Chương 4 - Lan tỏa
-
Ring - Vòng Tròn Ác Nghiệt
- Suzuki Koji
- 10754 chữ
- 2020-05-09 04:34:33
Số từ: 10746
Dịch giả: Lương Việt Dũng
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Văn học
1.
Thứ Sáu, ngày 19 tháng Mười
Asakawa bị đánh thức bởi cú điện thoại từ phòng quản lý. Mười một giờ sáng là thời điểm phải trả phòng. Người quản lý gọi để hỏi xem họ có định nghỉ thêm một ngày nữa hay không. Vẫn cầm ống nghe, gã với tay về phía chiếc đồng hồ dưới gối. Cánh tay gã mỏi rã rời, chỉ riêng việc nhấc nó lên thôi cũng thấy nhọc. Bây giờ thì chưa thấy nhức nhưng qua ngày mai là cơn đau cơ sẽ hành hạ gã. Gã không đeo kính, vì vậy gã không nhìn thấy gì nếu không đưa đồng hồ lên sát mặt. Mười một giờ vừa trôi qua được ít phút. Gã không thể nghĩ ngay ra được câu trả lời. Vì gã còn chưa định thần được là gã đang ở đâu.
- ... Quý khách có nghỉ lại đêm nay không ạ? - Người quản lý nén cơn sốt ruột hỏi.
Ryuji đang rên ư ử bên cạnh. Rõ ràng đây không phải là phòng gã. Không biết tự khi nào màu sắc của thế giới đã được tô lại. Sợi dây liên hệ giữa quá khứ với hiện tại và tương lai cắt đứt thành hai đoạn: trước và sau khi ngủ.
- A lô...
Người quản lý lo lắng không biết có ai ở đầu dây hay không. Một niềm vui vô cớ bỗng trào lên trong ngực Asakawa. Ryuji trở mình rồi hé mắt. Nước dãi sùi ra bên mép. Ký ức của y thật mông lung, tìm đâu cũng chỉ thấy những khung cảnh tối tăm. Khoảng ký ức từ lúc gặp bác sỹ Nagao cho đến khi chạy xe tới Villa Log Cabin thì Ryuji còn nhớ, chứ đoạn tiếp theo thì thật lờ mờ. Những hình ảnh đen tối cứ lần lượt hiện ra khiến y muốn tắc thở. Ryuji có cảm giác như y vừa mơ một giấc mơ cực kỳ dữ dội song lại quên ngay khi tỉnh giấc. Nhưng thật lạ là y thấy vui.
- A lô, quý khách có nghe thấy không ạ?
- Vâng...
Mãi rồi Asakawa cũng lên tiếng. Gã đổi ống nghe sang tay bên kia.
- Giờ trả phòng là mười một giờ thưa quý khách.
- Tôi hiểu. Tôi sẽ chuẩn bị đi ngay.
Đáp lại thông báo ngắn gọn của người quản lý Asakawa cũng trả lời một cách ngắn gọn. Gã nghe thấy tiếng nước máy chảy rí rách. Đêm qua, trước khi ngủ hình như gã đã không vặn chặt vòi nước. Asakawa bỏ ống nghe.
Đôi mắt Ryuji nãy giờ hơi hé bây giờ lại nhắm tịt. Gã lay người Ryuji.
- Ryuji, dậy đi.
Gã không đoán được là mình đã ngủ trong bao lâu. Thông thường thì gã chỉ ngủ từ năm đến sáu tiếng nhưng gã biết mình đã ngủ nhiều hơn thế qua trạng thái cơ thể lúc tỉnh dậy. Vả lại lâu lắm rồi gã mới được ngủ ngon và vô ưu đến thế.
- Ryuji! Không trả phòng bây giờ là bị tính thêm tiền đấy.
Asakawa lay mạnh hơn nhưng Ryuji vẫn không dậy. Gã ngước mắt lên và nhìn thấy một cái bọc bằng ni-lông đặt trên mặt bàn ăn. Asakawa bất chợt nhận ra thứ được đựng trong chiếc bao trắng đục ấy. Chỉ với một mối nối rất nhỏ, gã đã cởi bỏ được toàn bộ bức màn che phủ giấc mơ. Mình đã gọi tên Yamamura Sadako. Sadako được kéo lên từ trong lòng đất lạnh giá và nằm thu lu nhỏ bé trong cái bọc bằng ni-lông. Có tiếng nước chảy lách rách... Tối qua, Ryuji đã dùng nước máy để tắm rửa cho cái di hài đầy bùn đất của Sadako. Lúc này, nước vẫn đang chảy. Vào khi đó, hạn thời gian đã trôi qua. Và Asakawa vẫn sống, cho tới tận bây giờ. Gã sung sướng tột độ. Khi cái chết bén gót đã đi qua, nồng độ sinh mệnh trở nên đậm đặc hơn và bắt đầu tỏa sáng lấp lánh. Hộp sọ của Sadako đẹp như một cái chặn giấy làm bằng đá hoa cương.
- Này Ryuji! Dậy mau.
Asakawa bất giác có linh cảm xấu. Gã vẫn cảm thấy có cái gì đó chưa ổn. Gã áp tai lên ngực Ryuji. Gã muốn chắc chắn rằng Ryuji vẫn sống bằng cách kiểm tra nhịp tim từ trên lớp áo thể thao dày. Nhưng khi Asakawa còn chưa kịp chạm tai vào ngực Ryuji thì đột nhiên có hai bàn tay hộ pháp khóa chặt cổ gã. Asakawa hoảng hốt cố sức vùng vẫy.
- Hề hề hề, đồ ngốc! Cậu tưởng tớ ngỏm rồi hả?
Ryuji buông cổ Asakawa ra rồi cất tiếng cười nghe lạ như một đứa trẻ. Sau những vụ việc kiểu như thế này, gã tin rằng mọi chuyện đều có thể xảy ra. Chẳng có gì đáng đùa ở đây cả. Gã sẽ chẳng mảy may nghi ngờ nếu ngay lúc này Sadako sống dậy và đứng cạnh chiếc bàn kia còn Ryuji thì chết với bàn tay đang bứt tóc ngay trước mắt gã. Asakawa ghìm cơn giận. Gã nợ Ryuji quá nhiều.
- Cậu thôi cái trò vớ vẩn ấy đi.
- Trả đũa một chút, bù lại cho trò hù doạ của cậu đêm qua.
Ryuji vẫn nằm đấy và cười hềnh hệch.
- Mình làm sao?
- Cậu ngất xỉu dưới đáy giếng chứ còn sao. Thời gian hết, cứ tưởng là cậu chầu trời rồi, làm tớ lo phát sốt.
- ...
Asakawa chớp chớp mắt.
- Không nhớ gì hả. Chậc, đúng là đồ vô tích sự.
Đúng là chẳng có chút ký ức nào gợi gã nhớ tới việc gã đã tự bò ra khỏi cái giếng.
Đêm qua, Asakawa được kéo lên bằng dây thừng trong tình trạng gần như kiệt quệ. Cuối cùng thì gã cũng nhận ra điều đó. Thật chẳng nhẹ nhàng gì khi phải kéo một cơ thể nặng 60kg lên từ độ sâu bốn năm mét ngay cả với đôi tay lực lưỡng của Ryuji. Cái cảnh Asakawa bị treo lủng lẳng giống hệt với bức tượng đá En-no-Ozunu được vớt lên từ đáy biển. Nhưng khác với sức mạnh thần kỳ nhập vào người Shizuko lúc tìm ra bức tượng, cái mà Ryuji nhận được sau khi kéo Asakawa lên chỉ là cảm giác đau nhức trong các bắp cơ.
- Ryuji. - Giọng Asakawa hơi đổi khác.
- Gì cơ?
- Mình nợ cậu nhiều quá.
- Thôi đi ông tướng, nói nghe ghê cả người.
- Không có cậu giúp đỡ thì chắc giờ này mình đã... Mình mang ơn cậu.
- Đã bảo thôi đi mà. Buồn nôn bỏ xừ. Được một thằng giá áo túi cơm mang ơn thì xơ múi gì cơ chứ.
- Đi ăn trưa thôi. Mình đãi.
- Đương nhiên là cậu đãi rồi.
Ryuji quả quyết nhỏm người dậy, chân y hơi lảo đảo. Cơ bắp toàn thân y bải hoải. Ngay cả Ryuji cũng ở vào tình trạng không thể điều khiển cơ thể mình theo ý muốn.
Asakawa gọi điện về Ashikaga cho vợ từ trạm dừng chân của Pacific Land Nam Hakone để thông báo rằng gã sẽ tới đón cô vào sáng Chủ nhật như đã hẹn. Shizu hỏi: "Đã giải quyết xong rồi hả anh?" nhưng Asakawa chỉ đáp: "Có lẽ thế..." Cách duy nhất để suy ra điều đó là dựa vào một sự thật: gã còn sống. Nhưng khi đặt máy xuống rồi, cảm giác còn lại trong gã là một cái gì đó không lý giải nổi. Vẫn có gì chưa ổn. Nhưng mặt khác, gã lại muốn tin rằng mọi chuyện đã kết thúc êm đẹp chỉ với cái lý do rằng gã còn sống. Không biết chừng Ryuji cũng có cùng mối bận tâm như gã. Nghĩ vậy nên vừa quay về bàn gã lập tức hỏi Ryuji.
- Ryuji này, chuyện như thế là kết thúc rồi đúng không?
Trong lúc Asakawa gọi điện, Ryuji đã chén sạch bữa trưa.
- Cún con có vui không? - Ryuji không trả lời ngay câu hỏi của gã.
- Vui. Mà cậu nghĩ sao? - Vẫn có cái gì đó chưa thật nhẹ nhõm đúng không?
- Cậu thấy băn khoăn à?
- Thế còn cậu?
- Cũng có.
- Chưa ổn ở chỗ nào?
- Lời tiên tri của bà lão: "Sang năm, cháu sẽ sinh con."
Quả là Ryuji cũng có mối ngờ vực giống mình. Vừa nghĩ như thế xong Asakawa lại lập tức muốn chối bỏ.
- Nhỡ người được đề cập đến trong trường hợp này là Shizuko thì sao?
- Không đời nào. - Ryuji gạt phắt đi. - Cuốn băng video được ghi lại bằng mắt và tâm tưởng của Sadako, mà bà lão thì lại hướng về phía màn hình. Vì thế cháu ở đây chỉ có thể là Sadako.
- Có thể lời tiên tri của bà lão không phải là sự thật.
- Khả năng tiên đoán của Sadako là bách phát bách trúng...
- Nhưng Sadako không thể đẻ được con.
- Thì thế mới mắc mớ. Trên phương diện sinh học, Sadako không phải là phụ nữ mà là đàn ông nên không thể sinh con. Vả lại, cô ta vẫn còn trinh trắng cho đến trước lúc chết. Hơn nữa...
- Hơn nữa làm sao?
- Người đàn ông đầu tiên của cô ta lại là Nagao, bệnh nhân đậu mùa cuối cùng của Nhật Bản, một danh hiệu quái gở...
Từ xa xưa, thiên thần và quỷ sứ, tế bào và virus, đàn ông và đàn bà, thậm chí là cả ánh sáng và bóng đêm đều tồn tại dưới cùng một bản thể, không hề đối nghịch. Asakawa bỗng rơi vào trạng thái bất an. Một khi câu chuyện đã dính dáng đến cấu trúc di truyền hay hình dạng của vũ trụ trước khi trái đất hình thành thì không còn là việc mà một cá nhân có thể giải quyết được nữa. Về điều này, gã phải tự thuyết phục mình. Gã phải dẹp bỏ mối bận tâm bằng mọi cách để khẳng định rằng dù gì thì mọi chuyện cũng đã kết thúc.
- Này, mình vẫn đang sống đây thôi. Câu thần chú bị xóa mất đã giải mã được rồi. Vụ việc thế là kết thúc...
Thế rồi Asakawa đột nhiên liên tưởng tới một chuyện. Gã tự hỏi, phải chăng chính bức tượng đá En-no-Ozunu cũng đã dùng sức mạnh ý nghĩ để được vớt lên khỏi đáy biển? Ý nghĩ ấy đã tác động vào Shizuko, bắt cô ta hành động và ban tặng cho cô ta một sức mạnh mới. Gã cảm thấy hai sự việc này quá đỗi giống nhau: việc đưa di hài Yamamura Sadako ra khỏi đáy giếng với việc vớt bức tượng đá En-no-Ozunu lên khỏi đáy biển... Thế nhưng, chính cái khả năng mà Shizuko được ban tặng, thật trớ trêu, lại mang đến cho cô ta những bất hạnh. Đấy là điều làm gã bận tâm. Tuy nhiên, đó là câu chuyện xét trên khía cạnh kết quả. Còn trong trường hợp này, có lẽ chỉ cần bàn đến khả năng đã có một sức mạnh tương tự từ bên ngoài giải thoát cho bọn họ khỏi lời nguyền là đủ. Asakawa cố buộc mình phải nghĩ như vậy.
Ryuji chăm chăm nhìn lên mặt rồi xuống vai Asakawa, y gật đầu liền hai cái sau khi đã chắc chắn gã đàn ông trước mặt mình đang sống.
- Về chuyện đó thì chắc là không có vấn đề gì. - Ryuji thở phù một cái và nhún người trên ghế. - Chỉ có điều...
- Sao cơ?
- Rốt cuộc thì Yamamura Sadako đã sinh ra cái gì? - Ryuji vừa nhấc người dậy vừa tự hỏi chính mình.
2.
Asakawa và Ryuji chia tay nhau ở ga Atami. Asakawa định sẽ chuyển bộ hài cốt của Sadako về cho thân quyến của cô ta ở Sashikichi và nhờ họ an táng giúp. Hẳn là họ sẽ chỉ thấy phiền toái khi bỗng nhiên bị trao vào tay bộ hài cốt của một cô cháu họ sau gần ba mươi năm biệt tích. Nhưng hài cốt là hài cốt nên gã đâu có thể bỏ mặc. Gã cũng có thể yêu cầu chính quyền mai táng cô ta vào một ngôi mộ vô chủ nào đó nếu không biết tung tích, nhưng chính vì biết rằng đó là Yamamura Sadako nên gã buộc phải trao lại cô ta cho quyến thuộc ở Sashikichi. Ở Sashikichi gã sẽ gợi ý với họ rằng cô ta tự sát, vì thời hiệu điều tra đã hết từ lâu, vả lại, bày đặt chuyện hung thủ ra vào lúc này chỉ tổ mua thêm rắc rối. Gã muốn trao hài cốt xong rồi quay về Tokyo ngay, nhưng tàu khởi hành từ đảo Oshima đã hết nên nếu đi từ bây giờ gã sẽ phải ở lại đó một đêm. Mà đi bằng máy bay thì càng bất tiện vì gã để ô tô ở cảng Atami.
- Một mình cậu đi đưa hài cốt là đủ.
Ryuji kẻ cả nói lúc xuống xe trước cửa ga Atami. Hài cốt của Sadako lúc này được đặt ở ghế sau trong một bọc vải màu đen chứ không phải bao ni lông nữa. Cái gì chứ việc chuyển gói nhỏ này cho nhà Yamamura ở Sashikichi thì đến đứa trẻ ranh cũng làm được. Điều quan trọng là làm thế nào để họ chịu nhận nó. Sẽ rất phiền toái nếu họ từ chối và gã chẳng biết đem đi đằng nào. Gã cảm thấy câu thần chú chưa thể hoàn tất nếu hài cốt của cô ta không được một người thân cầu siêu. Chỉ có điều, sao nhỉ, họ sẽ dựa vào căn cứ nào để tin rằng đó là Yamamura Sadako khi bỗng nhiên bị chìa ra một bộ xương cách nay đã hai mươi lăm năm? Asakawa hơi lo lắng.
- Thôi nhé, hẹn cậu ở Tokyo. - Ryuji vẫy tay rồi bước qua cửa soát vé ga Atami. - Tớ sẽ đi uống với cậu khi nào rảnh việc.
Ryuji còn một núi luận văn phải hoàn thành gấp.
- Cảm ơn. Mình sẽ hậu tạ cậu sau.
- Thôi khỏi, thế cũng vui rồi.
Asakawa trông theo bóng Ryuji cho tới khi hắn biến mất vào trong những bậc thang dẫn lên sân ga. Thế rồi ngay trước khi khuất hẳn, Ryuji bất ngờ chệch chân khỏi bậc cấp và suýt ngã. Mặc dù đã lấy lại được thăng bằng nhưng cái khoảnh khắc chấp chới ấy, những đường nét rắn rỏi của cơ thể Ryuji bỗng nhòe đi thành hai hình trong mắt Asakawa. Asakawa thấy mệt, gã đưa tay dụi mắt. Thế rồi khi bỏ hai tay ra khỏi mắt thì Ryuji đã khuất hẳn trên sân ga. Đúng lúc ấy, một cảm giác rất lạ xâm chiếm gã. Kèm theo đó là một mùi cam quýt không rõ chân tướng cù vào hốc mũi...
Chiều hôm ấy, Asakawa mang bộ hài cốt đến nhà Yamamura Takashi một cách an toàn. Vừa thả lưới về, Yamamura Takashi lập tức hiểu ra rằng cái gì đang nằm trong bọc vải màu đen trên tay Asakawa. Gã đưa hai tay ra và nói: "Thưa bác, đây là hài cốt của Sadako". Ông lão ngắm cái bọc một lát, nheo mắt lại đầy nhớ thương rồi quả quyết bước tới nhận lấy sau khi cúi đầu thật thấp và nói: "Phiền anh đã lặn lội đường xa". Asakawa chưng hửng. Gã không ngờ được rằng ông lão lại nhận lấy một cách dễ dàng đến thế.
Yamamura Takashi như đọc thấy câu hỏi của Asakawa, ông nói với một giọng đầy quả quyết.
- Đúng là Sadako rồi.
Sadako đã sống ở quán trọ Yamamura cho tới năm ba tuổi và sau đó là từ chín tuổi đến mười tám tuổi. Rốt cuộc thì Sadako có ý nghĩa như thế nào với ông lão Yamamura Takashi năm nay sáu mốt tuổi? Gã có thể hình dung ra được tình yêu của ông lão qua nét mặt lúc ông nhận lấy hài cốt. Ông lão không hề kiểm tra xem nó có đúng là của Sadako hay không. Có lẽ việc làm ấy là không cần thiết. Ông lão có thể cảm nhận được điều đó bằng trực giác của mình. Ánh mắt sáng rực khi mới nhìn thấy cái bọc đã nói lên tất cả. Chắc chắn đã có một sức mạnh nào đó làm việc này.
Xong xuôi rồi Asakawa muốn tránh xa Yamamura Sadako càng sớm càng tốt. Gã nói dối rằng phải đi ngay cho kịp giờ máy bay và nhanh nhẹn cáo lui. Vì nếu chẳng may mà gia đình đổi ý và từ chối nhận bộ hài cốt vì không có chứng cứ thì công toi. Nhất là gã chẳng biết phải trả lời ra sao trong trường hợp bị hỏi này hỏi nọ về Sadako. Phải rất lâu nữa gã mới có thể kể câu chuyện này với người khác. Đặc biệt là vào lúc này, gã chưa sẵn sàng tâm lý để nói chuyện với người thân của cô ta.
Nhân tiện gã ghé qua cảm ơn Hayatsu ở ban tin tức rồi tới khách sạn Suối Nước khoáng Oshima. Gã muốn thư thái ngâm mình trong làn nước nóng để trút đi cái mệt nhọc và để sắp xếp toàn bộ diễn biến của vụ việc thành một bài báo.
3.
Vào khoảng thời gian Asakawa nhận phòng ở khách sạn Suối Nước khoáng Oshima thì Ryuji đang ngủ gục trên chiếc bàn trong căn hộ chung cư ở Higashi-nakano. Môi y dán lên bài luận văn viết dở khiến cho những dòng mực màu xanh đen nhoè đi vì nước bọt. Có lẽ do y quá mệt, bàn tay vẫn nắm chặt cây bút máy yêu quý hiệu Mont Blanc. Ryuji chưa chịu dùng máy đánh chữ cho công việc viết luận văn.
Hai vai giật mạnh, khuôn mặt tỳ lên bàn méo đi một cách thiếu tự nhiên. Ryuji bất ngờ bật dậy. Y vươn người và mở to hai mắt tới mức chẳng có vẻ gì là vừa thức giấc. Đôi mắt một mí của Ryuji vốn xếch ngược nhưng khi mở to hết cỡ trông chúng lại có vẻ đáng yêu khác thường. Hai con ngươi đỏ quạch. Y vừa nằm mơ. Ryuji, kẻ tuyên bố không sợ bất cứ thứ gì trên cõi đời này đang run. Y không nhớ được nội dung của giấc mơ. Chỉ cái cơ thể đang run lên từng cơn là nói rất thật về sự đáng sợ của giấc mơ ấy. Khó thở. Y nhìn đồng hồ: 9:40 phút tối. Thời gian này ám chỉ điều gì? Y không thể nghĩ ra ngay. Bóng đèn huỳnh quang trong phòng và chiếc đèn bàn ngay trước mặt Ryuji đang tỏa sáng. Ánh sáng không hề thiếu vậy mà y cảm thấy vẫn chưa đủ. Nỗi sợ bóng tối của bản năng... Một giấc mơ toàn sự hắc ám không thể nào diễn tả nổi.
Ryuji xoay chiếc ghế đang ngồi và nhìn thấy bộ đầu video. Cuộn băng vẫn ở trong đó. Không hiểu sao y không thể rời mắt đi chỗ khác. Y nhìn chằm chằm vào nó. Y thở gấp. Vẻ nghi hoặc lộ ra trên mặt. Không có thời gian cho những tư duy logic, chỉ có những hình ảnh đang chạy phía trước.
- Hỏng rồi, nó đang đến...
Ryuji chống hai bàn tay lên mép bàn, lắng nghe động tĩnh phía sau lưng. Chung cư nằm ở một nơi yên ắng sau con phố lớn nên y không thể phân biệt được những tạp âm hỗn độn lẫn vào nhau. Thỉnh thoảng lắm mới có tiếng rồ máy và tiếng lốp xe nghiến xuống mặt đường của một chiếc ô tô nào đó, còn lại mọi âm thanh khác của phố xá đều vón thành một mớ mơ hồ bồng bềnh sang phải rồi sang trái ở sau lưng y. Nếu thật chú ý lắng nghe, đôi khi Ryuji có thể phân biệt được nguồn phát ra của từng âm thanh một. Trong đó có cả tiếng côn trùng. Mớ âm thanh hỗn độn ấy dập dờn như một đốm ma trơi. Hiện thực thật xa xăm... Ryuji có cảm giác như vậy. Thế rồi, hiện thực càng trôi xa càng có nhiều những khe hở hình thành xung quanh Ryuji, từ chúng tỏa ra một bầu không khí quái gở. Khí lạnh ban đêm và hơi ẩm quấn trên da biến thành bóng đen đè nặng lên y. Nhịp tim Ryuji bắt đầu vượt qua tiếng tích tắc của kim giây đồng hồ và nhanh lên trông thấy. Ngực y trĩu nặng. Ryuji nhìn lại đồng hồ lần nữa. 9:44. Y đã nuốt nước bọt không biết bao nhiêu lần sau mỗi bận nhìn đồng hồ.
... Một tuần trước, lúc mình xem cuộn băng ở nhà Asakawa là lúc mấy giờ? Hình như hắn bảo khoảng chín giờ thì cún con nhà hắn đi ngủ... Nếu mình ấn nút play ngay sau đó... thì lúc mình xem hết cuộn băng là...
Ryuji không thật chắc là mình đã xem hết cuốn băng vào thời điểm nào. Nhưng y biết thời khắc ấy đang đến gần. Ryuji thừa hiểu cái bóng đen đè nặng lên gã lúc này không phải là ảo giác. Nó hoàn toàn khác với nỗi sợ gây ra do bệnh tưởng. Nó không phải chứng mang thai tưởng tượng. Rõ ràng, nó đang tiến đến. Chỉ có điều Ryuji không hiểu...
... Tại sao nó chỉ đến chỗ mình?
... Tại sao nó lại chỉ đến chỗ mình mà không đến chỗ Asakawa? Ê, như thế là bất công.
Những câu hỏi cứ tuôn ra bất tận.
... Thế nghĩa là sao? Bọn ta đã giải mã được câu thần chú rồi cơ mà? Nếu vậy thì tại sao? Tại sao? Tại sao?
Ngực y đập thình thịch. Y cảm thấy như có bàn tay của ai đó thò vào trong ngực và bóp chặt tim y. Xương sống đau nhói. Một cảm giác lạnh buốt chạy qua cổ. Ryuji kinh ngạc đứng lên khỏi ghế nhưng cơn đau dữ dội từ hông chạy dọc sống lưng làm y khuỵu ngã xuống sàn.
... Phải nghĩ xem ta cần làm gì!
Cái ý thức được duy trì một cách khó khăn đang ra lệnh cho cơ thể. Đứng dậy! Phải đứng dậy và suy nghĩ! Ryuji bò lê trên chiếu tới bộ đầu video. Y ấn nút eject và lấy cuộn băng ma ám ấy ra. Tại sao y lại hành động như thế? Vì đó là điều duy nhất mà y có thể làm được vào lúc này. Ngoài việc xem xét tỉ mỉ cuốn băng giết người ra, y còn có thể làm được gì ở nơi này? Ryuji lật mặt sau cuộn băng lên xem xét rồi định đút nó lại vào trong máy, nhưng y ngừng lại. Trên miếng nhãn ở gáy băng có dòng chữ do Asakawa viết: Liza Minnelli, Frank Sinatra, Sammy Davis, Jr./1989. Có vẻ như một chương trình âm nhạc phát trên ti vi. Asakawa đã xóa nó và ghi chèn đoạn băng giết người lên đó. Một dòng điện chạy dọc sống lưng Ryuji. Một ý nghĩ nhanh chóng hình thành trong cái đầu trống rỗng của y. Không thể như thế... Đã có lúc Ryuji phủ nhận cái ý nghĩ bất chợt lóe lên ấy, nhưng khi lật ngược cuốn băng, dòng điện thoáng qua kia đã chuyển thành một niềm xác tín. Ryuji bỗng hiểu ra mấy sự việc cùng một lúc bằng tư duy cực nhanh của mình: bí mật của câu thần chú, lời tiên tri của bà lão, và một sức mạnh khác ẩn chứa trong cuốn băng... Tại sao Asakawa được cứu sống còn y thì phải đối mặt với cái chết... Và Yamamura Sadako đã đẻ ra cái gì... Lời gợi ý chẳng ở đâu xa. Ryuji chưa bao giờ nghĩ đến sự dung hợp giữa sức mạnh của Sadako với một sức mạnh khác. Cô ta muốn có con. Nhưng cấu tạo cơ thể không cho phép cô ta làm việc đó. Vì thế, cô ta đã bắt tay với quỷ dữ... và sinh ra thật nhiều đứa con... Điều ấy sẽ đem đến hậu quả như thế nào? Ryuji nghĩ. Y nén cơn đau và cười. Một nụ cười cay đắng.
... Trò đùa quái ác. Ta những muốn chứng kiến hồi kết của loài người... nhưng tại sao... ta lại là kẻ đầu tiên?
Ryuji lết đến gần chiếc điện thoại và bắt đầu quay số nhà Asakawa nhưng ngay lúc đó y chợt nhớ ra rằng gã đang ở Oshima.
... Nếu mình chết, hẳn là thằng cha đó phải bất ngờ lắm.
Cơn tức ngực làm xương sườn y kêu cọt kẹt.
Thuận tay, Ryuji quay số gọi Takano Mai. Giữa niềm ham sống mãnh liệt với ý nguyện muốn nghe giọng Mai lần cuối, Ryuji không thể phân biệt được cái nào đã thôi thúc y gọi điện. Giữa lúc ấy có một giọng nói vang lên trong đầu gã.
... Dừng lại, không nên kéo cô ấy vào chuyện này.
Song lại có một giọng nói khác của sự hy vọng: nhưng biết đâu vẫn còn kịp?
Chiếc đồng hồ trên bàn đập vào mắt Ryuji: 9:48. Ryuji áp tai vào miệng ống nghe và chờ Takano Mai. Đầu y ngứa ngáy, nhột nhạt một cách khó tả. Y đưa tay gãi sồn sột và nhận thấy một vài sợi tóc vừa bị rứt đứt. Chuông đổ lần thứ hai, Ryuji ngẩng đầu. Y nhìn thấy mặt mình phản chiếu lên tấm gương treo dọc trên cánh tủ đứng. Quên mất mình đang kẹp chiếc điện thoại trên vai, Ryuji ghé sát mặt mình vào gương. Hành động ấy khiến ống nghe rơi xuống nhưng y chẳng bận tâm, y đang mải nhìn mình trong gương. Tấm gương phản chiếu một người khác. Hai má vàng bủng, khô rát và nứt nẻ, những cái vảy màu nâu nằm rải rác giữa các khe hở của những sợi tóc đang rụng dần... Ảo giác, chắc chắn là ảo giác. Ryuji tự thuyết phục mình. Mặc dầu vậy, y vẫn không làm sao kiềm chế được tình cảm. "A lô!", có tiếng một người phụ nữ phát ra từ chiếc ống nghe nằm lăn lóc trên sàn. Không chịu đựng được nữa, y thét lên đau đớn. Giọng nói của Takano Mai, người mà y yêu, đã không lọt được tới tai y vì bị tiếng thét át mất. Kẻ trong gương chính là hình dạng của y một trăm năm sau. Quả thực, ngay cả đến Ryuji cũng không thể hình dung ra được việc thấy mình biến thành một con người hoàn toàn khác lại đáng sợ đến thế...
Nghe đến hồi chuông thứ tư thì Takano Mai nhấc ống nghe và cất tiếng "A lô!". Tuy nhiên, đáp lại cô chỉ là những tiếng kêu đau đớn "A...a...a...". Cơn rùng mình chạy qua đường dây điện thoại. Cứ thế, nỗi sợ hãi truyền từ căn hộ của Ryuji tới căn phòng của Takano Mai một cách nguyên vẹn. Takano Mai hoảng hốt đưa ống nghe ra xa khỏi tai. Tiếng rên rỉ vẫn tiếp diễn. Giật mình trước tiếng thét lúc ban đầu, nhưng tiếng rên sau đó khiến cô ngờ vực. Một vài lần Takano Mai từng nhận được những cú điện thoại trêu chọc nhưng lần này thì khác, cô nghĩ thế và lập tức đưa lại ống nghe lên tai. Tiếng rên ngừng bặt. Chỉ có sự im lặng hoàn toàn.
9:49 tối. Cùng với sự tan vỡ đầy nghiệt ngã của ước nguyện được nghe thấy giọng người con gái mình yêu lần cuối, Ryuji đã lìa đời trong tiếng kêu thắt ruột. Hư vô dần bao bọc lấy ý thức... Lại một lần nữa giọng nói của Takano Mai phát ra từ chiếc ống nghe ngay cạnh tay y. Ryuji dang rộng hai chân trên sàn nhà, tựa lưng vào thành giường, ném cánh tay trái lên trên tấm đờ-ra và cố với bàn tay phải về chiếc điện thoại đang phát ra tiếng thì thầm "A lô!". Y ngật cổ hẳn ra đằng sau, trố mắt nhìn lên trần nhà. Thế rồi ngay trước khi hư vô đi vào thân xác, Ryuji biết rằng mình đã cầm chắc cái chết, y thầm nghĩ với tất cả sức lực của mình: "Ta muốn nói với Asakawa về bí mật của cuốn băng".
"A lô! A lô!", Takano Mai liên tục gọi sang phía đầu dây bên kia. Không có tiếng trả lời. Cô gác máy. Tiếng rên ấy cô rất quen. Một linh cảm không lành lướt qua đầu, cô nhấc máy và quay số cho người thầy mà cô tôn kính. Có tiếng tút tút báo bận. Cô dập máy rồi lại quay số. Máy vẫn bận. Đến lúc ấy thì Takano Mai hiểu ra rằng, chính là Ryuji vừa gọi đến và có chuyện gì đó chẳng lành đã xảy ra.
4.
Thứ Bảy, ngày 20 tháng Mười
Lâu lắm rồi gã mới về nhà, nhưng ngôi nhà không có vợ và con thật là trống trải. Mấy ngày trôi qua rồi nhỉ, Asakawa bấm đốt ngón tay. Một đêm ở Kamakura, hai đêm mắc kẹt trên đảo Oshima vì cơn bão, một đêm ở Pacific Land Nam Hakone, và lại một đêm trên đảo Oshima. Mới chỉ có năm đêm. Vậy mà gã cảm thấy như đã xa nhà lâu lắm. Những chuyến đi lấy tin dài bốn, năm ngày liền là chuyện cơm bữa song bao giờ gã cũng cảm thấy tiếc vì chúng trôi quá nhanh mỗi khi nghĩ lại.
Asakawa ngồi xuống trước chiếc bàn làm việc và bật máy đánh chữ. Khắp người gã vẫn còn ê ẩm, chỉ riêng việc đứng lên ngồi xuống thôi cũng đủ khiến cho hông đau nhức. Đêm qua, gã đã ngủ hơn mười tiếng, nhưng như thế cũng không giúp gã giải tỏa hết mọi mệt mỏi tích tụ trong một tuần mất ngủ vừa qua. Song gã vẫn chưa thể nghỉ ngơi. Nếu không giải quyết chỗ công việc còn tồn đọng thì gã không thể lái xe đưa vợ đi Nikko chơi vào sáng ngày mai như đã hứa.
Asakawa nhanh chóng quay mặt vào chiếc máy đánh chữ điện tử. Một nửa bài báo cáo đã nằm trong đĩa mềm. Gã sẽ viết nốt nửa còn lại, đoạn từ sau khi danh tính của Yamamura Sadako được làm rõ hôm thứ Hai, và cố gắng hoàn tất bản thảo thật nhanh.
Cho tới giờ cơm chiều gã đã viết được năm trang. Đấy là tốc độ trung bình. Về khuya, nhịp độ làm việc của gã còn nhanh hơn nữa. Cứ cái đà này thì gã hoàn toàn có thể đón vợ con với một tâm trạng khá thoải mái. Và rồi từ thứ Hai tuần sau, cuộc sống thường nhật chẳng có gì khác trước sẽ lại bắt đầu. Gã không thể hình dung được ngài tổng biên tập sẽ phản ứng ra sao với bản thảo của gã nhưng gã chưa thể cho ông ta đọc chừng nào chưa xong. Tuy biết rằng vô ích song gã vẫn sắp xếp lại các sự kiện trong một tuần vừa qua để viết nốt phần còn dang dở. Chỉ khi nào bản thảo hoàn thành thì vụ án của gã mới kết thúc.
Thỉnh thoảng Asakawa lại ngừng bàn tay đang gõ lên bàn phím. Trên tờ fax đặt cạnh gã là ảnh của Yamamura Sadako. Quả thực, cảm giác người con gái đẹp đến rợn người đang len lén quan sát mình khiến tư tưởng Asakawa bị phân tán. Gã đã nhìn thấy những cảnh tượng giống hệt như những gì mà đôi mắt vô cùng quyến rũ kia nhìn thấy. Đến tận lúc này, gã vẫn chưa thể gột bỏ được cái ý nghĩ rằng một phần của cô ta đã nhập vào người gã. Asakawa bỏ bức ảnh ra khỏi tầm mắt. Công việc không thể tiến triển khi cứ bị Yamamura Sadako nhìn chòng chọc.
Sau khi kết thúc bữa chiều ở một hàng cơm gần nhà, Asakawa bỗng nhớ tới Ryuji: không biết giờ này hắn đang làm gì? Nói đúng hơn thì mới đầu gã chỉ mơ hồ nhớ tới khuôn mặt Ryuji mà thôi. Nhưng khi trở về phòng và tiếp tục công việc, gương mặt Ryuji trong đầu gã mỗi lúc một hiện lên rõ rệt hơn.
... Giờ này hắn đang làm gì nhỉ?
Đôi lúc, gã cảm thấy những đường nét của gương mặt Ryuji nhòe làm hai. Một cảm giác sốt ruột khó tả khiến gã với tay về phía chiếc điện thoại. Ống nghe được nhấc lên ở tiếng chuông thứ bảy, Asakawa thở phào nhẹ nhõm. Nhưng bên kia đầu dây là một giọng nữ.
... A lô, tôi nghe.
Một giọng nói thanh nhẹ, nhưng gần như không còn sức lực. Asakawa lập tức nhận ra giọng nói ấy.
... A lô, tôi là Asakawa đây.
- Vâng. - Tiếng đáp lại rất nhỏ.
- Có phải cô Takano Mai đấy không? Cảm ơn cô vì bữa cơm hôm trước.
- Dạ, không có gì ạ. - Takano Mai thì thầm khe khẽ và vẫn tiếp tục cầm máy.
- Ryuji... có ở đấy không cô?
Sao vẫn chưa chuyển máy cho Ryuji? Asakawa nghi hoặc.
- Xin lỗi cô, Ryu...
- Thầy, mất rồi anh ạ.
- ... Hả?
Không ai biết gã đã cấm khẩu trong bao lâu. Sau một tiếng hả ngơ ngác, gã chỉ biết dán mắt vô hồn vào một điểm trên trần nhà. Phải đến lúc chiếc ống nghe đang cầm trong tay suýt rơi xuống đất gã mới thốt ra được câu hỏi tiếp theo: "Bao giờ?"
- Khoảng mười giờ tối hôm qua...
Thời gian mà Ryuji xem xong cuộn băng trong căn phòng của Asakawa là 9:49 phút tối thứ Sáu tuần trước. Đúng như thời gian đã được cảnh báo.
- Thế nguyên nhân cái chết là gì?
Gã đâu cần phải hỏi điều này.
- Suy tim cấp tính..., người ta nói nguyên nhân vẫn chưa được làm rõ.
Asakawa gần như không còn đứng vững được nữa. Vụ án vẫn chưa kết thúc. Bây giờ mới là hiệp hai.
- Cô Mai vẫn còn ở đó chứ?
- Vâng, tôi phải sắp xếp nốt chỗ di cảo của thầy.
- Cô đừng về vội, tôi sẽ đến đó bây giờ.
Asakawa ngã khuỵu cùng lúc chiếc ống nghe được đặt xuống. Mười một giờ sáng mai là hạn chót của vợ và con gã, cuộc chiến với thời gian mới chỉ bắt đầu. Hơn nữa, lần này gã phải chiến đấu một mình. Ryuji không còn. Gã không thể ngồi bẹp ở đây được nữa. Gã phải hành động thật gấp gáp... phải nhanh lên mới được...
Asakawa chạy ra phố lớn để xem xét tình hình giao thông. Có lẽ đi ô tô sẽ nhanh hơn tàu điện. Asakawa lao qua vạch đường dành cho người đi bộ rồi leo lên chiếc xe thuê đang đậu trên phố. Thật may là gã đã kéo dài hợp đồng đến ngày mai vì định đi đón vợ và con gái.
Nhưng rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
Asakawa vừa cầm vô lăng vừa cố gắng tập trung suy nghĩ. Nhưng các mảnh ý nghĩ cứ dội về như những cảnh flashback mà không thể nào ghép lại được với nhau. Càng nghĩ, sợi dây nối các sự kiện càng rối rắm, đầu óc càng hỗn loạn và muốn nổ tung. Bình tĩnh! Phải bình tĩnh để suy nghĩ! Asakawa ra lệnh cho mình. Cuối cùng, gã cũng nắm được điểm mấu chốt cần phải tập trung vào.
... Rõ ràng bọn ta vẫn chưa tìm ra câu thần chú, nghĩa là lối thoát cho cái chết vẫn trong vòng bí ẩn. Và mong muốn của Yamamura Sadako không phải là việc được tìm thấy hài cốt để siêu thoát. Mong muốn của cô ta nằm ở chỗ khác. Nhưng rốt cuộc thì đó là cái gì? Và điều khó hiểu nhất là tại sao ta vẫn sống mặc cho câu thần chú chưa được giải mã? Như thế nghĩa là sao? Giải thích đi! Tại sao chỉ có ta còn sống?
Mười một giờ sáng mai là thời khắc định mệnh của vợ và con gái Asakawa. Lúc này đã là chín giờ tối. Nếu không làm được gì cho tới khi đó, gã sẽ mất cả hai người.
Ryuji đã xem xét vụ việc này từ xuất phát điểm là lời nguyền của Yamamura Sadako sau cái chết bất ngờ, nhưng càng lúc Asakawa càng thấy cách triển khai ấy bất hợp lý. Gã linh cảm thấy một trò trêu ngươi ác ý sâu xa hơn thế nhiều.
Takano Mai ngồi quỳ gối trong căn phòng kiểu Nhật, đặt tập luận văn chưa công bố của Ryuji trên đùi và lật giở từng trang. Cô đọc lướt qua chúng nhưng nội dung của tập luận văn, vốn đã khó hiểu, không sao lọt được vào đầu cô lúc này. Căn phòng trống trải. Xác của Ryuji được đưa về nhà bố mẹ ở Kawasaki sáng sớm nay nên không còn ở đó nữa.
- Cô có thể kể lại tường tận sự việc tối hôm qua được không?
Gã đau lòng trước cái chết của Ryuji, một người bạn và thậm chí là một chiến hữu, nhưng gã không có nhiều thời gian để dìm mình trong thương xót. Asakawa ngồi xuống cạnh Mai, khẽ cúi đầu.
- Có lẽ là vào khoảng hơn 9:30 tối, thầy gọi điện đến cho em...
Mai kể lại tường tận sự việc xảy ra tối hôm qua. Cô nghe thấy tiếng rên trong ống nghe, sau đó là sự im lặng, rồi khi cô vội vã lao đến căn hộ của Ryuji thì thấy Ryuji đang tựa vào giường và dang rộng hai chân... Mai không rời ánh mắt khỏi vị trí tìm thấy thân thể, đôi mắt ngấn nước trong khi kể về tình trạng của Ryuji lúc đó.
- Em gọi thế nào thầy cũng không trả lời...
Asakawa không cho Mai thời gian để khóc.
- Lúc ấy, trong phòng có gì lạ không?
Mai lắc đầu.
- Không... Chỉ có chiếc ống nghe rơi ra ngoài và kêu lạo xạo.
Ryuji đã gọi điện cho Mai ngay trước cái chết... Để làm gì? Asakawa xác nhận một lần nữa.
- Cô có chắc là Ryuji đã không nói gì với cô không? Ví dụ như về cuộn băng chẳng hạn...
- Cuộn băng?
Mai chau mày như tự hỏi, cuộn băng thì có quan hệ gì tới cái chết của Ryuji?
Liệu có phải Ryuji đã tìm ra câu thần chú thực sự ngay trước phút lâm chung? Asakawa không bao giờ biết được.
... Vì sao Ryuji lại gọi điện cho Takano Mai? Chắc chắn hắn đã gọi cho cô ấy vì biết mình sắp chết, nhưng... có phải hắn gọi chỉ vì muốn nghe thấy giọng nói của người mình yêu trước lúc chết? Hay là có thể cho rằng Ryuji đã giải mã được câu thần chú và định nhờ Takano Mai thực hiện. Vì thế hắn mới gọi cho cô ấy. Nghĩa là, cần phải có sự trợ giúp của một người thứ ba để thực hiện câu thần chú.
Asakawa chuẩn bị đi. Mai tiễn gã ra đến cửa.
- Cô Mai vẫn ở lại đây đêm nay phải không?
- Vâng, tôi còn phải thu xếp chỗ bản thảo.
- Vậy à. Xin lỗi vì đã quấy rầy cô.
Asakawa định quay bước.
- Xin lỗi, tôi muốn nói với anh điều này...
- Vâng.
- Anh Asakawa đang hiểu nhầm quan hệ giữa tôi với thầy, đúng không?
- Cô nói sao?
- Nghĩa là, anh nghĩ, chúng tôi có quan hệ trai gái...
- ... À không, đâu có chuyện đó.
Mai có thể đọc thấy trong ánh mắt của một người đàn ông cái điều mà anh ta nghĩ về quan hệ giữa cô với Ryuji. Và ánh mắt đầy ngụ ý của Asakawa đã khiến cô phiền lòng.
- Chắc anh còn nhớ, lần đầu tiên tôi gặp anh, thầy đã giới thiệu với tôi anh là bạn thân của thầy. Tôi hơi ngạc nhiên. Vì thầy chưa gọi ai là bạn thân ngoài anh. Nên tôi nghĩ anh là một người rất đặc biệt đối với thầy. Chính vì thế...
Mai ngừng lời rồi nói tiếp.
- Chính vì thế tôi mong anh, với tư cách một người bạn thân, hiểu rõ hơn về thầy. Thầy Ryuji, theo những gì tôi được biết thì... chưa từng quan hệ với một người con gái nào...
... Nghĩa là Ryuji đã chết khi vẫn đồng trinh?
Không có lời nào để đáp lại, Asakawa chỉ lặng thinh. Gã cảm thấy Ryuji trong ký ức của Mai là một con người hoàn toàn khác. Và câu chuyện có điều gì đó không ổn...
- Thế nhưng...
Thế nhưng cô đâu có biết sự việc xảy ra hồi lớp 11 của Ryuji? Asakawa định nói thế nhưng thôi. Gã không muốn vạch tội người đã khuất vào lúc này và cũng không muốn làm xấu đi hình ảnh của Ryuji đang yên nghỉ trong tim Mai.
Tuy nhiên, gã lại cảm thấy một mối băn khoăn trong đầu. Asakawa tin vào trực giác của phụ nữ. Vả lại, một người thường xuyên gần gũi với Ryuji như Mai đã cho rằng Ryuji vẫn đồng trinh thì ắt phải có cơ sở. Gã bắt đầu nghĩ thế. Vậy thì, việc Ryuji xâm phạm một nữ sinh đại học ở gần nhà hồi lớp 11 chẳng qua chỉ là câu chuyện bịa đặt...
- Trước mặt tôi, thầy lúc nào cũng như một đứa trẻ. Thầy kể với tôi mọi chuyện, không giấu giếm điều gì hết. Tôi nghĩ rằng tôi biết hầu hết thời tuổi trẻ và những lo âu của thầy.
- Vậy ư?
Ngoài câu nói ấy, Asakawa chẳng còn biết đáp lại thế nào.
- Khi ở trước mặt tôi, thầy là một cậu bé mười tuổi, nếu ở đó có thêm người thứ ba, thầy là một quý ông. Còn ở trước mặt anh, hẳn thầy sẽ cố tỏ như mình là một tên đốn mạt. Nếu không làm thế...
Takano Mai vội đưa tay vào chiếc xắc trắng, rút ra một tấm khăn tay rồi ấp lên mắt.
- Nếu không làm thế, thầy sẽ không thể tồn tại được trong xã hội này... Anh có hiểu điều ấy không?
Đầu tiên, gã ngạc nhiên. Nhưng, gã liền nghĩ tới một chuyện. Ấy là cái tính cách cô độc, không một người bạn của Ryuji thời cấp ba, mặc cho y có một tài năng đặc biệt trong việc học hành và chơi thể thao.
- Thầy là một con người thuần túy... Thầy khác xa lũ nam sinh lòe loẹt, những kẻ không thể sánh được với thầy.
Chiếc khăn trong tay Mai thấm đẫm những giọt lệ trào ra từ hai khoé mắt.
Asakawa đang đứng ở khung cửa nhỏ hẹp, gã có quá nhiều điều phải nghĩ ngợi nên không thể ngay lập tức tìm được lời lẽ để nói với Mai. Ryuji mà Mai biết khác quá xa so với Ryuji mà gã biết, hai tiêu điểm chệch hẳn khỏi nhau khiến gã không thể nắm bắt được một cách rõ nét hình ảnh con người ấy. Trong Ryuji có những mảng tối. Nhân cách của Ryuji giống như một thứ không sao tóm được cho dù gã có cố công quờ quạng. Rốt cuộc thì gã không thể biết vào năm lớp 11 có phải Ryuji đã làm bậy với cô nữ sinh sống ở gần nhà y hay không... Và có thật là y vẫn tiếp tục hành vi ấy cho tới sau này như y nói hay không? Asakawa không muốn rối trí vì những chuyện không đâu. Nhất là lúc này, khi mà hạn chót đang chờ vợ và con gã vào ngày mai.
Thế rồi Asakawa chỉ nói.
- Đối với tôi, Ryuji là một người bạn thân tuyệt vời nhất.
Câu nói ấy hình như làm Mai vui sướng, gương mặt đáng yêu của cô ánh lên một nụ cười trong nước mắt. Đôi mắt cô như khẽ nói, tôi hiểu. Asakawa đóng cửa rồi vội vã bước xuống những bậc thang của tòa chung cư. Gã ra tới đường, nhưng càng rời xa căn hộ của Ryuji, hình ảnh về người bạn đã dấn thân vào một trò chơi nguy hiểm đến hy sinh cả mạng sống của mình càng hiện lên rõ ràng trong gã. Không thèm chú ý tới xung quanh, Asakawa để mặc cho nước mắt mình trào ra.
5.
Chủ nhật, ngày 21 tháng Mười
Kim đồng hồ nhích qua 0 giờ, đã sang Chủ nhật. Asakawa vừa ghi lại những điểm mấu chốt trên tay vừa cố gắng sắp xếp các dòng suy nghĩ.
... Ngay trước khi chết, Ryuji đã tìm ra lời giải cho câu thần chú và cố gắng gọi điện cho Takano Mai để gọi cô ấy đến. Nghĩa là, để thực hiện câu thần chú cần phải có sự trợ giúp của Takano Mai. Nhưng vấn đề là tại sao mình vẫn sống? Chỉ có thể có một câu trả lời. Đó là, trong khoảng một tuần ấy, mình đã vô tình thực hiện câu thần chú mà không hề biết. Không còn cách giải thích nào khác. Tóm lại, nếu có người thứ ba giúp đỡ, bất cứ ai cũng có thể thực hiện được câu thần chú một cách dễ dàng. Nhưng vẫn còn một câu hỏi nữa. Đó là tại sao bốn đứa trẻ lại chạy trốn mà không thực hiện câu thần chú? Nếu đơn giản đến vậy, bọn chúng hoàn toàn có thể giả vờ can đảm trước mặt ba đứa kia rồi bí mật thực hiện câu thần chú lắm chứ? Hãy suy nghĩ cho kỹ. Trong một tuần vừa rồi mình đã làm gì? Điều gì mình làm mà Ryuji không làm?
Nghĩ đến đó Asakawa hét lớn.
- Làm sao ta biết được chuyện đó! Có vô khối những việc ta làm mà Ryuji không làm trong một tuần vừa qua... Thật điên rồ.
Asakawa đấm vào bức ảnh có Yamamura Sadako.
- Đồ khốn! Mi còn muốn làm khổ ta đến bao giờ?
Gã đấm liên hồi vào mặt Sadako. Nhưng nét mặt Sadako chẳng hề thay đổi, cô ta vẫn giữ nguyên vẻ đẹp cho đến phút cuối cùng.
Asakawa vào bếp, rót whisky đầy đến miệng ly. Gã cần phải giải tỏa đám máu đang tụ lại trong đầu. Gã định nốc trọn một hơi nhưng dừng lại. Biết đâu gã sẽ chợt nghĩ ra câu thần chú và phải lái xe trong đêm đến Ashikaga. Gã nên hạn chế uống rượu. Gã giận mình vì cứ cố muốn dựa dẫm vào một cái gì đó. Lúc khai quật hài cốt của Yamamura Sadako ở Villa Log Cabin, Asakawa đã gần như đánh mất mình trước cơn sợ hãi. Nhưng cuối cùng thì gã cũng đạt được mục đích chỉ bởi vì có Ryuji ở bên cạnh.
- Ryuji! Ryu..ji...! Mình xin cậu, hãy giúp mình đi!
... Mình không thể sống nổi nếu vợ con mình bị đem đi mất, mình không thể chịu được một cuộc sống như thế!
- Ryu...ji...! Giúp mình đi. Tại sao mình còn sống? Chẳng lẽ vì mình là kẻ đầu tiên phát hiện ra Yamamura Sadako? Nếu như vậy, vợ và con mình sẽ không thoát khỏi cái chết. Không thể như thế được, phải không Ryuji?
Tâm trí Asakawa rối loạn. Mặc dù biết không phải là lúc than khóc nhưng gã không còn đủ bình tĩnh. Thế rồi sau một hồi gào thét với Ryuji, gã trấn tĩnh lại. Gã tiếp tục ghi những điểm quan trọng khác ra giấy. Lời tiên tri của bà lão... Có thật là Yamamura Sadako đã sinh con? Liệu điều đó có quan hệ gì với Nagao Jotaro, kẻ đã giao cấu với cô ta ngay trước khi cô ta chết và là bệnh nhân đậu mùa cuối cùng của Nhật Bản? Trả lời cho những câu hỏi ấy chỉ toàn là những dấu chấm hỏi. Không có bất kỳ một căn cứ chắc chắn nào mách bảo. Liệu lập luận này có giúp gã tìm ra câu thần chú hay không? Gã phải tính toán vì thời gian không cho phép gã mắc sai lầm.
Lại vài giờ nữa trôi qua. Bên ngoài trời sắp sáng. Asakawa ngã xuống sàn nhà, bên tai gã có tiếng thở của một người đàn ông. Có tiếng chim hót kêu chích chích. Gã không biết đó là chiêm bao hay hiện thực. Không biết tự lúc nào gã nằm vật trên sàn và ngủ thiếp đi. Rồi gã khẽ nheo mắt trước ánh nắng chói chang của buổi sáng. Gã thấy một bóng người bước đi khỏi trong làn nắng dịu. Gã không thấy sợ. Gã bỗng choàng tỉnh và nhìn mãi về phía cái bóng.
- ... Ryuji, cậu có ở đấy không?
Cái bóng không đáp lại mà chỉ có tựa đề một cuốn sách hiện lên như được in thẳng vào những nếp nhăn trong não gã.
"Loài người và dịch bệnh"
Dưới lớp mí mắt đang nhắm lại của Asakawa, tựa đề cuốn sách nổi lên trắng sáng và rõ nét, sau đó nó từ từ biến mất cùng với một dư âm. Cuốn sách đó chắc chắn đang nằm trong phòng làm việc của Asakawa. Gã mua nó lúc bắt đầu điều tra vụ án này vì ngờ rằng thủ phạm gây ra cái chết đồng thời cho cả bốn nạn nhân là một chủng virus. Tuy chưa đọc, nhưng gã còn nhớ rất rõ nó được cất ở vị trí nào trên giá sách.
Mặt trời buổi sáng chiếu vào từ ô cửa sổ phía đông. Gã thấy đầu đau buốt khi định đứng dậy.
... Một giấc mơ?
Asakawa mở cửa phòng làm việc. Gã với lấy cuốn sách mà kẻ nào đó đã ám thị cho gã: "Loài người và dịch bệnh". Tất nhiên, Asakawa đoán được kẻ đã ám thị cho gã ấy là ai. Đó chính là Ryuji. Ryuji đã đến thăm gã trong chốc lát để báo cho gã biết bí mật của câu thần chú.
Lời giải cho câu thần chú nằm ở đâu trong cuốn sách dày hơn 300 trang này? Trực giác lại mách bảo gã. Trang 191. Tuy không thật đậm nét nhưng con số ấy đã chui vào đầu gã cùng với tên cuốn sách. Gã giở tới trang đó. Phút chốc, có hai con chữ cứ lớn dần lên và đập vào mắt gã.
Sao chép Sao chép Sao chép Sao chép
Bản năng của virus là tự nhân lên. "Virus xâm chiếm các tế bào sống và tự sao chép để nhân lên".
- Trời ơi!
Asakawa kêu lên một tiếng thất thanh. Cuối cùng gã đã chạm được tới ý nghĩa của câu thần chú.
... Thế là đã rõ: việc mình làm mà Ryuji không làm trong một tuần qua. Mình đã mang cuộn băng đó từ Villa Log Cabin về và sao cho Ryuji xem. Nội dung của câu thần chú chẳng phải là rất đơn giản hay sao? Một việc mà ai cũng làm được. Đó là sao chép và cho người khác xem... Chỉ cần tiếp tay cho sự nhân lên của nó bằng cách ấy - cho một kẻ chưa xem bao giờ xem nó. Bốn đứa trẻ sau khi giở trò nghịch ác đã ngu ngốc để cuộn băng lại Villa Log Cabin, nên chẳng có đứa nào định quay lại để lấy nó và thực hiện câu thần chú.
Không còn cách lý giải nào khác. Asakawa nhấc ống nghe và quay số nhà vợ ở Ashikaga. Người nghe máy là Shizu.
- Shizu, em phải nghe kỹ những điều anh nói. Anh muốn bố mẹ xem một thứ này. Ngay bây giờ. Em không được cho hai người đi ra ngoài cho tới khi nào anh đến. Rõ chưa? Đây là một việc vô cùng hệ trọng.
... Trời ơi, phải chăng mình đang bán linh hồn cho quỷ dữ? Mình đang tìm cách đẩy bố mẹ vợ lâm vào một tình thế nguy hiểm nhất thời để cứu lấy mạng sống của vợ và con gái. Nhưng để cứu con và cháu gái, chắc chắn hai người sẽ vui vẻ nhận lời. Và nếu họ sao cuốn băng ra và lại cho người khác xem thì sẽ tránh được cái chết. Nhưng tiếp sau đó sẽ ra sao? Và sau đó nữa?
- Chuyện gì vậy anh? Em chẳng hiểu gì cả.
- Không phải hỏi, cứ làm như anh nói. Anh sẽ tới đó ngay bây giờ. À, còn nữa. Ở đó có đầu video không?
- Có.
- Beta hay VHS?
- VHS.
- Được rồi, anh đi ngay đây. Tuyệt đối không được đi đâu, em rõ chưa?
- Nhưng mà khoan đã. Anh định cho bố mẹ xem cuốn băng đó à?
Không biết trả lời sao, Asakawa đành im lặng.
- Phải không anh?
- ... Phải.
- Có nguy hiểm không?
... Có nguy hiểm không ấy à? Nếu không làm thế, cô và con gái cô sẽ chết sau năm giờ nữa. Thôi đi, đồ ngốc! Đừng có hỏi nhiều. Tôi không có thời gian để kể lể mọi chuyện vào lúc này. Cố gắng lắm Asakawa mới kiềm chế được cơn nóng giận khiến gã muốn quát tướng lên.
- Không nói nhiều, cứ làm theo những gì anh nói!
Bảy giờ kém. Nếu ngay bây giờ gã chạy xe theo đường cao tốc và không gặp tắc đường, gã sẽ đến nhà vợ ở Ashikaga trước chín giờ. Nếu tính cả thời gian để sao hai cuốn băng, phần của vợ và con gái gã, thì vừa khít đến mười một giờ. Asakawa đặt ống nghe xuống, mở tủ đựng ti vi và rút nguồn điện của chiếc đầu video. Gã phải mang nó theo đến Ashikaga vì đằng nào cũng cần hai cái cho việc sao băng.
Trước khi ra khỏi phòng, Asakawa nhìn lại Yamamura Sadako một lần nữa.
... Mi đã đẻ ra một thứ của nợ.
Từ dốc nối Oi, Asakawa quyết định cho xe chạy lên đường cao tốc nội đô, tuyến ven biển men theo vịnh Tokyo, rồi sau đó sẽ rẽ sang xa lộ Tohoku. Không bao giờ xảy ra tắc đường ở xa lộ Tohoku. Vấn đề là làm sao thoát khỏi nút tắc trên đường cao tốc nội đô. Lúc trả lệ phí giao thông và nhìn lên biển báo tắc đường ở dốc nối Oi, Asakawa mới chợt nhận ra rằng hôm nay là Chủ nhật. Có lẽ vì thế mà xe cộ qua đường hầm xuyên biển cũng vắng chứ không nối thành hàng dài như mọi khi, và thậm chí gã cũng không phát hiện thấy có dấu hiệu ùn tắc nào ở đoạn hợp lưu. Cứ cái đà này gã sẽ đến nhà vợ ở Ashikaga vào chín giờ như dự kiến và có thừa thời gian để sao hai cuốn băng. Asakawa thả lỏng chân ga. Điều khiến gã sợ nhất lúc này là dính vào một vụ tai nạn vì phóng quá nhanh.
Vừa chạy dọc theo sông Sumida gã vừa nhìn xuống dưới, đây đó, gã nhận thấy gương mặt vừa thức giấc của phố phường vào ngày Chủ nhật. Người ta bước đi với dáng vẻ khác hẳn ngày thường. Một buổi sáng Chủ nhật thanh bình...
Asakawa chợt nghĩ. Hành động này của gã sẽ đem đến một hậu quả như thế nào? Khi lũ virus, một của vợ gã, một của con gã, được thả ra theo hai hướng, chúng sẽ lan rộng đến mức nào? Gã có thể tính tới việc sao băng, đưa cho những người đã từng xem rồi xem lại và quay vòng trong một nhóm nhất định để ngăn chặn sự nhân rộng của chúng. Nhưng làm vậy sẽ đi ngược lại với ý muốn sao chép của virus. Lúc này, gã không cách nào biết được cuộn băng hoạt động với cơ chế ra sao. Để biết được điều đó thì cần phải làm các cuộc thí nghiệm. Nhưng chưa thể có những người dám hy sinh tính mạng để tìm ra sự thật một khi tình trạng lây lan chưa đủ nghiêm trọng. Nếu chỉ với một phương pháp đơn giản là sao băng rồi đem cho người khác xem mà thoát được nguy hiểm thì bất cứ ai cũng sẽ làm việc đó. Thế rồi, qua những câu chuyện truyền miệng, người ta nhất định sẽ thêm thắt rằng, cần phải đưa cuộn băng cho một người chưa xem nó bao giờ, và cả cái ân hạn vốn dài một tuần lễ cũng theo đó mà ngắn lại. Những người xem phải cuộn băng sẽ không đợi hết một tuần mà ngay lập tức sao ra để đưa cho ai đó khác xem... Rốt cuộc thì cái vòng tròn ấy sẽ lan ra đến đâu? Chắc chắn chẳng mấy chốc, cuộn băng như một thứ dịch bệnh đánh vào nỗi sợ mang tính bản năng của con người sẽ lan ra khắp xã hội. Hơn thế nữa, bị ám ảnh bởi nỗi sợ, không ai dám chắc rằng họ sẽ không đặt ra những tin đồn như: "Người nào đã xem rồi sẽ phải sao ra ít nhất hai bản và phải đưa cho ít nhất hai người khác xem". Giống như trò bán hàng đa cấp, nó sẽ lan tỏa với tốc độ mà một dòng chảy không thể nào so sánh được. Chưa đầy nửa năm, toàn bộ công dân Nhật Bản sẽ trở thành những người mang bệnh, rồi tiếp đó, sự lây lan sẽ vượt ra ngoài biên giới. Trong vòng quay ấy, sẽ có một vài người bỏ mạng khiến cho tất cả hiểu ra rằng đó không phải là một trò đùa và họ càng ra sức nhân rộng những cuốn băng. Gã không thể tưởng tượng được điều ấy sẽ gây ra một cơn hoảng loạn như thế nào và sẽ kết thúc trong một tình trạng ra sao. Và cả việc sẽ có bao nhiêu nạn nhân thiệt mạng nữa... Hai năm trước dạo bùng nổ những chuyện thần bí, con số bài viết gửi về các tòa soạn lên tới hơn mười triệu. Có một thế lực siêu nhiên nào đó đang thao túng. Và biết đâu, nhờ thế lực ấy, một loài virus mới sẽ thả sức hoành hành...
Yamamura Sadako căm ghét người đời vì đã đẩy cha mẹ cô ta tới cái chết. Virus đậu mùa căm thù con người vì đã dồn chúng tới bờ vực của sự diệt vong. Hai mối thù hận ấy đã kết hợp lại trong cái cơ thể của một kẻ dị thường và tái xuất trên thế giới với một hình dạng không thể ngờ tới.
Asakawa và cả gia đình gã, những kẻ không may xem cuộn băng đã vô tình nhiễm phải loài virus ấy. Họ là những kẻ mang mầm bệnh. Rồi đây, những con virus sẽ trực tiếp tấn công vào các gen di truyền, cốt lõi của sự sống. Nó sẽ gây ra hậu quả gì? Lúc này đây gã vẫn chưa biết được. Và nó sẽ ảnh hưởng như thế nào tới lịch sử sau này, mà không, tới sự tiến hóa của nhân loại?
... Để bảo vệ gia đình, ta đang sắp phát tán ra thế giới một thứ bệnh dịch có thể sẽ hủy diệt cả loài người.
Asakawa sợ hãi khi nghĩ tới ý nghĩa của cái hành động mà mình sắp làm. Có một tiếng thì thầm rất khẽ trong tai gã.
... Chỉ cần hy sinh vợ con mi là mọi chuyện sẽ chấm dứt thôi mà. Mất vật chủ, virus sẽ tiêu vong. Mi sẽ cứu được cả nhân loại.
Nhưng tiếng nói ấy quá nhỏ.
Xe đã rẽ vào xa lộ Tohoku. Đường không đông. Cứ đi như thế này thì gã sẽ đến kịp. Asakawa lái xe trong tư thế gồng vai, hai tay nắm chặt vô lăng. "Ta không hối hận. Chẳng có lý gì mà ta phải hy sinh gia đình mình. Có những thứ mà ta phải bảo vệ bằng mọi giá một khi chúng bị đe doạ".
Asakawa nói lớn tới nỗi át cả tiếng động cơ, như thể một lần nữa khẳng định quyết tâm. Nếu là Ryuji, hắn sẽ làm gì trong hoàn cảnh này? Về điều ấy thì gã chẳng có gì phải băn khoăn. Vì chính linh hồn của Ryuji đã chỉ cho Asakawa câu thần chú. Nghĩa là, hắn muốn Asakawa cứu lấy vợ và con gái mình. Gã thấy yên tâm về điều đó. Nếu là Ryuji, hẳn là hắn sẽ nói thế này.
... Vào lúc này, hãy thành thực với cảm giác của chính bản thân mình! Trước mặt chúng ta là một tương lai bất định. Mọi chuyện cuối cùng rồi đều có kết cục của nó. Và biết đâu loài người sẽ giải quyết được mọi thứ bằng tài trí của mình. Đối với loài người, đây chính là một thử thách. Ở thời nào cũng vậy, quỷ sứ luôn thay hình đổi dạng để tồn tại. Dù chúng ta có ra sức tiêu diệt, bọn chúng sẽ vẫn cứ xuất hiện mà thôi.
Giữ đều chân ga, Asakawa nhằm thẳng hướng Ashikaga đi tới. Bầu trời Tokyo gã vừa bỏ lại đằng sau đang in trên mặt gương chiếu hậu. Dưới bầu trời ấy, những đám mây đen quái gở đang chuyển động, cái cách chuyển động giống như loài rắn, mặc khải về sự lan tràn của cái ác.
HẾT
=o0o=
Chú thích
[1] Chế độ đánh lửa
[2] Shizu trong tiếng Nhật có nghĩa là im lặng
[3] The Exorcist: tên một bộ phim kinh dị Mỹ được dựng theo tiểu thuyết cùng tên của William Peter Blatty do William Friedkin làm đạo diễn
[4] The Omen: loạt phim kinh dị Mỹ được dựng theo tiểu thuyết cùng tên của David Seltzer do Richard Donner làm đạo diễn
[5] Bậc tiểu học ở Nhật có 6 lớp
[6] Vitalism
[7] Đơn vị đo khí áp. Hiện nay được thay thế bởi đơn vị có tên gọi hectopascal. 1 millibar bằng 1 hectopascal
[8] Chỉ quân Mỹ vào tiếp quản Nhật Bản sau khi nước này thua trận trong Thế chiến II
[9] Tên tiếng Đức là Der Zauberberg. Tác phẩm này được Thomas Mann hoàn thành năm 1924 và được coi là một trong những tác phẩm có ảnh hưởng nhất của nền văn học Đức thế kỷ 20
[10] Tiểu thuyết gia Nhật Bản (1901-1932). Các tiểu thuyết của ông chủ yếu lấy cảm hứng từ căn bệnh lao của mình