể trông thấy chính mình qua cặp kính của cô. Tôi có thể trông thấy thân hình đồ sộ của Picard đang trừng trừng nhìn ở ghế sau lưng. Tôi gần như có thể cảm nhận được bàn tay hắn nắm chặt lấy báng khẩu .38. Tôi gật đầu với người phụ nữ.
"Ý tưởng là thế này," tôi nói. "Một chuyến đi ác liệt. Một chuyến để đời."
Cô này không biết nói gì về điều đó.
"Rồi, bảo trọng nhé, được chứ?" cô nói.
Tôi đứng dậy bỏ lại trên bàn cho cô một trong những tờ một trăm đô la của Charlie. Có thể đó là tiền thật, có thể không. Cũng có giá trị như nhau cả. Và tôi muốn để lại khoản tiền bo lớn cho cô. Mỗi tuần Eno kiếm được một ngàn đô la tiền bẩn nhưng tôi không biết liệu lão có san lại nhiều cho người khác hay không. Trông tay đó thì có lẽ là không.
"Hẹn gặp lại ông," cô gái đeo kính nói.
"Có lẽ thế," tôi nói.
Picard đẩy tôi ra qua cửa. Bây giờ là bốn giờ. Tôi vội vã bước trên sỏi tới chiếc Bentley. Picard theo sau tôi, một tay vẫn thò vào túi. Tôi lách người vào xe nổ máy. Chạy ra khỏi bãi đỗ vút lên hướng Bắc theo tỉnh lộ cổ. Phóng hết mười bốn dặm trong khoảng mười hai phút. Picard đã buộc tôi dùng chiếc Bentley. Không dùng xe của hắn. Phải có lý do làm như vậy. Không phải bởi hắn muốn chỗ để chân rộng hơn. Mà bởi nó là chiếc xe rất dễ nhận ra. Nghĩa là có sự bảo đảm tốt hơn. Tôi nhìn gương trông thấy một chiếc sedan trơn. Ở phía sau chừng một trăm mét. Trong xe có hai người. Tôi nhún vai với chính mình. Giảm tốc độ và liếc nhìn khu nhà kho ở bên trái, đầu tỉnh lộ. Vòng lên đường vòng để lượn quanh giao lộ. Chạy vào quốc lộ với tốc độ tối đa tôi dám chạy. Thời gian có ý nghĩa sống còn.
Con đường đưa chúng tôi vòng qua rìa Đông Nam của Atlanta. Tôi len lỏi qua các đoạn chuyển làn. Hướng về phía Đông theo đường 1-20. Tiếp tục chạy, hai gã đàn ông trên chiếc sedan trơn vẫn ở sau một trăm mét, cứ như thế từng dặm một.
"Thế nó đang ở đâu?" Picard hỏi tôi.
Đây là lần đầu tiên hắn cất tiếng kể từ lúc rời đồn. Tôi liếc qua tên khổng lồ và nhún vai.
"Không biết", tôi nói. "Điều tốt nhất tôi có thể làm là tìm một người bạn của anh ta ở Augusta."
"Tay bạn này là ai?"
"Một người tên là Lennon."
"Ở Augusta à?"
"Augusta. Đó là nơi ta đang tới."
Picard hầm hừ. Chúng tôi tiếp tục chạy. Hai gã đàn ông vẫn bám phía sau.
"Thế tay ở Augusta này là ai?" Picard nói. "Lennon ấy?"
"Bạn của Hubble," tôi đáp. "Như tôi đã nói với ông".
"Nó không có bạn ở Augusta," tay đặc vụ nói. "Mày không nghĩ là chúng tao đã kiểm tra những chuyện như thế à?"
Tôi nhún vai. Không trả lời.
"Mày không nên đặt chuyện vớ vẩn, Reacher ạ," gã khổng lồ bảo tôi. "Kliner không thích thế đâu. Điều đó sẽ khiến tình hình bạn gái mày tệ hơn. Sự tàn bạo ở tay đó ghê gớm lắm. Tao từng chứng kiến ông ta hành động rồi."
"Như hồi nào?"
"Nhiều lần rồi. Như hôm thứ Tư, ở sân bay. Con đàn bà đó, Molly Beth ấy. Kliner thích những kẻ la hét. Như hôm Chủ nhật. Ở nhà Morrison."
"Kliner đã ở đó hôm Chủ nhật à?"
"Lão ta thích việc ấy," Picard đáp. "Lão và thằng con trai chết tiệt của lão. Mày đã làm điều tốt cho thế giới khi hạ thằng nhóc ấy. Mày nên thấy nó hôm Chủ nhật mới phải. Bọn tao đã phải cho hai thằng cảnh sát đó nghỉ làm ngày ấy. Để bọn chúng khử sếp của mình có vẻ không ổn. Cha con Kliner với tao đã làm thay chúng nó. Lão già thích thú với từng phút. Sự tàn bạo ghê gớm lắm, như tao nói đấy. Mày nên chắc chắn là tao sẽ gọi điện đúng giờ, nếu không bạn gái mày sẽ gặp rắc rối to."
Tôi lặng thinh một lúc. Tôi đã thấy con trai Kliner hôm Chủ nhật. Hắn đã đón bà mẹ kế từ tiệm cà phê. Lúc khoảng 10 giờ 30. Hắn đã trừng trừng nhìn tôi. Lúc ấy hắn đang trên đường trở lại sau khi loại vợ chồng Morrison khỏi đội hình.
"Lão già Kliner đã bắn anh trai tôi phải không?" tôi hỏi Picard.
"Đêm thứ Năm hả? Chắc chắn thế rồi. Đó là vũ khí của ông ta, khẩu .22 gắn thiết bị giảm thanh".
"Và thằng con đá xác ông ấy lăn khắp nơi?"
Picard nhún vai.
'Thằng nhóc ấy bị điên", hắn nói. "Đầu óc có vấn đề."
"Và rồi nhiệm vụ của Morrison là dọn dẹp hiện trường à?"
'Phải thế", Picard hầm hừ. "Lão khốn đó có nhiệm vụ đốt hai xác chết trong xe. Nhưng lão không thể tìm thấy xác Stoller. Thế nên lão bỏ lại cả hai xác ở đó."
"Và Kliner đã giết tám người ở Louisiana, đúng không?"
Picard bật cười.
'Tám kẻ đó thì người ta biết rồi", hắn nói. "Tay khốn Spirenza đó đã săm soi suốt một năm. Tìm kiếm những khoản chi trả cho một sát thủ. Nhưng chẳng bao giờ có sát thủ nào. Tự tay Kliner làm toàn bộ việc ấy. Như một thú vui, đúng không?"
"Hồi ấy ông đã biết Kliner à?"
"Tao lúc nào chẳng biết về Kliner," Picard đáp. "Tự để mình được phân công làm liên lạc viên của Spirenza với Cục. Giúp cho mọi việc gọn gàng, sạch sẽ."
Chúng tôi chạy trong im lặng hết khoảng một, hai dặm đường. Hai gã đàn ông trong chiếc sedan trơn phía sau giữ cự ly một trăm mét sau chiếc Bentley. Rồi Picard nhìn tôi.
"Tay Lennon này", hắn nói. "Là một thằng quỷ khác của Bộ Tài chính làm việc cho anh trai mày, đúng không?"
"Bạn của Hubble," tôi đáp.
"Như ma ấy. Bọn tao đã kiểm tra, nó không có bạn nào ở Augusta cả. Quỷ thần ơi, nó chẳng có bạn ở đâu. Nó nghĩ Kliner là người bạn tuyệt vời khi trao cho nó công việc và mọi thứ".
Picard bắt đầu khúc khích cười trên ghế. Bộ khung khổng lồ của hắn rung lên vì cười.
"Như Finlay nghĩ ông là bạn của ông ấy, đúng không?" tôi hỏi.
Tay đặc vụ nhún vai.
"Tao đã cố gắng ngăn nó", hắn nói. 'Tao đã cố gắng cảnh báo để nó tránh xa. Tao nên làm gì chứ? Để chính tao bị giết thay nó à?"
Tôi không trả lời câu hỏi này. Chúng tôi im lặng chạy tiếp. Chiếc sedan trơn vẫn giữ nguyên khoảng cách một trăm mét phía sau.
'Ta cần bơm xăng", tôi nói.
Picard nghển cổ nhìn kim xăng. Nó bắt đầu chạm vạch
đỏ.
"Rẽ vào cây xăng tiếp theo," hắn lệnh.
Tôi trông thấy biển báo cây xăng ở một nơi gần Madison. Tôi ngoặt vào đánh chiếc Bentley tới chỗ các vòi bom. Chọn khu ngoài cùng rồi từ từ dừng lại.
"Ông sẽ làm việc này cho tôi chứ?" tôi hỏi.
Picard nhìn tôi đầy ngạc nhiên.
"Không," hắn nói. "Mày nghĩ tao là kẻ quái nào chứ? Một tay bán xăng chết tiệt à? Tự làm đi!"
Đó chính là câu trả lời tôi muốn nghe. Tôi ra khỏi xe. Picard ra ngoài bằng cửa bên kia. Chiếc sedan trơn tấp vào gần và hai gã đàn ông bước ra ngoài. Tôi nhìn chúng. Chính là hai tên bị tôi chơi khăm ở New York, trên vỉa hè đầy người phía ngoài trường đại học của Kelstein. Gã nhỏ con hơn mặc áo choàng ka ki. Tôi nhã nhặn gật đầu với chúng. Tôi cho là chúng chỉ còn sống chưa đầy một giờ nữa. Hai tên bước tới đứng với Picard thành nhóm ba tên. Tôi gỡ vòi cắm vào bình xăng của chiếc Bentley.
Đây là bình xăng lớn. Chứa được hơn ba mươi gallon. Tôi không bóp cho vòi bơm nhanh hết cỡ. Tôi dùng tay trái cầm vòi vẻ rất bình thường, người tựa vào xe trong khi xăng chảy vào bình. Tôi tự hỏi liệu mình có nên bắt đầu huýt sáo hay không. Picard và hai gã gốc Tây Ban Nha đã mất kiên nhẫn. Một cơn gió nhẹ nổi lên, chúng hơi run trong cái lạnh se se đầu buổi tổi.
Tôi nhẹ nhàng rút hai thứ đồ ăn của tiệm Eno ra khỏi túi và ấn đầu con dao vào ta lông lốp xe ngay đầu gối phải của tôi. Từ chỗ Picard đang đứng, trông tôi như đang xoa chân. Rồi tôi lấy chiếc nĩa bẻ một mũi ra ngoài. Ấn nó vào vết rạch tôi vừa tạo ra rồi bẻ cho gãy mũi nĩa. Để lại khoảng một phân cắm vào lốp. Rồi tôi kết thúc việc bơm xăng và gác vòi bơm trở lại cây.
"Ông trả tiền chỗ này chứ?" tôi gọi Picard.
Tay khổng lồ nhìn quanh nhún vai. Lôi một tờ khỏi cuộn tiền của hắn rồi sai tên mặc áo mưa đi trả. Rồi chúng tôi trở vào xe.
"Đợi đã," Picard bảo.
Tôi đợi cho tới khi chiếc sedan trơn nổ máy phía sau lưng và nháy pha hai lần. Rồi tôi rời cây xăng, nhẹ nhàng tăng ga trở lại quốc lộ và chạy đều như trước. Augusta, còn bốn mươi dặm. Chiếc Bentley cũ kêu rền. Rung đều. Hai gã đàn ông bám theo. Mặt trời đang lặn hiện ra đỏ ối trong gương. Đường chân trời phía trước đen lại. Phía trên Đại Tây Dương đã là đêm rồi. Chúng tôi chạy tiếp.
Còn cách Augusta khoảng hai mươi dăm thì lốp xịt. Lúc này là 7 giờ 30 và trời đang tối. Cả hai chúng tôi cảm nhận được tiếng ục ở bánh xe và chiếc xe không thể chạy thẳng được.
"Khốn nạn thật," tôi thốt lên. "Xịt lốp rồi"
"Tấp vào đường", Picard bảo.
Tôi bẻ lái dừng lại ngay phía trên mé đường. Chiếc sedan trơn cũng ngoặt vào dừng lại đằng sau chúng tôi. Cả bốn ra khỏi xe. Con gió nhẹ đã trở thành cơn gió lạnh thổi từ phía Đông lại. Tôi ran người lên bật nắp cốp. Cầm chiếc áo khoác lên mặc vào, như thể thấy biết ơn về hơi ấm nó mang lại.
"Bánh dự phòng phía dưới sàn cốp", tôi bảo Picard. "Muốn giúp tôi lôi cái thùng này ra không?"
Picard bước tới nhìn chiếc thùng chứa những tờ đô la.
"Bọn tao đã đốt nhầm nhà", hắn nói và bật cười.
Tên khổng lồ cùng tôi nhấc chiếc thùng nặng ra đặt tì một đầu thùng vào rìa đường. Chiếc áo khoác lớn của Picard bay phần phật trong gió.
"Ta sẽ để cho hai thằng nhỏ thay bánh xe," hắn nói. "Mày đứng yên, ở chỗ kia, cạnh cái thùng."
Rồi hắn vẫy hai tên gốc Tây Ban Nha bảo chúng làm việc ấy. Bọn chúng lấy kích, cờ lê để vặn óc. Kích xe lên tháo rời bánh bị xẹp ra. Rồi chúng dựng thẳng chiếc lốp dự phòng nâng lên đúng chỗ. Vặn ốc lại cẩn thận. Tôi đứng ngay cạnh thùng tiền, run rẩy trong gió, người quấn chặt chiếc áo khoác. Thọc hai tay sâu vào túi, hai chân lần lượt giậm xuống đất như một gã đang bị lạnh đứng yên chẳng làm gì.
Tôi đợi tận tới khi Picard bước tới kiểm tra xem các ốc đã vặn chặt chưa. Hắn tì trọng lượng cơ thể vào đòn bẩy, tôi có thể nghe tiếng kim loại rít lên. Tôi thò lưỡi con dao bấm của Morrison đã bật sẵn ra rạch lên một cạnh thùng chứa máy điều hòa nhiệt độ. Rồi ngang mặt trên của nó. Rồi xuống cạnh bên kia. Trước khi Picard kịp giương súng, chiếc thùng bung ra như thùng hơi nước, gió ào tới một trăm ngàn tờ tiền thổi chúng bay khắp quốc lộ như một trận bão tuyết.
Rồi tôi lao người qua bức tường bê tông ở cạnh rìa đường leo xuống bờ đất thấp. Lôi khẩu Desert Eagle ra. Bắn tên mặc áo mưa khi hắn trèo qua tường phía sau tôi, nhưng tôi trượt, chỉ bắn đứt chân tên này. Phía sau tên này, tôi trông thấy một chiếc xe tải bị phủ tiền đô la kín cả kính chắn gió lao ra khỏi đường đâm sầm vào chiếc sedan trơn sau chiếc Bentley. Picard đang gạt cơn bão tiền và nhảy tới bức tường. Tôi có thể nghe thấy những tiếng lốp rít trên quốc lộ của các xe phanh khựng và đánh lái gấp nhằm tránh chiếc xe tải vừa gặp tai nạn. Tôi lăn người, nhằm vào bờ đất và bắn tên gốc Tây Ban Nha thứ hai. Viên đạn xuyên qua ngực hắn, tên này bổ nhào xuống phía dưới tôi. Tên mặc áo mưa đang lăn trên đỉnh của phần đất dốc, vừa la hét vừa ôm chặt lấy phần chân nát bấy, cố gắng rút khẩu súng tự động loại nhỏ mà hắn đã trưng ra cho tôi thấy hôm ở New York. Tôi bắn phát thứ ba, lần này xuyên đầu hắn. Tôi có thể nhìn thấy Picard nhắm khẩu .38 vào tôi. Từ nãy đến giờ gió vẫn rít lên và các xe đang trượt đi trước khi dừng lại trên quốc lộ. Tôi có thể thấy các lái xe ra ngoài, nhảy khắp nơi, túm lấy những đồng tiền bay lượn trong không khí. Cảnh tượng hết sức hỗn loạn.
"Đừng bắn tao, Picard," tôi hét lên. "Nếu làm thế mày sẽ không tìm được Hubble đâu",
Tên khổng lồ biết điều ấy. Và hắn biết rằng nếu không tóm được Hubble thì hắn sẽ chết. Kliner không chịu chấp nhận thất bại. Tay đặc vụ đứng đó, khẩu .38 chĩa vào đầu tôi. Nhưng hắn không bắn. Tôi chạy lên bờ đường, vòng qua chiếc xe, đẩy hắn ra phía dòng xe cộ bằng khẩu Desert Eagle.
"Mày cũng đừng bắn tao," Picard hét lên. "Cú điện của tao là con đường duy nhất để mày cứu con bé đó. Điều đó thì chắc rồi. Mày nên tin như thế."
"Tao biết thế, Picard," tôi hét lại với hắn. "Tao tin như vậy. Tao sẽ không bắn mày. Mày sẽ bắn tao chứ?"
Gã khổng lồ lắc đầu phía trên khẩu .38 của hắn.
"Tao sẽ không bắn mày, Reacher," hắn nói.
Lúc này giống như thế bí. Chúng tôi đi vòng quanh chiếc Bentley, các ngón tay trắng bệch trên vòng cò, kẻ này nói với kẻ kia rằng mình sẽ không bắn.
Picard nói thật. Tôi thì nói dối. Tôi đợi cho tới khi hắn thẳng hàng với chiếc xe tải vừa đâm còn tôi ở cạnh chiếc Bentley. Rồi tôi siết cò. Viên đạn cỡ .44 xuyên vào người Picard, đẩy thân hình đồ sộ của hắn về phía sau, vào đống kim loại méo nát. Tôi không đợi bắn phát thứ hai. Tôi đóng sập cốp xe rồi nhảy vào ghế lái. Nổ máy dồn ga khiến lốp rít cháy đường. Tôi rời khỏi bờ đường, tránh đám người đang đuổi theo những đồng đô la. Nhấn ga hết cỡ chạy về phía Đông.
Còn hai mươi dặm nữa. Tôi mất hai mươi phút. Tôi thở gấp gáp, người run rẩy vì adrenalin. Tôi buộc tim đập chậm lại hít vào những hơi lớn. Rồi tôi hét lên với mình những tiếng kêu chiến thắng. Hò hét thật to. Picard đã tiêu đời.