CHƯƠNG 22


Số từ: 1404
MIEL G. dịch
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Văn học
KẾ HOẠCH yêu cầu Graham rời khỏi căn hộ được giám sát ở Washington vào lúc 6 giờ 45 sáng, trước giờ cao điểm buổi sáng cả một lúc lâu.
Crawford gọi đến trong khi anh đang cạo râu.
"Chào buổi sáng."
"Không hay rồi
Crawford nói.
Tiên Răng đã bắt Lounds ở Chicago."
"Ôi trời ơi không."
"Anh ta chưa chết và đang đòi gặp cậu. Anh ta không thể kéo dài được lâu đâu."
"Tôi sẽ đến."
"Gặp tôi tại sân bay. Chuyến United 245. Khởi hành trong bốn mươi phút nữa. Cậu có thể quay về theo dõi, nếu vẫn còn triển khai được."

Đặc vụ Chester từ văn phòng F.B.I. tại Chicago gặp họ tại sân bay O'Hare dưới trận mưa như trút nước. Chicago là một thành phố quá quen thuộc với tiếng còi hụ. Dòng xe miễn cưỡng dạt ra hai bên phía trước họ khi Chester hụ còi phóng trên cao tốc, đèn đỏ trên xe anh ta nhấp nháy ánh hồng ngoài màn mưa tầm tã.
Anh ta lớn tiếng át tiếng còi hụ. "Cảnh sát Chicago bảo rằng gã ta bị tấn công trong ga ra. Tin tức tôi có toàn là tin second-hand thôi. Dạo này bọn tôi ở đây không được ưa thích cho lắm."

Tin đã công bố được mấy phần rồi ?" Crawford hỏi.
"Toàn bộ, cả vụ giăng bẫy nữa, tất tần tật."
"Lounds có nhìn thấy hắn không ?"
"Tôi chưa nghe thấy mô tả. Cảnh sát Chicago đang phát đi bản tin toàn ngành truy tìm một biển số xe vào khoảng 6 giờ 20.
"Anh tìm được tiến sĩ Bloom hộ tôi chưa ?"

Tôi chỉ gặp được vợ ông ta thôi, Jack ạ. Sáng nay tiến sĩ Bloom mổ lấy sỏi thận."
"Tuyệt vời
Crawford thốt lên.
Chester đỗ xe lại dưới mái cổng bệnh viện đang nhỏ nước. Anh ta quay người trên ghế. "Jack, Will này, trước khi hai người lên đấy - tôi nghe nói cái thằng điên kia đã xử Lounds bầm giập rồi. Hai người phải chuẩn bị tinh thần đi."
Graham gật đầu. Trong suốt quãng đường đến Chicago anh đã cố nén niềm hy vọng rằng Lounds sẽ chết trước khi anh phải gặp gã.
Hành lang dọc trung tâm bỏng Peage là một cái ống lát gạch men sạch bóng. Một bác sĩ dong dỏng có gương mặt ngồ ngộ nửa trẻ nửa già ngoắc tay gọi Graham và Graham ra khỏi đám người đang túm tụm trước cửa phòng Lounds.
"Chấn thương bỏng của ông Lounds đe dọa đến tính mạng," vị bác sĩ bảo. "Tôỉ có thể giúp cho ông ấy bớt đau và tôi cũng định làm thế. Ông ta đã hít phải lửa nên cổ họng cùng hai phổi đã bị phá hủy. Ông ta có thể không tỉnh táo trở lại được nữa. Trong tình trạng của ông ấy bây giờ, như vậy cũng may.
"Trong trường họp ông ta tỉnh táo trở lại được, cảnh sát thành phố đã yêu cầu tôi tháo ống thở ra khỏi họng ông ta để ông ấy có thể trả lời câu hỏi. Tôi đã đồng ý làm vậy - nhanh gọn thôi.
"Lúc này đây các đầu dây thần kinh của ông ta đã bị lửa làm tê liệt. Sẽ đau đớn nhiều hơn nữa, nếu ông ta còn sống lâu đến từng ấy. Tôi đã nói rõ với cảnh sát và tôi cũng muốn làm rõ với hai người: tôi sẽ can thiệp vào bất cứ lúc nào câu hỏi được đưa ra để tiêm thuốc giảm đau cho ông ta nếu ông ta muốn thế. Hai người hiểu ý tôi chứ ?"
"Hiểu," Crawford đáp.
Gật đầu với viên cảnh sát tuần tiễu đứng trước cửa phòng, bác sĩ chắp hai tay ra sau áo blu trắng rồi bỏ đi như một con chim diệc.
Crawford liếc sang Graham. "Cậu ổn không ?"
"Ổn. Tôi có cả một đội S.W.A.T. cơ mà."
Đầu của Lounds được nâng cao trên giường. Tóc và hai tai gã đã biến mất và những mảnh gạc ép trên đôi mắt không còn nhìn thấy gì nữa của gã thay thế cho hai mi mắt đã bị thiêu rụi. Nướu của gã phòng rộp.
Y tá đứng bên cạnh gã di chuyển giá truyền dịch sang chỗ khác để Graham có thể tiến đến gần. Lounds bốc mùi như một đám cháy chuồng ngựa.
"Freddy, Will Graham đây."
Lounds ưỡn cong cổ trên gối.
"Cử động đấy chỉ là phản xạ thôi, ông ấy không tỉnh
y tá bảo.
Ống thở bằng nhựa giữ cho cổ họng cháy khét sưng phù của gã mở rộng kêu rít lên nhịp nhàng cùng máy thở.
Một trung úy cảnh sát tái nhợt ngồi nơi góc phòng cùng máy thu âm và biên bản ghi chép đặt trong lòng. Graham không để ý thấy anh này mãi đến khi anh ta lên tiếng.
"Lounds đã gọi tên anh trong phòng cấp cứu trước khi người ta đặt ống thở vào."
"Anh có mặt ở đó ư ?"
"Một lúc sau cơ. Nhưng tôi có băng thu những gì ông ấy nói. Ông ta nói biển số xe cho lính cứu hỏa, họ là những người đầu tiên tiếp cận ông ta. Ông ta ngất đi, bất tỉnh khi nằm trong xe cứu thương, nhưng tỉnh lại được chừng một phút trong phòng cấp cứu lúc được người ta tiêm cho một mũi thẳng vào ngực. Vài người bên tờ Tattler đã đi theo xe cứu thương - họ có mặt tại đấy. Tôi lấy được một bản sao băng thu âm của họ." "Cho tôi nghe nào

Viên cảnh sát chỉnh chỉnh máy thu âm. "Tôi nghĩ anh sẽ muốn dùng tai nghe đấy
anh ta bảo, khuôn mặt thận trọng không lộ ra cảm xúc. Anh nhấn nút.
Graham nghe thấy giọng nói, tiếng bánh xe đẩy lạo xạo, "đếm đến ba thì đặt ông ta vào", tiếng cáng cứu thương va vào cửa xoay, một tiếng ho nôn rồi một giọng nói khều khào, phát âm không có môi.
"Tin Dăn


"Freddy, anh có thấy hắn không ? Hắn trông thế nào hả, Freddy ?"
"Wendy ? Wendy hoi. Graham gài an. Thằng chó đó bít. Graham gài an. Thằng chó má ặt tay hắn ên an trong ức ảnh nư lên nột con thú ung chết ẫm. Wendy?


Một âm thanh như tiếng hút ống. Giọng bác sĩ, "Đủ rồi. Cho tôi qua. Tránh ra nào. Đi ngay."
Chỉ có vậy.
Graham đứng nhìn xuống Lounds trong khi Crawford lắng nghe đoạn băng.
"Chúng tôi đang truy biển số xe," viên cảnh sát bảo. "Các anh có hiểu được ông ta đang nói gì không ?"
"Wendy là ai ?" Crawford hỏi.
"Ả gái điếm ngoài sảnh kia. Ả tóc vàng ngực khủng ấy. Ả nãy giờ cứ cố được gặp ông ta. Ả không biết gì hết."
"Sao anh không cho cô ta vào ?" Graham hỏi từ chỗ giường bệnh. Lưng anh quay về phía họ.
"Không ai được phép thăm."
"Người này đang sắp chết."

Tưởng tôi không rõ điều này à ? Tôi đã ở đây từ lúc sáu giờ kém mười lăm chó nó rồi - xin lỗi nhé, y tá."
"Nghỉ vài phút đi
Crawford bảo. "Đi làm ly cà phê, vã chút nước vào mặt đi. Hắn không thể nói gì đâu. Nếu hắn có nói thì đã có tôi ở đây cùng máy thu âm rồi."
"Thôi được, nghỉ một tí cũng tốt."
Khi viên cảnh sát đi rồi, Graham để Crawford ở lại bên giường bệnh còn mình thì ra chỗ người phụ nữ ngoài hành lang.
"Wendy ?"
"Vâng.
"Nếu cô muốn vào trong đấy, tôi sẽ đưa cô vào."
"Tôi muốn chứ. Nhưng chắc tôi phải chải tóc đã."
"Khỏi cần đâu
Graham bảo.
Khi viên cảnh sát quay lại, anh ta không cố ép ả ta ra ngoài.
Wendy chủ tiệm Wendy City cầm bàn tay cháy đen của Lounds và nhìn thẳng vào mắt gã. Gã có cục cựa một lần, trước chính Ngọ một chút.
"Sẽ ổn thôi mà, Roscoe," ả nói. "Bọn mình sẽ có chút thời gian huy hoàng ngày cũ."
Lounds lại cựa mình rồi trút thơi thở cuối cùng.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Rồng Đỏ.