CHƯƠNG 9


Số từ: 2813
MIEL G. dịch
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Văn học
BẢY TRĂM DẶM về phía Tây Bắc, trong căng tin phòng tráng phim Gateway của thành phố St. Louis, Francis Dolarhyde đang chờ bánh hamburger. Mấy món khai vị bày ra trên bàn giữ nóng thức ăn đều trong màng bọc thực phẩm. Hắn đứng cạnh quầy tính tiền nhâm nhi cà phê trong chiếc cốc giấy.
Một thiếu phụ tóc đỏ mặc áo choàng phòng thí nghiệm đi vào trong căng tin và ngắm nghía máy bán kẹo tự động. Cô nhiều lần nhìn vào phía sau của Francis Dolarhyde mà bặm môi. Cuối cùng cô đi đến chỗ hắn và cất tiếng, "Anh D. này ?"
Dolarhyde quay lại. Hắn luôn đeo kính bảo hộ màu đỏ khi ra ngoài phòng tối. Thiếu phụ giữ cho mắt mình chỉ nhìn vào phần cầu mũi trên kính.
" Anh vui lòng ngồi xuống với tôi đôi phút nhé ? Có chuyện này tôi cần nói với anh."
"Cô có thể nói gì với tôi vậy, Eileen ?"
"Rằng tôi thật sự xin lỗi. Khi đó Bob say quá, với lại anh biết đấy, anh ấy làm trò chọc quanh mọi người. Anh ấy không có ý gì cả đâu. Anh đến ngồi xuống đây nào. Một phút thôi. Nhé ?
"ừm-hừm." Dolarhyde không bao giờ nói "yes" (Vâng), vì hắn gặp khó khăn với âm gió /s/.
Họ ngồi xuống. Eileen vặn vẹo khăn ăn trong tay.
"Mọi người đều đang rất vui vẻ trong bữa tiệc ấy và chúng tôi mừng là anh cũng ghé qua
cô nói. "Mừng thật sự đấy, và cũng ngạc nhiên nữa. Anh biết Bob là người thế nào mà, cứ nhại giọng người khác luôn - đáng lẽ anh ấy nên làm việc cho đài phát thanh. Anh ấy nói được hai ba âm giọng, kể chuyện tiếu lâm đủ thứ - anh ấy có thể nói huyên thuyên như một người da đen ấy chứ. Khi anh ấy giả cái giọng kia, anh ấy không có ý làm anh buồn đâu. Xỉn quá có biết ai đang ở đấy đâu."
"Mọi người cười rần rần rồi họ... không cười nữa." Dolarhyde cũng không bao giờ nói "stopped" (thôi) vì cái âm gió /s/ ấy.
"Đấy là lúc Bob ý thức được mình đã gây ra chuyện gì."
"Nhưng mà anh ta vẫn cứ làm tiếp

"Tôi biết," Eileen đáp, cố làm sao ngước mắt khỏi khăn ăn để nhìn lên kính bảo hộ của hắn mà không phải nấn ná lại giữa chừng đường nhìn. "Tôi cũng đã rầy la anh ấy về chuyện ấy rồi. Bob bảo anh ấy không có ý gì hết, chỉ nghĩ là mình đang có cảm hứng và chỉ muốn pha trò cho hay hơn thôi. Anh đã thấy mặt Bob đỏ thế nào rồi đấy."
"Anh ta mời tôi lên để... song tấu với anh ta."
"Bob ôm hôn anh rồi cố quàng tay qua anh. Anh ấy chỉ muốn anh cười cho qua thôi mà, anh D. ạ."
"Tôi đã cười cho qua rồi đấy, Eileen."
"Bob thấy hối hận lắm."
"À, tôi không muốn anh ta hối hận gì cả. Tôi không muốn thế. Nói vậy với Bob giùm tôi. Và chuyện này sẽ không khiến không khí trong công ty thay đổi gì đâu. Trời đất, nếu tôi mà có được khiếu như Bod thì tôi sẽ pha lắm... pha trò luôn ấy mà." Dolarhyde luôn tránh dùng từ có âm gió mỗi khi có thể. "chúng tôi sẽ sớm ngồi lại với nhau và Bob sẽ hiểu tôi cảm thấy thế nào thôi

"Tốt quá anh D. Anh cũng biết Bob rất là, ngoài mấy chuyện đùa cợt ấy, anh ấy là người mẫn cảm."
"Còn phải nói. Rất tế nhị, tôi cho là vậy." Giọng của Dolarhyde bị bàn tay hắn che nghẹt lại. Mỗi khi ngồi, hắn luôn ấn xương đốt ngón tay trỏ vào dưới mũi mình.
"Anh nói gì ạ ?"
"Tôi nghĩ cô rất tốt với anh ấy, Eileen."
"Tôi nghĩ thế, thật tình đấy. Bob chỉ nhậu nhẹt vào cuối tuần thôi. Anh ấy chỉ mới bắt đầu xả láng thì vợ anh ấy gọi đến. Bob làm mặt khỉ khi tôi nói chuyện với chị ta, nhưng tôi có thể thấy sau đấy Bob không được vui. Đàn bà cảm nhận được mà." Eileen vỗ nhẹ lên cổ tay hắn, và dù có kính bảo hộ, cô vẫn nhìn ra về cảm động hiện lên trong mắt hắn. "Thoải mái đi nhé anh D. Tôi rất vui vì chúng ta đã có cuộc nói chuyện này "
"Tôi cũng vậy đấy Eileen."
Dolarhyde nhìn theo Eileen bước đi. Khoeo chân cô có vết cắn yêu. Hắn nghĩ, không hề sai, rằng Eileen không coi trọng gì hắn. Thực ra thì chẳng có ai trọng hắn cả.
Căn phòng tối rộng thênh thang mát lạnh và nồng mùi hóa chất. Francis Dolarhyde kiểm tra thuốc tráng phim trong thùng A. Hàng trăm thước phim video tự quay từ khắp miền đất nước chuyển qua thùng này mỗi giờ. Nhiệt độ và độ mới của các loại hóa chất là yếu tố quan trọng hàng đầu. Đây là trách nhiệm của hắn, cùng với mọi quy trình hoạt động khác cho đến khi phim đã chạy qua máy sấy. Mỗi ngày lắm bận hắn phải nhấc vài mẫu phim trong thùng chứa ra để kiểm tra từng khung hình một. Căn phòng ánh sáng đỏ ối im lặng như tờ. Dolarhyde không khuyến khích mấy phụ tá của mình trò chuyện với nhau và giao tiếp với họ chủ yếu là ra dấu.
Hết ca đêm, hắn ở lại một mình trong phòng tối để phóng ảnh, sấy và ghép vài đoạn phim của chính hắn.

Dolarhyde về nhà lúc độ mười giờ đêm. Hắn sống một mình trong ngôi nhà lớn được ông bà để lại. Ngôi nhà nằm cuối một con đường rải sỏi chạy xuyên qua vườn táo phía Bắc thành phố St. Charles, bang Missouri, phía bên kia dòng Missouri đối diện St. Louis. Người chủ vườn táo thường xuyên vắng mặt không trông coi gì khu vườn. Những cây chết khô cong queo xen lẫn cây non. Vào mùa đầu tháng Tám này, mùi táo thối nồng lan khắp khu vườn. Ban ngày lại có lắm ong. Nhà láng giềng gần nhất cũng cách đấy cả nửa dặm.
Dolarhyde luôn làm một vòng kiểm tra quanh nhà ngay khi về đến; vài năm trước từng có một vụ trộm bất thành ở đây. Hắn mở đèn từng phòng rồi nhìn quanh. Người nào ghé vào đây sẽ không nghĩ là hắn sống một mình. Quần áo của ông bà hắn vẫn còn treo trong tủ, chiếc lược của bà vẫn đặt trên bàn phấn còn nguyên cả tóc chải mắc lại. Hàm răng bà vẫn nằm trong ly nước trên tủ đầu giường. Nước trong đấy đã bốc hơi hết từ lâu. Bà hắn qua đời đã mười năm.
(Tay giám đốc nhà tang lễ từng hỏi hắn, "Ông Dolarhyde, ông không muốn đem răng của bà ông đến đây ư ?" Hắn đáp, "Cứ đóng nắp xuống đi.")
Yên dạ là hắn chỉ có một mình ở nhà, Dolarhyde lên lầu, tắm thật lâu và gội đầu.
Hắn mặc vào áo kimono bằng thứ vải tổng hợp mát mịn như lụa rồi nằm xuống chiếc giường hẹp mà hắn sử dụng từ thời bé. Máy sấy tóc của bà hắn có mũ trùm và ống nhựa. Hắn đội mũ trùm vào, và trong lúc sấy khô tóc, hắn lật lướt qua một tờ tạp chí thời trang cao cấp ấn bản mới. Chất thù hằn và hung ác trong vài tấm ảnh quả là nổi bật.
Hắn bắt đầu thấy náo nức. Hắn xoay chụp đèn đọc sách bằng kim loại lên để rọi sáng tấm ảnh trên tường ngay chân giường ngủ. Đấy là bức Rồng đỏ vĩ đại cùng người đàn bà quấn mình trong ánh mặt trời
của William Blake.
Bức ảnh này đã khiến hắn sững sờ ngay lần đầu tiên hắn nhìn thấy. Trước nay hắn chưa từng trông thấy bất cứ thứ gì tiếp cận được với ý tưởng đồ họa của hắn. Hắn có cảm giác như thể Blake phải nhòm vào tai hắn mà trông thấy con Rồng Đỏ kia. Suốt bao nhiêu tuần Dolarhyde cứ sợ là các suy nghĩ của hắn sáng lòa rọi qua tai, nhìn thấy được trong phòng tối, làm hỏng các thước phim. Hắn đã nhét bông gòn vào tai. Thế rồi, sợ là bông gòn quá dễ bắt cháy, hắn thử qua bùi nhùi thép. Thứ ấy làm tai hắn chảy máu. Rốt cuộc hắn cắt nhỏ miếng amiang từ tấm phủ bàn ủi rồi vấn lại thành những viên nhỏ vừa với tai mình.
Bức ảnh Rồng Đỏ, trong một thời gian dài, là thứ duy nhất hắn sở hữu. Giờ thì không phải thế nữa rồi. Hắn bắt đầu thấy cương lên.
Hắn những muốn trải qua chuyện này từ từ thôi, nhưng giờ thì không nhịn được nữa rồi.
Dolarhyde khép mấy tấm màn cửa sổ nặng nề trong phòng khách dưới lầu lại. Hắn canh chỉnh màn ảnh cùng máy chiếu. Ông hắn có một chiếc ghế đệm duỗi La-Z-Boy trong phòng khách bất chấp sự phản đối của bà hắn. (Bà đã phủ một tấm khăn lót lên phần kê đầu). Giờ thì Dolarhyde thấy hài lòng. Ghế này êm ái lắm. Hắn trải một chiếc khăn tắm lên tay vịn của ghế. Hắn tắt đèn bàn. Ngả người nằm xuống trong căn phòng tối om, hẳn hắn có thể ở bất cứ nơi nào. Bên trên phần trần nhà hắn có gắn một máy rọi đèn có thể xoay tròn, chiếu ra những đốm sáng đủ màu đủ sắc bỏ khắp tường, khắp sàn nhà, khắp da hắn. Hắn có thể là đang duỗi mình trên ghế gia tốc của một phi thuyền không gian, trong một bong bóng bằng kính đang trôi nổi giữa các vì sao. Khi nhắm mắt lại hắn nghĩ mình có thể cảm nhận được các điểm ánh sáng di chuyển trên người mình, và rồi khi hắn mở các điểm sáng ấy ra, chúng có thể là ánh đèn thành phố bên trên hay bên dưới hắn. Không còn dịch chuyển lên hay xuống. Máy rọi đèn khi nóng sẽ xoay nhanh hơn, các đốm sáng ùa qua hắn, thành những dòng ánh sáng nghiêng nghiêng tỏa lên bàn ghế, hay rơi xuống các vách tường như đợt mưa sao băng. Hắn có thể là một sao chổi quăng mình qua Tinh vân Con Cua.
Có một vị trí được chắn khỏi ánh đèn. Hắn đã đặt một miếng bìa các tông gần máy rọi đèn để tạo ra một phần bóng tối trùm lên màn ảnh.
Sau này, thỉnh thoảng hắn sẽ hút thuốc trước để nâng cao hiệu ứng, nhưng bây giờ thì hắn không cần hút làm gì, lần này thì không.
Hắn khảy ngón cái bật công tắc bên cạnh để mở máy chiếu. Một ô chữ nhật trắng nảy bật rọi lên màn hình, xam xám sọc sọc khi người cầm máy lia ống kính, và rồi con Scottie lông xám vểnh tai lên và chạy ra cửa bếp, người run rẩy ve vẩy mẩu đuôi cụt. Cảnh chuyển qua con Scottie đang chạy dọc lề đường, quay lại táp lấy hắn khi hắn chạy.
Rồi đến bà Leeds đi vào bếp mang theo đồ tạp phẩm. Bà cười và vuốt tóc. Đám con nít đi vào theo sau.
Cảnh chuyển tiếp sang hình ảnh căn phòng ngủ tranh tối tranh sáng trên lầu của Dolarhyde. Hắn đang trần truồng đứng trước bản in của bức Rồng đỏ vĩ đại cùng người đàn bà quấn mình trong ánh mặt trời.
Hắn đang đeo "cặp kính chiến đấu", loại kính bằng nhựa ôm sát mặt được các cầu thủ khúc côn cầu ưa chuộng. Hắn đang cương dần với sự trợ giúp bằng tay.
Tiêu điểm ảnh nhòe đi khi hắn điệu đà tiến gần đến camera, tay với ra chỉnh lại ống kính, mặt hắn chiếm hết khung hình. Hình ảnh rung rung rồi thình lình sắc nét hẳn lên với cận cảnh miệng hắn, phần môi trên biến dạng vén lên, lưỡi thè qua hai hàm răng, một mắt đang đảo tròn vẫn nằm trong khung hình. Miệng hắn tràn khắp màn hình, hai môi vặn vẹo vén lên để lộ hàm răng lởm chởm rồi là tối đen khi miệng hắn ngậm trọn ống kính.
Cái khó của phần tiếp theo quá hiển nhiên.
Hình ảnh lòe nhòe nhảy lên nhảy xuống trong ánh đèn chiếu gay gắt biến thành một cái giường cùng Charles Leeds đang giãy giãy. Bà Leeds ngồi dậy, đưa tay che mắt, vừa quay sang ông Leeds đặt tay lên người ông ta, vừa lăn về phía mép giường, hai chân còn vướng trong chăn, cố gắng đứng dậy. Ống kính giật chĩa lên trần nhà, đường gờ tường lướt qua màn hình như một tấm ván, rồi hình ảnh ổn định trở lại, bà Leeds nằm ngửa lại trên nệm, một đốm đen trên áo ngủ bà ta loang dần, trong khi ông Leeds, tay ôm cổ còn mắt trợn ngược man dại. Màn hình phụt tối trong năm giây, rồi một tiếng tích ghép phim.
Camera lúc này đã ổn định, đặt trên chân máy. Mọi người giờ đã chết hết. Đều được sắp xếp tư thế. Hai đứa trẻ được dựng ngồi tựa vào tường quay mặt về phía giường, một đứa trẻ ngồi ở góc đối diện đối mặt camera. Ông bà Leeds đang ở trên giường với chăn phủ lên người. Ông Leeds được đặt ngồi tựa lên đầu giường, một tấm vải che đi sợi thừng quanh ngực ông ta còn đầu ông oặt sang một bên.
Dolarhyde từ bên trái tiến vào màn ảnh bằng động tác điệu đà như vũ công Bali. Vấy máu, trần truồng, chỉ mang găng tay và đeo kính, hắn nhăn nhó mặt mũi rồi nhảy nhót quanh những người chết. Hắn tiến đến phía bên kia giường, nơi bà Leeds nằm, nắm lấy góc chăn, giật phắt ra khỏi giường rồi đứng tạo dáng như thể hắn vừa thực hiện tư thế verónica. (Trong kỹ thuật đấu bò kiểu Tây Ban Nha, verónica là hành động võ sĩ đấu bò để cho áo choàng của mình rê qua đầu con bò khi bò phóng ngang qua anh ta)

Giờ đây, khi nằm trong phòng khách nhà ông bà mình mà xem phim, mồ hôi óng ánh phủ đầy người Dolarhyde. Cái lưỡi dày của hắn liên tục thè ra, vết sẹo ở môi trên của hắn ướt nhẹp và bóng loáng trong lúc hắn rên rỉ đưa tay kích thích mình.
Ngay cả trong cơn cực khoái, hắn vẫn thấy tiếc là trong cảnh tiếp theo của đoạn phim, hắn đã đánh mất mọi cử động uyển chuyển duyên dáng, chỉ còn đang hùng hục như heo với phần mông quay về phía ống kính mà không tạo ra dáng gì cả. Không có lấy được một khoảng dừng cao trào kịch tính nào, chẳng có cả nhịp điệu hay đạt đỉnh, mà chỉ là con cuồng điên đần độn.
Dầu sao cũng rất tuyệt vời. Ngồi xem đoạn phim này tuyệt vời thật. Nhưng vẫn không bằng chính các hành động ấy.
Dolarhyde nhận thấy có hai khuyết điểm chính, là phim này không thực sự phản ánh những cái chết của nhà Leeds, và phần trình diễn non kém của hắn ở phần cuối phim. Dường như hắn đánh mất mọi giá trị của mình. Đấy không phải là cách Rồng Đỏ sẽ ra tay.
Không sao. Hắn còn nhiều phim để thực hiện, và cùng với kinh nghiệm, hắn hy vọng mình có thể duy trì được đôi chút khoảng cách mỹ học, thậm chí ngay cả trong những thời khắc nóng bỏng nhất.
Hắn phải cố lên. Đây là tác phẩm cả đời hắn, một điều huyền diệu. Tác phẩm này sẽ sống đời đời.
Hắn phải sớm tiếp tục thôi. Phải chọn ra bạn diễn. Hắn đã chép lại nhiều đoạn phim của các gia đình đi picnic ngày Bốn tháng Bảy rồi. Thời điểm cuối mùa hè luôn là lúc công việc ở xưởng tráng rọi phim căng nhất khi phim về những kỳ nghỉ đổ về. Kỳ lễ Tạ ơn sẽ mang đến một cao điểm nữa.
Các gia đình gửi phim cần tráng rọi đến cho hắn mỗi ngày ấy mà.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Rồng Đỏ.