Chương 33
-
Reacher báo thù
- Lee Child
- 6296 chữ
- 2020-05-09 04:19:03
Số từ: 6282
Dịch giả: Trần Quý Dương
C.ty Nhã Nam phát hành
NXB Thời Đại
Chúng tôi lại dồn vào chiếc Bentley đen của Charlie ở con ngõ phía sau tiệm cắt tóc. Chẳng ai nói gì. Tôi nổ máy. Chạy về phía Bắc. Vẫn tắt đèn đi chầm chậm. Chiếc sedan to lớn xuyên bóng đêm chạy về phía Bắc như một con vật rón rén rời hang ổ. Như một chiếc tàu ngầm đen cỡ lớn gỡ neo lao vào mặt nước lạnh như đá. Tôi chạy xuyên qua thị trấn rồi tấp vào lề đường gần đồn cảnh sát. Im như mồ.
"Tôi muốn lấy một thứ vũ khí", Finlay nói.
Chúng tôi bước qua những đống đổ nát ở lối vào. Chiếc Bentley của Hubble đang nằm trong phòng họp, im lặng trong bóng tối. Hai lốp trước đã nổ, nó nằm chúi mũi xuống, chìm trong những thứ đổ xuống từ các buồng giam. Sặc mùi xăng. Chắc chắn bình xăng đã thủng. Nắp cốp đang dựng lên bởi đuôi xe bị va chạm đến móp vào. Hubble thậm chí chẳng liếc đến chiếc xe.
Finlay bước qua chiếc xe hỏng tới căn phòng lớn ở phía sau. Biến vào trong. Tôi cùng Hubble đợi ở đống mảnh vỡ vốn trước đây là cửa ra vào. Finlay trở ra từ bóng tối với một khẩu súng lục bằng thép không gỉ và một hộp diêm. Cùng một điệu cười nhăn nhở. Ông vẫy làm hiệu cho hai chúng tôi ra xe rồi bật một que diêm. Ném nó xuống dưới đuôi của chiếc Bentley xanh đã hỏng và lạo xạo bước ra chỗ chúng tôi.
"Đánh lạc hướng, đúng không?" ông nói.
Khi chạy ra khỏi bãi đỗ, chúng tôi thấy đám cháy bắt đầu. Những ngọn lửa xanh sáng lan qua thảm như sóng trên bãi biển. Lửa bén vào lớp gỗ đã bị vỡ lan ra phía ngoài, rồi cháy mạnh hơn nhờ những vết xăng lớn. Lửa chuyển sang màu vàng và cam, không khí bắt đầu ùa vào qua lỗ lớn trước đây là cửa chính. Trong vòng một phút, toàn bộ nơi đó bốc cháy. Tôi mỉm cười chạy theo tỉnh lộ.
Tôi bật đèn pha suốt gần mười bốn dặm đường. Chạy nhanh. Mất chừng mười hai phút. Tắt đèn rồi ngoặt vào lề đường khi còn cách mục tiêu một phần tư dặm. Quay đầu xe trên đường và lùi một chút. Để cho xe quay đầu về phía Nam. Về phía thị trấn. Các cửa không khóa. Chìa khóa vẫn cắm trong ổ.
Hubble cầm chiếc kìm cắt kim loại. Finlay kiểm tra khẩu súng lục ông đã lấy từ phòng ra. Tôi luồn tay xuống dưới ghế ngồi lấy ra chiếc chai nhựa chúng tôi đã đổ đầy xăng. Nhét vào túi chứa chiếc dùi cui. Thật nặng. Kéo mé phải áo khoác xuống và nâng khẩu Desert Eagle cao ngang ngực. Finlay đưa chỗ diêm cho tôi. Tôi bỏ vào túi bên kia.
Chúng tôi cùng nhau đứng trong bóng tối ở bờ đất bên đường. Gật đầu với nhau nhanh gọn. Băng qua cánh đồng về phía cây bị sét đánh. Nó nổi bật dưới ánh trăng. Chúng tôi mất vài phút để tới nơi. Chúng tôi chật vật đi trên nền đất mềm. Dừng lại chỗ thân cây cong queo. Tôi lấy chiếc kìm từ tay Hubble, chúng tôi lại gật đầu với nhau và hướng về phía hàng rào ở đoạn nó chạy sát phía sau nhà kho. Bây giờ là 4 giờ kém 10 sáng. Không ai nói gì kể từ lúc rời đồn cảnh sát đang bốc cháy.
Khoảng cách từ cây tới hàng rào là bảy mươi lăm mét. Chúng tôi đi mất một phút. Cả ba tiếp tục di chuyển cho tới khi đến đối diện với chân của lối thoát hiểm. Ngay nơi nó được hàn vào lối đi bằng bê tông chạy quanh toàn bộ tòa nhà. Finlay và Hubble kéo căng rào ra để tôi dùng kìm lần lượt cắt từng mắt một. Chúng tôi bước qua như thể nó là bụi cây mềm vậy. Tôi cắt ra một mảng lớn cao chừng hơn hai mét, lên tới chổ bắt đầu giăng dây thép gai, rộng khoảng hai mét rưỡi. Chúng tôi bước qua khoảng trống này. Bước tới phía chân cầu thang. Chờ đợi. Tôi có thể nghe thấy những âm thanh bên trong. Những tiếng di chuyển và cọ xát, chuyển thành những tiếng trầm nghe không rõ do khoảng không gian quá rộng. Tôi hít một hơi sâu. Ra hiệu cho hai người kia ép sát người vào lớp kim loại ốp ngoài. Tôi vẫn chưa chắc chắn về những tên gác vòng ngoài. Lòng tôi bảo rằng sẽ không có lực lượng tăng cường. Nhưng Finlay lo lắng về điều đó. Và từ lâu tôi đã học được một điều rằng hãy để tâm tới những gì mà những người như Finlay lo ngại.
Thế nên tôi ra hiệu cho Finlay và Hubble ở yên chỗ, rồi bò vòng qua góc tòa nhà khổng lồ. Cúi thấp người thả chiếc kìm cắt kim loại xuống lối đi bê tông từ độ cao khoảng ba mươi phân. Việc này phát ra tiếng động đáng kể. Nghe giống như kẻ nào đó đang cố đột nhập vào khu nhà kho. Tôi ép sát người vào tường chờ đợi với chiếc dùi cui sẵn sàng trong tay phải.
Finlay đoán đúng. Có một tên gác vòng ngoài. Và tôi cũng đúng. Không có lực lượng tăng cường. Tên gác vòng ngoài là thượng sĩ Baker. Hắn đang đảm nhiệm việc tuần tra phía ngoài nhà kho. Tôi nghe tiếng trước khi trông thấy hắn. Tôi nghe thấy tiếng thở căng thẳng và bước chân của hắn trên nền bê tông. Hắn vòng qua góc tòa nhà dừng lại cách tôi một mét. Hắn đứng chằm chằm nhìn chiếc kìm cắt kim loại. Trong tay Baker là khẩu .38 của hắn. Tên này nhìn chiếc kìm rồi lướt ánh mắt dọc theo hàng rào tới đoạn bị cắt. Rồi hắn bắt đầu chạy về phía đó.
Rồi hắn chết. Tôi vung chiếc dùi cui lên nện trúng Baker. Đúng vào họng. Như một đứa con trai vùng quê vặn cổ con gà. Làm tốt việc ấy. Baker vẫn đang đeo thẻ tên phía trên túi áo cảnh sát. Là thứ đầu tiên tôi trông thấy cách đây chín ngày. Chúng tôi bỏ xác hắn trên lối đi. Đợi năm phút. Lắng nghe thật kỹ. Chẳng ai khác xuất hiện.
Chúng tôi trở lại chỗ Hubble đang đợi. Tôi hít một hơi sâu nữa. Bước lên lối thoát hiểm. Đi lên. Đặt từng bước chân một thật im lặng và thận trọng. Từ từ đi lên. Cầu thang được đúc từ sắt hay thép gì đó. Các bậc thang không đúc liền nhau. Nếu vụng về, cả cầu thang sẽ phát tiếng động ghê gớm. Finlay ở phía sau tôi, tay phải nắm chắc tay vịn, tay trái cầm súng. Sau ông, Hubble sợ đến mức chẳng dám thở.
Chúng tôi rón rén đi lên. Mất hai phút để đi hết mười hai mét. Chúng tôi rất thận trọng. Ba người đứng ở bục nhỏ phía trên cùng cầu thang. Tôi ép tai vào cửa. Yên tĩnh. Không có âm thanh nào. Hubble lấy chùm chìa khóa phòng trong túi ra. Nắm chặt trong tay để chúng không kêu xủng xoảng. Anh ta từ từ, cẩn thận chọn đúng chìa cần dùng, cắm vào ổ khóa. Chúng tôi nín thở. Hubble xoay chìa. Khóa bấm tách. Cánh cửa hé mở. Chúng tôi ngừng thở. Không có âm thanh nào. Không có phản ứng nào. Yên lặng.
Hubble kéo cửa ra, chầm chậm, cẩn thận. Finlay nắm lấy cửa từ tay Hubble rồi kéo ra thêm. Đẩy lại phía tôi. Tôi kéo cửa sát vào tường. Giữ cho nó mở hết ra bằng chai xăng trong túi tôi.
Ánh đèn tràn ra khỏi phòng, qua lối thoát hiểm tạo thành một dải vàng sáng trên hàng rào và cánh đồng phía dưới chúng tôi mười hai mét. Các đèn hồ quang trong nhà kho được bật, ánh sáng tràn vào qua các ô cửa sổ lớn của phòng làm việc. Tôi có thể nhìn thấy mọi thứ trong phòng này. Và những gì nhìn thấy khiến tim tôi ngừng đập.
Tôi chưa bao giờ tin vào vận may. Chưa bao giờ có lý do để làm như thế. Chưa bao giờ dựa vào vận may bởi tôi chẳng bao giờ có thể làm vậy. Nhưng bây giờ tôi gặp vận may rất lớn. Ba mươi sáu năm đen đủi và rắc rối bị cuốn trôi sạch sẽ chỉ bởi một cái liếc duy nhất. Các vị thần đang đứng trên vai tôi, vỗ tay giục tôi tiến bước. Chỉ qua một cái nhìn, tôi biết mình đã chiến thắng.
Bởi bọn trẻ đang ngủ trên sàn căn phòng. Các con của Hubble. Ben và Lucy. Nằm dài trên đống bao tải không. Ngủ sâu, dang chân dang tay với vẻ ngây thơ chỉ thấy ở trẻ đang ngủ. Hai đứa bé bẩn thỉu rách rưới, vẫn mặc bộ đồng phục nhà trường từ hôm thứ Hai. Chúng trông như lũ trẻ sống đầu đường xó chợ trong bức tranh xưa về New York vẽ bằng mực làm từ củ nâu. Duỗi dài chân tay, ngủ say. Bốn giờ sáng. Giờ may mắn của tôi. Bọn trẻ khiến tôi lo lắng đến phát điên. Chúng là yếu tố có thể khiến toàn bộ chuyện này thành việc bất khả thi. Tôi đã nghĩ đi nghĩ lại cả ngàn lần. Đầu tôi nghiên cứu biết bao phương án, cố gắng tìm ra một phương án hữu hiệu. Tôi đã không tìm được phương án nào. Tôi luôn gặp phải một hậu quả xấu nào đó. Điều mà các trường tham mưu gọi là kết quả không như mong muốn. Tôi luôn gặp phải cảnh lũ trẻ bị những khẩu súng trường lớn bắn thành các mảnh văng khắp nơi. Súng trường và trẻ em không thể đồng hành với nhau. Và tôi luôn tưởng tượng ra cảnh bốn nạn nhân cùng hai khẩu súng trường ở cùng một nơi vào một thời điểm. Tôi đã hình dung cảnh Charlie và hai đứa trẻ hoảng loạn la hét còn những khẩu Ithaca lớn đùng đùng khạc đạn. Tất cả diễn ra ở cùng một nơi. Tôi không tìm được giải pháp nào. Nếu tôi có cơ hội được chọn hoặc sẽ được chọn, tôi sẽ chọn cho những đứa trẻ ngủ say ở một nơi khác. Và điều đó đã xảy ra. Điều đó đã xảy ra. Niềm phấn khởi ầm ầm vang lên trong hai tai tôi như đám đông cuồng nhiệt trong một sân vận động khổng lồ.
Tôi quay sang Finlay và Hubble. Đặt tay lên gáy họ để kéo lại gần phía tôi. Nói với họ bằng những tiếng thì thầm nhỏ nhất.
"Hubble bế con gái," tôi nói. "Finlay bế đứa con trai. Đặt một tay lên miệng chúng. Không được phát ra tiếng động nào. Đưa chúng trở lại chỗ cây. Hubble đưa cả hai ra xe. Ở lại cùng chúng và đợi. Finlay trở lại đây. Làm ngay bây giờ. Làm khẽ nhé!"
Tôi lôi khẩu Desert Eagle ra mở khóa an toàn. Tì cổ tay vào khung cửa chính chĩa qua phòng vào cánh cửa phía trong. Finlay và Hubble rón rén vào phòng. Họ làm đúng cách. Giữ thân người thấp. Họ giữ im lặng. Họ ép lòng bàn tay vào hai cái miệng nhỏ. Nâng hai đứa trẻ lên. Rón rén ngược ra. Thẳng người lên vòng qua khẩu .44 to đùng của tôi. Hai đứa trẻ tỉnh dậy giãy giụa. Đôi mắt mở to của chúng chằm chằm nhìn tôi. Hubble và Finlay bế chúng ra phía cầu thang dài. Nhẹ nhàng đi xuống. Tôi lùi ra ngoài cửa tới góc phía xa của bục kim loại. Tìm một góc để yểm trợ cho hai người suốt chặng đường ra. Quan sát họ từ từ leo theo lối thoát hiểm xuống đất, ra hàng rào, qua ô rào bị cắt rời khỏi nơi đó. Họ bước qua quầng sáng trải trên ruộng ở phía dưới tôi mười hai mét và biến vào bóng tối.
Tôi thả lỏng người. Hạ khẩu súng xuống. Lắng nghe thật kỹ. Chẳng nghe thấy gì trừ những tiếng cọ rất nhỏ vang lên từ phía trong nhà kho khổng lồ bằng kim loại. Tôi bò vào phòng làm việc. Trườn qua sàn về phía dãy cửa sổ. Chầm chậm ngóc đầu lên nhìn ra ngoài, xuống phía dưới. Thấy một cảnh tượng tôi sẽ không bao giờ quên.
Phía trong mái nhà kho gắn tới cả trăm bóng đèn hồ quang. Chúng khiến nơi này sáng hơn cả ban ngày. Khu này rất rộng. Dài phải tới ba mươi mét và sâu hai tư mét. Có lẽ cao mười tám mét. Và đầy những tờ tiền đô la. Một đụn tiền khổng lồ lấp đầy cả kho. Ở góc xa nằm phía cuối nhà kho, đụn tiền phải cao tới mười lăm mét. Rồi dốc dần xuống sàn như một vách núi. Đúng là một núi tiền mặt. Và vươn cao lên như một núi băng khổng lồ màu xanh. Thật khổng lồ.
Ở phía bên kia nhà kho, tôi trông thấy Teale. Lão đang ngồi trên sườn núi, chắc chỗ đó cao ba mét. Khẩu súng trường đặt ngang hai đầu gối. Lão như bị thu nhỏ bởi đống tiền xanh khổng lồ vươn cao phía trên. Gần hơn về phía tôi mười lăm mét, tôi trông thấy Kliner. Ngồi ở sườn nhưng cao hơn. Ngồi trên bốn mươi tấn tiền. Súng trường đặt ngang hai gối.
Hai khẩu súng trường chĩa về phía Roscoe và Charlie Hubble, tạo thành một hình tam giác. Ở phía dưới tôi mười hai mét, họ chỉ là những hình nhỏ xíu. Họ đang bị buộc làm việc. Roscoe cầm một chiếc xẻng xúc tuyết. Một trong những thứ dụng cụ người ta dùng ở các bang có tuyết để dọn đường cho xe chạy. Cô đang đẩy những đám đô la về phía Charlie. Charlie đang xúc chúng vào các thùng chứa máy điều hòa nhiệt độ và dùng một chiếc cào làm vườn dồn tiền chặt lại. Phía sau hai người phụ nữ có một dãy thùng đã dán kín. Phía trước họ là một đống tiền khổng lồ. Họ quần quật làm việc ở tít phía dưới tôi, nhỏ bé như hai con kiến bên dưới núi tiền.
Tôi nín thở. Tôi như bị đóng đinh. Quả là cảnh tượng không thể tin nổi. Tôi có thể thấy chiếc xe bán tải đen của Kliner. Nó được lùi vào, ngay phía trong cửa cuốn. Bên cạnh là chiếc Cadillac trắng của Teale. Cả hai đều là xe lớn. Nhưng chúng chẳng là gì khi đứng cạnh núi tiền. Chúng chỉ như đồ chơi trên bãi biển.
Thật kỳ lạ. Đây như là cảnh trong một câu chuyên cổ tích. Như một hang động ngầm lớn nằm trong một mỏ ngọc lục bảo được kể trong truyền thuyết. Tất cả sáng rực bởi một trăm bóng đèn hồ quang. Tít bên dưới là các hình người bé xíu. Tôi không thể tin nổi. Hubble đã nói rằng một triệu tờ bạc một đô la là một cảnh cực kỳ ấn tượng. Tôi đang thấy bốn mươi triệu tờ. Chính chiều cao của núi tiền gây ấn tượng với tôi. Nó cao vút lên. Cao gấp mười lần hai dáng người nhỏ xíu đang làm việc dưới sàn. Cao hơn một tòa nhà. Cao hơn hai tòa nhà chồng lên nhau. Thật không thể tin nổi. Đây là nhà kho khổng lồ. Và nó chứa đầy một núi tiền xếp chặt. Chứa bốn mươi triệu tờ tiền thật mệnh giá một đô la.
Hai người phụ nữ đang di chuyển với vẻ lờ đờ xuất hiện khi cực kỳ mệt nhọc, như hai cảnh sát tuần tra kiệt sức sau khi kết thúc cuộc diễn tập khắc nghiệt. Như ngủ trên đôi chân của mình, di chuyển theo phản xạ trong khi đầu óc gào thét đòi nghỉ ngơi. Họ đang dồn những ôm tiền từ đống khổng lồ kia vào các thùng. Đó là công việc vô vọng. Lực lượng Bảo vệ Bờ biển đã khiến Kliner bất ngờ. Hắn chưa sẵn sàng. Nhà kho đã bị nhét đầy tiền. Roscoe và Charlie đang bị buộc làm việc như những nô lệ kiệt sức. Teale và Kliner đang theo dõi họ làm như những tên giám sát, đầy vẻ bơ phờ, như thể chúng biết mình đang ở đường cùng. Đống tiền khổng lồ sắp chôn vùi chúng. Nó sắp bao vây hai tên và bóp nghẹt chúng cho tới chết.
Tôi nghe tiếng chân Finlay vang lên rất khẽ trên lối thoát hiểm. Tôi bò ngược ra khỏi phòng gặp ông trên bục kim loại phía ngoài.
"Họ trở lại xe rồi," viên thám tử thì thầm vào tai tôi.
"Tình hình ta ở đây ra sao?"
"Hai khẩu súng trường đã rút ra sẵn sàng," tôi thầm thì. "Roscoe và Charlie trông ổn."
Finlay liếc vào phía trong, về phía ánh sáng mạnh và những tiếng ồn lờ mờ.
"Tất cả họ đang làm gì ở đó?" ông hỏi tôi bằng giọng rất nhỏ.
"Vào xem đi", tôi nói khẽ. "Nhưng nhớ nín thở nhé!''
Chúng tôi cùng nhau cúi người rón rén đi vào. Đi tới bên cửa sổ. Từ từ ngóc đầu lên. Finlay nhìn xuống quang cảnh như trong mơ ở phía dưới. Ông chằm chằm nhìn xuống một lúc, hai mắt đảo qua hết nơi này. Cuối cùng chằm chằm nhìn tôi. Nín thở.
"Chúa ơi," ông thì thào.
Tôi gật đầu ra hiệu cho ông lui ra. Chúng tôi lại rón rén về bục trên lối thoát hiểm.
"Chúa ơi," ông thì thào lần nữa. "Ông có thể tin vào chuyện đó không?"
Tôi lắc đầu.
"Không," tôi nói với đội trưởng thám tử. "Tôi không thể tin nổi",
"Chúng ta sẽ làm gì?"
Tôi giơ một tay lên ra hiệu cho Finlay đợi trên bục. Rồi lại rón rén vào trong nhìn xuống qua cửa sổ. Tôi quan sát toàn bộ khu vực. Nhìn nơi Teale đang ngồi, nhìn cửa trong phòng làm việc, kiểm tra tầm hỏa lực của Kliner, đoán xem có thể Roscoe và Charlie sẽ thế nào. Tôi tính toán các góc độ và ước lượng cự ly. Rồi đi đến một kết luận rất rõ ràng. Rằng đó quả là một vấn đề rất hóc búa.
Lão già Kliner là kẻ ở gần chúng tôi nhất. Roscoe và Charlie đang làm việc ở khu vực giữa lão và Teale. Teale là kẻ nguy hiểm bởi lão đang ở đầu kia của nhà kho. Khi tôi bước ra từ đỉnh cầu thang, cả bốn người sẽ ngước lên nhìn tôi. Kliner sẽ nâng khẩu súng trường của hắn lên. Teale cũng sẽ nâng súng của lão lên. Cả hai sẽ bắn vào tôi. Kliner sẽ có phát bắn thẳng, hướng lên trên sáu mươi độ, như một tay săn vịt. Teale sẽ bắn theo góc khá hẹp. Bởi lão đang được nâng lên ba mét nhờ rìa núi tiền. Từ cự ly ba mươi mét, lão cần nâng thêm mười mét nữa. Góc hẹp. Có lẽ mười lăm hoặc hai mươi độ. Khẩu Ithaca lớn của lão được thiết kế để bao quát góc lớn hơn mười lăm hay hai mươi độ. Phát bắn của lão sẽ nhả đạn trúng hai người phụ nữ. Phát bắn của lão sẽ giết chết họ. Khi Teale ngước lên nhìn tôi và nhả đạn, Roscoe và Charlie sẽ chết.
Tôi bò ra khỏi phòng làm việc gặp Finlay ở cầu thang thoát hiểm. Cúi người nhặt chai xăng lên. Đưa cho ông cùng hộp diêm. Ghé lại gần nói với ông điều cần làm. Chúng tôi thì thầm với nhau rồi ông chầm chậm bước xuống cầu thang dài bằng kim loại. Tôi rón rén đi qua phòng cẩn thận đặt khẩu Desert Eagle trên sàn, cạnh cửa trong phòng. Mở khóa an toàn. Rón rén trở lại phía dưới cửa sổ. Từ từ ngóc đầu lên chờ đợi.
Ba phút trôi qua. Tôi chằm chằm nhìn đầu bên kia, nơi có cửa cuốn. Chăm chăm nhìn và đợi. Quan sát khe hở giữa sàn bê tông với cạnh dưới của cửa, ngay ở đầu bên kia, nằm bên kia đường chéo của khoảng không gian khổng lồ. Tôi chăm chăm nhìn và đợi. Bốn phút trôi qua. Những hình người nhỏ xíu bên dưới vẫn lao động vất vả. Roscoe và Charlie đang dồn tiền vào các thùng, dưới ánh mắt quan sát chăm chú của Teale. Kliner đang leo lên núi tiền để đá một dòng tiền mới xuống sườn dốc, về phía hai người phụ nữ. Năm phút đã trôi qua. Kliner đã bỏ súng xuống. Hắn đang cách nó mười mét, sục sạo trong đống tiền, bắt đầu tạo nên một thác tiền nhỏ chảy xuống chân Roscoe. Sáu phút đã trôi qua. Bảy phút.
Rồi tôi trông thấy vết xăng ướt tối thẫm bò phía dưới cửa cuốn. Nó chảy thành một vũng hình bán nguyệt. Và tiếp tục chảy. Nó vươn tới đáy của đụn đô la khổng lồ, dưới chỗ Teale ngồi ở sườn núi cao khoảng ba mét. Nó tiếp tục lan ra. Một vệt tối thẫm trên sàn bê tông. Kliner vẫn đang làm việc, cách Teale mười hai mét qua núi tiền, vẫn cách vũ khí của hắn mười mét.
Tôi bò lại phía cửa trong phòng. Khẽ níu tay nắm xuống. Chốt cửa mở ra. Tôi nâng súng lên. Mở cửa ra một nửa. Lại rón rén về cửa sổ. Theo dõi vũng xăng đang lớn dần. Tôi sợ rằng Teale sẽ ngửi thấy mùi xăng ngay. Đó là nhược điểm của kế hoạch. Nhưng lão không ngửi thấy. Bởi cả nhà kho bốc lên thứ mùi khó chịu rất mạnh. Ngay khi mở cửa thứ mùi ấy ập vào tôi như giáng đòn vào mặt. Thứ mùi chua, nặng và nhờ nhợ. Mùi của tiền. Nhiều triệu tờ tiền đô la nhăn nhúm đang bốc lên mùi từ những bàn tay đầy mồ hôi và những chiếc túi chua loét. Mùi ấy cứ lơ lửng trong không khí. Nó chính là mùi tôi đã thấy ở những chiếc thùng rỗng trong ga ra của Sherman Stoller. Mùi chua của tiền cũ.
Rồi tôi thấy ngọn lửa bùng lên trên sàn. Finlay đã ném một que diêm. Ngọn lửa thấp màu xanh. Nó lao qua phía dưới cửa bùng lên phía trên vệt xăng như một bông hoa đang nở. Ngọn lửa tiến tới chân của núi tiền xanh khổng lồ. Tôi thấy Teale quay ngoắt đầu lại nhìn chằm chằm, người rúm lại vì sợ hãi. Tôi bước tới bên cửa giật mở ra. Lấy đích ngắm cho súng. Một cổ tay bám chặt lấy tay vịn ban công. Kéo cò bắn bay đầu Teale, từ cự ly ba mươi mét. Viên đạn lớn đi trúng thái dương lão thị trưởng, khiến sọ lão bắn tung tóe vào lớp ốp kim loại phía sau.
Rồi mọi thứ trở nên tệ hại. Tôi thấy nó diễn ra bằng những cảnh quay chậm mà ta thường thấy khi đầu óc ta tư duy nhanh hơn hành động của ta. Tay cầm súng của tôi đang di chuyển về bên trái để bám theo Kliner trên đường trở lại chỗ đặt vũ khí của hắn. Nhưng Kliner lao về bên phải. Hắn thực hiện một cú nhảy tuyệt vọng xuống sườn núi tiền, tới nơi Teale đã buông rơi khẩu súng trường của mình. Hắn không quay lại với khẩu súng đó. Hắn sẽ dùng súng của Teale. Hắn sẽ sử dụng chính góc bắn chết người mà Teale sẽ dùng nếu lão còn sống. Tay tôi quay ngược lại. Nó đang cắt trong không khí một đường cung đẹp đẽ ngay phía sau tên Kliner đang nhào người trượt xuống trong khi một đám tiền lớn văng tứ tung. Rồi tôi nghe thấy tiếng cửa để đi vào sàn chính bên dưới đó bật tung. Tiếng xô cửa chạm với tiếng vang của phát bắn giết chết Teale, và tôi trông thấy Picard loạng choạng tiến vào sàn kho. Chiếc áo khoác của hắn không còn, tôi thấy máu thấm ướt chiếc sơ mi trắng ngoại cỡ của hắn. Tôi thấy Picard đang lảo đảo đi những bước dài về phía hai người phụ nữ. Đầu hắn đang quay lại, cánh tay phải xoay tròn hướng lên trên đề trỏ vào tôi. Tôi trông thấy khẩu .38 của Picard lọt thỏm trong bàn tay hắn. Cách đó ba mươi mét, tôi thấy Kliner tới được chỗ khẩu súng trường của Teale, ở nơi nó đã rơi ngập trong đống tiền. Tôi thấy dưới chân đụn tiền khổng lồ, ngọn lửa xanh đang bùng lên phía trên. Tôi thấy Roscoe chậm chạp xoay người ngước nhìn tôi. Thấy Charlie Hubble chậm chạp xoay người theo hướng khác để nhìn Teale. Tôi thấy cô bắt đầu la hét. Hai bàn tay Charlie từ từ đưa lên mặt, miệng cô há ra còn hai mắt đang nhắm lại. Tiếng hét của cô nhẹ nhàng vang đến chỗ tôi, đập vào tiếng vọng đang giảm dần của viên đạn từ khẩu Desert Eagle và tiếng xô cửa.
Tôi nắm chặt lấy tay nắm ban công phía trước và dùng một tay kéo người về phía đó. Chúc nòng súng thẳng xuống dưới, siết cò bắn xuyên qua vai Picard chỉ một khoảnh khắc rất nhỏ trước khi khẩu .38 của hắn dừng lại ở tôi. Tôi thấy Picard đổ gục xuống sàn, máu từ người hắn phun ra trong khi tôi lại chuyển đích ngắm sang Kliner.
Đầu óc tôi lúc này rất tỉnh táo. Chỉ xử lý việc này như một vấn đề thuần túy cơ học. Tôi đã tì vai xuống nên lực giật của khẩu tự động loại lớn sẽ khiến nó hướng lên trên. Điều đó sẽ khiến tôi tiết kiệm được một phần nhỏ giây trong khi tôi quét ánh mắt sang phía bên kia nhà kho. Tôi cảm nhận được cú đập ở lòng bàn tay khi khí nóng của thuốc súng đẩy vỏ đạn đã bắn ra và đẩy viên đạn tiếp theo vào. Kliner đã giương nòng khẩu Ithaca lên dưới một cơn mưa tiền từ từ rơi, lão đang nạp đạn. Xen trong tiếng nổ lớn của phát đạn ngăn chặn Picard, tôi nghe thấy tiếng lách cách phát ra từ hệ thống cơ học của khẩu súng trường.
Trong đầu tôi tính toán được rằng Kliner sẽ bắn với góc chỉ cao hơn phương ngang một chút để phần trên cùng của loạt đạn sẽ găm vào tôi còn phần đáy của nó sẽ cắt đứt đầu Roscoe và Charlie. Nó thông báo với tôi rằng viên đạn của tôi sẽ mất hơn bảy phần trăm giây để bay hết chiều dài của nhà kho và rằng tôi nên nhằm vào phần cao bên phải cơ thể Kliner để xoay khẩu súng lệch khỏi hướng hai người phụ nữ.
Sau đó não bộ tôi ngừng hoạt động. Cung cấp toàn bộ thông tin đó cho tôi và ngồi yên chế nhạo nỗ lực của tôi nhằm nâng cánh tay lên nhanh hơn Kliner nâng nòng khẩu Ithaca lên. Đó là một cuộc đua quay chậm đầy khó chịu. Tôi tì nửa người ra ngoài ban công, chầm chậm nâng cánh tay lên như đang nâng một vật rất nặng. Cách tôi ba mươi mét, Kliner từ từ nâng nòng khẩu súng trường lên như thể nó chìm trong mật đường. Chúng cùng nâng lên, chầm chậm từng phân, từng độ. Lên và lên dần. Chuyện như diễn ra mãi mãi. Hết cả đời tôi. Những ngọn lửa lan ra bùng lên ở chân núi tiền. Chúng lan lên trên, rộng ra qua lớp tiền. Những chiếc răng màu vàng của Kliner tách ra thành một nụ cười của sói. Charlie đang la hét. Roscoe từ từ lả người xuống sàn bê tông như sợi bún. Cánh tay tôi và khẩu súng trường của Kliner cùng nâng lên chầm chậm, từng phân đầy ma quái.
Cánh tay tôi tới đích trước. Tôi siết cò bắn trúng ngực trên bên phải lão, viên đạn lớn cỡ .44 xô lão ta mất chân trụ. Nòng khẩu Ithaca ngoặt sang bên khi Kliner siết cò. Không khí ngay lập tức dày đặc những mẩu giấy nhỏ xíu. Các mảnh lớn nhỏ của những đồng đô la bắn tung khắp nơi. Chúng cuốn tròn như một cơn lốc và biến thành lửa khi rơi vào đám cháy.
Rồi thời gian lại chạy và tôi chạy xuống cầu thang tới sàn nhà kho. Lửa đang xuyên qua núi tiền nhàu nát nhanh hơn tốc độ chạy của người. Tôi lao qua làn khói và kẹp Roscoe bằng một cánh tay, Charlie bằng tay kia. Nhấc họ lên đưa trở lại phía cầu thang. Tôi có thể cảm nhận được luồng ô xy bị hút qua phía dưới cửa cuốn vào tiếp sức cho đám cháy. Toàn bộ nhà kho khổng lồ cháy bùng lên. Đụn tiền khổng lồ đang bùng ra. Tôi chạy ra phía cầu thang, lôi theo hai người phụ nữ.
Tôi đâm sầm vào Picard. Hắn đứng dậy từ mặt sàn phía trước tôi, cú va chạm khiến tôi chới với. Hắn đứng đó như một con gấu khổng lồ bị thương đang gào rú trong cơn điên giận. Vai phải của hắn đã nát bấy và phun máu. Chiếc sơ mi ướt đẫm nhuộm màu đỏ tươi cực kỳ đáng sợ. Tôi loạng choạng đứng dậy trên sàn, Picard đánh trúng tôi một đòn bằng tay trái. Đó là đòn không chuẩn, chỉ khiến tôi lùi lại. Tên khổng lồ bồi tiếp cú móc tay trái, trúng vào cánh tay tôi khiến khẩu Desert Eagle rơi ra lăn lạch cạch trên nền bê tông. Lửa đang cuồn cuộn cháy quanh chúng tôi, hai lá phổi tôi rát bỏng, tôi có thể nghe tiếng Charlie Hubble gào thét điên loạn.
Picard đã mất khẩu súng lục của hắn. Hắn đứng không vững trước mặt tôi, người lắc lư, đung đưa cánh tay trái đồ sộ thành một vòng cung, sẵn sàng cho một cú đánh nữa. Tôi lao người vào trong vòng cung ấy giáng cùi chỏ vào họng Picard. Tôi nện hắn mạnh hơn bất kỳ cú đòn nào từng nện trong đời. Nhưng gã khổng lồ chỉ run lên bước lại gần hơn. Vung nắm đấm to bự đánh tôi bắn sang một bên, vào đám lửa. Khi lao ra, tôi thở toàn mùi khói. Picard bước lại gần hơn. Hắn đang đứng trong một đám tiền cháy. Hắn chúi người về phía trước tung một cú đá vào ngực tôi. Như bị xe tải xô vào. Áo khoác của tôi đã bắt lửa. Tôi xé ra ném vào Picard. Nhưng hắn chỉ gạt nó sang bên và vung chân ra một cú đòn để kết liễu tôi. Rồi cơ thể Picard bắt đầu run lên như có ai đó đằng sau giáng búa vào người hắn. Tôi trông thấy Finlay đứng đó, bắn Picard bằng khẩu súng ngắn ông đã lấy từ đồn. Ông găm sáu phát vào lưng Picard. Picard quay người lại nhìn Finlay. Bước một bước về phía ông. Khẩu súng của Finlay kêu cạch, báo hiệu đã hết đạn. Tôi vội vàng tìm khẩu tự động to lớn do Israel sản xuất của mình. Chộp nó từ sàn bê tông nóng lên bắn xuyên qua gáy tay đặc vụ. Dưới lực của viên đạn lớn, sọ Picard nổ tung. Hai chân hắn rúm lại và cơ thể bắt đầu đổ xuống. Tôi bắt nốt bốn viên đạn của mình trước khi cơ thể tên khổng lồ chạm mặt sàn.
Finlay túm lấy Charlie chạy nhanh qua đám lửa. Tôi kéo Roscoe từ sàn lên, lao vào cầu thang, lôi cô lên theo để ra ngoài qua phòng làm việc. Ra ngoài, xuống lối thoát hiểm trong khi ngọn lửa ào qua cửa chính phía sau chúng tôi. Chúng tôi lao người qua khoảng trống trên hàng rào. Tôi bế Roscoe rồi chạy băng qua cánh đồng về phía cây bị sét đánh. Phía sau chúng tôi, không khí cực nóng thổi bay nóc nhà kho, lửa bùng lên bầu trời đêm tới cả trăm mét. Xung quanh chúng tôi, tàn của những tờ tiền rơi xuống lả tả. Nhà kho rực lửa như lò nung. Tôi có thể cảm thấy sức nóng ở lưng còn Roscoe chật vật gạt những mảnh giấy còn cháy rơi xuống hai chúng tôi. Chúng tôi chạy tới chỗ cây. Không dừng lại. Chạy lên đường. Hai trăm mét. Một trăm mét. Phía sau, tôi có thể nghe tiếng rít, tiếng cọ xát và đứt gãy khi nhà kho kim loại biến dạng nổ tung. Phía trước, Hubble đang đứng cạnh chiếc Bentley. Anh ta mở toang hai cửa sau và chạy vội vào ghế sau tay lái.
Bốn chúng tôi dồn vào băng ghế sau và Hubble nhấn ga. Chiếc xe bắn vọt về phía trước, các cánh cửa đóng sập lại. Hai đứa trẻ ngồi phía trước. Cả hai cùng gào thét. Charlie đang gào thét. Roscoe cũng gào thét. Bản thân tôi thấy tò mò khi chính tôi cũng đang gào thét.
Hubble phóng hết khoảng một dặm đường. Rồi anh ta phanh khựng xe, chúng tôi rời nhau ra khỏi xe. Lập cập chui ra. Ôm hôn nhau và khóc, loạng choạng trên đám đất ở rìa con đường cũ của hạt. Bốn người trong gia đình Hubble dính lấy nhau. Roscoe, Finlay và tôi dính lấy nhau. Rồi Finlay nhảy quanh, vừa hét vừa cười như một gã điên. Toàn bộ sự dè dặt ông mang từ Boston tới đã biến mất. Roscoe rúc vào cánh tay tôi. Tôi quan sát đám cháy cách một dặm. Nó đang trở nên tệ hại hơn. Nó đang bốc cao hơn. Lửa đang lan sang các nhà kho bên cạnh. Những bao phân đạm và các thùng dầu cho máy kéo đang nổ như bom.
Tất cả chúng tôi đều quay người lại nhìn cảnh rùng rợn và những cú nổ. Cả bảy người chúng tôi, thành một đường đứt nét trên đường. Từ khoảng cách một dặm, chúng tôi theo dõi cơn bão lửa. Những cột lửa lớn vọt lên trời ngàn mét. Những thùng dầu nổ bùng như đạn pháo. Bầu trời đêm đầy những tờ tiền giấy cháy như hàng triệu ngôi sao màu cam. Như thể địa ngục hiện diện trên trái đất.
"Chúa ơi," Finlay thốt lên. "Chúng ta đã gây ra chuyện đó sao?"
"Ông đã gây ra chuyện đó," tôi bảo. "Ông đã ném que diêm."
Chúng tôi bật cười ôm lấy nhau. Chúng tôi nhảy nhót, cười vang và vỗ vào lưng nhau. Chúng tôi tung hai đứa trẻ lên không, ôm chặt và hôn chúng. Hubble ôm rồi đấm vào lưng tôi. Charlie ôm chặt và hôn tôi. Tôi nâng bổng Roscoe và dành cho cô một nụ hôn sâu thật dài. Và cứ thế. Nữ cảnh sát quấn cặp chân quanh eo tôi và khóa hai cánh tay sau đầu tôi. Chúng tôi hôn nhau như thể dừng lại thì sẽ chết vậy.
Rồi tôi chầm chậm và nhẹ nhàng đánh xe trở lại thị trấn. Finlay, Roscoe cùng tôi ngồi chặt ở hàng ghế trước. Bốn người nhà Hubble dồn chặt ở băng ghế sau. Ngay khi không còn thấy quầng sáng của đám cháy phía sau lưng, chúng tôi đã trông thấy ánh sáng của đồn cảnh sát đang bốc cháy phía trước mặt. Khi chạy qua đây, tôi giảm tốc độ. Đang cháy dữ dội. Đồn sắp cháy tới móng. Vài trăm người đang di chuyển xung quanh thành những vòng tròn không liền nét, theo dõi đám cháy. Chẳng ai làm gì để ngăn cản.
Tôi lại tăng tốc, chúng tôi chạy qua thị trấn im ắng. Rẽ phải vào phố Beckman đúng chỗ đối diện với bức tượng lão già Caspar Teale. Vòng qua nhà thờ trắng im lìm. Chạy một dặm tới hòm thư trắng quen thuộc ở số hai mươi lăm. Tôi ngoặt vào chạy vòng vèo theo lối chạy xe. Dừng ở cửa để gia đình nhà Hubble ra khỏi xe. Vòng chiếc xe cũ lại và lùi theo lối chạy xe. Lại chạy theo phố Beckman và dừng ở cuối phố.
"Ra đi Finlay," tôi nói.
Đội trưởng thám tử cười và ra khỏi xe. Bước vào bóng đêm. Tôi chạy ngang cuối Phố Chính xuôi tới nhà Roscoe. Dừng ở đường dẫn vào nhà. Chúng tôi nghiêng ngả đi vào nhà. Lôi một tủ ngăn kéo theo hành lang để chặn cánh cửa đã bị phá khóa. Ngăn cách chúng tôi với cả thế giới.